Lâm Giang Tiên

Chương 3: Chương 3




Trước kia, Nhị gia phong lưu đến gần như hạ lưu, ngang ngược càn rỡ, hiện tại lại thành trinh tiết liệt phụ, nha hoàn muốn giúp hắn cởi quần áo, hầu hạ tắm rửa, thì toàn thân hắn liền căng cứng, thậm chí còn mơ hồ tỏa ra sát khí, nắm thật chặt y phục, dọa nha hoàn sợ đến mức phải quỳ xuống khóc lóc dập đầu.

Cố Lâm cảm giác đầu mình càng thêm đau rồi. Nàng rầu rĩ sai người cầm gương đồng cùng bút kẻ lông mày, viết một hàng chữ nói cho hắn biết, nha hoàn chỉ là muốn hầu hạ hắn đi tắm.

Nhị gia lắc đầu, viết một hàng chữ xiêu vẹo, nói hắn muốn tự mình làm.

Được rồi. Ngươi là gia, ngươi nói cái gì thì là cái đó.

Cố Lâm bảo nha hoàn bộ dạng sắp khóc đi ra ngoài, buồn rầu ngồi chờ ở ngoài bình phong. Quả nhiên, Nhị gia tắm xong cũng không nói gì, vô cùng xấu hổ gọi mấy tiếng, đoán cũng đoán được, có lẽ là không mặc được quần áo. Ghé đầu đi vào, tiết y và trung y lại không mặc, chỉ mặc áo rộng. Cái khác không nói rồi. Cái loại chăm sóc người bệnh này. . . Không ngờ phải hầu đến trình độ như hầu một đứa bé. Nhưng cái này còn nhẹ. So với việc cùng mấy di nương, nha hoàn thông phòng đấu loạn, chăm sóc đứa bé luôn có vẻ tương đối thảnh thơi. Hơn nữa, "đứa bé" này vẫn còn thông minh một chút, dạy hai lần là có thể tự mình mặc quần áo rồi, cũng không cần giúp đi vệ sinh. Thậm chí còn có thể đi theo nàng bi bô tập nói, chỉ là giọng điệu rất nặng. Nhưng có thể đi thỉnh an cha mẹ chồng, mơ hồ kêu khẽ cha và mẹ, đã có thể khiến cha chồng mắt hổ rưng rưng, khiến mẹ chồng ôm con khóc không ngừng.

Nhưng nàng rất buồn bực, vô cùng buồn bực. Đối với cha mẹ, Nhị gia vẫn luôn bảo trì tình trạng phong bị. Những người khác thì căn bản nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đến gần hắn trong vòng ba thước. Người duy nhất có thể khiến hắn ngoan ngoãn nghe theo, buông lỏng bản thân chỉ có vị thiếu phu nhân phiền chán trước kia, nếu không thấy người liền lo lắng.

Cố Lâm than thở, cũng chỉ có thể tiếp tục than thở. Nói đến cùng, đó là bởi vì phần lớn người hầu đều không biết chữ, nàng vừa khéo lại biết một ít chữ. Mặc dù vấn đề của hắn đều rất kỳ quái, hỏi niên đại năm nay là năm gì..., Hoàng đế tên gọi là gì..., còn hỏi qua cái vấn đề ngốc đến cực điểm "Ta là ai". Càng không giải thích được, hắn lại còn hỏi quốc hiệu. . . Biết là Đại Yên triều, khiếp sợ, không tin cùng mất mát hoàn toàn viết hết ở trên gương mặt, ước chừng thất hồn lạc phách mất hai ngày. Dù nàng có thông minh hơn nữa, cũng nghĩ mãi không thông, cũng không muốn phí tâm tư suy nghĩ nữa.

Nhị gia tìm được đường sống trong chỗ chết, Tạ gia lại bể đầu sứt trán. Đầu tiên là bị Ngự sử ngoan độc chèn ép một trận, cha chồng thiếu chút nữa mất chức quan. Sau đó ông bà cùng đệ đệ, muội muội nhà mẹ đẻ cũng không bỏ qua, tới cửa đòi giải thích, lại càng thêm loạn. Loạn trong giặc ngoài, Vương di nương lại vì tham ăn cua thiếu chút nữa làm mất hài tử, Tạ gia thật đặc sắc, náo nhiệt không dứt. Thật vất vả la hét đuổi mấy người nhà đang muốn nàng hòa ly về nhà, kết quả Trần Tứ Lang lại xin gặp, nàng không khỏi suy sụp.

". . . Tứ Lang, ngươi cũng đi theo làm loạn thêm cái gì?" Nàng ở ngoài cổng nội sảnh gặp biểu đệ trên danh nghĩa, cũng là muội phu thật sự, cảm thấy rất mệt mỏi. Người khác đều đuổi được, nhưng biểu đệ này cùng nàng không có liên hệ máu mủ, lại cùng Cố Lâm có điểm giống... Đều là kiểu để tâm quá nhiều, tuổi còn trẻ mà phải ăn Thiên Vương Bổ Tâm Đan.

"Biểu tỷ, đệ nào dám tới thêm phiền?" Tứ Lang cười, "Đưa xong sổ sách rồi, ta cũng không dám kéo dài."

Cố Lâm thở dài, "Không cần nhìn. Ngươi sẽ không lừa ta, nếu ngươi muốn lừa, ta có đem sổ sách này lục tung ra cũng không tìm được chỗ bị lừa."

"Ai, sớm biết biểu tỷ không nhìn sổ, ta liền lừa thêm một chút cho A Thù mua phấn." Tứ Lang trêu ghẹo nói.

Cố Lâm cũng khó có khi cười. Biểu đệ này của nàng, là con thứ duy nhất nhà dì nàng, là do một nha hoàn sinh, ngay cả thông phòng cũng không lên được, sau khi sinh được một thời gian thì mất. Nhà dì và Cố Gia gần nhau, mấy đứa nhỏ đều chơi chung với nhau. Cố Lâm là đứa bé đầu tiên của Cố Gia, là trưởng nữ, đệ đệ muội muội cơ hồ đều nghe theo nàng, không theo các biểu ca, biểu đệ khác khi dễ Tứ Lang, thậm chí còn chăm sóc rất nhiều. Nếu không phải trước kia, nàng nũng nịu cầu xin tổ mẫu mở miệng để Tứ Lang đi học tư thục, biểu đệ này thật sự không biết có thể hay không bị dì nuôi thành kẻ mù chữ. Tứ Lang là một người thông minh, biết đại biểu tỷ lén lút giúp đỡ, rất cẩn thận đi nịnh nọt một phen, lại bị Cố Lâm mắng một trận.

"Ta giúp ngươi và chăm sóc các đệ muội, ý tứ đều giống nhau, chỉ cần các ngươi nhớ điểm này là được, đừng ghi hận nhà mình. Một nét không viết ra được chữ Cố, giống nhau một nét không viết ra được chữ Trần. Chuyện đời trước không đến lượt đám tiểu bối chúng ta tranh cãi, nhưng huynh đệ tỷ muội giờ mà không biết dựa vào nhau, lớn lên dựa vào người nào đây? Đả hổ huynh đệ ruột, thượng trận phụ tử binh*. Chỉ cần ngươi không hướng lưỡi đao vào nhà mình, ta vĩnh viễn là đại biểu tỷ của ngươi, có thể giúp ta nhất định sẽ giúp ngươi. Chỉ là một chút lòng thành, ngươi cũng không nên cho là ta thật sự tốt bụng!"

(*)anh em cùng đánh hổ, cha con cùng ra trận

Kết quả, cái vị biểu đệ thông minh tới cực điểm này, không bao giờ nói một tiếng cảm ơn nào nữa, tới khi mười ba, mười bốn tuổi liền theo chân quản sự học tập, không mấy năm liền quản cả sản nghiệp Trần gia, hiện tại cửa hàng hồi môn của Cố Lâm cũng đều nhờ hắn trông nom.

"Tiệm hương liệu buôn bán rất tốt, có người nhắc tới chuyện làm cống phẩm, ta không đáp ứng. Biểu tỷ thấy thế nào?" Tứ Lang hỏi.

"Không đáp ứng là đúng, chúng ta không thiếu chút tiền nhỏ kia." Cố Lâm gật đầu một cái, "Làm cống phẩm đương nhiên nghe rất hay, lãi lại nhiều, nhưng mấy cái đồ chơi như hương bánh bột ngô, hương hoàn, lại rất dễ dàng bị động tay động chân. . . Trong cung xảy ra chút chuyện, đó chính là họa cả tông tộc rồi. Nếu có quý nhân chèn ép, buông tha cũng không sao, dù sao phương thuốc ở trên tay ta, cũng không phải là chỉ có ở Kinh Thành mới có thể mở cửa hàng."

Tứ Lang gật đầu cười, "Nếu như biểu tỷ thật sự theo nghiệp buôn bán, vậy người khác không cần sống nữa rồi."

"Ngươi đi mà nịnh nọt người khác đi, nói với ta chỉ lãng phí." Cố Lâm chậc một tiếng, "A Thù còn gây rắc rối không? Tình nàng vốn it suy nghĩ, đệ phải bao dung nhiều chút."

Tứ Lang vốn đang ung dung giờ lại đỏ mặt, "A Thù. . . Làm sao cùng ta náo chứ. Nàng đối với ta rất tốt, bị chọc tức cũng chỉ nén nhịn, lén lút khóc. . . Còn sợ ta thấy được."

"Đệ không oán trách ta gả cho đệ cái người thiếu gân ít dây thần kinh là tốt rồi." Cố Lâm nhàn nhạt nói.

Tứ Lang cúi đầu cười một hồi, "Biểu tỷ, về sau để đệ đưa cho tỷ mấy lọ Bổ Tâm đan thôi. . . Tỷ mới là người suy nghĩ nhiều đấy. Tỷ biết rõ, đời này ta muốn nhất là được. . . có người đặt mình trong lòng, quan tâm chăm sóc, hỏi han ân cần, cho dù bây giờ bỗng nhiên có người nhiệt tình đưa đến các loại món ăn đa dạng, trong lòng ta cũng chỉ có một mà thôi. A Thù tính tình thẳng thắn, nhanh nhẹn..."

Mặt của hắn trở nên đỏ ửng, âm thanh cũng nhỏ hơn, "Thân này của ta, từ đầu đến chân, toàn bộ đều là đồ nàng tự tay may vá, về đến nhà, nàng cũng chỉ vòng quanh ta." Âm thanh của hắn nhỏ hơn, "Ta có chút không muốn nàng sinh con."

Cố Lâm có chút cảm động, vỗ vỗ vai hắn. Cái vị biểu đệ trên danh nghĩa này, vẫn luôn bị huynh đệ tỷ muội của mình gạt ra bên ngoài, tuy rằng ăn mặc chi tiêu là tương đương, dù sao dì cũng cần phải giữ thể diện. Người thông minh sẽ đem ánh mắt chăm chú vào phú cùng quý, nhưng người quá thông minh ngược lại sẽ theo đuổi một loại bản chất khác. Hắn ở bên ngoài đấu tâm nhãn đã đấu đến sắp chết, về đến nhà chỉ hy vọng thấy nụ cười rực rỡ, huyên náo ồn ào hỏi hắn có đói bụng không, có khát không, mọi việc đều không cho nha hoàn chạm đến, vui mừng hầu hạ ở bên cạnh hắn, thực tâm có thể tin tưởng, thật sự đơn thuần.

Tứ Lang đột ngột quỳ xuống đất lạy, "Đại biểu tỷ, cảm tạ ngài gả A Thù cho ta. Ta ở đây xin thề, quyết không dám lừa gạt đại biểu tỷ, cuộc đời này quyết không nạp thiếp! A Thù không quản đến, ta cũng không cần nhi tử của mình mặc người ta nói, tỳ nữ đòi sống chết."

"Đệ đang đùa ta sao, đệ không biết thẹn thùng à? Đệ trực tiếp về nhà nói với A Thù chẳng phải tốt hơn sao? Bảo đảm muội ấy đem tâm mình móc cho đệ. . . Đã biết rõ còn... tặc tư Hán*. Sợ A Thù nghe xong sẽ lạnh nhạt với đệ? Ta vốn muốn mắng đệ mấy câu, coi như trút giận thay muội muội thiếu tâm nhãn của ta, thật là có tính tình như vậy, không mắng đệ đôi câu, thay muội tử chẳng đáng."

(*) hình như là chỉ nam nhân tính tặc, chắc dạng như khôn lỏi ( ai biết chỉ ta nhá)

Tứ Lang vẫn cúi thấp, "Đại biểu tỷ tạm tha ta. . . Buôn bán ở kinh thành cũng đã như vậy, mẹ cả lại đang tính ra ở riêng. Ta muốn mang theo A Thù đến Tô Hàng . . ."

"Vậy đi Tô Châu đi, Trần gia cũng ở đó, đi không ai tranh cãi. Có chút lợi bỏ được thì bỏ, bổ tu từ đường, hòa hảo quan hệ trong tộc. . . Tộc cũng phải chỉnh đốn. Tỷ vẫn muốn nói câu cách ngôn kia, gặp được, giúp một tay, mình an lòng, con đường của tương lai mới có thể càng chạy càng rộng. . . Dù sao cũng là người trong tộc, đều cùng họ Trần."

"Đại biểu tỷ đem những lời ta muốn nói nói hết rồi, ta còn có thể nói cái gì?" Tứ Lang bất đắc dĩ cười, suy nghĩ một chút, vẫn là nói ra, "Chuyện Tô Hàng . . . Ta làm cũng không phải một năm, hai năm. Biểu tỷ phu nếu thật . . . Tỷ cũng nên vì mình mà tính toán cho thỏa đáng. Nếu tỷ thấy ở kinh thành không được tự nhiên, A Thù một mình cũng rất đơn độc, tỷ tỷ tới dạy nàng một chút chuyện trong nhà cũng tốt."

Cố Lâm im lặng một lúc lâu. Nhớ ngày đó. . . Nàng cũng đã từng ương ngạnh phách lối, xem thường con thứ, thứ nữ. Nếu không phải để cho nàng tận mắt thấy bộ mặt thật của cha mẹ, đem dọa nàng sợ hãi đến bệnh nặng một trận, từ đó mất đi niềm vui với cha mẹ, để tổ mẫu nuôi dạy, có lẽ nàng sẽ không ôm tâm tình áy náy và muốn bù đắp đi chăm sóc mấy đệ đệ, muội muội. Bọn nhỏ ở nhà, nhiều lắm chỉ là ngắn ngủn vài chục năm. Thật có thể cùng chịu mưa gió, cũng chính là tay chân mình. Nàng có một muội muội ruột khác không chấp nhận nàng, làm trắc phi của thế tử nhà Vương Gia, rất nhàn tản. Vốn dĩ chuyện này là trèo cao, tính tình nàng lại ngoan cố, khi tức giận thì chỉ tìm cha mẹ kể khổ, những thứ đệ hoặc thứ muội khác chỉ hơi hỏi tới liền giận tím mặt. Duyên phận giữa người với người, cũng không phải chỉ dựa vào máu mủ dày mỏng mà nói được.

"Nực cười." Cố Lâm cười cười, "Nếu như ta thật sự rời Tạ gia, cũng không phải vội vàng xuất gia. Mười mấy huynh đệ tỷ muội, trời nam đất bắc dạo chơi một vòng, cả đời cũng đủ. . . Chỉ là vườn hoa của ta sẽ không ai tưới."

Tứ Lang bị nàng nói đến dở khóc dở cười, "Ta phụ trách, được chứ? Nhất định sẽ tìm cho đại biểu tỷ một nơi đất lành, đem những bảo bối này của tỷ từ Tạ gia dọn đi, một gốc cũng không sót."

"Biểu đệ thức thời như vậy, ta còn có thể nói gì?" Nàng bảo tiểu nha hoàn mang chậu phong lan ra, màu sắc đoan trang diễm lệ, hồn nhiên thiên thành."Cũng không phải thứ quý hiếm gì, giữ lại cho A Thù chơi đi. Năm đó ta không dạy được nàng cái gì, nhưng nàng cũng trộm gạt của ta được mấy tay chăm lan."

Tứ Lang vốn còn muốn nói điều gì, nhưng vẫn nuốt xuống. Thế đạo này, đối với nữ nhân luôn là bất công. Nếu như người làm thê bị điên khùng, phạm vào một trong thất xuất : bệnh hiểm nghèo, liền bị người ta đem ném ra. Nhưng nếu người làm phu bị điên khùng, nữ nhân cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chiếu cố.

"Có chuyện gì, đại biểu tỷ sai người làm là được." Tứ Lang đứng lên.

"Ta sao có thể để kẻ khác nhàn tàn được? Yên tâm nhận đi." Cố Lâm cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.