Lão Công Bất Chính

Chương 1: Chương 1




“Quý tổng, ngài xuất ngoại trong khoảng thời gian này, phòng kế hoạch đã dựa theo yêu cầu của ngài viết kế hoạch tuyên truyền, chờ khách sạn ở Paris được khánh thành thì liền triển khai hoạt động quảng bá.”

“Vì sao phải đợi đến khánh thành mới có thể quảng bá?” Quý Tiệp vừa đi tới đại sảnh tập đoàn Lôi Dương, lập tức có người đi đến báo cáo công việc, nhưng anh không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục đi thẳng đến thang máy.

Anh mặc bộ âu phục Versace màu trắng, tư thái trông rất nhàn nhã, vẻ mặt hiện vài tia bất cần đời nhưng cũng không làm mất đi khí chất cao quý trên người anh, khi anh nhướng mi lại làm cho vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị.

“Vâng, tôi đã hiểu.” Người cấp dưới kia mồ hôi nhễ nhại gật gật đầu ra vẻ hiểu ý.

Anh đi vào thang máy, đột nhiên xoay người, hạ lệnh: “Nhớ kỹ, các người phải lưu ý đến việc tuyên truyền, tôi không nghĩ phải nhắc lại lần thứ hai.”

“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi.” Cho dù thấy thang máy gần đóng cửa, nhân viên cấp dưới vẫn lớn tiếng trả lời, sợ rằng Quý Tiệp không nghe được.

Nhân viên của tập đoàn Lôi Dương ai ai cũng biết yêu cầu đối với công việc của Quý Tiệp rất cao, không ai được sai sót gì cả, nếu khi họp, ai muốn báo cáo thì tuyệt đối chuyện đó phải cực kỳ quan trọng, còn nếu như không phải thì họ tốt nhất tự báo cáo riêng với anh, miễn cho cuộc họp bị kéo dài lê thê.

Quý Tiệp bước vào văn phòng ở tầng cao nhất, thư ký của anh đã đứng ở cửa chờ sẵn, nhưng vẻ mặt cũng không tránh được sợ hãi, “Quý tổng, hoan nghênh về nước.”

Anh khẽ gật đầu, “Đêm văn kiện mấy ngày gần đây để trên bàn tôi, sẵn pha cho tôi ly café.”

“Vâng.” Thư ký không dám chậm trễ, vừa nói xong là đi đến bàn làm việc để soạn văn kiện, sau đó chạy nhanh đi pha café.

Cửa phòng mở ra, căn phòng được thiết kế tuy đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, nhìn những đồ vật trang trí trong phòng thì cũng đủ hiểu chủ nhân căn phòng này có phẩm vị bao nhiêu.

Quý Kiệt nới lỏng caravat, cởi áo khoác ngoài, rồi đi đến sofa ngồi xuống. Anh vốn định nghỉ ngơi một chút, ai ngờ mới vừa ngồi xuống thì điện thoại đã vang lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, anh khẽ chau mày, do dự không muốn bắt máy, đợi điện thoại vang một lúc lâu anh mới bấm nút trả lời.

“Chuyện gì?”

“Cậu về Đài Loan rồi sao?” Người gọi đến chính là bạn thân của anh – Đinh Dục Thần.

“Nhảm nhí, cậu không phải bạn gái của mình, làm quái gì mà tối ngày cứ điều tra mình thế?”

“Ai chọc giận cậu à? Làm gì mà tức giận vậy.”

“Cậu. Mình vừa xuống máy bay là lập tức đến công ty, tưởng được nghỉ ngơi chút thì lại có kẻ gọi điện thoại quấy rầy.” Anh biết rõ nếu mà không bắt điện thoại, chắc chắn Đinh Dục Thần vẫn gọi hoài.

“Mình còn nghĩ cậu cuồng làm việc, không ăn, không uống, không ngủ, chắc chết ở văn phòng rồi chứ.”

Quý Tiệp khẽ cười một tiếng, uể oải nói, “Mình cũng đang chờ ngày đó đến, mà nếu chết ở văn phòng thì rất vô lý.”

“Nếu quân nhân thì anh dũng hy sinh ở chiến trường, còn thương nhân như cậu chết ở văn phòng, không phải sao ?”

Lúc này, thư ký gõ cửa đi vào, cô đi đến chỗ Quý Tiệp đang ngồi, đặt phần văn kiện và tách cafe lên bàn, “Quý tổng, cafe và văn kiện ngài cần đây. ”

Anh dùng vai kẹp sát điện thoại vào tai, vươn tay lấy phần văn kiện lên coi, nhưng miệng vẫn liến thoắng nói chuyện với Đinh Dục Thần, " Đúng rồi, giám đốc Trần đã báo cáo với mình chuyện ký hợp đồng, về sau có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm ông ta, mình đã giao cho ông ta toàn quyền phụ trách. ”

“Nhắc tới chuyện này, mình mới nhớ 1 chuyện.”

“Chuyện gì ? Hợp đồng có vấn đề sao ?”

“Không, là trợ lý bên cạnh của giám đốc Trần có vấn đề….” Đinh Dục Thần đột nhiên tức giận.

Quý Tiệp một bên nghe điện thoại, một bên xem kỹ văn kiện, thư ký đang định ra khỏi văn phòng thì bị anh gọi lại, “Thư ký Tôn, phiền cô giải thích dùm tôi cái này, vì sao báo giá của tập đoàn Viễn Đông lại không giống với giá trước đây mà họ đưa qua ?”

Cả người thư ký Tôn cứng đờ, vội vàng xoay người, nhìn ngón tay anh đang chỉ ở phần báo giá, cô hoảng sợ trả lời, “Thực xin lỗi Quý tổng, tôi nghĩ chắc là tôi không cẩn thận đánh nhầm.”

Sắc mặt anh trầm xuống, giọng nói lạnh như băng, “Tôi nghĩ chắc tôi cũng không có khả năng mà tiếp tục mời cô làm việc.”

Thư ký Tôn bị bộ dáng của anh làm sợ đến phát khóc, “Tôi…. Tôi lập tức sửa ngay.”

Nhưng anh cũng chẳng mềm lòng gì, mà khẩu khí càng hung tợn hơn, “Không cho phép khóc, muốn khóc thì đi ra ngoài mà khóc, tôi không cần thư ký mà cứ hễ đụng chuyện là khóc.”

Thư ký Tôn nghe giọng nói hung tợn của anh, cô không dám khóc nữa, nước mắt cũng không dám nhỏ 1 giọt, chỉ dám run run bờ vai nhỏ bé đáng thương, đứng đó chờ anh nói tiếp.

Quý Tiệp quát lên, “Đi ra ngoài, tôi sẽ nói với bộ phận nhân sự ngày mai sắp sếp công việc khác cho cô làm.” Thấy cô khóc như vậy, với lại cô làm việc cũng siêng năng, anh không đuổi cô là may lắm rồi.

“Quý tổng….”

“Đi ra ngoài. Lát nữa gọi giám đốc phòng nhân sự lên đây.”

Thư ký Tôn sợ tới mức mặt mày tái mét, vừa mới thăng chức làm thư ký cho tổng giám đốc, cô còn đang vui mừng vì được thăng chức, rồi tiền lương tăng gấp ba lần, cô còn hy vọng có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, ít nhất là cũng mong làm lâu hơn các thư ký trước, tốt nhất làm được hơn nửa năm.

Nhưng làm chưa tới 3 ngày, cô liền cảm thấy công việc rất khó khăn. Làm mới hơn một tháng, cô đã bị cách xử sự và tác phong của anh làm căng thẳng thần kinh, mỗi ngày đến công ty đều nom nớp lo sợ. Mà làm được 2 tháng tính tới hôm nay, cô lại bị điều chức.

“Đã biết, Quý tổng.” Nói xong cô chạy như bay ra khỏi phòng.

Đinh Dục Thần nghe được mọi chuyện qua điện thoại, nhịn không được mà cười, “Cậu lại đổi thư ký sao ?”

“Mình không biết tại sao các cô ấy không thể hoàn thành tốt công việc.” Mấy thư ký của anh suốt ngày để đầu óc đâu đâu, nếu không mặc áo mỏng tanh thì cũng là áo sơmi ngắn cũn cỡ, hở cả rốn, nếu không thì mặc váy rất ngắn, cái gì cũng đều có cả.

“Đó là do lỗi của cậu.” Đinh Dục Thần châm chọc nói, nếu Quý Tiệp đừng quá đẹp trai, mà là ông sếp bụng bia, đầu hói, thì mọi chuyện chẳng có gì phức tạp cả.

“Đúng rồi, nãy cậu nói trợ lý của giám đốc Trần thế nào ? Mình nhớ hình như cô ta kêu là Ngô…..” Ngô cái gì đó ! Anh thật không nhớ nổi.

“Là Ôn Gia Hinh.” Đinh Dục Thần nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô ta được bổn thiếu gia đây để mắt, là phước mấy chục đời, thế mà cô ta dám ở trước mặt mọi người nói mình là đồ hạ lưu, đê tiện.”

“Cái gì ?” Quý Tiệp rất ngạc nhiên, tò mò không biết Ôn Gia Hinh là loại con gái thế nào khiến cho bạn thân của anh phải nổi điên như vậy.

“Mình thấy cô ta làm việc cũng tốt, muốn mời cô ta dùng cơm, ai ngờ cô ta lại nói mình không đủ tư cách, còn nói muốn đi ăn cơm với cô ta thì ít nhất cũng là người có dung mạo siêu sao, giàu như tỉ phú Bill Gates, chỉ số IQ cao, tức nhất là cô ta còn muốn mình đi kiểm tra xe chỉ số IQ của mình là bao nhiêu, sợ mình bị thiểu năng…. ” Đinh Dục Thần càng nói lại càng to tiếng hơn.

“Ha ha….” Quý Tiệp đã muốn kiềm nén nhưng vẫn cười thật to, “Mình biết cậu lâu như vậy, không nghĩ tới việc cậu mắc bệnh thiểu năng !”

“Này ! Cậu có phải anh em của mình không mà còn đổ dầu vô lửa ?”

“Vậy cậu muốn thế nào ?” Anh vừa nói vừa hồi tưởng lại, rốt cuộc cũng nhớ được bộ dáng của Ôn Gia Hinh.

Ôn Gia Hinh là trợ thủ đắc lực của giám đốc Trần Vĩnh Chí, mỗi lần họp đều ngồi cạnh giám đốc Trần, im lặng ghi lại chi tiết cuộc họp, đôi khi cũng nhỏ giọng nói với giám đốc Trần vài câu, như là nhắc nhở chuyện gì. Nghĩ lại, từ khi cô ta làm trong phòng hành chính tới nay, công việc hình như trôi chảy hơn. Càng nhớ lại thì hình ảnh của cô càng hiện rõ trong đầu anh, hóa ra cô không phải họ Ngô.

“Mình thì làm sao ? Nếu mình nói muốn giết cô ta để bảo vệ danh dự, cậu có giúp không ?”

“Sẽ không.”

“Gì ? Tại sao không ? Cậu cũng coi trọng cô ta sao ?”

“Không, vì thanh danh của cậu không bằng một góc việc bồi dưỡng nhân tài của công ty mình, vả lại mình chẳng bao giờ lãng phí nhân tài, còn có….”, Giọng nói anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Cậu cúp máy được rồi đó.”

Tập đoàn Lôi Dương cùng tập đoàn Đinh Thị thành công ký kết kế hoạch hợp tác, ở thương trường được xem như là sự kiện trọng đại.

Vì chúc mừng cho việc hợp tác thành công lần này, tổng giám đốc hạ lệnh tổ chức một buổi tiệc, muốn nhân viên trên dưới 24 tầng lầu đều phải đến tham gia, tuy rằng Ôn Gia Hinh bình thường không chán ghét những hoạt động loại này, nhưng lần này cô thực chẳng muốn đi. Cứ nghĩ đến bộ mặt tự phụ của Đinh Dục Thần, cô lại cảm thấy tức giận, chỉ muốn chạy lại bóp chết hắn mà thôi.

Loại người gì mà tưởng ai cũng mê mẩn hắn, đồ thần kinh !

Ngừng xe lại, Ôn Gia Hinh đi ra khỏi bãi đỗ xe, đang nghĩ lát nữa làm sao để tránh Đinh Dục Thần thì chợt nghe có cái gì rơi xuống đất, cô cúi đầu thấy hoa cài đính trên váy đang nằm ở trên đất. Có lộn không vậy ! Cái váy này tới mấy ngàn tệ, cô phải để dành cả tháng lương, chỉ dám mặc khi nào đi dự tiệc thôi !

Cô bước tới lượm lại hoa cài nằm ngay dưới chiếc xe hơi ở trong bãi, lúc đứng dậy thì vừa tầm nhìn vào cửa kính xe, cô tiện thể soi kính chải chuốt lại một tí.

Nhìn khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn hiện lên trên cửa kính, cô không khỏi chau mày, một cô gái 28 tuổi, có công việc ổn định, lại xinh đẹp nữa, vì sao tới giờ cô vẫn chưa có bạn trai ?

Nghĩ tới điều này, cô không khỏi nhăn mặt, thầm than vãn trong lòng vài câu. Lúc cô định quay đi thì lại xảy ra một chuyện động trời —— cửa kính xe trượt xuống, Ôn Gia Hinh sợ tới mức lùi lại vài bước, lúc kính xe trượt xuống hết, cô cũng thấy rõ được mọi thứ bên trong xe. Một người đàn ông rất đẹp trai đang dùng ánh mắt thú vị đánh giá cô, trong lòng ngực người đàn ông đang có thứ gì to to đang lấp ló…… Ách, là mỹ nữ, nhưng mà cô ta lại nhìn cô với vẻ cực kỳ khó chịu, mà theo tư thế hai người, gương mặt đỏ ửng của mỹ nữ, và áo cô ta bị kéo xuống phân nửa, cô ta không khó chịu mới là lạ.

Rõ ràng là cô đã quấy rầy “quá trình vận động” của 2 người. Nhưng mà cô có xui xẻo quá không vậy, sao lại gặp cái tình cảnh này ? Còn xui hơn nữa là người đàn ông đó chính là tổng giám đốc của cô ! Chết ngất !

Quý Tiệp nhàn nhạt cười, không hề cảm thấy xấu hổ : “Cô soi kính đã thấy vừa lòng chưa ? Ôn tiểu thư.”

Nếu là bình thường thì trừ khi là thân tín của anh, bằng không anh rất ít khi nào nhớ tên lẫn diện mạo của người khác, mà lần này cũng nhờ “phúc” của Đinh Dục Thần mà anh có một “ấn tượng khó phai” với Ôn Gia Hinh.

Tuy rằng cô nhất định không biết trong xe có người, nhưng thấy cô săm soi cửa kính rồi lại nhăn mặt nhăn mày, anh không thể làm như không thấy, cho dù trong lòng đang ôm nữ nhân cùng “vận động” thân thể, nhưng tâm tư anh vẫn tập trung trên khuôn mặt cô, cô thật sự là một người thú vị.

“Tôi…. Tôi….Thực xin lỗi !” Không thể trách cô cà lăm lại đỏ mặt được, nghĩ lại lúc cô soi kính xe làm này làm nọ, mà bên trong lại có người chứ, cô rất muốn chết tại đây cho rồi.

“Vậy cô còn muốn tiếp tục soi kính xe nữa không ?”

“Không không.”

Nói xong, Ôn Gia Hinh chạy như bay ra khỏi hiện trường phạm tội, nhưng thảm là, cô hoàn toàn không biết sau lưng đang có đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô.

Tiêu rồi tiêu rồi ! Anh ta sẽ không giết người diệt khẩu chứ ? Không, không có, chuyện anh ta phong lưu thì ai mà chẳng biết, ngoài cô ra chắc cũng có khối người từng chứng kiến anh “vận động” thân thể !!!! Nhưng mà…. Cũng là tiêu rồi !!!!

Lúc vào đến bên trong, may mà đồng nghiệp không ai hỏi sao cô tới trễ, nếu không thì lại phải giải thích tùm lum, đồng nghiệp nam thì đang bàn luận việc hợp tác sẽ mang đến cho công ty lợi nhuận bao nhiêu, còn đồng nghiệp nữ thì lại thấy đáng tiếc sao Đinh Dục Thần không đến. Cô nghe họ nói hắn không đến liền rất vui mừng, nhưng cô hiện tại không được thoải mái cho lắm, tình cảnh ở bãi đổ xe cứ hiện lên trước mắt cô.

“Kỳ lạ, tổng giám đốc sao còn chưa đến ? Không phải là chưa làm xong việc nên hôm nay không tới đó chứ ?” Nữ đồng nghiệp bên trái Ôn Gia Hinh nhìn ra cửa với vẻ đầy mong đợi, giọng nói tràn đầy hy vọng.

“Không thể nào, nếu hai nhân vật lớn đều không đến, bữa tiệc này còn ý nghĩa gì chứ !”

“…….”

Chủ đề buôn chuyện về Quý Tiệp ngày càng nhiệt liệt, nhưng Ôn Gia Hinh chẳng có chút hứng thú, chỉ có cô mới biết sao anh ta lại tới trễ thôi, anh đúng là “công tác” bề bộn mà.

Liên tục uống mấy ly rượu, cô rốt cuộc cũng không chịu nổi cuộc thảo luận này, đành phải trốn vào toilet, muốn tai được yên tĩnh 1 tí rồi mới ra ngoài. Lúc cô đi ra thì bầu không khí hội trường trở nên yên ắng lạ thường.

A ~~~ Thì ra là tình thánh Quý Tiệp rốt cuộc cũng đã đi vào hội trường.

Bên người anh không thể thiếu những giám đốc a dua, còn có ánh mắt sùng bài của các nữ nhân viên. Ai ai cũng lo ngắm nhìn khuôn mặt anh, chỉ có Ôn Gia Hinh là nhìn bộ âu phục của anh, nhìn kỹ thì mới thấy đây là bộ âu phục khác, anh đã thay bộ âu phục màu xám, không phải bộ lúc nãy cô thấy.

Chậc chậc, anh cũng đã chuẩn bị rồi mới đến, còn biết đem theo bộ âu phục để thay, thật sự là chuyên nghiệp.

Còn có…. Này này, người đàn ông này đổi bạn gái thần tốc thật ! Cô gái đi cạnh anh bây giờ không phải cái cô ở trên xe, cô gái trên xe nhìn thực tầm thường, còn cô gái này thì lại rất có khí chất, anh quả nhiên biết nhìn trường hợp mà làm việc.

Chẳng muốn gia nhập đám fan điên cuồng kia, Ôn Gia Hinh trốn ở một góc, vừa nãy cô uống nhiều quá, đột nhiên cảm thấy hơi đói, cô liền đi đến bàn ăn… Ưhmmm…. Hôm nay đầu bếp nấu ăn ngon quá, tay nghề quả thật rất giỏi !

“Gia Hình, sao cô lại trốn ở đây mà ăn, tâm trạng tổng giám đốc hôm nay tốt lắm, giờ đang cùng nhân viên chụp hình, cơ hội ngàn năm hiếm có, chúng ta qua đó nhanh đi.” Đồng nghiệp Tiểu Mĩ vui tươi hớn hở chạy tới, “Cô biết không ? Tổng giám đốc chụp hình với tôi cười nha, hắc hắc ! Tổng giám đốc quả thật cười rất đẹp trai.”

Trên tay đang cầm cái bánh ngọt, Ôn Gia Hinh chỉ lo nhét vào miệng, đối với sự hưng phấn của Tiểu Mĩ cô xem như không thấy, “Vậy cô sao không lấy bút, rồi đưa lưng cho tổng giám đốc kí? Nói không chừng còn có thể tăng giá trị tài sản đó nha.

“Ừ ha, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ !” Tiểu Mĩ vẻ mặt hối hận, “Đều tại San San, cứ cản tôi, hại tôi không nói chuyện với tổng giám đốc.”

“Thì sao chứ ? Cứ nghĩ tới tiền lương tăng cao vùn vụt, mặc kệ người nào cản mình, cứ xông lên là được.”

“Oa! Gia Hinh cô thật sự thực thông minh nha.”

Gặp Tiểu Mĩ nghe cô nói mà cứ tưởng như thật, Ôn Gia Hinh cảm thấy mình sắp sửa hôn mê. Đúng thật tình cảm làm cho con người ta ngu muội, cho dù là thầm mến thì hiệu quả cũng giống nhau.

“Gia Hinh, lát nữa giúp tôi chụp hình với tổng giám đốc nữa nha! Nãy tôi đứng cách tổng giám đốc 1 chút, lần này tôi sẽ đứng gần hơn.”

Cô lười biếng lắc đầu, “Đứng gần làm gì? Cô có xác định là anh ta không có bệnh chứ? Nói không chừng…..”

Đang nói thì cô thấy Tiểu Mĩ vẻ mặt hoảng sợ, nhìn chằm chằm phía sau lưng cô, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng biến thành thẹn thùng, “Quý… Quý tổng…”

Cả người Ôn Gia Hinh run lên. Cô không phải xui xẻo vậy chứ?

Chậm rãi xoay người, Quý Tiệp đứng lặng ở phía sau cô, trên mặt anh lộ ra nụ cười tươi rói, đáy lòng cô run lên, có chút bàng hoàng. Không biết câu vừa rồi anh ta có nghe được không?

Tốt nhất là không, bằng không tội cô càng thêm chồng chất.

Quý Tiệp chậm rãi đến gần cô, dùng ánh mắt mê người mang theo vài tia quỷ dị nhìn cô.

“Tôi không ngờ cô ngoại trừ quan tâm kính xe của tôi, thì ra đối với cơ thể tôi, cô cũng thực quan tâm, thật ra tôi cũng không ngại cô trực tiếp kiếm tôi mà trò chuyện.”

Thấy mặt cô đỏ lên, tâm tình anh tốt lắm, nhẹ nhàng cất bước lướt qua người cô.

Hôm nay gặp nhau ngoài ý muốn làm cho anh đối với Ôn Gia Hinh càng cảm thấy hứng thú, hình ảnh người con gái làm cho Đinh Dục Thần nổi điên lại càng khắc sâu hơn.

:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.