Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 15: Q.1 - Chương 15: Xem xét vết thương




Ta thu người trong chăn, nắm chặt tay! Đường Vấn Thiên, dĩ nhiên cũng ở chỗ này! Ta không nghĩ tới, lại gặp mặt hắn nhanh như vậy! Mặc dù đấu với hắn nhiều năm rồi, nhưng hắn vẫn không biết dung mạo thật sự của ta, lúc này, ta lại đang dùng 1 mặt nạ da người khác, tâm lý đột nhiên có một loại cảm giác kích thích đến kỳ lạ, cùng với hắn chơi đùa như vậy, thật sự là làm cho người ta chờ mong!

“Ta ngủ bao lâu?” Ta nói nhỏ. Giơ bàn tay trắng lên, khẽ vẫy Tiểu Hỷ.

Tiểu Hỷ nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, nói, “Kể từ lúc ngài trở về với Đại thiếu gia, tổng cộng ngủ hai ngày 3 đêm rồi! Đại phu nói, cô nương bị thương rất nặng, có thể chữa khỏi, thật sự là được ông trời phù hộ rồi!”

Nghiêm trọng đến vậy? Ta cúi đầu thầm nghĩ. Ta từ nhỏ đã ăn rất nhiều sơn trân bổ dược, thể chất hơn hẳn người bình thường rất nhiều. Nếu nói là khó khăn lắm mới chữa khỏi, thì có lẽ hơi bị khoa trương rồi! Nở nụ cười suy yếu, ta nói nhỏ, “Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, nào có nghiêm trọng như vậy!”

Tiểu Hỷ thở dài, lớn tiếng nói, “Chỉ bị thương ngoài da? Không nghiêm trọng? Cô nương! những lời này chỉ được nói ở đây thôi, nhưng nhất định không thể nói ra ngoài! Thụy thái y nói như thế, đừng nói là tất cả những người dân Tuyên thành, ngay cả Hoàng quốc hoàng đế bệ hạ cũng không dám phản bác nửa phần đấy! Hắn nói người không sống, thì người đó không sống, hắn nói có thể chữa khỏi, là có thể chữa khỏi. Cả hoàng quốc, chỉ có quốc sư mới có thể nghi ngờ điều hắn nói, nhưng là, nhân tiện Tiểu Hỷ biết, cả 1 đời của quốc sư, cho đến tận bây giờ, còn không phản bác hắn 1 câu đâu đấy! Danh y nổi tiếng thiên hạ, Diệp thần y đã mất tích, Diệp Dược Nô cũng đã chết, đứng ở hạng thứ 3, đó là Thụy thái y ! Hơn nữa, Thụy thái y tính tình rất cổ quái, nếu thấy người bệnh nhìn không vừa mắt, hắn nhất định sẽ không chữa!” Ngụ ý, nếu ta làm cho hắn mất hứng, hắn sẽ không chữa cho ta.

Ta thầm cười lạnh. Tính tình cổ quái! Có thể trách được ta sao? Hắn chỉ là thấy người nào không vừa mắt thì không chữa mà thôi, không lấy cái nguyên tắc này ta mà làm khó ta! Đại phu trong thiên hạ, ngoài ta ra thì đâu chỉ còn có 1 mình hắn! Nhưng nếu hắn không thật sự có tài thì không thể ngạo mạn như vậy!

“Nhưng ta đã khỏe lại rồi, không phải sao?” Ta nói nhỏ. Không nghĩ là nàng lại đi báo với vị phu nhân kia nhanh như vậy. Cũng không thấy Đường Vấn Thiên. Tới nay, Đường Vấn Thiên chắc đã hưởng không ít niềm vui thú, bây giờ, hẳn là đến phiên ta rồi! Những năm gần đây, trong 1 thời gian dài ta phải sống trong cảm giác lo sợ của 1 con mồi trước cái chết, bây giờ, con mồi rốt cuộc có thể trở thành thợ săn rồi, thật sự là thật tốt quá! Nhưng mà, ngay lúc đó mà gặp hắn, tuyệt nhiên không phải là thời điểm thích hợp!

Tiểu Hỷ cao hứng địa gật đầu, nói, “May là cô nương khoẻ lại rồi! Tiểu Hỷ thật là cao hứng cô nương có thể khoẻ lại!” Nhìn bộ dáng vui mừng của nàng, ta lại nghĩ đến Tiểu Hạ

“Tại sao ta sống lại Tiểu Hỷ lại cao hứng như vậy?”

“Bởi vì cô nương khoẻ lại, cho nên, Tiểu Hỷ mới có tên của mình! Cho nên, Tiểu Hỷ thật cao hứng khi cô nương tỉnh lại!” Nàng cười sáng lạn, không 1 chút giả dối, làm cho ta mềm lòng.

Ta khẽ gật đầu, nhìn đến chậu rửa mặt trong phòng.

Tiểu Hỷ thấy ánh mắt của ta, bên má cười hiện lên 2 lún đồng tiền, “Cô nương muốn rửa mặt phải không?” Nàng lấy ta vỗ nhẹ vào trán mình, “Trí nhớ của Tiểu Hỷ thật tệ quá! Cô nương ngủ lâu như vậy, tất nhiên phải rửa mặt rồi! Tiểu Hỷ đi lấy nước rủa mặt đến cho cô nương!” Dứt lời, cầm lấy chậu rửa mặt, mở cửa định đi ra ngoài.

Ta kêu lên, “Tiểu hỉ! Đừng lấy nước rửa mặt nửa, đem dục bồn (*) đến đây đi, ta muốn tắm.” Quần áo trên người đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, cái yếm màu đỏ, cũng thật ẩm ướt, ta định chờ cho quần áo tự khô, như thế không mất nhiều thời gian! Nhưng ta không biết mình còn có thể mặc bộ quần áo đẫm mồ hôi này trong bao lâu!

Tiểu Hỷ cười tủm tỉm địa đáp lời, “Biết rồi, cô nương! Ta đi ngay!” Dứt lời, đưa tay đóng cửa phòng

Ta định bảo nàng không cần báo cho vị phu nhân kia nhanh như vậy, nhưng nàng đã đi xa rồi! Thôi! Ta nằm gối đầu lên gối thầm nghĩ. Cái gì nên đến thì sẽ đến!

Khép hờ mắt lại, chờ Tiểu Hỹ

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Khẽ thở dài, tiếng bước chân đã dừng ở cửa! Lòng ta nói. Nghĩ đến Tiểu Hỷ đã tốn không ít công sức !

Có tiếng gõ cửa truyền đến, ta ngẩng đầu, cất giọng nói, “Là ai?”

“Ta là mẫu thân của Tuyên Tuyết Tán! Vừa mới nghe Tiểu Hỷ nói, con đã tỉnh dậy, liền qua đến xem con!” Dứt lời, liền đẩy cửa phòng ra. Trước mắt ta, là 1 nữ tử trong trang phục màu xanh biếc, trên đầu nàng chỉ có 1 cây tram Ngạo Tuyết Hàn Mai, đơn giản lại hào phóng, làm cho người ta có cảm giác choáng ngợp (=’’= đoạn này ta chém, nguyên gốc là “tức giận bộ dáng” cơ)! Thoạt nhìn, mới hơn ba mươi tuổi. Nếu nói nàng là mẫu thân của Tuyên Tuyết Tán, vậy thì chỉ có thể lý giải là nàng ta rất chú ý chăm sóc dung nhan rồi!

Ta đứng dậy, rồi quỳ xuống, cuối đầu trước nàng ta, “Tham kiến bá mẫu.”

(Vì bà nỳ trông cũng cỡ 30 mấy nên ta gọi là “nàng” nhá – [lời của editor])

Nàng vội vàng đi lên vài bước đỡ lấy ta, “Con vừa mới tỉnh, bị thương nặng như vậy, không cần hành lễ! Phải dưỡng thương cho thật tốt mới là chuyện quan trọng!”

Ta cười khẽ, “Không có việc gì! Thân thể con từ nhỏ đã rất tốt rồi, bị thương như vậy, không hề gì!”

Nàng ta nhìn thẳng vào ta chằm chằm, một hồi lâu mới nói, “Vốn con bị thương nặng như vậy, ta đến xem thương thế của con. Chuyện của lão gia, đã trôi qua hơn 8 năm, lần này con xuất hiện, ta liền hỏi thẳng, con là nữ nhi nhà ai, tại sao lão gia lại đem lục ngọc như ý tặng cho con mà ta lại không hay biết 1 chút gì?”

Trong lòng cười lạnh, nguyên lai, là đến đây để dò xét thực hư! Xem ra, ta đã bị nàng ta nghi ngờ! Mỉm cười yếu ớt, “con nhà nữ nhi nhà họ Hạ, tên là Hạ Tuyết. Sau khi phụ thân đến cốc Lá Rụng, con đã trở thành cô nhi”. Đã nói dối rồi thì không thể để người khác tra ra chân tướng

Nhà họ Hạ, năm đó cũng đến cốc Lá Rụng, bị ta làm cho diệt môn! Giả mạo nữ nhi của hắn, người chết không thể làm chứng, như thế nào cũng không bị vạch trần!

Đang định nói tiếp, thì bên ngoài vang lên thanh âm của 1 nam nhân, là Đường Vấn Thiên! Lòng ta cả kinh. Hắn đã đến ngoài cửa rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.