Lão Ca, Cứu Mạng A!

Chương 1: Chương 1




Gần đây có một tin tức vô cùng chấn động dư luận, đó là thiếu gia của một trong mười đại tài phiệt trong nước, thiếu gia của tập đoàn Đông Tường – Phương Nguyên Tùng, sắp cùng con gái độc nhất của ông trùm nền công nghiệp điện tín Trương Thiệu Hùng – Trương Vũ Liên kết hôn, mỗi ngày trên tivi cùng các mặt báo đều xuất hiện tin tức này.

Cao Vân nhìn kẻ đang có con đường rộng mở trước mắt trong ảnh chụp, vẻ mặt tươi cười anh tuấn của nam nhân lại lộ ra một chút lạnh lẽo, trên gương mặt tuấn mĩ hiện lên một nụ cười đáng sợ. Phương Nguyên Tùng, ngày lành của mày sắp tới rồi, chờ đến ngày mày kết hôn tao nhất định sẽ tặng mày một phần “đại lễ” vô cùng bất ngờ!

Tổng tài xí nghiệp Cao thị – Cao Vân, là một người nổi danh ngoan độc trên thương trường, là một kẻ vô cùng âm hiểm, nổi danh là xảo trá. Tháng trước Phương Nguyên Tùng đoạt đi một khách hàng lớn của Cao Vân, Cao Vân lòng dạ hẹp hòi, từ đó về sau hận Phương Nguyên Tùng đến thấu xương, luôn tìm cơ hội để trả thù hắn.

“Tổng tài, Vũ thiếu gia đến!” Đột nhiên điện thoại vang lên, Cao Vân nghe điện thoại, trong điện thoại lập tức truyền ra giọng nói ngọt ngào của thư ký.

“Cho nó vào!” Trong mắt Cao Vân hiện lên một tia vui sướng, vũ khí bí mật của y đã đến.

“Cao Vân tổng tài, xin hỏi vội vã triệu kiến tiểu nhân như vậy là vì lí do gì đây?” Rất nhanh sau đó, một mỹ thiếu niên bộ dạng vô cùng thanh tú, tầm 15, 16 tuổi đi vào, ánh mắt gian manh có vài phần tương tự như Cao Vân.

“Tiểu Vũ!” Cao Vân lập tức nhiệt tình đứng dậy nghênh đón, kéo đệ đệ ngồi trên sô pha, cười nói: “Em không phải vẫn muốn anh tặng chiếc Ferrari sao? Anh quyết định tặng cho em!”

“Thật sao?” Cao Vũ lập tức cao hứng nói lớn, cậu đã muốn chiếc Ferrari này lâu rồi.

“Đương nhiên là thật!”

“Lão ca, anh muốn em giúp anh làm gì?” Cao Vũ sau khi cao hứng xong, lập tức cảnh giác nhìn anh trai của mình. Thiên hạ không có ai ăn mà không phải trả tiền cơm trưa, anh trai luôn keo kiệt nhất định sẽ không vô duyên vô cớ tặng cậu chiếc xe trên trăm vạn kia, khẳng định chính mình cũng phải trả một cái giá tương tự.

“Không hổ là em trai của anh, thật là hiểu anh!” Cao Vân nâng khóe môi, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng. “Anh có một việc nhỏ muốn nhờ em hỗ trợ!”

“Chuyện gì? Anh tặng em chiếc Ferrari mà em thích nhất, sao có thể là việc nhỏ!” Cao Vũ tò mò hỏi. Cao Vũ tuy rằng còn nhỏ, nhưng cậu không có ngu, ở cùng Cao Vân mưa dầm thấm đất, cậu so với đám bạn cùng trang lứa khôn khéo hơn nhiều.

“Em chắc cũng biết Đông Tường thiếu gia Phương Nguyên Tùng nhỉ!” Cao Vân không đáp hỏi lại.

“Nghe nói qua!” Cao Vũ gật đầu, Phương Nguyên Tùng ở xã hội thượng lưu vô cùng nổi danh, ngoại trừ hắn là kẻ ngạo mạn và gia thế bối cảnh, nổi danh nhất là tình sử phong lưu của hắn. Nghe nói hắn vô cùng thích tán gái, cơ hồ cùng với toàn bộ phu nhân, thiên kim tiểu thư của xã hội thượng lưu đều có quan hệ, rõ ràng là một hoa hoa công tử nổi danh, bất quá hắn cũng sắp kết hôn.

“Hắn sắp kết hôn rồi, anh muốn em hôm đó đến lễ kết hôn của hắn làm loạn!” Nụ cười âm trầm làm cho người ta không rét mà run.

“Vì sao?” Cao Vũ kinh ngạc hỏi, không rõ vì sao anh trai lại muốn làm như vậy.

“Họ Phương dám cướp miếng cơm của anh, anh muốn hắn thân bại danh liệt, trở thành chuột chạy qua đường ngàn người kêu đánh!” Nhắc tới việc này, Cao Vân hận không thể ăn tươi nuốt sống Phương Nguyên Tùng.

“Anh có kế hoạch gì?” Cao Vũ trong lòng thở dài, vì Phương Nguyên Tùng mà đồng tình rơi lệ một phen, lại dám chọc lão ca siêu cấp âm hiểm vô sỉ có cừu oán tất báo của cậu, Phương Nguyên Tùng thật sự là chán sống! Bất quá Phương Nguyên Tùng và cậu không quan hệ, cậu chỉ cần có thể đến âu yếm chiếc Ferrari là được rồi!

“Anh muốn em ở lễ kết hôn của Phương Nguyên Tùng hôm đó giả trang thành người yêu đồng tính của hắn, trước mặt mọi người nói hắn là đồng tính luyến ái!” Cao Vân cười đến tà ác vô cùng.

“Lão ca, chiêu này của anh ác thật đấy!” Cao Vũ bội phục bật ngón cái với anh trai, anh cậu thật sự là thiên tài, chiêu tàn độc này mà cũng có thể nghĩ ra được. “Đồng tính luyến ái” ở Đông Phương gia bảo thủ như vậy, bị xem như tội ác tày trời, nếu để cho người khác biết Phương Nguyên Tùng là đồng tính luyến ái, không chỉ có hôn nhân của hắn phải đem đi ngâm nước nóng, hơn nữa hắn về sau tuyệt đối sẽ không dám ngẩng mặt ở trên thương trường.

“Tiểu Vũ, đến lúc đó em nhất định phải phát huy tất cả khả năng diễn xuất của mình, làm tốt anh còn thưởng thêm cho.” Cao Vân cười cười, phàm là người dám cùng y đối nghịch, tất cả đừng mong có kết cục tốt.

“OK! Anh, anh yên tâm đi! Tất cả cứ giao cho em, em nhất định sẽ phát huy tất cả thực lực khi còn trong đoàn kịch, khiến cho Phương Nguyên Tùng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!” Cao Vũ vỗ ngực cam đoan, không thể nào không biết hành vi của chính mình có cái gì không đúng. Dưới sự giáo dục của Cao Vân, Cao Vũ giống Cao Vân đều vô tâm vô phế, chỉ cần có lợi cho mình, ai dám quản họ đều sẽ chết!

Cao Vân vô cùng vừa lòng với câu trả lời của đệ đệ, bắt đầu chỉ cách cho Cao Vũ làm gì trong lễ kết hôn của Phương Nguyên Tùng hôm đó, sau đó trong văn phòng vang lên tiếng cười khủng bố của hai người…

~

“A a… Nguyên Tùng, nhẹ chút… Rất… A a… Quá sâu … Em chịu không nổi … A hừ… Ha…”

Trên chiếc giường lớn xa hoa, một đôi nam nữ cả người trần trụi ôm nhau mây mưa thất thường, cảnh sắc hương diễm làm cho cả mặt trời ngoài cửa sổ cũng thẹn thùng trốn trong đám mây.

“Ắt xì! Ắt xì!” Nam nhân bỗng nhiên dừng lại, đánh vài cái hắt xì.

“Nguyên Tùng, làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Trương Vũ Liên cả người đổ mồ hôi đầm đìa vội vàng ngồi xuống, quan tâm hỏi.

“Không có việc gì! Có vẻ là chút cảm mạo, em không cần lo lắng.” Phương Nguyên Tùng ôn nhu hôn vị hôn thê.

“Không được, em lập tức kêu từ bác sĩ lại đây giúp anh kiểm tra.” Trương Vũ Liên lo lắng, cầm điện thoại bên cạnh gọi điện.

“Anh thật sự không sao! Liên nhi, em đừng lo lắng!” Phương Nguyên Tùng đoạt lấy điện thoại, lắc đầu cười nói.

“Nguyên Tùng, em không phải lo lắng linh tinh! Em chỉ là quá yêu anh, em…”

“Bảo bối, anh biết! Anh cũng yêu em, anh có thể hiểu được tâm tình của em!” Phương Nguyên Tùng ngắt lời của cô, mỉm cười nói.

“Nguyên Tùng, em thật sự rất yêu anh, nhiều hơn so với cả bản thân mình! Không có anh em không sống nổi!” Trương Vũ Liên ôm lấy hắn, thanh âm có chút nức nở. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Tùng, cô đã mê luyến hắn đến không còn thuốc chữa, khi hắn cầu hôn cô thì cô cao hứng đến phát điên. Đến bây giờ cô vẫn không thể tin được, bạch mã vương tử mình thầm mến sẽ cùng mình kết hôn, trở thành chồng của mình.

“Nha đầu ngốc! Sắp làm phu nhân người ta rồi, còn động tí liền khóc, cũng không sợ xấu hổ!” Phương Nguyên Tùng ôn nhu lau nước mắt trên mặt cô, vuốt nhẹ cái mũi xinh đẹp của cô. “Bảo bối, anh cam đoan với em, anh sẽ cho ngươi hạnh phúc, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này!” Phương Nguyên Tùng kéo tay cô, chân thành hứa hẹn với cô, nhưng trong con ngươi lại không nhìn ra thâm tình.

“Nguyên Tùng…” Trương Vũ Liên cảm động nói không nên lời, chủ động ôm cổ Phương Nguyên Tùng, dâng lên đôi môi ngọt ngào của mình.

Phương Nguyên Tùng ôm lấy cô, đưa đầu lưỡi vào miệng của cô, cùng cô kích tình hôn môi, Trương Vũ Liên không phát hiện trong mắt Phương Nguyên Tùng chợt lóe một tia trào phúng. Thật đúng là suy nghĩ ngu ngốc của nữ nhân, vài lời ngon tiếng ngọt liền bị dụ dỗ đến đầu óc choáng váng, khăng khăng một mực ở bên mình. Nếu không vì “Đông Tường” chuẩn bị tiến quân vào ngành điện tín, cần đến Trương lão nhân giúp đỡ, hắn sẽ không kết hôn với cô, sớm như vậy đã phải tiến vào nấm mồ hôn nhân.

Trương Vũ Liên hoàn toàn chìm đắm trong cơn lốc tình dục do Phương Nguyên Tùng tạo ra, căn bản không biết Phương Nguyên Tùng suy nghĩ gì. Cô chỉ biết là hiện tại vô cùng vô cùng hạnh phúc, chỉ hy vọng mau tới hôn lễ, để cô sớm danh chính ngôn thuận trở thành Phương phu nhân, cùng hắn sinh con đẻ cái, sống đến răng long đầu bạc.

Trong phòng rất nhanh lại truyền ra tiếng rên rỉ làm người ta mặt đỏ tim đập…

~

Hôm nay là ngày hoàng đạo may mắn nhất trong năm, thích hợp để kết hôn. Vì vậy các cặp tình nhân chọn ngày hôm nay làm đám cưới nhiều như sao trên trời không thể đếm xuể. Ở trong đó có một cặp đôi rất nổi tiếng, chính là người mỗi ngày đều xuất hiện trên báo chí cùng ti vi, đôi kim đồng ngọc nữ – Phương Nguyên Tùng cùng Trương Vũ Liên.

Hôn lễ của Phương Nguyên Tùng và Trương Vũ Liên được tổ chức ở khách sạn năm sao, khi hôn lễ sắp chính thức bắt đầu, các tân khách đều đến đông đủ, tất cả giới thượng lưu trong xã hội cơ hồ đều có mặt, nhưng lạ là không hề nhìn thấy bóng dáng chú rể đâu, mà ngay cả bóng dáng phù rể cũng không thấy.

“Nguyên Tùng, anh em kính mày một ly, đáng thương cho mày sớm như vậy đã phải đi xuống địa ngục”. Trong phòng cho khách quý của khách sạn truyền ra một đạo tiếng cười mỉa mai, trong phòng, một người mặc trang phục phù rể đang ngồi đối diện chú rể mà cười to lỗ mãng, nhưng không vì vậy mà làm giảm đi vẻ anh tuấn của hắn.

“Có cần khoa trương đến thế không? Tao chỉ là kết hôn, cũng không phải lên đoạn đầu đài!” Phương Nguyên Tùng nâng khóe môi, nhận lấy chén rượu “đồng tình” của hảo huynh đệ, uống một hơi cạn sạch.

“Đại Hoa, hình như mày cũng sắp tiến vào địa ngục hôn nhân rồi, tao nghe bá mẫu nói mày đã cùng Vương tiểu thư đính hôn!” Ngồi bên cạnh Phương Nguyên Tùng, diện mạo nho nhã, đeo mắt kính gọng vàng trào phúng nói, hắn là Lưu Ngọc Tuấn, bạn tốt kiêm phù rể của Phương Nguyên Tùng.

“Miễn bàn việc này, nghĩ đến liền phiền! Tao vốn dĩ không muốn kết hôn, tao còn chưa có chơi đủ!” Đại Hoa lắc đầu kêu. Đại Hoa, Phương Nguyên Tùng, Lưu Ngọc Tuấn ba người không chỉ là bạn tốt cùng nhau lớn lên, mà còn có sở thích chung chính là “săn hoa”, được giới thượng lưu phong làm “Săn diễm tam kiếm khách”.

“Kết hôn thật ra không có gì không tốt, chỉ cần công phu đủ cao, thì cũng giống như là ngoạn ở bên ngoài!” Phương Nguyên Tùng không đồng ý nhìn bằng hữu, trên mặt hiện lên một nét cười quỷ dị. Hôn nhân đối với hắn mà nói cái gì cũng không đúng, chỉ là một công cụ để phát triển sự nghiệp mà thôi, cho nên kết hay không kết hôn đối với hắn không có ảnh hưởng gì.

“Đúng vậy! Đại Hoa, hơn nữa mày không phải vẫn luôn thích con trai của Vương lão sao? Cùng Vương tiểu thư kết hôn, Vương thiếu gia chính là em vợ mày, chính là “gần quan được ban lộc”, được hưởng phúc rồi!” Lưu Ngọc Tuấn cũng cười nói, chỉ có bọn họ là bạn tốt mới biết Đại Hoa là song tính luyến, nam nữ đều ăn.

“Chủ ý tốt, sao tao không nghĩ tới nhỉ. Tao có thể chơi cả hai chị em bọn họ, còn có thể chơi 3P!” Đại Hoa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mặt cười dâm đãng. Tiểu tử kia vẫn không để ý đến hắn, chờ hắn thành tỷ phu của cậu, nhất định phải dùng thân phận tỷ phu hảo hảo “giáo huấn” cậu.

“Dâm ma!” Phương Nguyên Tùng cùng Lưu Ngọc Tuấn liếc nhau, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Háo sắc chính là bản tính của nam nhân! Đừng ở trước mặt tao giả vờ đứng đắn, hai người bọn mày còn háo sắc hơn cả, lần trước chúng ta đi Mĩ, chính bọn mày đề xuất chơi 4P.” Đại Hoa không cho là đúng, cười mắng. Ba người bọn họ tất cả đều học ở Mĩ, tư tưởng rất thoáng, thường xuyên cùng nhau ngoạn nữ nhân.

“Cô nàng kia công phu cũng không tệ, lần sau chúng ta đi Mĩ có thể sẽ tìm nàng ngoạn.” Phương Nguyên Tùng cười quỷ dị nói.

“Thiếu gia, đã đến giờ rồi!” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, người hầu Phương gia nói, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Biết rồi!” Phương Nguyên Tùng buông chén rượu, đứng lên chỉnh nơ, mang phù rể ra khỏi phòng dành cho khách quý.

Trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt, giới thượng lưu quyền quý của xã hội tụ lại tốp ba tốp năm cùng một chỗ chuyện trò tươi cười, trong đó nổi bật là một nam nhân được vây quanh bởi một đoàn nam nữ trẻ tuổi. Nam nhân tóc dài đến thắt lưng, một thân tuyết trắng, tai đeo một cái vòng tai ngọc bích, bộ dáng so với nữ nhân còn đẹp hơn ba phần. Y giống như một con khổng tước xinh đẹp kiêu ngạo, ngạo mạn hưởng thụ cảm giác ái mộ vây quanh mình.

Đám người Phương Nguyên Tùng tiến vào đại sảnh liền nhìn thấy y, Phương Nguyên Tùng hơi nhăn mày, Cao Vân sao cũng tới đây? Từ tháng trước bị hắn đoạt được vụ làm ăn lớn, Cao Vân với hắn như nước với lửa, toàn thương giới đều biết bọn họ là kẻ thù. Thế mà hôm nay lại chạy tới tham gia hôn lễ của hắn, thật là kỳ quái!

“Mày cẩn thận một chút, Cao Vân đến tuyệt đối không có chuyện gì tốt, Cao Vân tuy rằng lớn lên giống phụ nữ, nhưng bên trong còn âm hiểm hơn sói!” Lưu Ngọc Tuấn nhắc nhở Phương Nguyên Tùng, hắn từng cùng Cao Vân giao thiệp qua, vô cùng hiểu rõ tính cách của Cao Vân.

“Đúng vậy! Tiểu tử Cao Vân này quả thực là ma quỷ, mày đắc tội y nên càng phải cẩn thận.” Đại Hoa gật đầu phụ họa nói, Cao Vân có bao nhiêu thâm hiểm âm độc, hắn cũng đã từng lĩnh hội. Trước kia có lần hắn khinh bạc Cao Vân vài câu, Cao Vân thế nhưng lại tìm sát thủ đến giết hắn, khiến hắn nằm bệnh viện hơn một tháng.

“Một tên tiểu bạch kiểm có cái gì phải sợ!” Phương Nguyên Tùng cười nói, vẻ mặt khinh thường. Hắn luôn luôn khinh thường Cao Vân, một nam nhân lớn lên giống hệt nữ nhân, còn có cái tính keo kiệt của nữ nhân, thật sự làm mất mặt nam nhân.

Phương Nguyên Tùng chủ động đi đến trước mặt Cao Vân, cười tủm tỉm chào hỏi: “Không nghĩ tới Cao tổng lại tới tham gia hôn lễ của tôi cùng Liên nhi, tôi thật sự rất vinh hạnh!”

“Phương tổng kết hôn, tôi đương nhiên muốn tới chúc mừng! Tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho anh một phần đại lễ!” Cao Vân nhìn nhìn nét mặt toả sáng, anh tuấn mê người của chú rể, phượng mâu hiện lên một tia cười lạnh.

“Cám ơn! Không biết là lễ vật gì?” Phương Nguyên Tùng giả bộ tò mò hỏi.

“Anh chờ một chút sẽ biết! Tôi tin anh tuyệt đối đoán không ra… Thực xin lỗi, Phương tổng, tôi không bồi anh được rồi! Tôi vừa nhìn thấy một đám ruồi bọ, thật ghê tởm!” Cao Vân bỗng nhiên thấy Đại Hoa cùng Lưu Ngọc Tuấn đi tới, lập tức chán ghét nhíu mày xoay người rời đi.

Ruồi bọ ghê tởm tất nhiên là chỉ Đại Hoa, Đại Hoa tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, Lưu Ngọc Tuấn ôm vai hắn, cười ha ha: “Huynh đệ, nghe Cao Vân nói như vậy, tai phát hiện mày thật là có chỗ giống ruồi bọ!”

“Mày mới giống ruồi bọ!” Đại Hoa hất tay Lưu Ngọc Tuấn ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng Cao Vân ở xa. Một ngày nào đó hắn nhất định phải làm cho người này chết đẹp mặt!

“Miệng Cao Vân cũng thật độc!” Phương Nguyên Tùng tuy rằng không cười ra tiếng, nhưng vẻ mặt châm chọc cùng biểu tình càng khiến cho người ta phát hỏa.

Phương Nguyên Tùng đối với sự xuất hiện của Cao Vân cũng không để ở trong lòng, hắn còn không biết có một âm mưu kinh thiên động địa đang chờ hắn, âm mưu này sẽ đem hắn từ thiên đường rơi vào địa ngục, khiến hắn thiếu chút nữa mất đi tất cả…

Cao Vân không ngờ lại bị ong bướm nhàm chán quấy rầy, lấy một ly cocktail trên tay bồi bàn, tìm một góc hẻo lánh chậm rãi uống. Cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ Rolex trên tay, phượng mâu xinh đẹp hiện lên nét cười quỷ dị. Tiểu Vũ sắp đến rồi, đến lúc đó Phương Nguyên Tùng nhất định sẽ chết, đợi lát nữa xem hắn xử lí như nào. Ha ha ha…

“Vân bảo bối…”

Cao Vân đang đắm chìm ở trong hưng phấn, bỗng nhiên nghe được một tiếng gọi ngấy người vang lên. Cao Vân lập tức biến sắc, thân thể hơi phát run, người gọi y như vậy, trong trí nhớ chỉ có một, mà người kia lại chính là ác mộng vĩnh viễn của cả đời y.

Không, chắc là y nghe lầm! Cao Vân tự an ủi chính mình, người kia ở Mĩ, hắn tuyệt đối không thể tìm đến đây, mình không cần phải sợ hãi.

“Vân bảo bối…” Tiếng gọi vô cùng lớn vang lên, âm thanh càng ngày càng gần.

Cao Vân không thể tự lừa mình dối người, sau khi trải qua một phen giãy dụa, rốt cục cố lấy dũng khí quay đầu. Khuôn mặt anh tuấn có thể làm mọi nữ nhân điên cuồng hiện ra, lập tức đập thẳng vào mắt.

“Hello! Vân bảo bối, đã lâu không gặp!” Là một nam nhân ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh, bộ dạng vô cùng cao lớn cường tráng, ước chừng 190cm, cả người tản ra một cỗ tà khí ma mị.

“Cút!” Đã mười năm không gặp, Cao Vân kích động không thôi, răng nanh cắn chặt. Vì sao ông trời lại muốn trêu đùa y, để y gặp lại tên cặn bã đã hủy đi cả cuộc đời mình?

“Bảo bối, lão công rất nhớ em!” Nam nhân dường như không nhìn thấy biểu tình phẫn nộ của y, cười tủm tỉm nắm tay y hôn một chút, thâm tình chân thành nhìn y.

“Hỗn đản! Câm mồm! Không được nói anh là lão công của tôi!” Cao Vân hất tay hắn ra, thấp giọng giận dữ hét. Vương bát đản làm loại chuyện này với y, lại còn dám tự xưng là lão công của y, nếu không phải sợ làm người khác chú ý, y đã sớm xông lên đánh vào mặt tên này rồi.

“Tôi chính là lão công của em, chúng ta ở chung đã hơn một năm, còn ở Hà Lan kết hôn công chứng, em sao có thể chối bỏ.” Nam nhân bất mãn lên giọng.

“Anh nhỏ tiếng chút!” Cao Vân nhanh chóng bịt miệng hắn lại, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có ai chú ý tới bọn họ, mới nhẹ nhàng thở ra.

“Bảo bối, tôi tìm em suốt mười năm, cùng tôi trở về đi!” Nam nhân nắm chặt tay y, trong ánh mắt đều là nồng đậm yêu thương.

“Mơ đi! Tôi có chết cũng không theo anh về.” Cao Vân vô cùng hối hận, nếu sớm biết sẽ gặp tên vương bát đản này ở đây, y có chết cũng sẽ không tới tham gia hôn lễ của Phương Nguyên Tùng.

“Bảo bối, đừng náo loạn! Ngoan ngoãn theo tôi về Mĩ đi! Tôi thật sự rất yêu em, em có biết mười năm qua tôi sống ra sao không?”

“Anh yêu tôi? Thối lắm! Yan, tuy rằng chúng ta mười năm không gặp, nhưng anh một chút cũng không thay đổi, trong miệng toàn là lời nói dối, anh không làm diễn viên thật đáng tiếc!” Cao Vân cười ha ha, cười đến nước mắt như sắp trào ra. Nghĩ y vẫn tiểu nam sinh ngây thơ đơn thuần không biết gì của mười năm trước sao, nghĩ rằng chỉ cần vài câu ‘anh yêu em’ là có thể lừa y đến xoay mòng mòng sao?

“Bảo bối, giữa chúng ta có hiểu lầm! Em nghe tôi nói…”

“Đủ rồi! Yan, tôi thật sự rất bội phục anh, anh thật không phải vô sỉ bình thường! Anh lập tức cút đi cho tôi, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh!” Cao Vân ngắt lời giải thích của hắn, cầm ly rượu trong tay hất vào mặt hắn. Năm đó vì hắn mà trả giá nhiều như vậy, kết quả hắn đối với mình như thế nào, hiện tại lại dùng một câu hiểu lầm muốn mình tha thứ sao, thật là buồn cười đến cực điểm!

“Bảo bối, em đừng quá đáng! Em có biết không, vừa nghe được tin của em tôi lập tức bỏ hết công việc, suốt đêm mù mịt tới tìm em!” Lau rượu trên mặt, nam nhân có chút tức giận.

Cao Vân trào phúng nhếch môi, xoay người bước đi, loại người này không có gì hay để nói cùng cả. Nhưng y vừa bước đi đã bị nam nhân bắt lấy.

“Bảo bối, ai cho em đi, em đừng mong có thể rời khỏi tôi!” Nam nhân kéo y vào trong lòng, nâng cằm y lên, buộc y nhìn mình.

“Hỗn đản, làm gì đấy? Mau bỏ ra!” Cao Vân hổn hển giãy dụa, nhưng trong ngực nam nhân lại giống như ngục thiết vậy, y căn bản không có cách thoát ra. Đáng chết, tên trâu bò này, khí lực sao lại lớn như vậy!

Nam nhân cúi đầu nhìn vẻ mặt tức giận nhưng so với mười năm trước càng kiều diễm quyến rũ của Cao Vân, nguy hiểm cười quỷ dị nói: “Bảo bối, em so với mười năm trước vẫn vậy, vẫn hay tức giận như vậy, nếu có gì không giống, thì chính là em so với trước kia hấp dẫn hơn.”

“Vương bát đản, tôi cảnh cáo anh, mau buông ra, không thì tôi sẽ không khách khí với anh.” Cao Vân tức giận đến xanh mặt, giãy dụa càng hung.

“Không khách khí với tôi? Tôi càng muốn nhìn xem em không khách khí với tôi như thế nào. Bảo bối, em biết không? Tôi thích nhất là nhìn em tức giận, bởi vì bộ dáng lúc em tức giận đáng yêu cực kỳ, giống như mèo hoang vậy. Hơn nữa tôi càng thích cách làm em nguôi giận, em hẳn là chưa quên trước kia tôi giúp em nguôi giận như thế nào đi!” Nam nhân tà ác thổi khí vào tai Cao Vân.

“Hạ lưu!” Nhớ tới trước kia khi y tức giận, nam nhân đối phó mình như thế nào, Cao Vân không khỏi xấu hổ khiến khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

“Bảo bối, xem ra em cũng không có quên tôi giúp em nguôi giận như thế nào, tôi thật cao hứng, chúng ta đi thôi!” Nam nhân vừa lòng tà tà cười, ôm vai y dẫn y rời đi.

“Anh muốn mang tôi đi đâu? Mau buông ra, có nghe hay không!” Cao Vân sống chết không chịu cùng hắn đi.

“Đương nhiên là mang em tới chỗ của tôi, em không biết là chúng ta cần phải hảo hảo nói chuyện sao!”

“Mơ đi, tôi tuyệt đối sẽ không đi theo anh.”

“Bảo bối, tôi khuyên em tốt nhất nên ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không tôi sẽ hôn em!” Nam nhân nheo mắt, cười tủm tỉm uy hiếp, căn bản không để việc y giãy dụa vào mắt.

“Anh dám! Đúng là cầm thú không biết xấu hổ!” Cao Vân tức giận muốn phát điên.

“Tôi có dám hay không, em phải biết rõ nhất.”

Nhìn vẻ mặt tà ác đang cười đến vô cùng đắc ý của nam nhân, Cao Vân nghiến răng nghiến lợi. Đáng giận! Từ trước đến giờ chỉ có y tính kế, đe dọa người khác, nhưng mỗi lần gặp tên điên này y đều lo lắng, mỗi lần đều là tên này ăn sạch y, Yan chắc chắn là ông trời phái đến để khắc y. Bất luận thế nào hôm nay y tuyệt đối không thể đi cùng Yan, Yan là một tên xấu xa, bỉ ổi, hạ lưu, cầm thú, đi theo hắn sẽ có kết cục gì không cần nghĩ cũng biết.

Đang lúc Cao vân nghĩ xem phải làm sao lừa nam nhân chạy trốn, thì nam nhân bỗng nhiên ôm lấy y, cho y một cái hôn thật sâu.

“Hạ lưu!” Cao Vân căm tức đẩy nam nhân ra, vung tay hung hăng cho hắn một bạt tai.

“Bảo bối, em không phải thích tôi hạ lưu sao! Ai, xem ra hôm nay nếu không ép, em sẽ không theo tôi đi rồi.” Nam nhân bất đắc dĩ thở dài, Cao Vân vừa muốn chửi ầm lên, đã bị nam nhân đánh đến choáng váng.

Ôm lấy Cao Vân đang té xỉu, nam nhân vô cùng ôn nhu sờ sờ gương mặt xinh đẹp của y, khẽ nhếch môi, lặng lẽ đưa y rời khỏi hôn lễ. Hôm nay mọi người đều tập trung sự chú ý vào nhân vật chính, cho nên từ đầu đến đuôi không có ai phát hiện trong góc khuất này có diễn ra một cái nhạc nền nho nhỏ….

~

Lúc này, Cao Vũ cũng không biết chuyện ca ca bị nam nhân thần bí bắt đi, vẫn đang cùng hai mỹ thiếu niên ở trong xe đỗ bên ngoài khách sạn chờ hôn lễ bắt đầu.

“Tiểu Vũ, thật sự phải làm như vậy sao? Chúng ta làm như vậy có phải rất thiếu đạo đức hay không!” Một mỹ thiếu niên diện mạo tinh xảo, xinh đẹp, có chút chần chừ nói với Cao Vũ đang vội vàng “hóa trang”.

“Thiếu đạo đức cái rắm! Phương Nguyên Tùng vốn không phải là thứ tốt đẹp gì, chúng ta làm như vậy là thay trời hành đạo, cứu vị Trương tiểu thư kia!” Cao Vũ không cho là đúng, nhìn gương chiếu hậu, vừa lòng gật đầu.

“Viên Viên nói rất đúng, hơn nữa tôi nghe nói Phương Nguyên Tùng cũng không dễ chọc, chúng ta làm như vậy có sợ phiền toái không?” Một mĩ thiếu niên có mái tóc xanh, mặc quần áo tím vô cùng xinh đẹp cũng lo lắng nói.

“Mấy người yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề, anh tôi nói có chuyện gì y cũng sẽ lo.” Cao Vũ buông gương vỗ ngực cam đoan, Cao Vũ cảm thấy tốt nhất nhân vật chính phải có người phụ diễn, cho nên cậu đã tìm hai bạn hữu thân thiết nhất của mình là Mã Viên Viên và Tần Lam đến hỗ trợ, Mã Viên Viên và Tần Lam đều là người trong đội kịch.

“Nhưng là…” Mã Viên Viên còn muốn nói gì đó, lại bị Cao Vũ ngắt lời.

“Không có ‘nhưng là’, chẳng lẽ mấy người không nghĩ đến chiếc Ferrari kia sao?” Cao Vũ uy hiếp nói, cậu đã đáp ứng Mã Viên Viên và Tần Lam sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho bọn họ mỗi người mượn chiếc Ferrari một tuần.

Uy hiếp quả nhiên hữu hiệu, Mã Viên Viên và Tần Lam đều giống Cao Vũ mê mệt chiếc Ferrari kia, lập tức vứt bỏ hết lo lắng, bằng bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

“Tiểu Vũ, bọn tôi cái gì cũng nghe lời cậu, nhưng sau khi xong việc cậu nhất định không được quên chuyện đã đáp ứng bọn tôi đấy” Tần Lam nịnh nọt cười nói, Mã Viên Viên ở một bên gật đầu phụ họa.

“Tất nhiên, chúng ta là bạn bè thân thiết, tôi tuyệt đối sẽ không lừa mấy người!” Cao Vũ cười cam đoan nói “Thời gian đến rồi, chúng ta đi thôi!”

Khúc nhạc hôn lễ vô cùng ngọt ngào nhẹ nhàng vang lên, cô dâu mặc chiếc váy cưới màu trắng vô cùng xa xỉ được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng, Trương Vũ Liên xinh đẹp như thiên tiên cầm tay cha tiến vào thảm đỏ bước từng bước một về phía Phương Nguyên Tùng. Mọi người đều có thể nhìn được niềm vui của tân nương sắp xuất giá, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập hưng phấn cùng hạnh phúc, hôm nay nàng là nhân vật chính xinh đẹp nhất.

Nhìn Trương Vũ Liên càng ngày càng tiến gần về phía mình, Phương Nguyên Tùng tươi cười, hắn thực sự vui vẻ. Tuy rằng sớm như vậy đã phải tiến vào nấm mồ hôn nhân, có chút đáng tiếc, nhưng một cuộc hôn nhân giúp mình có được tập đoàn Trương thị trị giá hàng trăm triệu, còn tặng kèm một mỹ nữ ôn nhu nghe lời, rõ ràng là quá lời. Đến khi hắn có thể nắm giữ được hoàn toàn tập đoàn Trương thị mà vẫn chưa thấy chán ghét Trương Vũ Liên thì sẽ giữ nàng ở nhà làm đồ trang trí, còn nếu không thì… đáy mắt Phương Nguyên Tùng liền hiện lên một tia cười lạnh, đến lúc đó ly hôn là cái chắc.

“Nguyên Tùng, ta đem Liên nhi giao cho con. Ta chỉ có Liên nhi là con gái duy nhất, con nhất định phải đối xử tốt với nó” Đi đến trước mặt Phương Nguyên Tùng, Trương Triệu Hùng đem con gái yêu duy nhất của mình giao cho hắn, nghìn lần không nỡ mà dặn dò. Hôm nay con gái mình yêu thương nhất phải đi lấy chồng, làm hai hốc mắt của lão nhân không khỏi ướt át.

“Bá phụ, người yên tâm! Con xin thề với người, con nhất định sẽ đối tốt với Liên nhi, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu ủy khuất.” Nét mặt anh tuấn của Phương Nguyên Tùng biểu lộ ý cười, “chân thành” chắc chắn nói.

“Nguyên Tùng, sao còn gọi người là bá phụ? Phải gọi là cha rồi!” Đứng đằng sau Phương Nguyên Tùng, Đại Hoa vỗ vai hắn cười cười nói.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Do quá cao hứng nên quên mất việc này!” Phương Nguyên Tùng ngượng ngùng nhanh chóng xin lỗi nhạc phụ đại nhân và kiều thê.

Thấy thế, tân khách đều cười vang, không khí tràn ngập hương vị ấm áp, hạnh phúc. Trong tiếng chúc phúc của mọi người, Phương Nguyên Tùng cùng Trương Vũ Liên đi tới trước mặt cha sứ, chuẩn bị làm lễ kết thành vợ chồng.

“Phương Nguyên Tùng tiên sinh, cậu có nguyện ý lấy Trương Vũ Liên tiểu thư làm vợ, thề rằng sau này bất luận phát sinh chuyện gì đều vĩnh viễn yêu nàng không?” Cha sứ hỏi.

“Không –” Đúng lúc Phương Nguyên Tùng chuẩn bị trả lời “Tôi nguyện ý”, đằng sau bỗng nhiên vang lên một tiếng thét thương tâm đến chói tai.

Mọi người lập tức quay đầu, chỉ thấy ở cửa là một thiếu niên tâm 16, 17 tuổi, thiếu niên dáng người nhỏ nhắn, mi thanh mục tú, bộ dạng còn đáng yêu hơn so với nữ hài tử. Chỉ là thiếu niên này có chút kỳ quái, sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, trên trán đầy mồ hôi mà chạy tới, đáng sợ hơn nữa là trên người cậu ta toàn là vết thương lớn nhỏ xanh tím trông rất ghê người.

“Tiểu Văn, đợi tôi với!” Mọi người đang tò mò vị thiếu niên thần bí này là ai, bên ngoài đột nhiên lại có hai mỹ thiếu niên chạy vào.

Thiếu niên không để ý tới bạn bè gọi mình, hai mắt thẳng tắp mà nhìn vào nhân vật chính trong hôn lễ ngày hôm nay, bước từng bước đi qua, mỗi bước đi như nặng nề vô cùng, trên khuôn mặt trắng bệch đầy đau thương.

“Tùng, anh thật sự muốn kết hôn sao?” Thanh âm yếu ớt đáng thương tan nát cõi lòng vang lên, khiến mọi người không khỏi đau lòng.

“Nguyên Tùng, hắn là ai vậy?” Đối với thiếu niên thần bí quỷ dị trước mắt, Trương Vũ Liên đầy bụng nghi hoặc, bỏ khăn che mặt ra hỏi.

“Không biết!” Phương Nguyên Tùng cũng đầy bụng nghi hoặc. “Cậu là ai?” Hắn khẽ nhíu mày nhìn thiếu niên, nghiêm khắc hỏi. Kinh nghiệm trên thương trường nói cho hắn biết, thiếu niên này xuất hiện tuyệt đối có âm mưu, hơn nữa là nhằm vào hắn.

“Anh… Anh sao lại giả vờ không biết em?!” Thiếu niên khó tin lắc đầu, mặt xám như tro tàn, thân thể run nhè nhẹ, tựa hồ sắp không chịu nổi muốn té xỉu.

“Hừ! Tiểu Văn, cậu thấy chưa? Người này lại còn vờ như không biết cậu, tôi sớm đã nhắc cậu hắn không phải là cái thứ tốt đẹp gì, hiện tại cậu rốt cuộc tin chưa!” Thiếu niên tóc xanh đi lên phía trước, bộ dạng xinh đẹp khinh bỉ cười lạnh nói.

“Không! Tùng không phải người như thế, tôi không tin, hắn sẽ không đối xử với tôi như vậy!” Thiếu niên lắc đầu, vẻ mặt đầy nước mắt nắm tay Phương Nguyên Tùng đáng thương kêu lên: “Tùng, em là Tiểu Văn đây! Anh không phải đã nói sẽ yêu em cả đời hay sao, sẽ vĩnh viễn hảo hảo chiếu cố em hay sao?”

“Điên à! Mau cút đi, tôi căn bản không biết cậu! Bảo tiêu, đem bọn họ ra ngoài!” Phương Nguyên Tùng chán ghét đẩy cậu ra, gọi bảo tiêu. Tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tiếp tục để bọn họ ở đây thì vô cùng nguy hiểm.

“Phương Nguyên Tùng, anh khá lắm! Nếu anh đã bất nhân, chúng tôi cũng sẽ không cần nghĩa!” Thiếu niên tóc xanh tức giận vô cùng, kéo “Tiểu Văn” ra chỗ đồng bạn, đi đến trước mặt Trương Vũ Liên lớn tiếng nói: “Trương tiểu thư, cô không thể gả cho Phương Nguyên Tùng! Tôi nói cô biết, Phương Nguyên Tùng hắn thật ra căn bản không thương yêu gì cô, hắn cùng cô kết hôn hoàn toàn là nhắm đến tài sản của cô!”

Lời vừa nói ra, toàn bộ đại sảnh lập tức ồn ào. Trương Vũ Liên khó tin ngẩng đầu nhìn vị hôn phu, khuôn mặt tuấn tú của Phương Nguyên Tùng xanh mét, giận không thể quát lớn át tiếng đám đông: “Cậu không được nói hươu nói vượn, cẩn thận tôi kiện cậu tội phỉ báng! Bảo tiêu, ngẩn người cái gì, mau bắt bọn họ lại, đừng để bọn họ quấy rối!”

Bảo tiểu bị dọa đến ngây ra như phỗng, nhanh chóng lấy lại tinh thần chạy lên phía trước, muốn bắt gọn ba thiếu niên đến quấy rối hôn lễ này, nhưng thật không ngờ tay còn chưa đụng tới bọn họ, đã bị một mỹ thiếu niên đáng yêu lớn lên giống như búp bê Barbie một phát đá ngã. Không nghĩ tới mỹ thiếu niên yếu đuối này lại là cao thủ “thâm tàng bất lộ”, vài bảo tiêu khác lập tức ra tay hàng phục cậu, không ngờ lại bị mỹ thiếu niên đả đảo. Mỹ thiếu niên không phải lợi hại bình thường, so với đả thủ chuyên nghiệp cũng có thể đánh bại.

Mỹ thiếu niên tóc xanh cùng “Tiểu Văn” trong mắt hiện lên một tia đắc ý, nhà Viên Viên có mở võ đường, Viên Viên từ năm mười bốn tuổi đã được học võ, bọn họ mang Viên Viên đến chính là để làm “bảo tiêu”.

Thấy thủ hạ của mình toàn bộ bị đả đảo, sắc mặt Phương Nguyên Tùng càng khó coi, phù rể Lưu Ngọc Tuấn và Đại Hoa vừa mới bắt đầu còn ôm bụng xem kịch vui, hiện tại cũng không khỏi giận tái mặt. Bọn họ biết Phương Nguyên Tùng bị người bày kế, vài thiếu niên này là có chuẩn bị mà đến, vì mục đích gì thì không dám tưởng tượng.

Đại Hoa vừa ra giúp huynh đệ mở miệng mắng chửi người, không nghĩ tới mỹ thiếu niên tóc xanh lại là một trái bom nguyên tử.

“Các vị ở đây, tôi muốn nói cho các vị một bí mật, người trước mặt các vị ra vẻ đạo mạo khiêm tốn này, thật ra là kẻ mặt người dạ thú!” Mỹ thiếu niên tóc xanh chỉ vào Phương Nguyên Tùng, lớn tiếng nói với các tân khách: “Các vị tuyệt đối không ai biết, Phương Nguyên Tùng thật ra là đồng tính luyến ái, lại là kẻ biến thái cuồng ngược đãi, lại là tên luyến đồng nghiêm trọng!”

Nghe vậy, toàn bộ đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người bị lời nói của mỹ thiếu niên tóc xanh làm cho trợn mắt há mồm. Tin tức này so với chuyện vừa rồi càng thêm nghiêm trọng, trăm ánh mắt đổ dồn về phía Phương Nguyên Tùng, Trương Vũ Liên bên cạnh hắn không chịu nổi kích thích muốn té xỉu.

“Mấy người rốt cuộc là ai? Tại sao vu khống tôi, các người có chứng cứ không?” Mắt thấy tình thế càng lúc càng không thể vãn hồi, Phương Nguyên Tùng hận không thể đem đầu của mấy tiểu quỷ trước mặt này toàn bộ ném ra Thái Bình Dương cho cá mập ăn.

“Chứng cứ? Chứng cứ không phải đứng ở trước mặt anh sao! Đáng thương Tiểu Văn mỗi ngày đều bị tên súc sinh nhà anh chà đạp, vết thương trên người hắn đều là do anh ban cho, anh sẽ không nói rằng tự cậu ấy làm đâu ha!” Thiếu niên tóc xanh cười lạnh, chỉ vào miệng vết thương xanh xanh tím tím trên người Tiểu Văn, nói với mọi người: “Mọi người, bằng hữu của tôi từ năm mười bốn tuổi đã bị tên mặt người dạ thú Phương Nguyên Tùng chà đạp, bằng hữu của tôi ngây thơ bị hắn lợi dụng cũng không biết, thường xuyên lấy tình yêu làm cớ ngược đãi bằng hữu của tôi, quả thực không bằng súc sinh.”

“Tiểu Văn” một câu cũng không nói, im lặng rơi lệ, đôi mắt xinh đẹp đều khóc đến sưng lên, khiến người ta nhìn vào đều thấy đau lòng. Ai có mắt cũng đều có thể nhìn ra, đối với việc Phương Nguyên Tùng kết hôn cậu vô cùng thương tâm, cậu vô cùng yêu Phương Nguyên Tùng. Nhìn miệng vết thương dọa người trên người cậu, trong lòng mọi người đều đồng tình với “Tiểu Văn”, toàn bộ đều khinh bỉ nhìn Phương Nguyên Tùng, thầm mắng hắn không bằng súc sinh, đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng nhẫn tâm chà đạp.

“Nguyên Tùng, bọn họ nói thật sao?” Trương Vũ Liên kích động giữ chặt Phương Nguyên Tùng, run run hỏi, gương mặt tái nhợt đầy nước mắt thương tâm tuyệt vọng.

“Liên nhi, em không được tin lời nói của bọn họ, anh bị bọn họ nói oan, anh vốn dĩ không biết bọn họ. Anh yêu em, trên đời này anh chỉ yêu một mình em, bằng không anh sao có thể kết hôn với em.”

Phương Nguyên Tùng nắm chặt tay Trương Vũ Liên giải thích, ánh mắt tràn đầy thâm tình. Mẹ nó, hắn nhất định sẽ không bỏ qua mấy xú tiểu tử này, dám hãm hại hắn, nếu không đem bọn họ ngũ mã phanh thây, hắn sẽ không tên là Phương Nguyên Tùng.

Trương Vũ Liên vừa muốn mở miệng, thiếu niên tóc xanh đã nhanh trước một bước, vỗ tay cười to: “Bội phục! Bội phục! Phương Nguyên Tùng, loại chuyện ma quỷ gạt người này mà anh cũng có thể nói được, hành động của anh cũng thật khéo, anh thật sự nên đi làm diễn viên!”

“Cậu…” Phương Nguyên Tùng chỉ vào thiếu niên tóc xanh, tức giận đến nói không nên lời.

“Anh bảo chúng tôi nói oan cho anh, được! Tôi lập tức cho anh tâm phục khẩu phục! Hiện tại tôi liền cho mọi người xem bộ mặt thật của tên cầm thú Phương Nguyên Tùng này!” Vừa dứt lời, một chồng lớn ảnh chụp bị ném lên không trung, ảnh chụp bay xuống đầy đất.

Mọi người lập tức tò mò nhặt ảnh chụp lên, xem xong nội dung trong ảnh lập tức thay đổi sắc mặt, dồn ánh nhìn về Phương Nguyên Tùng, trong mắt toàn là phản cảm cùng chán ghét. Trương Vũ Liên cũng nhặt lên một tấm ảnh chụp, lập tức hôn mê bất tỉnh. Trong ảnh chụp, Phương Nguyên Tùng mặc một bộ trang phục SM, biến thái dùng roi da quât vào thiếu niên trần trụi đang bị treo lên, thiếu niên kia đúng là “Tiểu Văn”.

“Liên nhi!” Trương Thiệu Hùng vội vàng đỡ lấy con gái, kinh hoảng kêu lên.

“Liên nhi, em sao vậy?” Phương Nguyên Tùng muốn đưa tay ôm Trương Vũ Liên, lại bị Trương Thiệu Hùng hất ra.

“Cút ngay, không được dùng bàn tay bẩn thỉu của mày chạm vào con gái tao! Đúng là một kẻ ghê tởm biến thái cuồng, con gái của tao đúng là mắt mù mới thích mày!” Lão nhân đã cao tuổi tức giận đến run cả người, chỉ vào Phương Nguyên Tùng chửi ầm lên.

“Không phải! Nhạc phụ, người nghe con giải thích, con là bị oan, con…”

“Phương Nguyên Tùng, bằng chứng nhiều như vậy, anh còn chối cãi, anh quá vô sỉ!” Thiếu niên tóc xanh ở bên cạnh lửa cháy đổ thêm dầu, thiếu niên mặt như Barbie vội vàng gật đầu.

Nhìn Phương Nguyên Tùng như sắp phát điên, liều mạng hướng Trương Thiệu Hùng giải thích, “Tiểu Văn” hiện lên một tia cười trộm. Lão ca nhìn bộ dạng Phương Nguyên Tùng lúc này sẽ vui chết, không nghĩ lão ca lại nghĩ ra chiêu dùng ảnh chụp SM âm độc như vậy, khiến hắn thân bại danh liệt. Bây giờ Phương Nguyên Tùng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, hôn lễ bây giờ cũng không thể tiếp tục nữa…

“Nguyên Tùng với các người không thù không oán, các người tại sao lại phá hỏng hôn lễ của Nguyên Tùng, làm mất hết danh dự của hắn!” Lưu Ngọc Tuần vẫn trầm mặc không nói cuối cùng cũng mở miệng, lạnh như băng nhìn “Tiểu Văn”.

“Tiểu Văn” ngẩng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lưu Ngọc Tuấn, nhớ tới lời ca ca nói, tên Lưu Ngọc Tuấn này siêu cấp khó chơi, nếu hắn mở miệng giúp Phương Nguyên Tùng liền lập tức tránh đi, miễn cho bị vạch trần. “Tiểu Văn” vụng trộm nháy mắt với thiếu niên tóc xanh, ý bảo lập tức lui lại, dù sao bọn họ cũng đã đạt được mục đích.

Thiếu niên tóc xanh hiểu ý, giả bộ tức giận mắng: “Lời này là có ý tứ gì? Theo như anh nói thì chúng tôi với Phương Nguyên Tùng không thì không oán, chúng tôi cố ý muốn hãm hại hắn sao! Các người…”

“Lam, đừng nói nữa! Tôi nghĩ thông rồi, Tùng đã không muốn nhận thức tôi, quên đi! Nếu tôi thương hắn, thì nên thành toàn cho hắn cùng Trương tiểu thư, cho hắn có được hạnh phúc chân chính!”. “Tiểu Văn” khóc mãi cuối cùng cũng lên tiếng ngắt lời bằng hữu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt cố nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

“Nhưng là…”

“Lam, tôi xin cậu, chúng ta đi thôi!”. “Tiểu Văn” nhìn bằng hữu, đáng thương cầu xin.

“Lam, Tiểu Văn đã nói như vậy, chúng ta đáp ứng cậu ấy đi! Đừng làm tổn thương cậu ấy!” Thiếu niên có gương mặt như barbie nhanh chóng đệm thêm, trong lòng cười thầm: Tiểu Vũ hành động thật sự là quá mạnh mẽ, lừa sạch toàn bộ những người tham gia hôn lễ!

Thiếu niên tóc xanh giả bộ không cam lòng, hung hăng trừng mắt với Phương Nguyên Tùng. “Họ Phương, anh nhất định sẽ gặp báo ứng!”

“Mấy người…” Phương Nguyên Tùng vừa muốn chửi ầm lên, Tiểu Văn đã mở miệng trước.

“Tùng, em sẽ đi! Thật xin lỗi, gây cho anh thêm phiền toái! Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa! Nhưng em sẽ vĩnh viễn yêu anh, cho dù anh không thương em! Em chân thành chúc phúc cho anh cùng Trương tiểu thư bạc đầu giai lão, luôn luôn hạnh phúc…”. “Tiểu Văn” đi đến trước mặt Phương Nguyên Tùng, nét mặt vô cùng tái nhợt tươi cười, lời cuối cùng rốt cuộc nói không được, khóc thương tâm muốn chết chạy ra đại sảnh, thiếu niên tóc xanh cùng thiếu niên mặt như barbie nhanh chóng đuổi theo.

Ba người bọn họ thật sự quá nhanh, Phương Nguyên Tùng căn bản không kịp kêu bảo tiêu ngăn bọn họ lại, liền trơ mắt nhìn ba người bọn họ phá hỏng hôn lễ xong chạy đi.

Phương Nguyên Tùng còn chưa lấy lại tinh thần, Trương Thiệu Hùng đã ôm lấy con gái vẫn đang xem trò khôi hài đi đến trước mặt Phương phụ gần như sắp điên lên rồi, lạnh mặt nói: “Phương lão ca, lệnh lang nếu là đồng tính luyến ái, Liên nhi nhà tôi không thể gả cho hắn, tôi muốn hủy bỏ hôn ước, hôn sự này cũng không nói đến nữa, chúng ta cáo từ trước!”

“Trương lão đệ, đừng như vậy, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, không nên sinh khí.” Thấy Trương phụ và con gái sắp rời đi, Phương phụ vội vàng ngăn cản. Nếu Trương phụ và con gái rời đi, hôn lễ sẽ bị hủy, mặt mũi Phương gia bọn họ sẽ phải để ở đâu. Đều là do tên súc sinh Phương Nguyên Tùng gây ra, Phương phụ hung hăng trừng mắt nhìn Phương Nguyên Tùng, đợi lát nữa sẽ cùng hắn tính sổ.

Nhìn cơn thịnh nộ của phụ thân, Phương Nguyên Tùng có nỗi khổ nhưng cũng không nói được, phải vờ như câm điếc, ở trong lòng đem tám đời tổ tông nhà “Tiểu Văn” ra mắng, hắn cố gắng giải thích với Trương Thiệu Hùng: “Nhạc phụ, người hãy nghe con nói, tất cả đều là hiểu lầm, người không nên nghe lời nói phiến diện từ một phía, con thật sự…”

“Đủ rồi! Bây giờ nói gì đều vô dụng, sự thật ở ngay trước mắt, từ nay về sau đừng để cho tao nhìn thấy mày!” Trương Thiệu Hùng vẻ mặt giận dữ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Phương Nguyên Tùng, nếu không phải chính mình kiềm chế tốt, hắn đã sớm cho kẻ căn bã dám lừa gạt tình cảm của con gái mình một quyền.

“Nhạc phụ…”

“Đừng gọi tao là nhạc phụ, Trương mỗ không dám nhận! Chúng ta đi!” Quay đầu kêu bằng hữu thân thiết, Trương Thiệu Hùng ôm con gái đi, không quay đầu lại.

“Nhạc phụ, mọi người không cần đi, nghe tôi nói…”

“Ba — ”

Phương Nguyên Tùng vốn định đuổi theo Trương phụ và con gái, bỗng nhiên lại bị Phương phụ dùng sức cho hắn một bạt tai. Phương Nguyên Tùng che hai má sưng đỏ, không thể tin nhìn phụ thân, tuy rằng phụ thân là người vô cùng nghiêm khắc, nhưng lại chưa bao giờ động thủ đánh hắn. Không nghĩ tới hôm nay ông lại đánh hắn, lại là ở trước mặt nhiều người như vậy.

“Tên súc sinh, còn ngại chưa đủ dọa người sao! Tao làm sao có thể dưỡng ra loại nghiệt tử này! Từ nay về sau, tao không còn đứa con nào là mày nữa!” Phương phụ tức giận, nét mặt già nua đỏ bừng, chỉ vào hắn nổi giận mắng.

“Ba, người nghe con giải thích!” Phương Nguyên Tùng lo lắng năn nỉ, nhưng Phương phụ căn bản không để ý tới hắn, mang theo bảo tiêu phất tay áo rời đi.

Nhìn Phương phụ cũng đã đi, các tân khách biết hôn lễ này đã không còn hi vọng, cũng đều rời đi, chỉ có Đại Hoa và Lưu Ngọc Tuấn ở lại.

Phương Nguyên Tùng đứng ở trong đại sảnh, vừa rồi là một trận náo nhiệt đến phi phàm, nay lại văng vẻ thê lương, khuôn mặt tuấn tú dày đặc mây đen, biểu tình lãnh lẽo hù chết người.

“Nguyên Tùng! Mày không sao chứ?” Đại Hoa lo lắng đi lên phía trước hỏi, ai cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, Nguyên Tùng thật sự không ổn!

“Lập tức gọi điện thoại cho mọi người, trong vòng ba ngày phải bắt được ba xú tiểu tử kia cho tao, tao muốn bọn họ hối hận vì đã sinh ra ở trên đời này!” Phương Nguyên Tùng lắc đầu, quay đầu nhìn Đại Hoa và Lưu Ngọc Tuấn, biểu tình dữ dằn như quỷ, thanh âm còn đáng sợ hơn so với Diêm La ở địa ngục. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn thảm như vậy, vài xú tiểu tử cũng dám hại hắn, khiến hắn thân bại danh liệt, hắn nhất định phải cho bọn họ một cái chết siêu cấp khó coi…

Đại Hoa và Lưu Ngọc Tuấn gật đầu, quay đầu liếc nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Phương Nguyên Tùng tức giận như vậy, ba xú tiểu tử kia chết chắc rồi, bọn họ còn không biết nhổ răng ở miệng cọp sẽ có kết cục gì, thật đáng thương…

~

“Cụng ly!” Ba tiểu ác ma vừa thành công phá hỏng hôn lễ, lúc này đang ngồi trên xe về nhà mở chai sâm banh để chúc mừng.

“Tiểu Vũ, tiểu tử cậu vừa rồi diễn vai thiếu niên đáng thương bị vứt bỏ tốt quá, cậu có thể đi lấy giải Oscar ảnh đế đấy!” Mã Viên Viên uống một ngụm sâm banh, bật ngón cái với Cao Vũ.

“Hừ, tô là ai chứ! Tương lai tôi sẽ là người diễn hí kịch giỏi nhất toàn Á Châu, như vậy tính là gì, chỉ như một bữa ăn sáng!” Cao Vũ tự kỷ vỗ ngực cười nói.

“Hai người không nên quá cao hứng, chúng ta hôm nay đại náo hôn lễ của hai nhà Phương Trương, hai nhà bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nhất là Phương Nguyên Tùng!” Tần Lam vẻ mặt lo lắng, hắn thật sự không dám tưởng tượng nếu Phương Nguyên Tùng động đến bọn họ thì sẽ xử lí như thế nào.

“Sợ cái gì! Không phải đã cùng hai người nói qua n lần sao? Nếu xảy ra chuyện, đã có anh tôi chống lưng!” Cao Vũ chịu không nổi trợn trừng mắt.

“Nhưng là…”

“Tiểu Lam, cậu lúc nào lá gan lại nhỏ như vậy! Hơn nữa hiện tại cũng đã làm, hối hận cũng không còn kịp rồi!” Cao Vũ dùng sức uống một ngụm sâm banh lớn, nhún vai cười nói.

“Ừ!” Tần Lam nghĩ nghĩ gật đầu, ném xuống lo lắng trong lòng. Giống như Tiểu Vũ nói, mọi chuyện cũng đã làm rồi, sợ cũng vô dụng! Nếu sau này Phương Nguyên Tùng thật sự động đến bọn họ, hắn đã có cha chống lưng! Họ Phương cũng không có lá gan động vào hắn!

“Lần này Phương Nguyên Tùng bị chúng ta chỉnh thảm như vậy, bị chúng ta hôm nay nháo một trận, tôi nghĩ từ nay về sau chỉ sợ không có nữ nhân nào nguyện ý gả cho hắn!” Mã Viên Viên không khỏi có chút đồng tình với Phương Nguyên Tùng, hắn cảm thấy lương tâm có chút bất an.

“Hắn xứng đáng bị như vậy! Ai bảo hắn đắc tội anh tôi!” Cao Vũ vẻ mặt không cho là đúng, không có nửa điểm áy náy. Ở trong lòng cậu, phàm là người dám đắc tội huynh đệ bọn họ, bị bọn họ trừng trị như thế là đáng, cậu mới không cảm thấy lương tâm bất an.

Tần Lam và Mã Viên Viên cười gượng hai tiếng, cúi đầu uống sâm banh. Trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, người nào cũng có thể đắc tội, chính là không thể đắc tội hai huynh đệ Cao gia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.