Làn Váy Lay Động

Chương 8: Chương 8




“A, đáng giận, đáng giận, đáng giận!”

Lăng Lung chui vào chăn bông, tức giận thét chói tai.

Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh bản thân bị Hướng Cương 「 xằng bậy 」, sớm truyền khắp mọi nơi, lại trở thánh điểm thu hút cho mọi người đến xem, nổi dang khắp quê nhà, nàng liền xấu hổ muốn đào một cái hố để chui xuống, cả đời đều tránh ở bên trong, không bao giờ đi ra gặp người nữa.

“Ô ô, tên đáng giận, tất cả đều là do anh gây ra ! A, đều là tại anh! Sắc lang, vương bát đản, hỗn trướng –”Nàng buồn bã nằm trong chăn bông liên tục mắng, giống động vật nhỏ bé bị chọc giận, lung tung cắn gối đầu, bàn tay trắng như phấn không ngừng đấm đấm xuống nệm.

“Anh nghĩ, người mà em nói là anh sao?”

Có người?!

Lăng Lung hoảng sợ, phút chốc xoay người ngồi dậy, rõ ràng phát hiện Hướng Cương cư nhiên an vị ở bên giường, ung dung nhìn nàng mỉm cười.

“Oa!”

Nàng nhanh chóng chụp lấy chăn bông, lui đến góc tường, toàn thân bao bọc lại thật kỹ càng, quả thực giống như một khối thịt viên. ‘Anh vào đây làm cái gì? Đây là phòng của tôi nha! Anh chưa từng nghe qua nam nữ thụ thụ bất thân sao? Ai cho anh vào?” Nàng hỏi như súng tiểu liên, vẻ mặt kinh hoảng.

“Không ai biết đâu.” Hắn mang tươi cười tới gần, bạc môi cong lên, xem ra rất là mê người.

“Này này này, anh đừng lại đây!” mặt nhất thời xấu hổ thành quả táo hồng, nàng bối rối nâng chân dưới chăn bông lên, chống đẩy vào ngực hắn, không cho hắn đến gần chút nữa.

Hướng Cương một tay bắt lấy, kéo nàng lại càng gần.

“Em chán ghét anh như thế sao?”

“Đương nhiên, tôi –” Tuy rằng cách một lớp chăn bông, nhưng áp lực vẫn mạnh mẽ như cũ, khó có thể kháng cự, nàng vội vàng muốn rút chân về, hắn lại ti bỉ thuận thế nằm đè lên người nàng--

“A!”

Ở giữa tiếng kinh hô, Hướng Cương khí lực cao lớn đã đè thân thể nàng bên dưới đem nàng vây khốn chặt chẽ.

Gương mặt Lăng Lung càng lúc càng nóng hồng, hai tay vung vẫy lọa xạ, “A, tránh ra tránh ra, đừng đè tôi ! Hướng Cương, tôi cảnh cáo anh, lập tức buông, bằng không tôi sẽ kêu cứu –” Nói chỉ nói đến một nửa, uy hiếp cao vút, nháy mắt không có phần tiếp theo.

Đợi chút, nàng không thể kêu cứu! Nếu thực sự đem những người ở phòng khách kia vào đây, nàng cùng Hướng Cương ở trên giường hỗn loạn như thế này, khẳng định trong thời gian ngắn nhất sẽ bị quay chụp truyền đi khắp nơi, cùng với vô số các tin tức thất thiệt khác, lôi kéo mọi người….

Bàn tay to ngăm đen thô ráp, khẽ vuốt mặt đỏ bừng không biết là giận đến đơ ửng hay là e thẹn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.

“Bé con, em không thích anh sao?” Hướng Cương khóe miệng vẫn nở nụ cười, đáy mắt lại hiện lên một tia u buồn khó hiểu.

Những người ở phòng khách kia quả thực hơi ồn ào, nhưng hắn không thấy bị xúc phạm, ngược lại rất thích ý có thể đem quan hệ hai người chiêu cáo thiên hạ, thừa cơ hội này, tuyên cáo Lăng Lung chỉ có thể thuộc về một mình hắn, làm cho nam nhân còn lại chặt đứt ý niệm trong đầu.

Chỉ là, phản ứng của cô bé này thật đáng giá để suy nghĩ. E lệ phẫn nộ cũng được đi, bộ dáng lúc nàng rời khỏi phòng khách kinh hoảng, quả thực dường như là muốn đi thu thập hành lý, suốt đêm đào tẩu.

Lăng Lung bị đè cho bằng ở trên giường, trừng lớn mắt, bị vấn đề này hỏi ngây ngẩn cả người.

Nói thật, lâu như vậy cho đến nay, nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

Không thích hắn? Làm sao có thể sẽ có người thích hắn? Tuy rằng, Hướng Cương ác liệt vô lại là như thế, nhưng nàng cũng chưa bao giờ phủ nhận, hắn có nam tính mị lực quá mức kinh người, giơ tay nhấc chân đều có thể hấp dẫn ánh mắt mọi nữ nhân -- Đương nhiên, cũng bao gồm cả nàng –

Ngây ngốc cắn đôi môi đỏ mọng, chìm trong yên lặng thật lâu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào, mà từ đầu đến cuối hòa toàn bị cảm giác khiếp đảm trời sinh che khuất những cảm xúc ngọt ngào tận đáy tâm hồn nàng.

Kỳ thật nàng cũng thích Hướng Cương ư?

Nếu không, chuyện xảy ra cách nhiều năm như thế, mà nàng vẫn nhớ rõ ràng từng nụ cười của hắn? Biết được tin tức hắn muốn đi xem mắt, trong lòng nàng ghen tuông ứa ra; Và khi hiểu được lần xem mắt thất bại, tâm tình của nàng mới trở nên nhẹ nhỏm hơn, lại lần nữa trở nên tinh không vạn lí --

Ông trời, nàng thật sự thích hắn!

Sự nhận thức này giống như một tiếng sấm, làm nàng choáng váng. Nàng xoay mặt sang một bên, không dám nhìn trực tiếp vào đôi mắt thâm u không đáy của Hướng Cương, nhưng trái tim non nớt của nàng lại đập dồn dập trong lồng ngực làm nàng không thể thở nổi.

“Nói, em đối với anh có ý kiến gì?” Hướng Cương càng lúc càng gần, bạc môi mấp máy, hơi thở nóng ấm của hắn lướt qua vành tai trắng nõn của nàng, cắn nhè nhẹ.

“A!” Nàng mẫn cảm co rụt lại, vội vàng đưa tay lên bịt kín lỗ tai lại, chỉ sợ hắn sẽ lại….

Đánh lén.

“Hay là,” Hắn vẫn mỉm cười, nhướng mày nhẹ giọng hỏi. “Em có đối tượng khác?” khuôn mặt tuấn tú,

Nàng nhìn trừng trừng gần trong gang tấc kia rất muốn giận dỗi gật đầu. Chỉ là, có lẽ từ nhỏ đã thấy「 mặt hàng 」vô cùng tuyệt hảo như vậy, đem ánh mắt của nàng nâng lên cao quá, nên xác thực nàng chưa từng đối với nam nhân khác động tâm --

Giãy dụa sau một lúc lâu sau, nàng chỉ có thể tâm không cam lòng tình không muốn lắc đầu.

“Em đã không đối tượng, anh cũng không đối tượng. Anh thích em, em cũng không chán ghét anh, như vậy,” Vẻ mặt hắn mỉm cười.”Em rốt cuộc còn có cái vấn đề gì?”

“Tôi, tôi.” Nàng ai oán liếc mắt nhìn hắn, khẽ cắn đôi môi phấn hồng, ủy khuất nói nhỏ.

“Tôi không muốn để cho những người khác biết.”

Nàng vốn dĩ rất nhát gan, thật sự không muốn bị quá nhiều người chú ý, nói sau, một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, huống chi năm đó số rắn đến cắn nàng số lượng khổng lồ, một tên, rồi một tên đều là những tên rắn mẹ ăn dấm chua--

“Ở chung với anh mất mặt lắm sao?” Hắn kinh ngạc hỏi, không rõ vì sao nàng lại không đồng ý quang minh chính đại, ngược lại tình nguyện lén lút.

“Không mất mặt,” Nàng đáng thương vô cùng chu môi đỏ mọng. “Nhưng là, những người khác –“

“Không nên nghĩ đến những người khác?” Hướng Cương véo cằm của nàng, không rõ trong cái đầu nhỏ nhắn kia, rốt cuộc đang sợ hãi cái gì.

“Chuyện này anh tình em nguyện là được rồi, quan tâm những người khác chuyện gì?”

“Nhưng là -- Nhưng là –”Nàng càng nói càng nhỏ giọng, biểu tình lo âu lại bất an.

Tuy rằng nói, hiện tại không cần lo lắng sẽ có người đem nàng kéo đến toilet để tâm sự, nhưng là bằng thân phận đặc thù của Hướng Cương「 cực phẩm trung cực phẩm 」 này, muốn có người quan tâm hắn như bài sơn đảo hải khẳng định là không thiếu được.

Ngoài những mối quan tâm bên ngoài, dẫn đến hoài nghi khẳng định cũng thể thiếu. Bọn họ chắc chán sẽ bàn tán xôn xao, hoài nghi Hướng Cương tại sao nhữngtiểu mỹ nhân diễm lệ không chọn, ngược lại chọn nàng một người con gái nhan sắc tầm thường không có điểm nào đặc biệt.

Bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nàng làm vẻ mặt phức tạp giương mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm kia.

“Bé con, em suy nghĩ quá nhiều.” Hắn cười khẽ vài tiếng, tiếng nói thuần hậu, cùng với ánh mắt kiên định, đều thần kỳ trấn an những bất an của nàng. “Có biết tại sao trước khi tốt nghiệp, anh muốn hôn em không?”

Hắn đột nhiên nhắc tới.

Nàng đáng thương vô cùng lắc đầu.

Hướng Cương nhẹ nở nụ cười, cúi đầu dùng đôi môi hôn lên cái cổ trắng như tuyết của nàng, ở bên tai nàng nói giọng khàn khàn: “Anh thói quen đem món ngon nhất lưu đến cuối cùng.”

“A!” Nàng mờ mịt rên nhẹ.

Chán ghét, rất ngứa nha, hắn vừa hôn vừa sờ loạn như vây, làm nàng hoàn toàn khong suy nghĩ được gì.

“Em không hiểu sao?” Hơi thở nóng ấm, theo hơi thở cùng lời nói mà phả ấm áp nơi cái cổ mẫn cảm của nàng.

Ưm? Biết cái gì? Nàng ánh mắt sương mù, dùng lý trí còn sót lại tự hỏi, nhưng vẫn không rõ, nụ hôn kia cùng thức ăn có liên quan gì đến nhau.

Hướng Cương hơi hơi nhích thân thể to lớn của hắn lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng non mềm của nàng.

“Bé con, đó là nụ hôn đính ước hàng thật giá thật.”

Vẻ mặt nàng kinh ngạc, đôi mắt to chớp chớp, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, muốn nói chuyện, lại không biết nên nói gì

Đầu ngón tay thô ráp lướt qua khuôn mặt phấn nộn, một lần nữa quen thuộc hình dáng thanh lệ.

“Em cho là, nụ hôn kia của anh chỉ là một trò đùa dai?” Hướng Cương nhẹ giọng hỏi, trong mắt tràn đầy ôn nhu say lòng người.

Lăng Lung một cách gật đầu khó khắn, tim đập rối loạn, giống như đang chơi trò đu quay bị treo ở không trung, chỉ một ánh mắt của hắn, mỉm cười của hắn mà lung lay không thôi.

“Kia không phải trò đùa dai.” Hắn nói nhỏ ở trên môi của nàng, thanh âm đều hóa thành nỉ non.

“Khi đó em còn nhỏ, nhưng anh rất thích em, cũng phải kiệt lực nhẫn nại, mới không lôi em lên giường, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, trước dùng một cái hôn định ước, ấn định em thuộc quyền sở hữu của anh.”

Tốt nghiệp trung học, Hướng Cương quyết định thật nhanh, đi xa tha hương đi Đài Bắc, chỉ sợ chính mình nhất thời huyết khí phương cương cầm giữ không được, sẽ làm ra những hành vi phạm tội câu dẫn cô gái vị thành niên.

Nụ hôn kia như là niêm phong sự sỡ hữu cùng chờ đợi của hắn.

“Chỉ là một cái hôn, anh thực sự nghĩ em sẽ nhớ mãi không quên sao? Nếu em ở miền Nam yêu thương nam nhân khác thì sao?” Nàng nghe được mặt đỏ tai hồng, vừa thẹn vừa giận, lại còn cảm thấy một tia ngọt ngào đầy tình ý, ấm áp chảy qua trái tim.

“Em sẽ không.” Hướng Cương chắc chắn mỉm cười, trong mắt lóe ra tia ngạo nghễ.

Hắn chẳng những mưu tính sâu xa, hơn nữa cực có kiên nhẫn. Hắn nguyện ý sẽ đợi chờ thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, đợi cho nàng từ nụ hoa nở rộ thành đóa hoa, đợi cho bọn họ trong lúc đó không còn có gì trở ngại, hắn mới triển khai hành động. Mà loại nam nhân này vừa ra tay, thường thường có thể nắm chắc phần thắng, dễ như trở bàn tay.

Chính là, thân là món đồ「 dễ như chơi 」 Lăng Lung đã có thể khó chịu.

“Anh quá tự tin đi?” Nàng nheo mắt lại, ngón tay trắng muốt điểm điểm ở trong ngực hắn, thống hận bản thân đơn thuần như vậy, dễ dàng đã bị hắn nhìn thấu, quả thật nàng vì một nụ hôn, mà trái tim nàng đã xôn xao mười năm.

“Em có ý kiến?” Hắn nhíu mày hỏi.

“Đương nhiên –”Lăng Lung mới nói hai chữ, cửa phòng đã bị người khác đẩy ra. “Anh không có khóa cửa sao?” Nàng xấu hổ đến kinh hô ra tiếng, hai mắt trừng trừng, chỉ sợ bước lên vết xe đổ của Hân Hân và Hướng Cương, cũng bị mọi người bắt gian tại giường.

“Anh không cần làm chuyện phải khóa cửa.” Hướng Cương gọn gàng xoay người ngồi dậy, đã thấy Lăng Vân đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt nghiêm túc, cùng ngày thường thoải mái hoàn toàn bất đồng.”Công ty bên kia xảy ra chuyện?” Hắn hỏi.

“Đúng như anh đã dự tính.” Lăng Vân gật đầu, dựa ở cạnh cửa, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của em gái hoàn toàn không có ý kiến.

“Đáng chết.” Hắn mắng một tiếng, đưa tay xới vào mái tóc đen dày của hắn. “Có đôi khi, tôi thực thống hận trực giác chính mình.”

Lăng Vân nhẹ nhếch môi.

“Tôi cũng vậy.”

Hai người đối thoại, làm cho Lăng Lung nghe không hiểu được ra sao. Nàng hơi nhướng dài cổ một chút, xác định ngoài cửa không có những người khác, thế này mới vượt qua e lệ, tay nhỏ bé kéo nhanh chăn bông, tò mò bước đi qua.

“Các anh đang nói cái gì?” Nàng chớp đôi mắt, nàng muốn biết bí mật àm họ đang bàn tính.

Hướng Cương vội vã xoay người lại, rất tiếc nuối thở dài một hơi.

“Bé con, xin lỗi em, anh phải lập tức trở về Đài Bắc, không có thời gian ở bên cạnh em.” Hắn trả lời câu hỏi của nàng, còn nâng gương mặt nàng lên, trước mặt Lăng Vân làm càn hôn một nụ hôn ngắn ngủi.

“Nhưng nếu em nhớ anh, có thể đến Đài Bắc—“

“Ai sẽ nhớ anh?!” Lăng Lung xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, tay nhỏ bé vung lên, vội vàng đẩy khuôn mặt tuấn tú kia ra. “Muốn đi thì cứ đi đi, đừng lại ở trên giường của tôi!”

Hướng Cương cười khẽ ra tiếng, đại chưởng bắt tay cổ tay nàng, cúi người lại trộm hôn một cái lên bàn tay của nàng, thế này mới di chuyển thân hình to lớn kia, rời khỏi giường, cùng Lăng Vân bước ra cửa phòng, bỏ lại nàng đang xấu hổ quẫn bách và trống rỗng trên giường.

Bị hôn đến để lại dấu hôn đỏ hồng, nàng cầm cái gối nghĩ đến tên đánh lén phía sau, muốn dạy dỗ cái tên kiêu ngạo lại khinh bạc con gái đàng hoàng một chút. Chỉ tiếc, hành động đánh lén của nàng chậm một bước.

Cái gối bay qua hơn phân nửa cái phòng, ở không trung bay thành một đường vòng cung, không đánh vào phía sau đầu của Hướng Cương, lại bịch một tiếng, va vào cánh cửa đã đống chặt lại.

Những ngày thất nghiệp, thì ra là nhàm chán như vậy.

Ngày hôm sau Hướng Cương rời khỏi thị trấn, Lăng Vân cũng mang kiều thê, lái xe trở về chỗ Đài Bắc ở, trở lại chổ công ty tọa trấn, xử lý tình trạng đột biến bất ngờ của công ty.

Khi bữa tối trên bàn còn sót lại hơn phân nửa thức ăn, làm cho Lăng Lung rõ ràng kinh hoảng thấy, các thực khách của nàng chỉ trong một buổi chiều đã giảm mạnh hơn phân nửa, còn sót lại lão ba lão mẹ hai thành viên cố định này.

Không biết vì sao, trong lòng nàng như là bị đào một cái động lớn, cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó rất quan trọng.

Chỉ mới có mấy ngày thôi, cả người nàng đều lười biếng, dẫn cẩu nhi đi dạo chung quanh, thậm chí trở về vườn trường trung học, ngồi ở bàn đu dây yên lặng nhìn những đám mây đang bay lượn trên bầu trời xanh thẳm kia.

Nàng giống như -- giống như -- giống như -- rất nhớ Hướng Cương –

Đi dạo đến mức hai chân của cẩu nhi như mềm nhũn ra, cự tuyệt không chịu đi tiếp, Lăng Lung mới chịu mang thức ăn về nhà.

Nàng đứng ở tại phòng bếp, muốn dựa vào việc nhà bận rộn, thoát khỏi sự ám ảnh đang vây chung quanh của hắn, không muốn nhớ dến giọng nói của hắn, bộ dáng hắn, nụ hôn nồng nhiệt của hắn, những vuột ve của hán. Chỉ là, không được bao lâu, chống cự của nàng liền tuyên bố bại trận, tế bào não một cái lại một cái bị vây hãm, đều bị những hình ảnh của hắn xâm chiếm, bắp cải thật lớn trong tay nàng, bị nàng mờ mịt băm thành từng mảnh nhỏ.

Nàng nhớ hắn?

Nàng không muốn nhớ hắn?

Nàng nhớ hắn?

Nàng không muốn nhớ hắn --

Khi Lăng Lương Nguyệt Nga bước vào đến nhà, thấy con gái dường như bị trúng tà, đứng ở tại phòng bếp lẩm bẩm một mình. Toàn bộ tập trung của nàng đều cúi xuống mặt bàn, những lá cải đã bị băm nát thành mảnh vụn nằm ngổn ngang.

Bà trợn trắng mắt, vội vã tự mình đi vào phòng con gái, khiêng ra túi hành lý, đem dụng cụ rửa mặt, quần áo tắm rửa… mọi thứ vơ vét đầy đủ hết, thế này mới đi ra.

“Này, cầm lấy.” Bà đem túi hành lý đưa cho Lăng Lung.

Nàng như ở trong mộng mới tỉnh, theo bản năng tiếp nhận chức vụ túi hành lý, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là tràn ngập mê võng.

“Mẹ, mẹ muốn rời khỏi nhà sao?”

“Không phải mẹ, là con.”

“Con?”

“Đúng, vé xe lửa đi Đài Bắc mẹ đã mua giùm con rồi, Trương tiên sinh ở cách vách đang chờ con ở bên ngoài, chú ấy sẽ lái xe đưa con ra nhà ga.”

Bà lôi cô con gái từ phòng bếp ra, đẩy về hướng cửa.

“Động tác mau một chút, để trể chuyến xe mất.”

Lăng Lung hai tay lại nắm chặt khung cửa, chân như đóng đinh trên mặt đất, cự tuyệt bị lão mẹ đẩy ra khỏi cửa.

“Đợi chút, mẹ, tại sao mẹ lại đột nhiên muốn con đi Đài Bắc?” Nàng quay đầu, vẻ mặt hồ nghi.

“Đương nhiên là muốn con đi chăm sóc Oa Oa.” Lăng Lương Nguyệt Nga đáp một cách bình thản, còn cau mày mày, biểu tình ra vẻ sầu lo.

“Mẹ mấy ngày nay luôn lo lắng, Oa Oa mảnh mai như vậy, nếu không thừa dịp hiện tại bồi bổ thân mình, khi sinh sản chắc chằn sẽ vất vả lắm.”

Bà nói thật nghiêm túc nhưng trong lòng vốn có một chủ ý khác.

Ngay cả tất cả mọi người nhìn ra, Lăng Lung nhớ Hướng Cương đến mức ngay cả linh hồn nhỏ bé của nàng cũng bay theo hắn đến Đài Bắc. Nhưng da mặt nàng vốn mỏng manh, nếu bảo nàng đến Đài Bắc đi tìm Hướng Cương, nàng khẳng định là liều chết không theo.

Nếu không thể nói thẳng, Lăng Lương Nguyệt Nga thông minh liền đi đường vòng, Oa Oa cùng đứa cháu yêu quý của bà chưa ra đời, trở thành lý do tốt nhất.

Khi nghĩ đến chị dâu dáng vẻ mảnh mai kia, bàn tay nhỏ bé đang cố chết bám chặt vào khung cửa chậm rãi buông lỏng ra.

Đúng vậy, Oa Oa được nuông chiều từ bé, không thể có thời gian lo cho việc ăn uống lúc mang thai như thế này, và nghiện tay nghề nấu nướng của nàng, nên kén ăn vô cùng, trở về Đài Bắc mấy ngày nay, khẳng định cũng chưa có bữa cơm nào ngon miệng đâu!

“Kia, cơm nắm ai tới chiếu cố?” Nàng hỏi.

“Ôi a, giao cho ba con là được rồi.” Xác định cẩu nhi cũng an trí thỏa đáng, Lăng Lung hít sâu một hơi, nắm túi hành lý lên, không hề chần chờ, xoay người bước đi ra ngoài cửa, lên Đài Bắc chăm sóc chị dâu.

Hàng xóm sớm chờ ở cửa, nhìn thấy nàng xuất hiện, còn săn sóc giúp nàng mở cửa xe. Lão mẹ còn đứng ở cửa vung mạnh tay, cao hứng cười toe tóet, vẻ mặt sung sướng nóng bỏng, quả thực như là đang gả nữ nhi.

Khi xe đã chạy khuất xa khỏi tầm mắt, Lăng Lương Nguyệt Nga lập tức trở về phòng, ngay cả giầy đều không kịp thoát, con dâu ở Đài Bắc.trực tiếp liền nhấn số điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất ấn dãy số chỗ ở

“Alo, Oa Oa sao? Lăng Lung đã xuất phát.” Bà tạm dừng trong chốc lát, đưa tay chặn ngực, mỗi khi nghĩ đến「 cực phẩm trung cực phẩm 」kia, sắp trở thành con rể của mình, hứng thú đến mức không thể kiềm chế được. “Thay mẹ chuyển lời đến Hướng Cương, bảo thằng bé trăm ngàn lần đừng khách khí, mặc kệ bắt cũng tốt, lừa cũng tốt, có bản lĩnh gì đều sử dụng ra, tóm lại là, nhất định cuộc hôn sự này phải thành cho mẹ.”

Tấm màn che thủy tinh màu lam của tòa cao ốc, dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng.

Thân ảnh nhỏ nhắn của Lăng Lung đứng ở trước cửa, trên tay mang một túi lớn bánh chưng nóng hầm hập. Nàng một tay che híp mắt lại, cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn tòa cao ốc kinh doanh rộng lớn kinh người đang đứng sừng sững.

Nàng đứng sau một lúc lâu, sau khi lại cúi đầu lần nữa, nhìn tấm danh thiếp trên tay, cùng môn bài trên tường đối chiếu.

“Kỳ quái, đúng vậy?” nàng nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm. “Không thể nào, đây thực sự là nơi các anh ấy mở công ty sao?”

Tòa cao ốc này sang trọng kinh người, thoạt nhìn đã biết đây là nơi ở của các doanh nhân siêu cấp giàu có. Nàng là một người bình thường bình dân, ôm túi bánh chưng ở ngoài cửa bồi hồi đã lâu, mới cố lấy dũng khí, đẩy cánh cửa xoay màu vàng đi vào bên trong.

Bên trong tòa cao ốc trang hoàng vô cùng tráng lệ, đá cẩm thạch màu đen chiếu sáng lấp lánh có người đứng canh giữ bên dưới. Lăng Lung mỗi một bước đều đi thật cẩn thận, còn ôm túi bánh thật chặt vào lòng chỉ sợ mồ hôi của bánh làm bẩn sàn nhà.

Bên ngoài thang máy, có một số nhân viên có lẽ là của công ty thuê tầng trệt, bên trên cửa đại lâu có bốn chữ to ‘Phúc Nhĩ Ma Sa’.

Năm đó vài vị đội viên của đội bóng rổ, ở vài năm trước thành lập 「 Phúc Nhĩ Ma Sa 」, đã đưa những sản phẩm thủ công của thị trấn sang hải ngoại tiêu thụ. Mấy năn nay thổi quét qua Châu u phong trào phục cổ, vừa vặn nổi lên trợ giúp hiệu quả, những sản phẩm của「Phúc Nhĩ Ma Sa」ở trên thị trường đều có thành tích thật tốt.

Lăng Lung lúc trước chỉ nghe nói, tình hình kinh doanh của công ty, khá thuận lợi nhưng theo khí chất của tòa cao ốc này, nàng vụng trộm đoán, việc kinh doanh của「 Phúc Nhĩ Ma Sa 」vô cùng tốt.

Nàng bước vào thang máy, đi thẳng đến tầng thứ chín, Cửa thang máy mở ra, trước mặt liền thấy một tấm cửa thủy tinh thật to, trên mặt thjuyr tinh còn phun hoa văn, trên hoa văn là hình ảnh lời tựa [lịch sử Đài Loan tổng quát ], ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy mây bay gió thổi trên bầu trời và những dòng xe ngược xuôi lưu thông trên đường.

Nhân viên tiếp tân đứng dậy, lộ ra mỉm cười ngọt ngào, ân cần ân cần thăm hỏi.

“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho tiểu thư?”

Lăng Lung nháy mắt mấy cái, hít sâu một hơi, sau đó trấn tĩnh nói. “Xin lỗi, tôi tìm đến Lăng Vân, xin hỏi anh ấy có ở đây không?”

“Xin hỏi tiểu thư là?” Đối phương lịch thiệp lên tiếng, vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, giọng nói giống như chim hoàng oanh dễ nghe vô cùng.

“Tôi là em gái của anh ấy.”

“Ách.” Nhân viên tiếp tân nháy mắt hơi hơi mở to mắt.

“Là Lăng Lung tiểu thư sao?” Hai mắt cô ấy sáng lên chứng thực.

A, không nghĩ tới Lăng Vân lại giáo dục nhân viên cấp dưới kĩ lưỡng như thế, ngay cả nhân viên tiếp tân cũng biết một nhân vật nhỏ bé như nàng tồn tại.

Lăng Lung gật đầu, hoang mang nhìn nhân viên tiếp tân đang chớp đôi mắt to tròn, như đang cố nàng có chút run lên.gắng đè nén cảm xúc ánh mắt lại nóng bỏng làm cho da đầu.

Là trên mặt nàng có dính cái gì sao?

Nàng nhịn không được sờ sờ mặt, rồi mới trộm ngắm thang máy, lợi dụng ảnh ngược của mình trên cửa kiểm tra. Nhưng dù nhìn trái nhìn phải, quan sát trong chốc lát, nàng vẫn nhìn không ra, trên gương mặt mình có sơ sót gì.

Nhân viên tiếp tân dùng điện thoại nội bộ, thấp giọng hỏi trong chốc lát, tiếp theo lại mỉm cười lần nữa, giơ tay chỉ dẫn phương hướng.

“Lăng tiểu thư, mời tiểu thư đi theo tôi.” Cô nhân viên cười đi trước dẫn đường, Lăng Lung đi vào hướng bên trong, đi qua mấy lớp văn phòng nhộn nhịp, rồi mới đứng ở ngoài cửa, nhẹ nhàng gõ vào cửa hai cái.

“Vào đi.” Là tiếng của Lăng Vân.

Lăng Lung nhẹ nhàng thở ra, cùng cô nhân viên nói lời cảm tạ, cô ấy đang cười có chút quỷ dị, thế này mới đẩy cửa đi vào.

“Em gái, em chờ anh một chút.” Lăng Vân ngồi ở trước máy tính ấn phím như bay, mãi đến khi thư tín đã đực gửi xong xuôi, hắn mới xoay người lại.

Nhìn lên gặp trên bàn có một túi bánh chưng thật to, hắn không khỏi nhướng mày.

“Đã đến tiết đoan ngọ?”

“Không phải ! Là chị dâu muốn ăn bánh, em chỉ làm thêm một ít.” Nàng đem bánh đặt ở trên bàn.

“Có thể đem cho người trong công ty ăn.”

“Là người nào?” Lăng Vân khóe miệng khẽ nhếch.

“Ai cũng được.” Nàng cười mặt đỏ bừng, cứng miệng nói ra lời trái lương tâm.

Được rồi, nàng nguyện ý thừa nhận, đưa bánh chưng chính là lý do, mục đích chân chính của nàng là vì đến gặp Hướng Cương.

Đến Đài Bắc mấy ngày nay, Lăng Lung ngay cả bóng dáng của hắn đều không có gặp. Nàng ở tại nhà trọ cao cấp của anh trai và chị dâu, mà chỗ ở Hướng Cương ở ngay dưới lầu, nàng vụng trộm lưu ý, phát hiện hắn mấy ngày nay cũng không từng về nhà.

Nàng vẫn cố nhẫn nhịn, cuối cùng kiềm chế không được cảm xúc nhớ hắn, mang một đống bánh chưng, lấy cơ thăm hỏi anh trai đến đây để gặp mặt.

Lăng Lung cắn đôi môi đỏ mọng, đoán rằng Hướng Cương lúc nhìn thấy nàng, sẽ có phản ứng gì. Vẻ mặt hắn có thể chí đắc ý mãn hay không, vạch trần ý đồ của nàng, kiêu ngạo nói, nàng là riêng đến gặp gỡ hắn ?

Hừ! Nếu hắn dám bày ra cái loại biểu tình này, nàng khẳng định sẽ đem túi bánh chưng này đập vào khuôn mặt tuấn tú kia!

Lăng Vân ngồi ở trước máy tính, hí mắt dò xét đứa em gái, dường như đang ở lo lắng cái gì. Sau một lúc lâu sau, mâu quang hắn chợt lóe, giơ tay ấn phím điện thoại nội bộ, đơn giản phân phó vài câu.

Không trong chốc lát, thư ký liền bưng cái khay lại đây, nhẹ nhàng các ở trên bàn, khay thượng có mấy chén đang ở mạo nhiệt khí trà.

“Em gái à, thay anh đem trà đưa vào trong phòng hội nghị.” Lăng Vân nhìn nàng chăm chú, tươi cười biến mất, vẻ mặt thập phần nghiêm túc. “Hướng Cương đang ở bên trong, hắn bị bệnh.”

“Bị bệnh? Hắn ở trong phòng hội nghị nghỉ ngơi sao? Có đến khám bác sĩ hay không? Em đến gặp anh ấy.” Nàng trừng lớn ánh mắt, vừa nghe thấy hắn bị bệnh, ngực nàng bỗng chốc đau nhói cũng không có hỏi phòng họp ở nơi nào, lập tức lao đi.

“Đợi chút!” Lăng Vân giơ tay nắm đứa em gái đang nóng lòng của anh, bàn tay to lớn của anh đặt lên hai vai của nàng, thận trọng nói với nàng. “Hướng Cương không phải đang nghỉ ngơi, anh ấy đang họp.”

Nàng thở dốc vì kinh ngạc, không thể tin được anh trai của mình lại có thể vô tình như vậy. “Anh làm sao có thể để cho bệnh nhân tiếp tục công tác?”

“Công ty có một hợp đồng hợp tác xây dựng một nhà kho, vốn dĩ đã chuẩn bị ký ước, sau khi liền tùy ý khởi công.” Lăng Vân cực có kiên nhẫn giải thích.

“Nhưng là, có người ở giữa bỗng dưng làm khó dễ, kích động chủ đổi ý, thậm chí nguyện ý thay chủ bồi thường tiền hủy hợp đồng. Mua hết thảy công việc, đều là do Hướng Cương phụ trách, lấy cá tính của anh ấy, tuyệt đối sẽ không đồng ý chịu thua kém bất ngờ như thế.”

Nàng cắn môi dưới, cố gắng tiêu hóa những gì nghe được. Tuy rằng không rõ những vấn đề trong thương trường, nhưng đổi góc độ mà suy nghĩ, Hướng Cương nếu còn có thể ứng phó tranh cãi vấn đề khó giải quyết về đất đai, như thế có thể thấy bệnh của hắn chắc cũng không nặng lắm?

Đôi mắt trong suốt nhìn khay trà trong tay, mới nhìn hướng Lăng Vân.

“Anh ấy hiện tại cần là bác sĩ, chứ không phải trà.” Nàng nói thầm, rất muốn đi nhìn tình huống của Hướng Cương một cái, lại cảm thấy, chính mình cái gì cũng đều không hiểu, cho dù tùy tiện xâm nhập vào phòng họp, cũng không giúp được, hay chăm sóc hắn.

Lăng Vân mỉm cười, đôi mắt đã giảm bớt sự lo lắng.

“Với anh ấy mà nói, em đi đưa trà xa so với thuốc của bác sĩ còn có công hiệu hơn.” Hắn dẫn nàng đến trước cửa phòng họp, còn mở ra cửa phòng, đem nàng đẩy đi vào, không cho nàng có cơ hội chần chờ, sợ cái tính nhát gan của nàng lại đột nhiên thay đổi.

“A, không cần đẩy –”Nàng khẽ gọi, bị đẩy thiếu chút nữa té ngã. Nàng luống cuống tay chân giữ chặt khay trà, khó khăn lắm mới khôi phục cân bằng, không làm cho mấy ly trà bị đổ ra ngoài.

Vừa mới ngẩng đầu, nàng liền thấy Hướng Cương.

Hắn đứng ở trước bàn hội nghị to như vậy, nhìn thấy Lăng Lung trong nháy mắt, cặp con ngươi đen thần bí kia thâm thúy thoáng hiện lên nét kinh ngạc, sau đó lại chuyển sang nghiêm túc.

Chính là, sự kinh ngạc của Hướng Cương toàn khóa ở trong mắt, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút thay đổi. Hắn không dấu vết thu hồi tầm mắt, không hề nhìn nàng thêm lần nào nữa, thanh âm trầm thấp kia chậm rãi mà nói như trước, khi hắn nhìn chăm chú vào từng người, con ngươi đen sâu thẳm quyết đoán kinh người, so đao kiếm còn nguy hiểm sắc bén hơn, khí thế khó có thể chống cự.

Trong nháy mắt, Lăng Lung cuối cùng hiểu được,lúc còn trung học khi hai phái nhân mã vốn dĩ đang đằng đằng sát khí, vì sao lại nguyện ý dừng tay ở trước hắn

Không phải hắn có năng lực cao siêu hay sức lực kinh người, mà là bởi vì ánh mắt của hắn khó có thể nhìn gần, có thể làm cho lòng người hung ác nhất sinh ra e ngại. Long Long cùng Trung Cẩu khẳng định là nhìn ra, ngay cả số lượng người hai bên kém nhau rất xa, nhưng là một khi hắn ra tay, ai thắng ai thua còn rất khó nói.

Lăng Lung hít sâu một hơi, bước đi chân có chút run run, vì mỗi người đưa ly trà.

Không khí trong phòng họp đang sôi sục nóng bỏng, hai bên bàn họp có một nửa là người ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh dùng ngôn ngữ cả Tiếng Anh lẫn tiếng Trung trộn lẫn. Chỉ là, những câu chữ này đối với nàng mà nói, đều giống như gió thổi qua tai ngựa, nàng chỉ nghe được mỗi người thanh niên đang đứng trước mặt nàng nói thôi.

Chỉ ngắn ngủn vài bước thôi, mà quả thực dài như cách sông cách suối, nàng thật vất vả đi vào bên cạnh Hướng Cương, hai chân đã nặng nề muốn nhắc ko nổi.

“Hướng Cương.” Lăng Lung đưa ly trà, nhỏ giọng kêu to.

Hắn cúi đầu xem kỹ văn kiện, biểu tình không có đổi, thậm chí không nhìn nàng liếc mắt một cái, như là hoàn toàn không hề nghe thấy.

“Này, anh có khỏe không?” Nàng chưa từ bỏ ý định, càng nhỏ giọng hỏi.

Vẫn là không phản ứng.

Di, không muốn để ý nàng sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Lung suy sụp xuống dưới, vừa thất vọng lại tức giận, đang muốn thối lui, không nghĩ tới hắn lại ở dưới gầm bàn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng. Bàn tay to lớn kia lại nóng rực dị thường, quả thực giống như bàn ủi, nóng đến mức trong lòng nàng rùng mình.

Hắn chính là vội vàng nắm chặt, lập tức buông ra, thần sắc tự nhiên uống xong trà, rồi mới đứng dậy tiếp tục cùng một nam tử tóc vàng triển khai thảo luận.

Lăng Lung đứng ở chỗ cũ, bị hắn nắm qua bàn tay nhỏ bé run rẩy không ngừng, tầm mắt cũng dính ở trên người hắn, vẻ mặt vừa khẩn trương lại bối rối. Sau đó, nàng vội vàng nhanh chóng xoay người, lấy tốc độ thi chạy trăm mét tông cửa xông ra, thẳng đến văn phòng Lăng Vân.

“Anh ấy đang phát sốt.” Giọng nói của nàng đang run rẩy, trong lòng bàn tay còn lưu lại hơi nóng Hướng Cương muốn cao hơn nhiệt độ cơ thể nàng.

Lăng Vân gật đầu.

“Bốn mươi độ.”

“Bốn mươi?” Huyết sắc từ trên mặt biến mất, Lăng Lung hai chân mềm nhũn, muốn đỡ lấy cái bàn, mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

“Ông trời, anh ấy như thế nào còn có biện pháp đứng vững? Các anh tại sao không đưa anh ấy đi bệnh viện?”

“Có chứ.” Lăng Vân thở dài, cũng đối với sự ngoan cố của bạn tốt cảm thấy bất đắc dĩ. “Nhưng sáng nay chính anh ấy tự động xuất viện, kiên trì tự mình chủ trì hội nghị.”

Nha, nàng thật muốn mắng người!

Lăng Lung cắn chặt môi, đi đến trước phòng họp, bất an đi qua đi lại, liên tiếp nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia. Nôn nóng cùng lo lắng, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua mà lo lắng, nhìn thấy đã trôi qua hơn mười phút mà hội nghị lại vẫn chưa chấm dứt, nàng hít sâu một hơi, xúc động tiêu sái tiến lên.

Còn không có tới kịp phá cửa ra, Lăng Vân đã lắc mình che ở trước mặt nàng.

“Em gái à, đừng đi vào.”

“Anh đừng cản em, Hướng Cương còn nóng như thế sẽ xảy ra án mạng chết người đó, em vào dẫn anh ấy ra.” Mặc kệ những đất đai của hắn, mắc kệ kho hàng gì đó của hắn, mặc kệ luôn cái hội nghị quái quỷ của hắn, nàng cũng nhìn không được nữa !

Vì an nguy của Hướng Cương, nàng hoàn toàn đã quên sự khiếp đảm tính cách, nhát như chuột, lúc này biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ở trong lòng Lăng Vân, nàng giãy dụa giống như con sư tử, vội vàng muốn vọt vào phòng họp.

Hai anh em đang do dự, tranh chấp giằng co, cửa phòng họp vào lúc này lại mở ra. Hướng Cương dẫn đầu giẫm chận tại chỗ mà ra, con ngươi đen lóe sáng có chút dị thường nhìn quanh bên trong, tìm kiếm thân ảnh nhỏ nhắn của nàng.

Hắn bước nhanh đến, giống như người bạn đã nhiều năm không gặp đem nàng ôm chặt vào trong lòng, dùng hai tay ôm chặt lấy nàng.

Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào mặt nàng, nàng quả thực như là bị một cái lò lửa ôm lấy. Nhiệt độ hắn cơ thể, dường như so với vừa rồi còn cao hơn.

“Em thật sự đến đây.” Thanh âm Hướng Cương khàn khàn, cái trán nóng kinh người để tựa vào trên vai mảnh khảnh của nàng.

“Bé con, để anh dựa vào một chút.” Hắn nhẹ giọng nói nhỏ.

Chung quanh thật nhiều người, Lăng Lung muốn đẩy hắn ra, mau chóng đem hắn mang đến bệnh viện. Nhưng còn không kịp mở miệng, đầu vai của nàng đột nhiên trở nên nặng nề, sức nặng toàn thân hắn toàn bộ đè xuống, ép tới nàng lập tức ngã ngồi ở dưới đất.

Hướng Cương té xỉu !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.