Lãng Mạn Đầy Nhà

Chương 6: Chương 6




Thời gian trôi mau, như nước chảy về đông, nhanh quá, kiên quyết quá.

Ba tháng sau, tôi khóc tiếng Mán khi nhận ra mình đã hình thành thói quen ở chung với tên nhóc này.

Sau khi mở cửa ra không nghe thấy một tiếng “Về rồi à, giường cho anh ngủ.” sẽ thấy không quen, nhận thấy đến giờ người nào đó đi tắm sẽ tự giác chui vào phòng học đánh tiếp bài luận văn, không còn ăn cơm trong phòng khách nữa bởi ai đó nói nơi đấy cách rất gần nhà cầu, nhìn thấy người đi xuyên tường cũng không còn ngạc nhiên nữa, trở về không cùng trao đổi một chút chuyện xảy ra trong ngày thì sẽ ngủ không yên giấc…

Aaaa~! Gào khóc-ing! Tất cả những dấu hiệu đó đều tỏ rõ tôi đã hoàn toàn dựng lên thói quen có tên nhóc này ở bên đi qua đi lại!

“Cậu suốt ngày không đi học thật sự không có vấn đề gì sao?” Giờ thì thành gà mẹ luôn rồi.

Cái mặt cười tươi như hoa quay lại. “Khửa khửa, nhìn thế thôi chứ tôi đây đứng top trong lớp đó nha.”

“…”

Là cười khinh bỉ phải không? Khinh bỉ tôi nai lưng làm việc quần quật cũng chỉ lẹt đẹt ở dưới mặt đất thôi có phải không? Ức chế!

“Không sao. Gương mặt anh như vậy, học tập có dốt nát tí cũng vẫn có người nguyện ý nuôi mà.” Chẳng lẽ đang an ủi tôi? Nhưng tiếc thay — tôi co chân, cho cái tên thiếu đòn này một cú. “Ui da, ngoan đi nếu không tới tết không có tiền lì xì đâu đó.”

@#%^&$@$&^*…

“Vớ vấn… Cậu đừng quên đống học phí mình đóng đó, để nó lãng phí vào mấy trò chơi như vậy à?” Thiệt tình, càng ngày càng thấy giống bảo mẫu của cậu ta luôn rồi.

Lại thêm một bông hoa tươi rói ném trả cho tôi.

Buồn nôn. “Tôi đi học đây! Chào!”

“Hô, đặc biệt vòng trở về chỉ để nhắc tôi câu đó à?”

“…”

Đúng vậy. Tôi vòng về để làm gì vậy trời?

Hung hăng trừng mắt một cái, tôi nổi giận đùng đùng xỏ giày bỏ đi.

“Phải đi rồi hả? Nhớ mang theo dù nhé, nghe nói trời sẽ có mưa…” Câu còn chưa nói xong, tôi đã phóng ra ngoài, đóng sập cửa vào cái mặt tươi hơn hoa kia.

Kết quả, hối hận rồi.

Thời tiết mà, thay đổi nhanh như tính tình con gái ấy, nói mưa là mưa ngay. Đùng đùng đoàng đoàng, tiếng sấm cứ thi nhau nện đều đều trên cao, rất có bầu không khí.

Suy nghĩ đầu tiên chính là, gọi điện bảo cậu ta mang dù tới đón —

Ý nghĩ vừa mới ra khỏi đầu không lâu, tôi đã giật mình sửng sốt, sau đó ôm cột dọng đầu hai cái rồi mặc kệ ánh mắt kì quái của mọi người mà phóng vọt vào trong mưa.

Tôi nhất định điên rồi.

Mở cửa ra thì thấy cậu ta đứng sẵn ở đó, thấy tôi đi vào thì đưa tay ra. “Đã bảo anh mang theo dù rồi mà không nghe. Tự làm tự chịu nhé!”

Tôi nghi ngờ nhìn bàn tay trống rỗng của cậu ta một cái rồi xoay người vào nhà tắm lấy khăn lau khô tóc. “Cuối cùng cũng biết lợi ích của việc bùng tiết, tha hồ mà tránh thiên tai.” Nhìn thấy khuôn mặt dường như buồn bã của cậu ta, cùng cánh tay rũ xuống, tôi hỏi. “Sao vậy?”

“Không có gì. Trừ phi ngày mai anh thực sự muốn bùng, còn không thì mau đi tắm rồi thay quần áo đi.” Âu Dương Dực nhàn nhạt nói.

Tôi lại trêu trọc gì tới cậu ta rồi?

Tối nay đi ngủ sớm hơn thường ngày, mệt quá, chắc là do thiếu ngủ dài hạn…

Nhưng mà, rất lạnh, lạnh đến mức cả người run rẩy, mơ mơ màng màng không biết bản thân đang nói cái gì, mí mắt nặng như đeo chì, kéo cỡ nào cũng mở không ra, đầu cũng không chịu thua kém bắt đầu giật tưng tưng. Khó chịu trong người dâng lên tới mức không thể chịu nổi, lạnh, lạnh tới tận xương —

Cơ hồ có ai đó một mực ở bên cạnh nói gì đấy, rồi còn lắc vai nữa, nhưng tôi không cách nào mở mắt ra được. “Lạnh quá… Lạnh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.