Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 11: Q.1 - Chương 11: Kế thoát thân




Hắn quả nhiên đối với ta rất có hứng thú! Chỉ tiếc, loại hứng thú này, không bằng nỗi thương tiếc cho cái chết của Truy Phong! Tính mạng của người không bằng 1 con ngựa, đây là nhân sinh sao?

Nhìn hắn giơ cao thanh kiếm, ta lạnh lùng nói, “Vốn tưởng rằng ngươi là người có thể làm được việc lớn, không ngờ lại hành động theo cảm tính như vậy!” Ta tại đánh cuộc, đánh cuộc thân phận của hắn.

Hắn hạ mũi kiếm xuống, híp mắt nhìn ta chằm chằm.”Nàng biết được bao nhiêu?” Giọng nói đầy vẻ nghi ngờ. Cứ như việc thân phận của hắn được người khác nhìn thấu là chuyện không có khả năng!

“Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi họ Đường!” Ta nghiêng đầu, lạnh lùng cười. Nhướng mắt lên, nhìn về cồn cát vàng phía xa. Có 1 đám binh lính đang tiến tới, nhìn từ góc độ này không ít hơn ba trăm người. Người cầm đầu vận chiến bào màu bạc. Trên ngọn cờ màu bạc, có viết 1 chữ “Tuyên” thật to. Ta nghĩ, người đó chắc chắn là Tuyên Tuyết Tán rồi

Đám hắc y nhân phía sau chăm chú lắng nghe, nghe trong chốc lát, chạy như bay tới, đối với nam nhân kia ôm quyền nói, “Chủ tử, đã đuổi tới rồi!”

Nam nhân kia khẽ cười. Ngẩng đầu hỏi, “Nàng thấy được?”

Ta gật nhẹ đầu.

“Mà nàng, cũng đoán được thân phận của ta! Như vậy, không thể giữ lại cái mạng của nàng rồi!” Dứt lời, không 1 chút do dự, cầm kiếm đâm xuống!

Ta dùng chiêu mới vừa rồi dùng để đối phó với tên kiệu phu áp dụng với hắn. Nhưng lại không có hiệu quả gì! Kiệu phu thô bỉ, chỉ là chém lung tung loạn xạ, mà hắn, chiêu chiêu tàn nhẫn, chỉ vì muốn lấy mạng của ta!

Ta tránh được 1 vài nhát kiếm của hắn. Nhưng vẫn bị hắn đâm trúng vai! nếu lệch đi một chút, đã đâm vào chỗ trí mạng rồi!

Hắn ngừng tay, nói nhỏ, “Không sai! Lại có thể tránh được 1 kiếm trí mạng! Nếu không biết, còn tưởng rằng công phu của nàng rất tốt!” Đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn lại còn nhãn nhã mà chơi trò mèo vờn chuột. Nam nhân này, nếu không phải quá tự phụ, thì cũng là ngu xuẩn! Mà hắn, lại thuộc loại thứ nhất!

“Hai lựa chọn của ngươi, ta không có thể đáp ứng, nhưng bây giờ ta nghĩ đến lựa chọn thứ 3 là mau rời khỏi đây!” Ta thử đàm phán với hắn.

Hắc y nhân bên cạnh hắn vội la lên, “Chủ tử! Mau đi nhanh đi! Nếu không đi, hắn đuổi theo, sợ là muốn đi cũng không được!” Giọng nói mang đậm vẻ sợ hãi.

“Đặt điều kiện với ta? Còn phải xem nàng có đủ tư cách hay không!” Hắn cười lạnh. Cứ như hắn không hề nghe thấy những gì tên hắc y nhân vừa nói.

Ta không nói lời nào, chỉ là chậm rãi buông sợi dây ra, lúc hắn còn chưa phản ứng, ta buông người nhảy xuống! Hắn ngẩn người, hiển nhiên là không có ngờ tới ta sẽ đột nhiên nhảy xuống, theo bản năng giơ tay ra đón lấy ta.

Ta xoay người đối diện hắn, xé mặt nạ da người . Hắn choáng váng. Nhìn chằm chằm vào ta. Ta đương nhiên biết dung mạo của mình có bao nhiêu lực sát thương và ta cũng thấy hài lòng với phản ứng của hắn. Hắn ôm trọn người ta, tên hắc y nhân kia, cũng đã nhìn thấy!

“Quả nhiên là dịch dung ! Nàng không thể làm thiếp nô, dung mạo của nàng, phải làm họa thủy mới đúng!” Hắn híp mắt. Trong mắt lóe lên tia hưng phấn, đó là ánh mắt mừng rỡ của thợ săn khi nhìn thấy con mồi.

“Ngươi thấy hài lòng sao?” Ta cười khẽ.

Hắn gật đầu, “Cũng may là chưa giết nàng, nếu không, chẳng phải là muốn ta hối hận đến chết sao?” Đây chính là điểm khác biệt trong sự đãi ngộ giữa mĩ nhân và thanh tú nữ tử. Nhưng là, ta thà ko hưởng cái loại đãi ngộ đó! “Nàng bị thương rất nặng. Theo ta trở về, sau này, nàng sẽ là người của ta!” Hắn hiển nhiên đã quên sự lựa chọn ban đầu của ta.

Ta dùng tay vuốt ve đôi môi hắn, trong mắt đầy vẻ mị hoặc, “Đi theo ngươi? Nếu bị Tuyên Tuyết Tán bắt đc thì làm sao bây giờ? Chết cùng ngươi sao?”

Hắn biến sắc, ta đã đánh trúng chỗ đau của hắn!

“Điều kiện của ta rất đơn giản, ta giúp ngươi thoát vây, mà ngươi, làm cho ta 1 chuỵên!” Ta tươi cười, đó là vũ khí của ta !

Hắn khẽ hừ một tiếng, đem ta buông ra, giơ kiếm lên kề sát cổ ta, nói, “Nàng cho rằng, nàng còn có lựa chọn sao?” Trên thân kiếm dính vết máu của ta.

Ta cười, cúi đầu, khẽ liếm máu trên thân kiếm, nếm thấy mùi máu tanh, nói nhỏ, ” Nếu không thành, hãy giết ta!” Dứt lời, ngẩng cao đầu mà cười, hường đến trước mũi kiếm của hắn.

Mặt hắn đỏ hồng, cười yêu mị. Dời kiếm ra, “Nàng thật sự có biện pháp giúp ta thoát thân?” Ý tứ rất rõ ràng, hắn đã đáp ứng điều kiện của ta!

“Đương nhiên là có biện pháp! Sau việc này, chúng ta, không nợ gì nhau!” Ta ngạo mạn nở nụ cười đắc thắng.

“Nàng có biện pháp, ta giúp nàng làm một chuyện, rất công bình!” Hắn thu kiếm vào bên hông.

Giơ bàn tay đang chảy máu lên, chỉ về phía sau lưng hắn, “Đem bọn họ, toàn bộ giết sạch!”

Hắn bình tĩnh nhìn vào mắt ta, như là đang xác định xem có phải ta nói giỡn hay không Ta cũng bình tĩnh nhìn lại hắn.

Trong nháy mắt, đám hắn y nhân phía sau đã bắt đầu tán loạn trốn đi.

Hắn cười, dùng một tay ôm ta vào lòng, tay cầm kiếm, nhanh chóng xuống tay với đám hắc y nhân. Kiếm pháp của hắn rất nhanh, nhanh đến mức ta chỉ thấy đc hàn quang lóe ra!

Nhanh mức đến, tên hắc y nhân thứ nhất còn chưa ngã xuống, hắn đã đem toàn bộ đám hắc y nhân còn lại giết sạch!

Ta nhìn đám hắc y nhân ngã la liệt trên mặt đất. Toàn bộ chết đi! Thật sự là sạch sẽ gọn gàn! Ta âm thầm gật đầu. Ánh mắt ta không có sai.

“Kế tiếp thế nào?” Hắn lạnh nhạt nói.

“Kế tiếp, ngươi quần áo với 1 trong những tên kiệu phu đó quang minh chính đại rời đi.” Ta hảo tâm nhắc nhở. Tất cả mọi người đã chết, Tuyên Tuyết Tan không phải đồ ngốc, tất nhiên sẽ không đuổi giết!

Hắn híp mắt, như đã ngộ ra. Bên môi chậm rãi lộ ra nụ cười.”Nàng rời đi cùng ta!”

Ta đẩy ra hắn, nói, “Ta giúp ngươi việc này, ngươi thả ta, hai chúng ta không thiếu nợ nhau!”

Đang định mở miệng, tiếng vó ngựa đã cách đây rất gần!

“Nhớ kỹ! Ta sẽ lại tìm nàng!” Hắn cười với ta, dễ dàng rời đi. Còn lại 1 mình ta với tiếng vó ngựa đang dần tiến lại gần!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.