Làm Nô

Chương 17: Chương 17




Thân Ngọc bị đánh lảo đảo, té ngã trên mặt đất. Ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.

Trong Quỷ Cốc sức ảnh hưởng của Quỷ Cốc Tử rất lớn, nhưng từ trước tới giờ người không bao giờ để lộ vui buồn, cho nên một cái tát kia, thật sự khiến Thân Ngọc hoảng sợ vô cùng.

Gần đây nàng cảm giác gia chủ đối với mình không tệ, tuy rằng chưa từng sai nàng hầu hạ chuyện giường chiếu, nhưng chi phí ăn mặc có thểm so vơi Tân Nô được sủng ái.

Thậm chí nàng cảm thấy gia chủ đối xử với nàng còn dịu dàng quý trọng hơn Tân Nô trước kia.

Hôm nay nàng vi phạm mệnh lệnh gia chủ chạy tới phòng trước sảnh chính cũng là dựa vào một phần tư tâm này. Máy ngày trước, nàng vâng mệnh gia chủ tiến cung, dựa theo lời gia chủ phân phó, ngụy tạo thân thế, được Ngụy Vương cảm động nhận làm thân nữ.

Đây vốn là một phen kì ngộ khiến người khác cực kì hâm mộ, từ này về sau nàng có thể dùng thân phận tiểu thư của Ngụy Vương hưởng thụ vinh hoa trong nội cung. Thế nhưng vị Vương Quân phu nhân kia lại lạnh lùng nói với nàng, nàng sẽ không được an hưởng niềm vui ấy bao lâu đâu, chỉ cần đợi hai nước Ngụy -Tần kết minh, nàng sẽ bị gả xa tới nước Tần.

Nói cho cùng, thân nữ của Ngụy Vương thì sao, khác gì những... nữ tử được chọn trong cung kia? Trở thành con cờ của Ngụy Vương.

Nghe nói Tần Vương tuổi tác già nua, Thân Ngọc tự cảm thấy mình lớn lên quốc sắc thiên hương, một bông hoa xinh đẹp như nàng sao có thể bị lão già chà đạp? Huống chi, trong lòng nàng thầm ái mộ chủ nhân, mỗi lần nhìn thấy người trái tim nàng đập không thể khống chế. Trước kia nàng cảm thấy mình xuất thân ti tiện, không xứng với gia chủ. Nhưng bây giờ khác rồi, nàng là thân nữ của Ngụy Vương, thân phận tôn quý bực nào?

Nàng trái lo phải nghĩ quyết định mượn cớ phụ vương mở tiệc chiêu đãi hiền giả tiến vào sảnh, ám chỉ với phụ vương nàng thích vị Quỷ Cốc Tử hào hoa phong nhã, nếu đem nàng gả cho hiền giả, lúc đó chẳng phải là chuyện tốt?

Vì vậy nàng cả gan một mình vào tiền đình, lại không ngờ gia chủ nàng muốn lại giận tím mặt. Hốc mắt đỏ bừng.

Cốc chủ, ta.... ta chỉ là muốn người... Nàng lắp bắp nói.

Quỷ Cốc Tử lạnh lùng nhìn nàng ta mở miệng nói: Lúc trước nhập cốc, các người đều có khế ước bán thân, nhưng quản sự vẫn hỏi ý nguyện của các ngươi, nếu muốn xuất cốc, lúc này sẽ trả lại khế ước bán thân của các ngươi, tuyệt không ép lưu lại. Mấy năm qua, các ngươi mỗi ngày đều cẩm y ngọc thực, học được chút ít đạo lí sau này có thể sống an phận, ngươi là người nổi bật nhất trong các nàng, hôm nay cũng không phụ kì vọng của ta, có chỗ đứng trong Ngụy Cung, tương lai trở thành nữ nhân của Tần Vương đó là việc nằm trong tầm tay.

Nếu ngươi cảm thấy đây không phải ý nguyện của ngươi, chỉ cần mở miệng bẩm báo với ta một tiếng. Ta sẽ giống như lúc ngươi nhập cốc, thả ngươi tự do, trời cao biển rộng, mặc kệ ngươi rong chơi... Nhưng có một điều ta không dễ dàng tha thứ. Đó chính là an hưởng ban ân của Quỷ Cốc mà lại mang lòng tư, nghĩ mưu tính tự mình hành động. Người bất trung bất nghĩa thế này, không bằng heo chó, sẽ phải chịu hình phạt ngũ mã phanh thây...

Lời này vừa nói ra, Thân Ngọc bị dọa hoa dung thất sắc. Quỷ Cốc Tử thông hiểu quỷ thần, bói toán chính xác. Lời đồn đại càng khiến cho những ẩn giả bên trong Cốc càng thêm thần bí, lúc Vương Hủ mặt không biểu tình nói ra hai chữ Ngũ mã phanh thây , Thân Ngọc chỉ cảm thấy tứ chi đang bị kéo căng muốn rách, run rẩy quỳ rạp trên đất.

Hôm nay nàng có thể trở thành tiểu thư Ngụy Cung, là dựa vào năng lực của gia chủ, nếu bị gia chủ chán ghét vứt bỏ, trong khoảnh khắc nàng sẽ bị biến lại nguyên hình tan thành cát bụi, đó là chuyện quá dễ dàng.

Cuối cùng nàng khóc lóc cầu xin gia chủ cam đoan về sau không dám nữa, lập tức cởi bỏ vòng ngọc đeo trên tay, một đường quỳ rạp lùi ra khỏi sân viện.

Bạch Khuê nhìn bóng dáng Thân Ngọc lùi ra mới cất bước đi vào.

Như ân sư dự liệu, Đào Chu Công đã thuyết phục được Ngụy Vương, có rất nhiều ngô. Bạch Khuê cung kính nói.

Vương Hủ mở miệng nói: Từ trước tới giờ Phạm Công tính toán rất tốt, người khác nghe thấy sẽ không hứng thú, lấy vật đổi vật, buôn bán chỉ lời chút ít phí tàu thuyền, nhưng bây giờ kênh đào rộng mở, đường thủy hưng thịnh, hàng loạt giao dịch sẽ không thiếu được đội thuyền, Đào Công mượn danh nghĩa chọn mua cho Ngụy Vương, tất mượn thế kiến tạo ra đội thuyền lớn, sau này lợi nhuận của hắn sẽ không ít, tài nguyên không ngừng, tiền tài không ít...

Bạch Khuê gật đầu kính phục, hắn vốn thích chuyện kinh thương, lúc này nghe nói được lợi lớn, hận không thể vứt bỏ triều đình hỗn loạn, chạy tới các nước khác chu du tích trữ hàng. Nhưng mà lúc này trong lòng hắn đang có một chuyện, đưa mắt nhìn vẻ mặt âm trầm của Vương Hủ, sau đó nhìn vòng ngọc trên bàn, do dự nói: Tân Nô...Nhìn thấy Thân Ngọc.

Vương Hủ khẽ gật đầu, trầm mặc một lúc nói: Năm đó Biện Hòa hiến ngọc, thật ra có hai khối, một khối hiến Sở Vương tạo thành Hòa Thị Bích, cái khác nhỏ hơn, bị Hòa thị giữ lại, vì khối ngọc đó chất ngọc tốt, tỉ lệ tinh khiết khiến người ta ưa thích. Biện thị chính là kẻ yêu ngọc thành si, mắt thấy Hòa Thị Bích tạo thành một trận gió tanh mưa máu, không muốn khối ngọc này lưu lạc thế tục, nên giấu đi.

Vì cơ duyên ta được khối ngọc này, mặc dù nhỏ hơn, nhưng so với ngọc của Hòa Thị thì không kém. Ngươi đi tìm người chết tác ngọc, tạo thành ngọc bội cho nữ... Hoa văn không cần rườm rà, thanh nhã tốt hơn...

Bạch Khuê vội vàng đáp lời, thật ra hắn lớn tuổi hơn Vương Hủ một ít, nhưng từ trước tới giờ rất giỏi nịnh nọt ân sư, nghĩ nghĩ nói: Thê thiếp trong nhà đệ tử không dưới ba người, đối với các mĩ nhân tâm tư đơn giản, nhận được mĩ ngọc sẽ tươi cười vui vẻ, nếu có thể nhẹ nhàng với các nàng, nói vài lời tốt, càng khiến thê thiếp nhiệt tâm...

Bạch Khuê chỉ nói một nửa, lại có chút không nói nên lời, sắc mặt ân sư nhìn hắn có vẻ âm trầm, hắn không dám nói tiếp.

Nhưng Vương Hủ im lặng một lúc, mở miệng nói: Tiếp tục.

Bạch Khuê vội vàng nói: Nữ tử tuy không được coi trọng, không cần quân tử quá mức phí công, nếu như nhàn hạ có thể yêu thương, nhưng không thể qua loa lấy lệ, càng không thể giống như hạ thần phục tùng quân vương... Ngược lại nếu gặp gỡ quân, cần phải hợp ý...

Hai chữ Hợp ý này rơi vào trong tai Vương Hủ, khiến hai hàng lông mày hắn nhăn lại trầm tư, sau đó thản nhiên nói: Chuyện phiếm nói gì cũng tốt, nhưng lời nói này không thể nói ra miệng, bách gia trăm họ, coi việc nịnh nọt nữ tử là tà thuyết, lời này của ngươi nếu truyền ra ngoài chính là 'U vương phong hỏa hí chư hầu' (*) quá hoang đường, chỉ sợ sau này đi tới nước khác sẽ bị đám nho sinh tóm lại cho lên giàn hỏa thiêu....

(*): Chu U Vương phóng hỏa đùa giỡn chư hầu chỉ vì muốn đổi một nụ cười của mĩ nhân Bao Tự, gây họa làm mất Cảo Kinh. Điển sự nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu

Bạch Khuê không tin quỷ thần giống như đệ tử khác, tất nhiên không sợ lời nguyền rủa ân sư nói. Trái lại, hắn biết rõ lời mình nói khiến hai hàng lông mày của ân sư buông lỏng, tâm tình... bắt đầu chuyển biến tốt.

Hắn làm việc trước giờ rất có chừng mực, sau khi khiến ân sư vui vẻ, lập tức cúi người thi lễ lui ra ngoài.

Rốt cuộc Quỷ Cốc Tử cũng đứng dậy, dưới sự dẫn dắt của thị về đi ra khỏi đình viện, đến xe mã của mình thấy một người đã đứng đó.

Người đến chính là Bàng Quyên bái kiến ân sư không được bị chặn ngoài cửa.

Hắn đã chờ lâu, trông thấy Vương Hủ đi ra, hai mắt tỏa sáng, vội vàng quỳ phục xuống nói: Đệ tử Bàng Quyên bái kiến ân sư.

Dập đầu xong hắn không đợi Vương Hủ mở miệng, không chờ đợi được đoạt lời: Đệ tử biết mình đã sai, khẩn cầu ân sư trách phạt, nhưng ngàn vạn lần đừng bỏ qua đệ tử, cho đệ tử một cơ hội hối cải.

Vương Hủ khẽ nheo mắt, đi tới trước mặt Bàng Quyên, tự tay dìu hắn lên nói: Ngươi là tướng quân thân phận tôn quý của nước Ngụy, cần gì phải tiến hành đại lễ với người sơn dã như ta? Mau dậy đi, đã là sư đồ, có gì mà tha thứ với không tha thứ...

Bàng Quyên nghĩ Quỷ Cốc Tử sẽ cho hắn mặt lạnh, nhưng không ngờ lại cư xử hòa ái như vậy, thoạt nhìn không giống như giận dữ. Vì vậy nhanh chóng thỉnh Quỷ Cốc Tử tới quý phủ mình dự yến tiệc.

Quỷ Cốc Tử lại đứng trước xe ngựa nói: Vừa mới uống một trận, giờ hơi tỉnh, quân tử không ham vật trong chén. Thôi không đi, ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta?

Bàng Quyên còn muốn vòng vèo chút ít, không nghĩ tới ân sư lại nói thẳng tới chỗ hiểm, nhất thời không uyển chuyển nổi, chỉ có thể mặt dạn mày dày nói: Trước đó vài ngày, đệ tử và sư đệ Tông Trọng thảo luận quân vụ với Đại Vương ở tiền đình. Lúc nghe sư đệ bài binh bố trận, có rất nhiều ý tưởng mới. Không biết có phải vì đệ tử xuất cốc sớm, chưa học được toàn bộ binh pháp ân sư chỉ dạy? Đệ tử... khẩn cầu ân sư chỉ giáo.

Nói xong lại quỳ rạp xuống đất không đứng dậy.

Vương Hủ nhẹ nhàng cười, lần này ngược lại không nâng hắn dậy, chỉ nói ra: Tôn Trọng chính là hậu nhân của võ thánh Tôn Vũ, tướng môn hổ tử, binh pháp hạng nhất, thật sự không phải là ta có thể với tới. Ngươi nói hắn có ý tưởng mới, chỉ sợ là bí truyền của Tôn gia, nếu ngươi dốc lòng cầu học, ngại gì không lãnh giáo với sư đệ ngươi? Đứa nhỏ kia không phải người keo kiệt, hai ngươi là đồng môn có thể giúp đỡ nhau, chuyện này cũng khiên người làm sư phụ như ta yên lòng.

Nói xong liền ngồi vào xe ngựa, mệnh lệnh với xa phu, nghênh ngang rời đi.

Bàng Quyên một đường dập đầu, lại không thu được lợi gì, không khỏi tức giận nghiến răng, thầm mắng trong lòng: Thất phu! Có ngày sẽ khiến ngươi đẹp mắt!

Chuyện tính toán trong nội cung tạm thời không đề cập tới.

Sau khi ngủ nửa ngày, Tân Nô cũng tỉnh lại. Lúc này sắc trời tối sầm, có vẻ muốn mưa, nhìn hàng cây bên đường, có thể phân biệt rõ hướng đoàn xe đi tới là về Quỷ Cốc.

Đã lâu không được khóc một trận thoải mái như thế. Từ khi trốn đi bị bắt lại, tới lúc trở về, những tích tụ trong lòng nàng cũng tiêu tán không ít, nhưng sau khi phát tiết, cả người và đầu óc đều trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.