Lần Này, Là Em Vứt Bỏ Anh

Chương 5: Chương 5: Chương 2: (2)




“Sao tôi lại không phải chứ?” Không quan tâm đến người qua lại, Ninh Vũ Hoa tức giận quay đầu lại ngày trước cửa thang máy.”Không thể sai được, tôi chính là Ninh Vũ Hoa, chính là em gái mập trong miệng anh!”

“Cuối cùng em cũng chịu giảm cân?” Bách Tuấn mang theo vài phần vui mừng, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn của cô, vẻ mặt vui mừng chạy về phía cô.”Cô nhóc thối này, trở về Đài Loan sao không trực tiếp đến tìm anh? Không ngờ lại trở nên xinh đẹp như vậy. . . . . .”

Anh nhiệt tình bắt lấy cánh tay của cô, một tay còn kéo mạnh mái tóc xoăn mềm mại của cô, ánh mắt vui vẻ quét qua cả người cô.”Thật sự không ngờ. . . . . . Nhóc con, em lại trở thành dáng vẻ như vậy, làm sao anh có thể nhận ra em được? Dù anh có nằm mơ cũng không nghĩ ra, em gái mập lại sẽ biến thành em gái nhỏ!”

“Anh làm gì đấy..., làm rối hết tóc của người ta rồi!” Ninh Vũ Hoa vội vàng né tránh, không vui nhăn mày lại.

Hành động thân mật này của anh, khiến cô không thể kiềm chế mà nhớ lại quá khứ, cho nên gương mặt ửng đỏ, toàn thân nóng lên.

“Anh thật sự rất vui!” Ánh mắt mang theo sủng ái của Bách Tuấn dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

“Vui vẻ? Anh hoàn toàn không nhận ra em! Vui vẻ cái đầu anh ý!” Thừa dịp đối phương không chú ý, cô liền hất tay anh ra, xoay người đi nhanh về phía cầu thang.

“Em biến thành như vậy, anh không nhận ra được cũng là chuyện bình thường, tức cái gì. . . . . .” Anh ranh mãnh lắc đầu một cái, đuổi theo bước chân của cô.”Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện, rốt cuộc thì mấy năm nay cuộc sống của em thế nào? Em dùng phương pháp giảm cân mà quỷ gì, mới biến thành yểu điệu thục nữ như hiện tại vậy. . . . . .”

“Em mới không thèm nói với anh! Đối với người đã quên em không còn một mảnh, sao em phải ôn chuyện với anh chứ!” Ninh Vũ Hoa trừng mắt nhìn anh xong, liền đi xuống thang cuốn.

Kỳ quái, anh biểu hiện càng thân thiện, thì trong lòng cô lại càng cảm thấy oán giận cùng buồn bã.

“Lớn tuổi, tính khí cũng lớn.” Bách Tuấn bao dung khẽ mỉm cười.”Được, anh nói lời xin lỗi với em, anh không nhận ra em, là anh không đúng.”

“Anh còn dám nói?” Cô quay đầu lại, bởi vì nụ cười của anh mà dùng sức siết chặt ví da.

“Cười đã chưa? Em chỉ nhìn một cái thì đã nhận ra anh rồi! Mặc dù anh cao hơn, cũng thay đổi cường tráng hơn, nhìn qua vênh vênh váo váo, càng kiêu căng hơn. . . . . . Nhưng em vẫn chỉ nhìn một cái là nhận ra anh luôn!”

Ngày đầu tiên cô trở về Đài Loan, còn chưa đặt hành lý xuống, thì chuyện đầu tiên cô nghĩ tới, chính là đi gặp anh!

Cho nên cô đến viếng thăm nhà họ Bách, gặp được Bách Kiềm, còn biết những năm này, cuộc sống của Bách Tuấn có bao nhiêu ngu đần, hơn nữa còn nghe nói sự tích khốn kiếp là anh vô tâm với sự nghiệp, chỉ lo lưu luyến bụi hoa!

Buổi chiều đó, cô đươc Bách Kiềm chỉ điểm, đi tới hộp đêm Bách Tuấn thường đến, cũng tận mắt chứng kiến dáng vẻ anh trái ôm phải ấp, đắm chìm trong thế giới vàng son.

Vì vậy, ngày hôm sau, cô liền gọi điện thoại cho Bách Kiềm, đồng ý yêu cầu của đối phương.

Cho dù thế nào, cô cũng phải nghĩ biện pháp, làm cho Bách Tuấn trở lại cuộc sống bình thường , trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất, có đảm đương, có trách nhiệm.

Mà lý do tại sao mình lại muốn làm như vậy. . . . . . Ninh Vũ Hoa cũng không có tra cứu.

Có lẽ, là một loại khoe khoang thôi.

Nhiều năm qua, nguyện vọng của cô chính là làm người thắng, đứng trước mặt của anh, để cho anh thấy em gái mập năm đó, hôm nay đã biến thành một cô gái kiên cường có thể một mình đảm đương một phía!

Mà ước định của cô và Bách Kiềm, có thể giúp cô đạt tới mục đích nhanh hơn một chút.

Khóe miệng Ninh Vũ Hoa mím lại quật cường, khiến Bách Tuấn nhẹ thở dài.”Em thật sự đang giận anh, có đúng hay không? Về chuyện anh không nhận ra em ngay, em muốn anh phải nhận lỗi với em như thế nào? Mời em ăn cơm, hay là dẫn em đi dạo chợ đêm? Hay là, anh tự mình nấu một bữa cơm chuộc lỗi với em?”

“Em không cần! Anh nghĩ cho em ăn để trở thành em gái mập sao? Ăn ăn ăn. . . . . . Sao anh chỉ biết nghĩ đến ăn vậy!” Cô chu miệng lên, phồng má, giận đùng đùng đi về phía cửa chính.

“Vậy em muốn như thế nào? Chỉ cần em nói ra, thì anh sẽ có thể làm được!” Bách Tuấn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác chút nào, vẫn đuổi theo phía sau cô.

“Em cũng không cần anh làm bất cứ chuyện gì.” Ninh Vũ Hoa tiếp tục sải bước về phía trước.

“Nhưng hiện tại anh nhất định phải nói chuyện với em.” Anh bước một bước dài chận đường đi của cô, trân gương mặt dịu dàng ẩn hàm khí phách kiên trì.”Nói chuyện về quá khứ của chúng ta một chút, nói chuyện về cuộc sống mấy năm nay của em một chút. . . . . . Anh thật sự có rất nhiều chuyện muốn hỏi em.”

Cơ thể cường tráng của anh hoàn toàn chặn con đường phía trước của cô, làm cho cô không có đường để đi.

Ninh Vũ Hoa nhướng mi.”Có chuyện gì đáng nói hay sao? Dù sao anh cũng hoàn toàn không nhận ra em.”

“Được, chúng ta không nói chuyện quá khứ, hãy nói về chuyện hiện tại một chút, nói chuyện về chúng ta một chút!” Thấy vẻ mặt cự tuyệt của cô, anh bỗng đưa tay ra bắt lấy cổ tay của cô, xoay người đi về phía thang máy.”Chúng ta tìm nơi nào kín đáo, nói chuyện về lý do anh và em gặp nhau hôm nay.”

“Anh mau buông tay ra! Bách Tuấn, giữa chúng ta không có gì để nói! Anh nghe thấy lời nói của em sao?” Cô liều chết giãy giụa sau lưng anh, nhưng bàn tay anh lại giữ chặt như kìm sắt, khiến cô không có cách nào giãy ra được.

Tên khốn kiếp này! Anh cho rằng cô vẫn là cô bé ngốc mà anh nói gì nghe nấy đó sao? Lại dám vô lễ với cô như vậy!

“Em đã nói với anh, em, không, muốn, nói chuyện, với, anh!” Sau khi Ninh Vũ Hoa trịnh trọng tuyên bố từ sau lưng anh, thì bống nâng giày cao gót lên, dùng sức đá về phía mắt cá chân của anh.

“Ưm hừm!” Không ngờ sẽ bị cô đánh lén, Bách Tuấn bị bất ngờ, buông lỏng tay của cô ra.

Trong khoảng khắc đó, cô đã quay người bỏ chạy.

“Trở lại cho anh!” Anh tức giận đuổi theo, thừa dịp cô không hề phòng bị, ôm lấy thắt lưng của cô.

“Anh. . . . . . Anh làm gì đấy. . . . . . Mau buông em xuống. . . . . .” Ninh Vũ Hoa hốt hoảng đấm bào cánh tay sắt của anh, không thể tin được anh lại dám cả gan làm loạn như vậy.

Bách Tuấn trầm mặc mím chặt khóe miệng, ôm cô bước nhanh về phía thang máy đúng lúc mở cửa ra.

“Bách Tuấn, anh điên rồi sao? Mau buông em xuống!” Ninh Vũ Hoa bị anh vác trên vai gào ầm ĩ.”Nếu anh không thả em xuống, em sẽ kêu cứu mạng! Cứu mạng, cứu tôi với!”

Bách Tuấn không hề để ý tới cô, chỉ thấy tiếng kêu cứu của cô bị tắt cùng với cửa thang máy đóng lại.

Nhìn anh nhấn nút tầng trên cùng, ánh mắt Ninh Vũ Hoa trợn to, không ngừng đập vào vai anh.

“Câm miệng cho anh!” Mặc kệ quá khứ hay hiện tại, sao cô vẫn cứ luôn líu ríu, vô cùng om sòm?

Chân mày Bách Tuấn nhíu chặt, nhẹ nhàng đặt cô ở trên sàn nhà.”Em kêu to trong thang máy, cũng có ai nghe được chứ?”

Cô thật đúng là ngốc, không gian nhỏ hẹp như vậy, ngoài anh ra, làm gì có ai sẽ đến cứu cô chứ?

“Cho dù không ai nghe được, em vẫn phải kêu! Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng ──” Vẻ mặt Bách Tuấn xem thường, không để ý tới tiếng la thét của cô.

Bách Ttuấn giận dữ chống nạnh.”Nếu em còn kêu nữa, thì anh sẽ hôn em hừm!” Đây là phương pháp xử lý duy nhất mà anh nghĩ ra được để làm cho cô im lặng.

“Anh dám!” Cô chỉ kinh sợ một giây, liền lập tức khinh thường hếch mũi lên.

“Sao anh lại không dám!” Cô lại bắt đầu xem thường anh rồi !

Hai người hếch mặt lên, mắt trợn to giằng co với nhau, ai cũng không muốn nhượng bộ hoặc là hèn nhát lùi bước.

Sau bầu không khí nghẹt thở, vì thể hiện không bị sự uy hiếp của anh đánh bại, Ninh Vũ Hoa lấy dũng khí, lên tiếng lần nữa, mặc dù. . . . . . Trong giọng nói của cô có chút do dự.”Cứu mạng, cứu mạng, cứu ──”

Bách Tuấn không chậm trễ hôn ngay lên môi cô, tiếng kêu cứu của cô, ngay sau đó biến mất ở giữa hai làn môi giao nhau của hai người.

Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, người đàn ông ở ngoài cửa nhìn thấy bọn họ đang hôn nhau nồng nhiệt, liền mỉm cười, quyết định không nên quấy rầy đôi tình nhân nhỏ.

Cửa thang máy đóng lại một lần nữa, mà cánh tay của Bách Tuấn đã ôm chặt ở eo nhỏ của cô, hoàn toàn ôm chặt thân hình nhỏ nhắn của cô trước ngực.

Cảm giác hôn cô. . . . . . Rất tốt đẹp.

Vốn chỉ là trừng phạt bằng cách hôn, chẳng biết đã thay đổi trở nên xuất thần mà chuyên chú từ lúc nào.

Anh đưa một tay, nâng khuôn mặt của cô lên, không cho cô một cơ hội nào để tránh né; bờ môi của anh dính sát lên môi cô, hơn mùi hương nam tính mạnh mẽ xâm nhập vào hơi thở của cô từ miệng.

Theo bản năng cô co người lại, lại dưới hơi thở nam tính của anh, mà hai chân như nhũn ra, cả người không còn chút sức lực nào, hoàn toàn không cách nào kháng cự, chỉ có thể liên tục tháo chạy, mặc cho anh tùy tiện chiếm đóng.

Quả nhiên Bách Tuấn là một cao thủ hôn môi. . . . . . Trong đầu Ninh Vũ Hoa biến thành miên hoa, suy nghĩ liền dừng lại.

Khi anh càng trở lên nhiệt tình cùng đày tính xâm lượng, thì cô chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, ngực căng lên, dục vọng như dòng nước ấm theo răng môi gắn bó kề cận bên nhau, mà càng thêm không ngừng tràn lan, tuôn trào. . . . . .

Cho đến khi không khí trong phổi hoàn toàn bị hút hết, cô không thể hô hấp, thì anh mới lưu luyến không rời buông khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ra.

Ninh Vũ Hoa mở to đôi mắt mê mang, mang theo sự bất lực nhưng lại cực kỳ rung động, bình tĩnh nhìn người trước mặt so sánh với trong trí nhớ, còn anh tuấn, còn nam tính hơn.

Anh. . . . . . Tại sao có thể. . . . . . Cứ như vậy mà hôn cô?

Đây chính là nụ hôn đầu của cô! Lại bị anh cướp đi dễ dàng như vậy!

Đáng hận hơn chính là, Ninh Vũ Hoa phát hiện, bản thân không hề thấy chán ghét chút nào. . . . . .

“Hiện tại bằng lòng nói chuyện với anh một chút sao?” Cửa thang máy không tiếng động mở ra, Bách Tuấn hơi nhíu mày, cười nhạt một tiếng, kéo tay cô đi ra khỏi thang máy.

Khuôn mặt Ninh Vũ Hoa ửng hồng, suy nghĩ giống như đang dừng lại tại một thời không chưa biết nào đấy.

Cô lặng lẽ nhướng chân mày, đang cùng bước theo bước chân của anh thì cũng lọt vào suy nghĩ nào đó mà mình cũng không thể hiểu.

Bách Tuấn dắt cô, đi thẳng về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc; anh không có gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc ra.

“Anh cả, cho em mượn phòng làm việc một chút, có thể chứ?” Giơ tay lên, anh lên tiếng chào Bách Huân đang ngồi phía sau bàn làm việc.”Anh ba, anh cũng ở đây à?”

Đối diện Bách Huân, còn có Bách Tiêu vẻ mặt tò mò, nụ cười ẩn nhẫn đang ngồi.”Anh vừa nhận được điện thoại của anh hai, anh ấy nói lúc lên lầu bị “Chuyện nào đó” không thể chậm trễ, cho nên không thể kịp thời đi vào thang máy.”

Nói xong, Bách Tiêu cùng Bách Huân ngầm trao đổi một ánh mắt.

“Thật sao?” Bách Tuấn hào phóng nhếch miệng cười một tiếng.

Bách Huân và Bách Tiêu thu lại hồ sơ của mình, chỉnh sửa quần áo một chút liền đứng dậy.

“Vốn dĩ bọn anh muốn đi họp, cho em mượn phòng làm việc đương nhiên không có vấn đề gì rồi, dùng bao lâu đều được.” Ánh mắt nhạo báng của Bách Huân, nhìn về phía Ninh Vũ Hoa đang đỏ bừng mặt ở phía sau Bách Tuấn.”Vũ Hoa, thật vui mừng được gặp lại em.”

“Bách đại ca, chào anh.” Đột nhiên bị nhắc tên, Ninh Vũ Hoa đang mất hồn mất vía, mới nhớ lại mình phải có lễ nghi.”Còn có Bách Tam ca, chào anh.”

“Có thời gian rảnh thì đến nhà ăn cơm.” Sau khi Bách Tiêu nói xong, vỗ nhẹ bả vai Bách Tuấn một cái.”Cũng không cho phép em khi dễ người ta, biết không?”

“Dài dòng như vậy làm gì? Đi nhanh đi.” Bách Tuấn khẽ nhếch miệng, đưa mắt nhìn hai vị huynh trưởng với vẻ mặt xem kịch vui rời đi.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng làm việc to như vậy, chỉ còn lại Ninh Vũ Hoa và Bách Tuấn đối diện với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.