Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 6: Chương 6: THÀNH THÂN




Huyền Vương phủ

“ Vương gia, thuộc hạ đã tìm khắp nơi trong kinh thành, nhưng không thấy chút tung tích nào của Sở cô nương.” Hắc y nhân cúi mặt, không dám nhìn tử y nam nhân kia. Là hắn hành sự bất tài vô dụng, lâu như vậy vẫn không tìm được Sở cô nương.

“ Ngươi lui đi!” Nam nhân sau thư án phẩy phẩy tay. Ngày mai hắn thành thân, mà nữ nhân hắn yêu thương đến giờ vẫn không rõ tung tích. Một thân nữ tử, rốt cuộc nàng có thể đi đâu, trốn được cả sự truy tìm của ám vệ? Hai tay hắn dần nắm thành quyền.

“ Vương gia! Ngươi cũng thật đáng sợ nha!” Bạch y nam nhân bên cạnh hắn bộ dạng ngả ngớn, dáng vẻ lười biếng cười nhàn nhạt. Nếu không phải hai mắt hắn ánh lên xảo trá như hồ ly, thật dễ khiến người ta tưởng tượng Huyền Vương gia quyền uy ngập trời là một long dương chi phích (gay đó ạ)!

Tử y nam nhân liếc nhìn con hồ ly kia một cái khiến hắn rụt cổ, ngoan ngoãn đứng vào bên cạnh một hắc y nhân.

“Chiêu Dương, ngươi nghĩ coi Sở cô nương có thể đi đâu? Rốt cuộc nơi ngọa long tàng hổ nào mà ngay cả ám vệ cũng tra không ra?” Bạch y nam nhân lại luyên huyên với hắc y nhân gọi Chiêu Dương.

Chiêu Dương vẫn im lặng như pho tượng đứng đó, đến liếc hắn một cái cũng lười.

“ Ngươi! Thật không thú vị!” Xú hồ ly kia giận dữ phất tay bỏ đi “ Ta đi giúp Vương gia sắp xếp, ngày mai đón tân nương tử!”

“ Choang!” ly trà trên thư án đập vào cửa vỡ tan. Diệp Minh này, thật không biết sống chết! Dám chọc đúng chỗ đau của Vương gia. Chiêu dương hắn thế nhưng trong lòng là đang vui sướng khi người gặp họa đấy!

“ Vân gia nhi nữ!” Mạc Kỳ Phong nghiến răng, tay nắm thành quyền “ Bổn vương muốn xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì. Dám đùa giỡn trên đầu Bổn vương. Hương Nhi có mệnh hệ gì, Vân gia kia, một người cũng đừng mong sống tử tế!”

Vân phủ

Nguyệt Uyển

Từng lượt người ra vào tấp nập, người thêm trang, người trang điểm, xoay xoay quanh nàng. Nhưng nàng tự hỏi, họ có từng biết nàng là ai? Không hiểu sao nàng nhớ mãi ánh mắt của ông ta khi đó, điều duy nhất nàng nhớ được trước khi mất đi ý thức. Là đau lòng?Là bất đắc dĩ? Là do nàng bị ảo giác sao?

Bên ngoài từng hồi pháo nổ vang rần cũng những tiếng chúc tụng vọng vào tai nàng càng thêm nhức nhối. Nàng không nhớ mình ra ngoài, rồi lên kiệu hoa như thế nào, khi tỉnh lại thì đã ở trong tân phòng. Hỷ khăn uyên ương trùm trên đầu, nàng chỉ nghe tiếng lao xao của nha hoàn, của hỷ nương. Theo nàng biết, Vân phủ không có nha hoàn theo nàng đến vương phủ. Cười nhàn nhạt, ai muốn theo một chủ nhân có lẽ cả đời này sẽ thất sủng chứ? Nói đúng hơn, nàng tới nơi này, có thể bình an qua ngày đã là kỳ tích rồi.

Âm thanh ồn ào bỗng im bặt, không khí xung quanh như kết một tầng băng, ngưng đọng. Hàn khí ùa vào phòng, lạnh tới tận xương.

“Vương gia!” Tiếng đám nha hoàn có chút run rẩy truyền vào tai nàng. Xem ra Huyền Vương trong truyền thuyết xuất hiện rồi!

“ Thôi nào Huyền Vương.” Đây là âm thanh của Trưởng công chúa Linh Lan, cô cô ruột của Huyền Vương. “ Ngươi xem ngày đại hỷ, còn mang cái bộ dạng dọa người đó đi khắp nơi. Thật không may mắn mà!” Bà khéo léo làm dịu không khí nặng nề. Đứa nhỏ này, bà tận mắt nhìn nó lớn lên, cũng chính bà thúc đẩy để nó ra sa trường chịu khổ, thật khiến người ta đau lòng.

Gương mặt u ám của hắn dịu xuống đôi phần, dù sao cô cô cũng đã nói như vậy, hắn còn như vậy thật không đúng, là tự làm mình xấu mặt.

“Chúc vương gia vương phi trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long!” Đám qúy phu nhân, hỉ nương đứng đó thấy sắc mặt hắn chuyển biến liền theo lễ nghĩa mà làm, thật không nghĩ tới lại khiến hắn đen mặt lại.

“ Thôi nào! Ngươi mau lấy hỉ khăn xuống cho đám nhàn rỗi bọn ta được nhìn thấy tân nương tử nào” Trưởng công chúa thúc giục hắn, đẩy hắn về phía tân nương tử đang ngồi.

Tiếng bước chân lại gần, trái tim nàng bỗng đập dữ dội. Nàng cúi đầu, nhìn thấy đôi chân vững vàng trước mắt nàng. Danh tiếng Huyền Vương, mấy năm nay theo lão thần y lang thang khắp nẻo kinh thành, nàng đã từng nghe tới. Có người nói hắn anh dũng vô song, là nhân tài trong nhân tài. Có kẻ trách hắn lãnh liệt thị huyết, hành sự tàn nhẫn. Nàng lại cho rằng hắn là một kẻ cô đơn. Đấu đá trạch viện nơi Vân phủ đã khiến nàng mở rộng tầm mắt không ít, huông chí là hậu cung tranh đấu. Hắn có thể bình an lớn lên, chỉ sợ đã chịu không ít cay cực. Mười lăm tuổi đơn độc tiến ra nơi biển máu ngươi chết ta sống, có thể vang danh trở về, hắn là thật sự có bản lĩnh đi! Còn về lãnh huyết gì đó, ngươi thử vào hoàn cảnh như hắn đi, không tàn nhẫn, không chỉ có chết, mà còn là vạn kiếp bất phục! Nàng từng mong có thể gặp mặt nhân vật huyền thoại này, chỉ là trăm nghĩ ngàn nghĩ, cũng không nghĩ tới lại tương ngộ hắn trong hoàn cảnh này!

Hỷ khăn được nâng lên, hắn đưa tia nhìn hằn học về phía nàng, lại thoáng chút ngẩn ngơ. So với Hương Nhi, nhan sắc nữ tử này không bằng một góc, chỉ là... nơi nàng ta toát ra một sức hút khiến hắn không cách nào rời mắt.

“ Tân nương tử thật xinh đẹp!” Trưởng công chúa cất tiếng khen ngợi, đem hắn từ nơi nào trở về thực tại. Hắn quay lưng rời đi nhanh chóng. Nàng nhìn theo bóng lưng đó nén tiếng thở dài. Hắn vẫn giống như chút ấn tượng của nàng ở Hoàng Giác tự ngày đó. Chỉ là trên trán mang theo thêm một tầng u uất.

“ Nha đầu, tính tình hắn như vậy, người đừng để trong lòng.” Trưởng công chúa tiến đến vỗ nhẹ vai nàng. Không đúng! Nàng để lộ rõ tâm tư của mình thế sao?

“ Tiểu nữ không dám!” Nàng khẽ cúi đầu.

“Đều là người trong nhà rồi. Đừng khách sáo như vậy.Về sau gọi ta là cô cô.” Linh Lan công chúa nắm lấy tay nàng. Nơi nữ tử này có một loại khí chất thanh mạc khiến bà thật vừa lòng.

Trưởng công chúa cùng các quý phu nhân ở lại một lát liền rời đi, trong hỉ phòng còn nàng cùng mấy hỉ nương, nha hoàn, không gian yên tĩnh đến ngạt thở.

Nàng đứng dậy tháo mũ phượng xuống, phân phó người chuẩn bị nước.

“ vương phi, như vậy không hợp lẽ.” một lão ma ma nhắc nhở nàng.

“ ma ma yên tâm, hôm nay Vương gia sẽ không tới, ta thật sự rất mệt rồi!”

“nhưng...”

“ không còn gì nữa, các ngươi lui hết đi!” nàng kiên quyết phất tay.

Đám người còn lại trong phòng theo nhau rời đi, chỉ còn lại mình nàng. Nhìn quanh hỉ phòng một lượt, nàng tự cười giễu chính mình. Vân Vũ Quân, ngươi còn cho rằng ngươi mạnh mẽ lắm, ngươi còn tưởng rằng ngươi đủ cứng rắn để không bị người khi dễ. Đến cuối cùng, không phải vẫn là mặc cho người chém giết sao? Uổng cho ngươi luôn tự cho mình là thông minh! Uổng cho ngươi học một thân y thuật! Đến giờ đây, đến mình trúng độc gì, trúng như thế nào ngươi còn không hay, nói chi đến tự mình giải dược!

Thay một thân thanh y, nàng ngồi xuống nâng một ly rượu. Rượu hợp cẩn này, mình nàng uống đủ rồi. Một ly rượu này nuốt xuống, Lục An Giao, Vân Như Nguyệt, một ngày nàng còn sống sẽ ghi mối hận này một ngày, quyết không để các người đắc ý đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.