Lâm Giang Tiên

Chương 51: Chương 51: CHƯƠNG 51






Ở phủ Trịnh quốc công khí thế ngất trời xử lý chuyện vui thì phủ Tạ Thượng Thư cũng mở rộng cửa chính, nghênh đón Tạ lão thái gia và Thái phu nhân, nhắc tới cũng coi như là một chuyện vui.

Tạ Thượng Thư đặc biệt xin nghỉ ở nhà cung nghênh song thân nhiều năm không gặp và Tứ Nhi, Ninh đế vô cùng hào sảng cho phép, còn muốn Tạ Thượng Thư thay hắn thăm hỏi Tạ lão thái phó. . . Cho dù là Hoàng đế cũng vẫn luôn luôn Tôn Sư Trọng Đạo. Hắn không tiện xuất cung đi gặp, băn khoăn lão Thái Phó tuổi đã lớn như vậy lại vừa đi đường xa mệt nhọc, cũng không thể lập tức tiến cung , để hoàng sư huynh thật thà đàng hoàng thay hắn nghênh đón thăm hỏi, cũng là hợp tình hợp lý.

Không khí mặc dù nghiêm trang, nhưng cũng cảm động. Phủ tử Tạ Thượng Thư luôn đúng lễ pháp nhiều năm như vậy không gặp, cho dù miễn cưỡng đè nén, cũng đều đỏ hốc mắt, ngược lại Tạ Thái phu nhân tương đối trấn tĩnh, ôn hòa cười nói, vào bên trong nói chuyện. Để cho phụ tử huynh đệ bọn họ vào thư phòng nói chuyện đi, chỉ để lại một đám nữ quyến ở cùng với nàng.

Nếu bàn về bề ngoài khí độ, thật không nhìn ra đây là nhân vật khiến Tạ phu nhân nghe tiếng đã phát ốm.

Tạ Thái phu nhân quần áo thỏa đáng không xa hoa, đồ trang sức tinh giản lại đúng mực, ung dung mà hòa ái. Chỉ là đi lên ngồi xuống, uy nghiêm cùng quý khí mơ hồ toả ra, làm cho người ta không bởi vì nàng ôn hòa mà có chút khinh thường nào.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Thái phu nhân, Cố Lâm hạ xuống một nửa tâm. Thái phu nhân phong cách khá giống tổ mẫu, là người hiểu rõ đạo lý. Người như vậy rất dễ dàng chung đụng — theo đúng lễ pháp, làm theo quy củ là được rồi.

Cho nên Cố Lâm thả lỏng làm lễ ra mắt, Thái phu nhân ấm áp đối đáp, ngược lại Tạ phu nhân run run thổi trà , khiến Thái phu nhân khẽ cau mày, ánh mắt lãnh liệt .

Nàng cũng không phải là phụ nhân vô tri ở nông thôn làm nhà giàu mới nổi, khoe khoang cái loại uy phong mẹ chồng gì chứ? Trong nhà nhiều nô tỳ như vậy để làm cái gì, sao phải đến phiên đường đường là phu nhân Tạ Thượng Thư phải bưng trà? Đã nhiều năm như vậy, cái thê tử này càng ngày càng không tiến bộ gì.

Sớm bị mẹ chồng dạy dỗ đến mức tâm linh khắc sâu vết thương, Tạ phu nhân nhận cái nhìn này, thiếu chút nữa bị hù dọa rớt ly trà. Dung di nương đứng hầu một bên một bên nhẹ nhàng nhanh tay lẹ mắt tiếp nhận ly trà, dịu ngoan cung kính bưng cho Tạ Thái phu nhân.

Tạ Thái phu nhân không biết Dung di nương, cho là quản gia nương tử của Tạ phu nhân, sắc mặt hòa hoãn chút, nhận lấy trà. Dung di nương đả xà tùy côn, “Tôn tức Dung nhi ra mắt Thái phu nhân.”

Tạ phu nhân biến sắc, cũng không dám ngăn cản Dung Dung, chỉ có thể liều mạng nháy mắt, trong lòng khẩn trương. Mẹ chồng này của bà coi trọng lễ pháp nhất, bà để Dung Dung đứng hầu là muốn cho bản thân thêm can đảm, không phải cho bà thêm phiền toái .

Thái phu nhân dù sao rời kinh đã lâu, ngay cả khi Nhị gia thành thân cũng không đến, huống chi là lúc nạp di nương? Mọi người đều biết Thái phu nhân là một nhân vật rất lợi hại, nhưng lợi hại tới trình độ nào, trừ Tạ phu nhân, cũng không có người nào biết.

Dung di nương có chút không nén được tức giận. Đường theo bà bà và Tân ca nhi nàng đều đã sớm đi thông suốt rồi, nhưng nhân vật chính Nhị gia vẫn không thèm liếc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nàng đến trình độ này. Việc này mặc dù nguy hiểm, nhưng nếu có thể khiến thái bà bà vui vẻ, nói vài câu, Nhị gia cũng không đến nỗi tiếp tục bỏ mặc nàng như vậy.

“Hả?” Thái phu nhân nhàn nhạt, ” Dung nhi nào?”

Dung di nương vội vàng nắm chặt cơ hội tự giới thiệu, trong lời nói nịnh nọt một lần thêm một lần, lại không thấy Tạ phu nhân càng ngày càng tái nhợt, cơ hồ mặt mất hết huyết sắc.

Thái phu nhân cười như không cười nhìn Dung di nương một cái, buông tay khiến ly trà rơi xuống đất, choang một tiếng rơi xuống nền đá xanh, đập nát bấy.”Tôn tức lão Nhị, đổi tách trà .”

Cố Lâm cung kính vâng lệnh, hướng về phía Điềm Bạch theo bên người nói nhỏ, Điềm Bạch lập tức đi chuẩn bị nước pha trà, cúi lạy dâng lên.

“Ngươi là ai?” Thái phu nhân nhàn nhạt hỏi.

“Bẩm Thái phu nhân, nô tỳ là Điềm Bạch nhị đẳng nha hoàn bên người Nhị thiếu phu nhân.” Điềm Bạch vẫn cúi lạy như cũ.

Thái phu nhân vẻ mặt thả lỏng, nhận lấy chén trà, ý bảo Điềm Bạch đứng dậy, chậm rãi nói, “Tôn tức Lão Nhị, ta xem ngươi cũng là người hiểu quy củ, tại sao lại cho phép di nương của lão nhị chiếm danh tự xưng thê tức, ở trước mặt trưởng bối thất lễ như thế?”

“Là tôn tức quản giáo không nghiêm, làm Thái phu nhân khó chịu.” Cố Lâm càng cung kính, “Xin Thái phu nhân trách phạt.”

Hừm, ngoài ý muốn. Thái phu nhân mặt ngoài không biến sắc, trong lòng ngược lại cảm thấy thêm thú vị. Nàng ở Tô Châu cách Thiên Sơn Vạn Thủy cũng nghe thấy danh “Nghĩa phụ”* của nhị tôn tức này, nhưng người ở Kinh Thành dò tin tức của lão gia cũng nói Cố thị này là một nhân vật không đơn giản. Trên đường lên kinh thành, thậm chí còn nghe nói nàng và tiểu thư phủ Quốc Công gây ra sóng gió tranh phong.

(*) cái này chính là phụ nhân có nghĩa chứ không phải cha đâu nhá

Bà không thích Tôn Thị ( Tạ phu nhân ) cũng không phải chuyện mới, Tôn Thị chán ghét Cố thị, nghĩ hết biện pháp muốn bỏ nàng, cũng là chuyện mọi người đều biết. Dung di nương này lại ở nơi này, nhất định là do cô ta là người khéo léo Tôn Thị hồ đồ muốn mang theo người nhà mẹ đẻ thêm can đảm, vốn cho là Cố Lâm sẽ nhân cơ hội tố cáo, không ngờ bà lại tự nhận thêm gánh nặng.

Nha đầu tốt. Là một người biết tiến lùi, hiểu nặng nhẹ .

“Lão đại đi sớm, lão Nhị là trưởng, ngươi là trưởng tôn tức.” Thái phu nhân lạnh nhạt nói, “Nhà này sớm cũng nên do ngươi quản lý. Vào cửa lâu như vậy, còn để cho mẹ chồng ngươi khổ cực quản chuyện nhà, không hỏi đến chuyện nhà, xác thực nên trách phạt. Mười ngày sau do ngươi tới quản lý, để cho mẹ chồng ngươi nghỉ ngơi một chút, cũng chỉnh lại quy củ, tránh để cho một di nương cũng không quản được. May mắn là người trong nhà, ở trước mặt người ngoài không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện cười nữa.”

Cái gì? Tạ phu nhân giống như bị giáng Cửu Trọng Thiên lôi xuống đầu. Mẹ chồng vào cửa không tới nửa canh giờ, liền tước đoạt quyền quản gia của bà?

“Không, mẹ chồng, cái này quá. . .” Nàng gấp đến độ bỗng nhiên đứng lên.

“Hả?” Thái phu nhân lạnh lẽo nhìn chăm chú vào người Tạ phu nhân, bà cảm thấy mình giống như con ếch bị rắn để mắt tới, toàn thân cũng cứng ngắc. Tạ phu nhân không sợ trời không sợ đất, ngay cả lão gia cũng dám đẩy ra ngoài khóa cửa lại, duy chỉ có sợ ánh mắt lạnh lẽo này của Thái phu nhân.

Sai một chút, Thái phu nhân sẽ nhàn nhạt chỉ trích, lại làm cho người ta muốn bao nhiêu khó chịu sẽ có bấy nhiêu khó chịu. Bà làm càn ngang ngược ném đồ, Thái phu nhân căn bản không cùng bà so đo, trực tiếp sai người đem hành lý của bà xách đi, kiên quyết muốn đưa bà về nhà mẹ đẻ. Người nhà mẹ đẻ tới náo loạn, Thái phu nhân đã sớm đem đồ cưới chuẩn bị xong, hòa ái hỏi có muốn kiểm tra lại hay không, thiếu cái gì Tạ phủ nhất định sẽ bổ sung, mặc dù không kính mẹ chồng, nhưng nếu đã làm thân gia, nói bỏ vợ sẽ khiến tổn thương hòa khí, mọi người nên hảo tụ hảo tán.

Thái độ vẫn ấm áp như vậy, lại lạnh lẽo không chút lưu tình, ở trước mặt bà bỗng thấp đi một đoạn. Lúc này, bà mới phát hiện tại sao ghét Cố Lâm, hơn nữa còn càng ngày càng ghét. Trừ đủ loại lý do, hiện tại mới phát hiện, Thái phu nhân và Cố Lâm đều là cái loại ngoài mặt giả tiên nhân, trong bụng tràn đầy ý xấu.

“Tức nhi, có gì không ổn sao?” Tạ Thái phu nhân rảnh rang hỏi.

“. . . Không có, không có.” Tạ phu nhân run rẩy cúi đầu, “Vậy do mẹ chồng làm chủ.”

Tạ Thái phu nhân đứng dậy muốn đi nghỉ ngơi, lại chỉ danh Cố Lâm bồi cùng. Bà sáng sớm đã gửi tin tới không muốn nhi tử và con dâu chuẩn bị phòng ốc, chỉ chọn một lầu nhỏ các “Tiêu hàn viện” . Nơi đó là nơi ấm nhất toàn bộ Tạ phủ, có Địa Long ngầm giường sưởi, có đủ loại mai, vốn được sử dụng để thưởng mai mùa đông.

Bà từ trước đến giờ rất ghét màu đông kinh thành, nhưng vì yêu thích tôn tử, cùng tằng tôn khả năng bị nuôi lệch lạc, không thể làm gì khác hơn là liều mạng mang bộ xương già này tới chấn chỉnh một phen.

Bà rất có hứng thú nhìn Cố Lâm ngoan ngoãn. Con dâu cả có tuyệt kỹ lớn nhất chính là nuôi con thành lệch lạc, lão Nhị chính là bị hủy ở tay nàng ta, đợi bà biết thì sự tình đã ngoài tầm với, không thể cứu vãn rồi. Thật may là Lạc ca nhi không chịu thua kém, nếu không Tạ gia sẽ phải hủy trong tay con dâu và hai tôn tử này rồi.

Mỗi lần người của lão gia truyền tin về Anh ca nhi đến, bà đều muốn bỏ mặc không nhìn, vừa tức giận mất công lại cũng không quản được chuyện ở xa như thế. Anh ca nhi thiếu chút nữa bị đánh chết, điên khùng ngu ngốc, cháu dâu này bị lạnh nhạt không nhìn 5-6 năm lại không nhân cơ hội rời đi, ngược lại lưu lại, kiên quyết đem tay ăn chơi điên ngốc này kéo trở về chính đồ, cải thiện lại sức khỏe, lại có thể thi một lần đã trúng cử.

Mới có hai năm thôi.

Đây không phải là người đàn bà đơn giản.

“Tiểu thư phủ Quốc Công không phải nháo muốn vào phủ làm bình thê của Anh ca nhi sao?” Thái phu nhân cười như không cười.

“Bẩm Thái phu nhân, theo lễ pháp là không đúng, làm trái pháp luật.” Cố Lâm rủ lông mi trả lời.

“Hả?” Nụ cười của Thái phu nhân sâu hơn, “Thế nào vừa đánh với ngươi một trận, thì đã có một cửa 『 hôn sự tốt 』 đợi nàng ta, cũng đã nhanh chóng thành Xương vương phi rồi hả ?”

Cố Lâm chần chờ một chút, vẫn là ngẩng đầu thản nhiên nhìn Thái phu nhân, “Qua mà không lại*, cũng là không phải lễ.”

Khá lắm có qua có lại mới toại lòng nhau! Thái phu nhân cơ hồ vỗ án cười to. Da mặt dày, làm trái lễ pháp khuê chế tới cửa giành trượng phu, không cho nàng ta “Tốt” thì thật xấu hổ là trưởng tức Tạ gia ta!

Một người ngu hiền ( ngu ngốc + hiền lành) làm sao có thể chống đỡ cả gia đình dòng họ?

“Nếu phạt ngươi, ngươi cũng đừng chịu không nổi.” Thái phu nhân mang theo nụ cười thật sâu nói.

“Tôn tức lãnh phạt, tạ ơn Thái phu nhân ban thưởng.” Cố Lâm cũng cười theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.