Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 15: Chương 15: Tiểu tư




“Thần thiếp cáo lui.” Tiêu Doanh Doanh bị đưa vào phòng trong, còn Tống thị và An thị thì được tiễn đi, trong phòng chỉ còn lại ba người là Túc Lăng Uyên, Dương thị, và Lục Đào. Qua một lát, lại có thị vệ áp giải một người vào.

“Nguyên Sinh, ngươi.....” Dương thị đối với việc Túc Lăng Uyên chỉ lưu lại một mình nàng đã cảm thấy vô cùng nghi hoặc, vừa trông thấy người đến, lập tức liền ngạc nhiên kinh hoàng.

“Làm sao? Đã biết vì sao bổn vương cho ngươi ở lại?” Túc Lăng Uyên hỏi.

“Thần thiếp.....Không biết.....”

“Vậy ngươi nói, sao lại như vậy?” Túc Lăng Uyên hướng về phía thị vệ nói.

“Hồi vương gia, hôm nay Trương thái y sau khi rời khỏi tẩm viện của Vương gia, thì có đụng trúng Nguyên Sinh, thuộc hạ cảm thấy cả con đường rộng lớn, hai người này lại đụng phải nhau có chút đáng nghi, liền bắt Nguyên Sinh lại tra hỏi, sau đó lục soát người hắn phát hiện được thứ này.....” Thị vệ nói xong hướng Túc Lăng Uyên trình lên một tờ giấy chi chít chữ nhỏ.

Túc Lăng Uyên nhìn tờ giấy, đem nó ném vào trên mặt Dương thị, tức giận hỏi: “Dương thị, ngươi còn muốn giảo biện sao?” Trên tờ giấy ghi rõ ai sinh bệnh, sinh bệnh gì, sau khi bắt mạch thì khai phương thuốc nào, người uống thuốc xong thì bao lâu mới khỏi hẳn, tin tức vô cùng tỉ mỉ.

Dương thị cầm tờ giấy vừa nhìn, liền biến sắc, vẫn chưa từ bỏ ý định biện minh: “Thần thiếp đối với việc này không hề hay biết..... Ngươi rốt cuộc là bị ai mua chuộc, muốn đem thứ này đưa cho ai, đây là muốn liên lụy đến ta đi....Mau nói.....” Câu nói phía sau là nói với Nguyên sinh.

Nguyên Sinh cúi đầu không đáp.

“Ô ô....Hạ nhân phạm lỗi là do thần thiếp quản giáo không nghiêm, là thần thiếp thất trách, thỉnh Vương gia xử phạt...... Ô ô.....”

“Cung Cửu, dẫn người đến....” Xét thấy Dương thị vẫn còn mạnh miệng, Túc Lăng Uyên liền phân phó.

Lại qua một lát, Cung Cửu mang theo một tiểu nữ hài, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, ước chừng mười hai mười ba tuổi tiến vào.

“Tỷ tỷ....”

“Uyển Nhi!? Sao muội lại ở đây.” Tiểu nữ hài tên Uyển Nhi, là thân muội muội của Dương thị

“Tỷ tỷ, vị đại ca này ít nhiều gì, cũng đã đem chúng ta cứu ra ngoài, bằng không, không biết chúng ta phải bị nhốt trong thôn trang kia đến khi nào....” Dương Uyển Nhi nhìn vào mắt Cung Cửu nói.

“Phụ thân.....Cùng mẫu thân....Có khỏe không?” Dương thị khuôn mặt bi ai, thần sắc tan rã.

“Đều tốt.....Vị ca ca này còn an bài cho chúng ta một ngôi nhà, hiện tại chúng ta đã về Dương Châu sống tại nông thôn, mai danh ẩn tích sinh hoạt, tuy rằng mỗi ngày trôi qua có chút khổ cực,nhưng mà không cần phải chịu sợ hãi.....”

Thì ra, trước đây Túc Lăng Uyên đã điều tra ra được cha mẹ Dương thị cùng muội muội nàng sau khi xảy ra chuyện thì đến Liễu Châu, Túc Lăng Uyên cảm thấy nghi ngờ, liền nhanh chóng phái Cung Cửu đi điều tra nguyên nhân. Sau khi Cung Cửu đến Liễu Châu mới biết được, người nhà này quả là không phải tự nguyện rời đi, mà là bị người của Tiêu quý phi đưa đi, vẫn luôn bị nhốt trong một thôn trang, hạn chế tự do, mục đích là để Dương thị nghe theo mệnh lệnh của Tiêu quý phi. Tiếp đó, Cung Cửu đem ba người cứu ra, phóng hỏa, lại tìm thân thể của ba tử tù tương tự thay thế làm thi thể, mang một nhà ba người về Dương Châu, còn bố trí sinh hoạt cho bọn họ.

Dương thị trông thấy muội muội, liền biết chuyện của mình, Trương thái y, cùng Tiêu quý phi đã bại lộ, lại nghe muội muội nói Vương gia phái người cứu người nhà của nàng, trong lòng càng hối hận, cuối cùng, lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.

“Đa tạ.....Vương gia đã cứu cả nhà thần thiếp..... Thần thiếp nguyện Vương gia xử trí, không câu oán hận.....” Dập đầu tạ tội.

Bởi vì Dương thị là người bị Tiêu quý phi áp bức, Túc Lăng Uyên cũng không muốn lấy mạng của nàng, chỉ sai người đánh chết Lục Đào, cùng Nguyên Sinh, Dương thị thì theo muội muội trở về Dương Châu. Đương nhiên, trước khi rời đi cần phải nói hết những chuyện nàng biết cho Túc Lăng Uyên nghe, bao gồm cả việc trong phủ Thành vương còn bao nhiêu tai mắt. Biết được, trước mắt Tiêu quý phi vẫn chưa liên lạc với Tiêu Doanh Doanh, Túc Lăng Uyên có chút ngoài ý muốn.

Từ nay về sau, người bên ngoài chỉ biết Thành vương phủ có một người thị thiếp chết bệnh, Tiêu quý phi tuy là có phần nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng không tra ra được bất kỳ manh mối nào, nên chỉ đành từ bỏ, về sau cũng không để ý nữa.

Người xuất chinh Tây Bắc đã được chọn, vào ngày thứ hai bởi vì Túc Lăng Tiềm lên tiếng hỗ trợ, mà đã có kết quả. Túc Lăng Uyên nhậm chức Phiêu Kị tướng quân, thống lĩnh hai mươi vạn quân, trước đến Tây Bắc cùng Hoắc Châu đại tướng quân, cộng với 50 vạn quân chống cự Hung Nô xâm chiếm hội họp, năm ngày sau xuất phát.

Dưỡng thương hai ngày, chân của Tiêu Mặc Hàm cơ bản đã không còn trở ngại. Tin tức Túc Lăng Uyên tham chiến cũng đã truyền khắp vương phủ.

Biết được tin này, có người ẩn ẩn mất mát lại cảm thấy may mắn, tỷ như là Tiêu Doanh Doanh, còn có lo lắng lại ẩn ẩn nặng lòng, tỷ như là Tiêu Mạc Hàm, và hưng phấn cùng kích động, tỷ như là Túc Lăng Uyên.

Tiêu Doanh Doanh đối với việc nhanh thì mấy tháng chậm thì vài năm không gặp được Túc Lăng Uyên mà trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng lại nghĩ đến, nếu như Túc Lăng Uyên không có ở trong phủ, nàng cùng Túc Lăng Uyên tuy không hay gặp mặt, nhưng Túc Lăng Uyên không ở, Vương phủ chính là thiên hạ của nàng, sẵn tiện cơ hội lần này đuổi Tiêu Mặc Hàm ra khỏi phủ, cho nên lại cảm thấy có chút may mắn cùng chờ mong ngày tháng sau này.

Từ ngày Tiêu Mặc Hàm biết Túc Lăng Uyên muốn đi Tây Bắc, không phải âm thầm ngồi phát ngốc, thì chính là thường xuyên than nhẹ thở dài, đao kiếm trên chiến trường không có mắt, tuy nói Túc Lăng Uyên không nhất định phải lên chiến trường, nhưng Tiêu Mặc Hàm vẫn nhịn không được mà cảm thấy lo lắng, lại nghĩ đến trong một khoảng thời gian dài không thể nhìn thấy đối phương, tâm tình của Tiêu Mặc Hàm nhịn không được vẫn trầm xuống, vì không muốn khiến tâm tình của Túc Lăng Uyên bị ảnh hưởng, y cũng chỉ có thể ở trước mặt hắn giả vờ như không có chuyện gì, bận trước bận sau chuẩn bị hành trang, ở trong lòng thì yên lặng nhẩm tính xem còn lại bao nhiêu thời gian.

Ngày mốt chính là ngày đại quân xuất phát, trước tiên Túc Lăng Uyên muốn đi đến ngoài thành ba mươi dặm ở chỗ quân doanh hội hợp, cho nên hôm nay liền phải xuất phát.

Tiêu Mặc Hàm đã tỉnh dậy từ sớm, rầu rĩ ở trong lòng ngực Túc Lăng Uyên không nói lời nào, tay nắm chặt vạt áo trước ngực đối phương, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng. Túc Lăng Uyên tỉnh dậy, nhìn thấy người trong lòng luôn rầu rĩ không vui từ hôm qua đến giờ, đoán được là có thể bởi vì cho rằng sắp ly biệt mà không vui, trong lòng càng thêm thư thích, Hàm nhi của hắn chính là vậy, cho dù trong lòng không muốn, cũng sẽ lấy đại cục làm trọng, hiểu chuyện ngoan ngoãn, chính mình thì im lặng chịu đựng, quá là khiến người yêu thích.

Khóe môi khẽ nhếch: “Hàm nhi, ta.... Phải dậy rồi....Lát nữa còn phải đến quân doanh cùng đại quân hội hợp, không thể đến muộn.....”

“Ừ.....Lại....Ôm ta....Chỉ thêm chốc lát.....” Thanh âm của Tiêu Mặc Hàm lộ ra nồng đậm không nỡ.

“Hàm nhi.....Luyến tiếc ta sao?” Trêu đùa, nhẹ nhàng đỡ lưng.

“Ngươi chẳng lẽ.... Sẽ không luyến tiếc sao? Sẽ không nhớ ta sao?” Tiêu Mặc Hàm tức khắc bị thái độ của Túc Lăng Uyên kích thích, ngẩng đầu ủy khuất nhìn Túc Lăng Uyên, đôi mắt đầy nước ướt át trừng đối phương.

“A.....Đừng khóc.....Ta chỉ nói đùa.....” Hôn hôn khóe mắt: “Sao có thể bỏ ngươi một mình.....”

“Hửm? Có ý gì......” Trong mắt lóe sáng.

“Tiểu ngốc tử....Đã sớm nghĩ mang ngươi đi cùng ta.....Chỉ là ta sợ biên cảnh khổ lạnh, làm ngươi chịu khổ.....” Điểm điểm mũi nhỏ.

“Thật sự?! Ta có thể đi cùng?” Âm lượng đề cao, che dấu không được hưng phấn cùng kích động.

“Ừ.....Trước đây không đáp ứng Tiêu Doanh Doanh cho ngươi danh phận, cũng có suy xét đến việc này.” Hoàng tử xuất chinh, gia luyến không được rời kinh, nếu khi đó cho Tiêu Mặc Hàm làm thị thiếp, liền thuộc về hậu trạch, sẽ không thể mang theo.

Tiêu Mặc Hàm không nghĩ đến, lần ấy còn tự khiến chính mình khó chịu một phen, thì ra còn có nguyên nhân này, thì ra hắn vì mình mà suy nghĩ chu đáo như vậy, trong lòng Tiêu Mặc Hàm không khỏi ấm áp, sắc mặt ửng đỏ.

“Vậy, chúng ta mau dậy thôi....Lát nữa còn phải xuất phát.....” Ánh mắt tràn đầy ý cười.

“Ừm! Thế nhưng, ta đi theo ngươi như vậy.....Có thể có ảnh hưởng xấu đối với ngươi hay không?” Ra quân đánh giặc còn mang theo “nam sủng”, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay.

“Ngươi là người yêu của ta, người nhà của ta, ta sẽ không sợ người ngoài nói gì, chỉ là nếu trực tiếp công khai, chỉ sợ có người tâm tư bất chính đối với ngươi bất lợi, cho nên.....Bên ngoài ngươi sẽ có một cái thân phận.....”

“Ta là quân sư?” Chờ mong.

“Sao có thể.... Quân sư Tây Bắc Trường Phong tiên sinh là người vô cùng có danh tiếng, ta sao lại mang theo một quân sư nho nhỏ đây?”

“Vậy là gì? Chẳng lẽ là....” Hai mắt mở to.

“Tiểu tư.” Nhếch miệng cười: “Tiểu tư bên người bổn vương lúc nào cũng phải mang theo, ăn ở cùng chỗ, có nghĩ cũng sẽ không có bất cứ ai dị nghị.”

Tiêu Mặc Hàm đã hiểu rõ, bằng vào tuổi tác lai lịch của y, hiện tại nhậm chức ở trong quân là không có khả năng, cho nên ở bên người Túc Lăng Uyên làm một tiểu tư là thích hợp nhất mà cũng sẽ không khiến bất cứ ai nghi ngờ.

Hai người thu thập xong tay nải, tạm biệt Tam hoàng tử cùng văn võ bá quan đến tiễn đưa, rồi nhanh chóng khởi hành đến đại doanh ở ngoại thành, An Sinh cùng Ánh Đường tự nhiên chỉ có thể lưu lại bên trong Vương phủ. Chờ đến khi Tiêu Doanh Doanh biết được tin Tiêu Mặc Hàm đi theo Túc Lăng Uyên rời đi, đã là chuyện của hai ngày sau.

Bởi vì Tiêu Mặc Hàm cưỡi ngựa không giỏi, Túc Lăng Uyên cũng luyến tiếc để y cưỡi ngựa đi đường, cho nên lấy cớ nhiễm phong hàn, vẫn luôn ngồi ngốc trong xe ngựa cùng y. Chờ hai người đến đại doanh, mặt trời cũng đã lặn.

“Mạt tướng tham kiến Phiêu Kị tướng quân.” Túc Lăng Uyên xuống xe ngựa trước, chờ Tả, Hữu tướng quân, Vệ tướng quân sôi nỗi hành lễ.

“Miễn....Ha ha....Trong khoảng thời gian này có hảo hảo thao luyện hay không a.” Túc Lăng Uyên nhiều lần xuất chinh, cùng với tướng lãnh này đó vô cùng quen thuộc.

“Đó là đương nhiên, còn chưa chúc mừng Vương gia đại hôn đâu!” Tả tướng quân cười ha hả, vẫn theo thói quen gọi Túc Lăng Uyên là Vương gia.

“Không cần không cần......” Túc Lăng Uyên xua tay.

“Nghe nói Vương gia bị nhiễm phong hàn, có đáng ngại?” Hữu tướng quân quan tâm.

“Ngạch.....Khụ khụ.....Đã không còn trở ngại, không cần lo lắng.” Túc Lăng Uyên sờ sờ mũi.

“Vị này là?” Tiêu Mặc Hàm cũng từ xe ngựa bước xuống.

“Nga.....Y là tiểu tư bổn vương mang..... theo người....Hầu hạ.....Cùng bổn vương dùng chung một trướng là được.” Xấu hổ nói sang chuyện khác: “Bổn vương có chút mệt, hôm nay về trướng nghĩ ngơi trước, ngày mai sẽ đến xem tình hình thao luyện của các ngươi, ngày mốt đúng giờ xuất phát.”

“Vâng.” Trăm miệng một lời.

Túc Lăng Uyên nói xong, mắt nhìn Tiêu Mặc Hàm giả làm tiểu tư đứng ở bên xe ngựa, đi nhanh đến doanh trướng của mình.

“Ai.....Các ngươi nói.....Trước kia Vương gia trúng tên bị thương còn có thể cưỡi ngựa ba ngày ba đêm chạy đến quân doanh, sao bây giờ chỉ nhiễm chút phong hàn đã không thể cưỡi ngựa.” Hữu tướng quân thật buồn bực.

“Ngươi quan tâm chuyện này làm gì..... Thân thể Vương gia không sao là được!” Tả tướng quân trả lời.

“Nếu ta nói.....Là bởi vì.....” Hữu tướng quân cao thâm khó đoán.

“Vì cái gì?” Mọi người tràn đầy hứng thú.

“Nữ nhân hung hơn mãnh hổ a....” Hữu tướng quân sờ sờ râu dài không tồn tại.

Chúng tướng:......

“Còn có gã tiểu tư da thịt non mịn kia, Vương gia trước đây xuất chinh nào mang theo người hầu hạ? Ta suy đoán.... Cũng là do Vương phi săn sóc.....Ai các ngươi nói là.....” Hữu tướng quân vừa xoay đầu, phát hiện phía sau không còn bóng người.

Chúng tướng:........

Vệ tướng quân Tiêu Thanh đứng một bên không nói lời nào.

P/s:

Editor: Không liên quan lắm nhưng mà tên thật của tui cũng là Uyển Nhi á chỉ không phải họ Dương thôi =))

Beta: Nhỡ mà cô xuyên vào truyện này thì chắc thành nhân vật qua đg danh xứng vs thực luôn ấy, cả bộ truyện nói đc có câu, xuất hiện đúng hai dòng...=))

Editor: Ít ra thì tui cũng được gặp mặt anh công trong truyện nha!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.