Lần Nữa Nói Tiếng Yêu Em

Chương 15: Chương 15: Tai nạn




Ngụy Châu nghe tiếng cửa mở liền mở mắt ra, sau đó giường y khẽ lún xuống, lập tức một đôi bàn tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào gò má y, Ngụy Châu khẽ thở dài một hơi liền nắm lấy bàn tay kia áp vào má mình, giọng nói của y vừa mềm mại vừa có một chút cưng chiều cùng yêu thương.

“Sao vẫn còn chưa ngủ? Khi không lại chạy đến đây?”

“Em sợ nha!”

Ngụy Châu vừa nói vừa ngồi dậy, bàn tay với những đốt thon dài khẽ vươn lên vuốt ve mái tóc của người con gái trước mặt.

“Đại cô nương như em ma quỷ nhìn thấy cũng không dám động vào. Còn sợ cái gì hả?”

“Chính Kỳ, em ngủ không được, thực sự không ngủ được!”

Ngụy Châu nhìn cô gái trước mặt mình, ánh trăng sáng bên ngoài rọi vào khắc họa ngũ quan xinh đẹp trên gương mặt nàng. Mày ngài, mắt phụng, sống mũi cao thon nhỏ, bờ môi mỏng hồng hồng cùng hàm răng trắng sứ hơi hé mở theo từng cử động môi. Gương mặt nàng đặc biệt phúng phính như thiếu nữ mười tám dù nàng đã bước sang tuổi hai mươi ba. Mái tóc đen dài từng sợi thơm tho phủ phục trên chiếc váy trắng dài rộng thùng thình. Nàng có một đôi mắt rất đẹp, chỉ có điều đáy mắt trong veo thoáng chút u buồn cùng thảng thốt, khiến mỗi lần y nhìn vào đều cảm thấy một chút tiếc thương. Ngụy Châu thở dài một cái rồi tựa lưng vào thành giường, vươn tay kéo người nàng gối đầu trên đùi hắn.

“Tiểu Tuyết, nằm ở đây, anh hát cho em ngủ!”

Cô gái nghe được thì mỉm cười, lập tức an phận gối đầu lên đùi y, ánh sáng nhè nhẹ của trăng đêm len lỏi vào căn phòng, làm khung cảnh có một chút huyền ảo. Tiếng hát của Ngụy Châu khi trầm khi bổng hòa cùng tiếng gió và trăng thanh ru nàng vào mộng đẹp. Chỉ một lúc sau Ngụy Châu đã nghe hơi thở đều đều bên cạnh, y giương bàn tay vuốt ve lại mái tóc của nàng rồi thì thầm. Cũng không biết những lời này y nói là cho bản thân nghe hay cho nàng nghe nữa.

“Tiểu Tuyết...xin lỗi em!”

Ngụy Châu cẩn thận đặt đầu nàng xuống gối, kéo chăn đến cổ, còn khẽ vuốt lại mái tóc trên trán nàng rồi từ từ đến trường kỷ cạnh cửa sổ nằm xuống. Đêm nay trăng thật đẹp, nhưng mà ánh trăng sáng ngoài kia liệu có hiểu được những nỗi sầu muộn của lòng y lúc này hay không? Mọi thứ thật rối rắm khiến y cảm thấy phiền não. Một lúc sau, điện thoại có người gọi đến, đó là Tống Huy. Ngụy Châu nhìn nhìn lập tức bắt máy.

“Ngụy Châu, đã tìm thấy tung tích của Hứa Kiến Thành!”

Nghe đến cái tên này phút chốc trái tim Ngụy Châu nhói lên một cái. Y từ trường kỷ bật ngồi dậy, khẽ hít khí một cái rồi khó khăn rặn ra một câu.

“...Ở đâu?”

“Hứa Kiến Thành vẫn chưa lộ diện, nhưng mà em đã dò được thông tin của con gái hắn, Hứa Khả!”

Cả gương mặt Ngụy Châu phút chốc chìm vào bóng tối, ánh trăng hắt lên thân ảnh y tạo thành một cái bóng mờ mờ trên mặt đất.

“Hứa Khả đang điều hành một quán bar ở D thị, thuộc chuỗi kinh doanh của Tiền Chí Kiên. Theo thông tin em tìm thấy được thì ả đang là tình nhân của con trai út Tiền Chí Kiên.”

“Tiền Chí Kiên?”

Ngụy Châu phút chốc nhíu nhíu mày. Người này y biết, chính là kẻ chủ mưu đằng sau bọn bắt cóc mình, năm đó cùng Hứa Kiến Thành có qua lại. Hắn rất nổi danh trong giới hắc đạo. Theo tư liệu trước đây điều tra được, thì Tiền Chí Kiên chính là người đầu tư cho Hà Bắc Thiếu tranh cử chức thị trưởng C thị cùng Hoàng Thiếu Hoa mười năm trước. Đáng tiếc, năm đó Hoàng Thiếu Hoa đã đắc cử, còn ngồi ở chiếc ghế thị trưởng tận gần tám năm.

“Tống Huy, cậu tiếp tục điều tra về một người gọi là Hà Bắc Thiếu, xem thử mối quan hệ của giữa Tiền Chí Kiên và hắn là thế nào. Tiền Chí Kiên thế lực mạnh như vậy, muốn đối đầu chỉ có thể tìm ra điểm yếu của hắn. Năm đó, hắn bắt tay cùng Hà Bắc Thiếu là vì tình hay lợi ích, cái này chúng ta cần nắm rõ. Biết đâu sẽ có được điểm yếu của Tiền Chí Kiên. Còn nữa...theo dõi Hứa Khả, bằng mọi cách phải biết được nơi ở của Hứa Kiến Thành.”

“Được!”

“Khoan đã...Tống Huy, cẩn thận đả thảo kinh xà!”

“Em biết rồi, anh an tâm!”

“Tiền, tôi đã chuyển vào tài khoản để cậu điều động nhân lực. Nhớ, chỉ cần hiệu quả, nếu cần thêm hãy nói với tôi một tiếng.”

“Em biết rồi, anh đừng lo lắng. Ngủ sớm đi! Ngày mai rảnh không, em chở anh đi ăn cơm?”

“Ngày mai...tôi cũng chưa biết. Nhưng mà...cậu đã về nhà rồi đúng không?”

“Em đang ở nhà!”

Ngụy Châu bất giác ngừng lại một lúc, sau đó từ từ cất giọng, tiếng nói của y trong đêm nhẹ nhàng tựa như hơi thở khiến Tống Huy nghe như y đang nằm cạnh bên mình.

“Tiểu Thiến...cô ấy có khỏe không?”

“Chị? À...chị em vẫn khỏe, còn sắp kết hôn!”

“Kết hôn?”

Ngụy Châu hỏi hai tiếng rồi bỗng dưng im bặt, phải rồi, Tống Thiến cũng không còn là cô gái mười lăm thuở nào, hẳn nhiên phải thành gia lập thất. Y khẽ thở dài một tiếng rồi tiếp tục.

“Được rồi, có gì ngày mai tôi gọi cậu. Nhớ cẩn thận giữ gìn sức khỏe. Những ngày này mưa nhiều, phổi cậu không tốt, không có việc thì đừng nên ra ngoài!”

“Anh!”

“Ừ?”

“Em nhớ anh!”

Ngụy Châu ngừng lại một lúc rồi nhẹ nhàng trả lời.

“...Ừ!”

Vừa dứt lời, Tống Huy lập tức ngắt máy, điện thoại sớm chỉ còn vang vọng những hồi chuông vô nghĩa. Ngụy Châu thở dài một cái rồi nằm lại xuống trường kỷ, một tay gác lên trán nhớ về những ngày xưa cũ.

“Sắp kết hôn sao, tiểu Thiến?”

Y mở điện thoại của mình ra, mấy ngày trước trong lúc tình cờ y đã nhìn thấy trang cá nhân của Tống Thiến trên mạng xã hội, y liền vội vã lưu về một tấm ảnh của Tống Thiến. Nàng lớn lên lại thập phần xinh đẹp như vậy, chỉ có điều mái tóc dài năm xưa đã thay bằng một mái tóc ngắn. Nhưng nó rất hợp với nàng, vừa hiện đại vừa trẻ trung. Y không hỏi Tống Huy, nhưng nghe nói giờ nàng đã là một giáo viên, còn nối nghiệp ba mình trở thành giáo viên dạy ở trường quý tộc năm xưa mà bọn họ từng học.

Cuộc sống của nàng thanh đạm qua ngày, chỉ có điều y không biết rằng nàng dự định kết hôn. Chú rể là ai chứ? Y cũng thực sự muốn biết. Năm xưa Tống Thiến là bạn thân của y, cũng là người quan tâm giúp đỡ y rất nhiều. Những gì thuộc về nàng y đều thực sự trân trọng. Nếu gia đình y không xảy ra biến cố, nếu y không rời khỏi đất nước này, biết đâu hiện tại y có thể cùng nàng bước vào lễ đường, nhìn nàng nắm tay người trong lòng mà nói lời chúc phúc. Hiện tại, y chỉ có thể là một người lẳng lặng đứng trong bóng tối mà nhìn ngắm nàng từ xa mà thôi.

Ngụy Châu mở tấm hình mấy ngày trước đã tải về trong máy mà nhìn ngắm một lúc, ngón tay không tự chủ được khẽ nâng lên vuốt ve gương mặt đang cười tươi trong ảnh.

“Tiểu Thiến, cậu phải hạnh phúc nhé!”

Ngụy Châu vừa nhắm mắt thì bất giác từ phía giường phát ra tiếng kêu nhỏ.

“Ngụy Châu, cứu em...Ngụy Châu...a!”

Ngụy Châu lập tức bật dậy lao đến giường nắm lấy vai người đang gặp cơn ác mộng mà lay gọi.

“Tiểu Tuyết, tỉnh dậy, tiểu Tuyết!”

“A...”

Cô gái trong cơn hoảng loạn mở mắt ra, nhìn Ngụy Châu một lúc rồi như nhận ra y, nàng nhoẻn miệng cười. Trên gương mặt chính là nước mắt đầm đìa.

“Chính Kỳ!”

Ngụy Châu lau lau nước mắt trên gương mặt nàng, ánh mắt y ngập tràn lo lắng.

“Gặp ác mộng hay sao?”

“Em không nhớ...nhưng em rất sợ, Chính Kỳ, em sợ lắm!”

“Được rồi, em ngủ đi, anh nằm ở đây với em. Không có gì phải sợ, biết không?”

Ngụy Châu nằm xuống ôm nàng vào lòng rồi thì thầm những câu trấn an. Nàng chính là Giang Hạo Tuyết, em gái Giang Hạo Phong. Ba năm trước vì sự cố kia mà thần trí nàng trở nên không bình thường, khi tỉnh khi mê.

Ngụy Châu cùng Giang Hạo Minh nhiều năm nay luôn ở bên cạnh chăm sóc cho nàng, nhiều chuyện trong quá khứ Hạo Tuyết cũng không còn nhớ rõ. Đặc biệt, nàng lại quên đi Hứa Ngụy Châu. Năm đó tỉnh dậy sau biến cố, nàng đã gọi y bằng cái tên Chính Kỳ, đã lâu lắm rồi mới nghe nàng gọi lại hai tiếng “Ngụy Châu” khiến y có một chút ngoài ý muốn.

Lần trở về này, cả Giang Hạo Minh và Ngụy Châu đều tận lực giấu nàng, nhưng không biết bằng cách nào Hạo Tuyết biết được liền chạy theo y. Những năm nay y vẫn luôn như vậy, vô cùng yêu thương và trân trọng nàng. Chưa từng để nàng phải chịu qua ủy khuất. Nàng đối với người khác thì vô cùng chán ghét, thỉnh thoảng lại tỏ ra hung dữ. Chỉ đặc biệt dịu ngoan khi ở bên Ngụy Châu mà thôi!

--------------

Sáng hôm sau, Ngụy Châu thức dậy sớm đến Giang thị xử lý công việc. Sau đó đến công trình xây dựng kiểm tra tiến độ công việc.

“Trợ lý Hứa, ở đây chúng tôi đảm bảo tiến hành đúng tiến độ, anh cứ an tâm!”

Người nói chính là quản đốc của công trình. Đây chính là hạng mục hợp tác giữa Giang thị và Hoàng thị. Ngụy Châu nhìn nhìn xung quanh, sau đó hơi mím môi một chút.

“Hôm qua có công nhân bị thương, bên chú đã xử lý xong chưa?”

“Dạ chúng tôi đã liên hệ với gia đình của nạn nhân, cũng đã đền bù thỏa đáng!”

“Vậy thì tốt rồi, 8 giờ sáng ngày mai, chú cử người cùng tôi đến bệnh viện nhìn qua họ một chút!”

Đốc công nghe vậy thì nở nụ cười hồn hậu. Người này dáng không cao nhưng rất rắn rỏi. Gương mặt cương nghị phong sương cùng mái tóc điểm hoa râm khiến Hứa Ngụy Châu vừa nhìn đã có hảo cảm.

“Dạ, dạ! Phải rồi, cũng không còn sớm, mời trợ lý Hứa cùng chúng tôi dùng cơm một bữa.”

Ngụy Châu nhanh tay mở cặp đặt hồ sơ xây dựng vào, vừa nói vừa cười.

“Cảm ơn hảo ý của chú, nhưng mà tôi còn có việc, hẹn lần khác!”

“Vậy, trợ lý Hứa đi thông thả!”

Người quản đốc quay lại nói với thuộc cấp.

“Đang, cậu tiễn trợ lý Hứa xuống đường. Chỗ này công trình xây dựng không cẩn thận dễ bị thương.”

Ngụy Châu liền khoát tay.

“Không cần, tôi đi một mình được rồi!”

“Vậy...”

“Yên tâm. Chào chú!”

Y vừa dứt lời liền nhanh chóng rời khỏi. Chiếc áo sơ mi trắng từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi. Y từ từ xuyên qua những khe hẹp của công trình. Giàn giáo ngổn ngang chất chồng lên nhau khiến y khẽ nhíu mày. Lúc này là giờ nghỉ trưa, chỉ còn lại vài ba công nhân đang dọn dẹp. Mùi xi măng cùng vật liệu xây dựng xộc lên mũi làm Ngụy Châu cảm thấy khó chịu. Y nhìn nhìn xung quanh, khẽ chỉnh lại cổ áo đầy mồ hôi của mình rồi lấy ra điện thoại.

“Trợ lý Hứa, có chuyện gì sao?”

“Quản đốc, những vật liệu nào không còn sử dụng thì kêu người mang đi hoặc dọn dẹp lại, như vầy rất dễ gây ra tai nạn!”

“Dạ, tôi biết rồi. Lát nữa tôi sẽ kiểm tra lại.”

“Không còn gì nữa, chú làm việc của mình đi!”

“Dạ!”

Vừa ngắt máy, Ngụy Châu đi thêm vài chỗ nữa để kiểm tra. Bất giác, chân y vấp phải một thanh chắn ở góc hẹp, giàn giáo ở phía trước liền đổ sập xuống. Ngụy Châu theo quán tính giương lên cánh tay che đầu rồi ngã xuống nhào xuống đất.

--------------

Hoàng Cảnh Du vừa kết thúc cuộc họp ở Hoàng thị. Hắn chuẩn bị rời khỏi thì bị Hoàng Thiếu Hoa gọi lại.

“Những lời ta nói, cậu đã suy nghĩ thấu đáo rồi chứ?”

Hoàng Cảnh Du nhìn Hoàng Thiếu Hoa, vẫn là gương mặt lạnh lùng không đổi của mười năm về trước. Bất giác hắn nhếch mép lên cười một cái.

“Là ba thực sự lo cho con hay lo cho tương lai của ba ở Hoàng thị?”

Hoàng Thiếu Hoa nheo đôi mắt nguy hiểm nhíu mày thành hàng nhìn Hoàng Cảnh Du.

“Có ý gì?”

Hoàng Cảnh Du nhìn y, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình bình tĩnh như lúc này. Kể từ đêm qua, hắn biết mình cả đời cũng đừng hòng thay đổi được mối quan hệ này, có chăng chính là càng lúc càng trở nên tồi tệ mà thôi! Cho nên, cuối cùng hắn đã chọn không mang theo hy vọng nữa, không hy vọng sẽ không còn thất vọng. Hắn coi như đây chính là một phần bất hạnh trong chính sinh mệnh của mình đi. Nếu đã như vậy, hắn cần thức thời mà sống tốt cuộc đời của người thừa kế sáng giá của hào môn. Như vậy cũng không có gì là không tốt!

“Ba hiểu con muốn nói gì mà. Nhưng có điều ba hãy yên tâm. Con sẽ không làm bất kỳ điều gì ảnh hưởng đến uy tín của ba ở Hoàng thị! Con tự mình biết cân nhắc.”

Hoàng Thiếu Hoa ngồi ở ghế chủ tọa, gõ gõ tay lên mặt bàn, cũng không nhìn Hoàng Cảnh Du, nhưng nhìn thoáng qua y, hắn có thể nhận ra một chút hài lòng trên gương mặt đó.

“Mục đích của bọn gửi cái kia là gì, cậu đã tìm hiểu hay chưa? Bọn chúng muốn gì? Không đơn thuần rảnh rỗi mà theo dõi cậu!”

“Ba để con giải quyết chuyện này!”

Phải, Hoàng Cảnh Du hắn xưa nay không từ thủ đoạn, cũng chỉ hắn đối phó người khác, chưa đến lượt người khác đối phó cùng hắn. Ngày hôm qua hắn đã cho a Tứ cùng thuộc hạ của mình tiến hành điều tra, lần theo số điện thoại đã gửi tin nhắn kia, bất quá hiện tại vẫn chưa có tung tích. Dường như người gửi tin kia là một cao thủ công nghệ, ẩn thân vô cùng tốt. Bất quá, Hoàng Cảnh Du hắn cũng không phải đèn sắp cạn dầu, đội ngũ của hắn không ít người tài. Sớm đã giăng thêm nhiều cạm bẫy chờ kẻ kia sa lưới. Vì hiện tại kẻ đó vẫn chưa đưa ra yêu cầu của mình nên bọn người của Hoàng Cảnh Du vẫn án binh bất động.

“Cậu rãnh rỗi thì về thăm mẹ cậu một chút.”

“Dạ con biết rồi!”

“Còn việc kết hôn của cậu và Lý Ngọc?”

“Cứ theo sự sắp xếp của ba.”

Hoàng Thiếu Hoa nhìn nhìn, xuyên qua gọng kính vàng, không nhanh không chậm khàn khàn nói một câu.

“Lý Minh Hạo vừa dính vào bê bối tham ô, đúng là một kẻ ngốc, lại để bọn kia sờ gáy. Cuộc hôn nhân này e là không giữ được.”

Cảnh Du nghe xong thì hơi nhíu mày một chút. Lý Minh Hạo chính là cha của Lý Ngọc, người này là giám đốc sở công thương của C thị, hô phong oán vũ nhiều năm, uy tín vang vọng một vùng. Nhưng nay để cục điều tra tìm đến, e là khó có thể quay đầu.

“Vậy, cứ theo sự sắp xếp của ba!”

Hoàng Thiếu Hoa nhìn nhìn Hoàng Cảnh Du một lúc không rõ tư vị gì. Một chút hài lòng lại có một chút ngoài ý muốn. Lý Ngọc nói gì thì nói cũng là bạn gái lâu nhất của hắn, theo hắn từ lúc hắn mười bảy mười tám tuổi. Nay nói dứt thì có thể dứt ngay sao? Nhưng lời nói của Hoàng Cảnh Du rõ ràng vô cùng dứt khoát. Là hắn đủ tuyệt tình hay quá tàn nhẫn đây? Huấn luyện ra một con sói khiến Hoàng Thiếu Hoa cảm thấy không hề vui sướng như trong lòng vẫn nghĩ.

Nhiều năm nay, Hoàng Thiếu Hoa vẫn muốn lưu lại Hoàng Cảnh Du, vừa để giữ vững chức vị của mình ở Hoàng thị, nếu không có người thừa kế, đám người trong hội đồng kia dứt khoát sẽ làm loạn. Đồng thời cũng muốn trả thù Nhược Lan, với hắn, Hoàng Thiếu Hoa chưa từng có tình thương. Nhìn hắn, y liền nhớ đến sự phản bội năm xưa của người mà hắn yêu thương. Dù đã mấy chục năm trôi qua nhưng y vẫn không cách nào nuốt trôi cơn giận dữ này.

“Vậy được rồi, Hoàng thị sẽ ra thông báo hủy hôn. Nghe nói con gái của giám đốc Sở tài chính cũng rất được, cậu đến nhìn xem một chút!”

“Con biết rồi thưa ba!”

“Ừ, đi đi!”

Hoàng Cảnh Du cúi đầu âm trầm nét mặt rồi xoay người đi thẳng ra ngoài. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều về Lý Ngọc, nhưng mà chắc chắn nàng cũng sẽ không để mọi thứ êm xui, Hoàng Cảnh Du hiểu rất rõ về nàng. Nhưng mà, việc đến nước này hắn cũng không có lựa chọn khác. Dù gì chỉ là kết hôn, là Lý Ngọc hay một cô gái khác cũng không có gì là khác nhau. Đối với hắn chuyện tình cảm vốn dĩ chưa từng quan trọng, hắn cũng sẽ không yêu bất kỳ ai. Đối với hắn, địa vị mới là quan trọng nhất, có địa vị thì có tất cả, địa vị và quyền lực không phải đã lấp đầy nỗi cô đơn của hắn suốt nhiều năm nay hay sao? Còn tình yêu...

Bỗng dưng hắn nhớ đến Hứa Chính Kỳ, từ trưa hôm qua đến giờ vẫn chưa có liên lạc với y. Y có phải đang nằm trên giường cùng Giang Hạo Phong hay không? Nghĩ đến đây bất giác hắn cảm thấy lòng mình dâng lên một cơn giận dữ không tên, Hứa Chính Kỳ này nếu muốn đùa giỡn hắn thì hắn nhất định sẽ không để yên đâu.

Hoàng Cảnh Du liền lấy điện thoại gọi nhưng mãi vẫn không thấy y bắt máy. Hắn tức giận gọi lại lần nữa, bên kia vừa có tín hiệu thì hắn liền gằn giọng.

“Em đang ở đâu?”

“Xin chào...tôi không phải là trợ lý Hứa...”

Hoàng Cảnh Du nghe giọng nói nam nhân xa lạ vang lên, phút chốc, không chờ bên kia dứt câu liền cảm thấy vô cùng tức giận, hắn gầm lên.

“Cậu ta ở đâu? Sao không nghe máy?”

Bên kia nghe giọng nói không mấy khách khí của Hoàng Cảnh Du thì hơi khựng lại một chút làm hắn càng thêm tức giận.

“Cậu ta ở đâu? Anh là ai?”

“Dạ? Trợ lý Hứa bị thương, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện! Tôi là quản đốc công trường của cậu ta.”

“CÁI GÌ?”

Hoàng Cảnh Du theo lời chỉ dẫn của người nghe máy thì một đường tức tốc lái xe đến bệnh viện. Trong lúc lái xe, tâm trạng hắn thập phần tồi tệ. Nghe nói là y đến công trình khảo sát rồi bị giàn giáo ngã trúng. Chấn thương không nặng lắm nhưng một cánh tay có thể không thể hoạt động trong một thời gian dài. Khi dừng xe ở đèn xanh đèn đỏ, hắn bất giác nổi điên đập tay vào vô lăng. Hắn không hiểu bản thân mình vì cái gì mà lo lắng cho Hứa Chính Kỳ đến như vậy, bất quá chỉ là một tình nhân! Nhưng mà từ lúc nào người đó đã một cách tự nhiên len lỏi xâm chiếm vào trái tim của hắn rồi! Hoàng Cảnh Du không muốn thừa nhận nhưng sự hiện diện của y làm cho hắn cảm thấy vui vẻ.

Khi Hoàng Cảnh Du đến nơi thì Ngụy Châu đã được chuyển sang khu hồi sức. Hắn đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy y đang nằm ngủ trên giường. Ở cổ tay còn cắm dịch truyền, đầu quấn một chiếc băng trắng vòng qua trán, cánh tay phải bị gãy xương nên quấn bột treo trên cổ. Hắn ngồi xuống một bên giường, giương bàn tay từ từ vuốt nhẹ trán y. Hắn ngồi đó trừng mắt nhìn y, từng đường nét ngũ quan như muốn khắc sâu vào trí nhớ của hắn. Sau đó chạm nhẹ vào ngón tay bên cánh tay bị gãy bỗng nghe Ngụy Châu rên lên một tiếng.

“Ưm...”

Ngụy Châu từ từ mở mắt ra, bất giác hơi thất thần một chút khi nhìn thấy Hoàng Cảnh Du đang ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn mình.

“Còn biết đau sao tiểu miêu tinh? Sao không chịu nghe lời tôi? Nghe lời ở lại bên tôi thì đã không chịu khổ như vậy.”

“Anh đến khi nào?”

“Quan trọng sao? Cánh tay em bị gãy, không thể tháo bột trong vòng một tháng. Não bộ bị va chạm một chút, không nghiêm trọng nhưng cần phải kiểm tra định kỳ, theo tôi biết, em hiện tại sống một mình, vậy ai lo cho em đây?”

Ngụy Châu nhìn nhìn hắn, lông mi khẽ nhấp nháy như muốn trêu chọc câu dẫn linh hồn hắn.

“Không biết!”

Hoàng Cảnh Du bất giác phì cười, bị thành ra như vậy mà còn chiếm tiện nghi ở miệng đi.

“Cầu xin tôi, tôi sẽ chăm sóc em!”

Ngụy Châu nghe xong thì cũng phì cười, sau cái cười chính là chân mày nhíu lại phát ra một tiếng than nhẹ.

“A...”

Hoàng Cảnh Du vẫn khoanh tay nhìn nhìn Ngụy Châu, ánh mắt hắn không hề động. Nhưng mà rõ ràng trái tim hắn vừa hẫng lên một cái khi nghe tiếng than kia. Chỉ là hắn không thể hiện ra mặt, càng không muốn để người khác nắm được tâm tư của chính mình. Hoàng Cảnh Du cảm nhận được người này đã chơi đùa hắn suốt mấy tháng qua chính là vì đã để y nhìn thấu được tâm tư của mình. Cho nên, lần này hắn quyết định phải cứng rắn.

“Em cũng có thể thuê người chăm sóc, không phiền đến Hoàng tổng đi!”

“Còn công việc ở công ty, em tính bỏ bê hay sao?”

“Em là người bệnh, công ty cũng có chế độ cho nhân viên chứ. Không định đuổi em đi?”

“Hạng mục này không thể thiếu em, em là người phụ trách từ đầu đến cuối. Bên tôi cũng chỉ biết mình em, không phải là em thì tôi không tin tưởng bất kỳ ai khác. Nếu em nghỉ, tôi sẽ yêu cầu Giang thị phải giải trình!”

“Hoàng tổng làm khó em đi?”

“Tôi không làm khó em, một tiếng cầu xin, em nói không được hay sao?”

Hoàng Cảnh Du vừa nói vừa tiến đến gần phả hơi thở nguy hiểm lên mũi Ngụy Châu, liền sau đó là một nụ hôn ập đến. Hoàng Cảnh Du ngậm ngậm cánh môi y mà liếm liếm. Đầu lưỡi chơi đùa nhưng không tiến vào bên trong. Bàn tay từ lúc nào xuyên qua lớp quần áo mà xoa nắn vùng eo nhạy cảm của y làm Ngụy Châu khó chịu nhíu mày, cánh tay trái yếu nhược đẩy đẩy ngực hắn ra.

“Ưm...ở đây là bệnh viện, Hoàng tổng giữ tư cách một chút!”

“Nhưng tôi thích em, môi em thật ngọt!”

Hắn hơi ngẩng đầu nhìn Ngụy Châu một chút, ánh mắt như có như không lơ đãng liếc qua rồi dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của y.

“Đêm qua em đã ở đâu?”

“Hửm?”

“Không phải là ở cùng một người nào đó chứ?”

Hắn vừa nói, cánh tay như có như không di chuyển xuống bóp mạnh một cái tại mông y làm Ngụy Châu nhíu mày thành hàng.

“Chỗ này, tôi đã nói là chỉ có tôi đâm vào, em còn nhớ chứ?”

Vừa nói một ngón tay vừa chọt vào khe hở tại mông Ngụy Châu làm y há miệng hít khí.

“Anh muốn cái gì đây? Khinh bạc bệnh nhân đi? Em chỉ có một tay cũng không chống lại anh. Hoàng tổng thủ hạ lưu tình!”

“Ha ha, coi như là em thức thời. Vậy có đồng ý trở về sống cùng tôi không?”

“Nhưng...ở đâu?”

“Ở đâu? Tất nhiên là ở chỗ tôi!”

“Mễ Túc?”

Hoàng Cảnh Du bất giác khựng lại một chút. Nơi đó là cứ địa của hắn, nhưng mà không phải y cũng đã từng ở đó đêm trước hay sao? Nếu mang y về đó thì từ nay bọn họ sẽ sống cùng nhau ở đó. Bất quá Hoàng Cảnh Du vẫn chưa sẵn sàng lắm.

“Tôi sẽ mua cho em một căn hộ, em muốn ở đâu? Tôi sẽ mua cho em!”

“Em không định ở lại C thị nên nhất thời không cần nhà.”

“Nói vậy là sao?”

“Em đang ở chỗ của Giang tổng, ngôi nhà đó công ty cấp cho em có thể dùng đến ngày em rời đi. Cho nên không cần thiết mua nhà.”

Hoàng Cảnh Du nhíu mày thật chặt. Rõ ràng là ép hắn, hắn biết mục đích của Hứa Ngụy Châu là gì, vì một khi vào Mễ Túc ở, có nghĩa là xác định y cùng những tình nhân trong quá khứ của hắn không cùng một địa vị. Hứa Chính Kỳ ơi là Hứa Chính Kỳ, quả nhiên em rất thông minh, cũng rất giỏi thương lượng, nhân lúc tôi còn thích em như vậy liền đạt được mục đích của mình.

Hoàng Chính Du cười cười, bất quá hắn cũng không muốn dây dưa thêm nữa.

“Mễ Túc, đến đó sống cùng tôi đi!”

Ngụy Châu khẽ cong khóe môi lên cười, Hoàng Cảnh Du nhìn thấy mà tâm tư không khỏi như có lửa đốt.

“Yêu nghiệt!”

Dứt lời, hắn lại tiến đến cắn một cái vào môi y. Bên trong căn phòng sớm lại vang lên tiếng nước ái muội. Ngoài cửa sổ ánh nắng không ngừng nhảy nhót, hoa vẫn nở và chim vẫn ríu rít bản hòa ca giai điệu không bao giờ dứt.

------------

HẾT CHƯƠNG 15

Note: Ta đang đi Nha Trang, có khi nào ta tình cờ gặp các ngươi ở đó hay ko? Cuối tuần ta mới về nên chương sau sẽ có muộn một chút nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.