Làm Dâu Nhà Giàu

Chương 58: Chương 58




Buổi tối sau khi ăn cơm xong, cô với mẹ mình đi lên phòng. Cu Tý được Gia Minh đưa đi chơi ngoài thị trấn.

- Mẹ... mẹ đi đường xa có mệt lắm không?

- Mẹ không mệt. Lên đây được nhìn thấy cuộc sống của con thế này là mẹ mừng lắm rồi. Trong nhà ai cũng tốt, nhà mình tuy nghèo nhưng cách cư xử của mọi người không hề phân biệt giai cấp. Ở dưới quê, nhiều nhà giàu nhưng người ta khinh người dữ lắm.

- Tiếc quá. Kể có ba lên đây chơi với con thì tốt biết mấy. Ba dạo này thế nào rồi mẹ, bệnh tình của ba đã khỏi hẳn chưa ạ.

Nói đến đây, một thoáng trong hốc mặt bà đã tuôn rơi giọt nước mắt, bà nghẹn ngào nói.

- Ừ. Ông ấy cũng muốn lên thăm con lắm mà nhà nhiều việc quá. Khi nào sẽ có dịp.

- Nhà mình dạo này còn nuôi nhiều gà với vịt nữa không ạ.

- Đợt này mẹ cũng mới nuôi lại 50 con gà với 30 con vịt. Trước khi đi phải dặn dì Mây sang trông nom dùm. Chắc mẹ chỉ ở lại được ít bữa rồi về, còn nhà cửa nữa mà.

- Mấy khi mẹ mới lên đây được với con, ở lại lại lâu lâu chút. Với lại ở nhà còn có ba cơ mà. Đúng rồi, mẹ gọi về cho ba đi ạ, từ lúc con đi lấy chồng sao không liên lạc về được cho nhà mình gì cả.

- Hôm trước con đi thì hôm sau ông bà chủ Đường sang nhà mình nói bố mẹ thay số để tránh liên lạc với con, ông bà ấy sợ con nghĩ quẩn tự ý bỏ về.

- Ông bà chủ Đường này kỳ ghê.

- À Hôm trước cậu Nô có qua nhà mình chơi, nghe biểu cậu ấy dạo này làm ở đây luôn hả.

- Dạ mẹ. Anh Nô làm cũng được gần tháng nay rồi.

- Nhà ông bà chủ Đường, cô Diệu Anh cũng về nước rồi. Nghe dân làng đồn sang bên đó ăn chơi trác táng, có bầu nhưng người ta không cưới nên phải về nước đó.

- Hôm trước cô ấy cũng lên trên này. Cũng may mà có mọi người hiểu nên con không sao cả.

- Bà nội con nói con mới bị động thai hả? Chịu khó nghỉ ngơi nhé, động thai không coi thường được đâu.

- Dạ, con biết rồi ạ. Mai mẹ nấu món bún riêu cua cho con nhé, lâu rồi không được ăn món mẹ nấu, thèm ngày thèm đêm.

- được rồi. Có điều lấy chồng rồi bớt bướng đi nhá cô nương, coi làm sao thì làm cho giống nữ nhi nhà người ta chút.

- Mẹ thì..

Cô mỉm cười tựa đầu vào vai mẹ, lâu lắm rồi hai mẹ con mới có dịp ngồi nói chuyện với nhau như này. Ông trăng tròn trên bầu trời cao dịu dàng toả sáng khắp nhân gian, hiền hoà như lòng người mẹ vậy. Được gần mẹ, cô cảm thấy bình yên vô cùng. Cô đã lớn, đã sắp được làm mẹ nhưng vẫn cứ muốn mãi mãi là đứa trẻ trong lòng mẹ.

Uỳnh uỳnh... uỳnh...( tiếng đập cửa lại phát ra)

- Nụ! Hình như ai đập cửa phải không?

Cô thở dài nhìn xuống cửa nhà kho. Tiếng đập cửa này chắc chắn là do An Nhã. Mấy đêm nay, có khi nào ả không gào rú rồi đập cửa ầm ĩ. Nghe người làm sáng ra kể lại, ả còn chửi kinh lắm. Nhưng chửi nhiều rồi cũng đuối sức, đến khi tức ngực không chịu nổi, cả người mệt mỏi rã rời lại đành ngoan ngoãn im lặng. Chỉ khổ dãy phòng người làm gần đó, một người gây nghiệp ảnh hưởng nhiều người. Sau đó cô quay sang nói với mẹ:

- Không có gì đâu mẹ. Con dẫn mẹ sang phòng nghỉ ngơi nhé. Cả sáng đi đường xa chắc mệt rồi.

- Còn thằng cu Tý nữa.

- Để lát con gọi điện kêu ảnh đưa thằng bé về. Lần đầu được lên trên này chơi chắc thằng bé khoái vẫn chưa muốn về đâu. Trên này nhiều trung tâm vui chơi mà.

- Ừ. Liệu liệu gọi em nó về cho nó nghỉ ngơi.

- Dạ. Mẹ cứ yên tâm đi.

*****

Tại khu trung tâm vui chơi.

- Cu Tý năm nay học lớp mấy nhỉ em?

- Dạ em học lớp 2.

- Ái chà. Chẳng mấy mà thành thanh niên rồi lại lấy vợ.

- Em không lấy vợ đâu. Lấy vợ khổ lắm.

- Thằng bé này. Chưa gì đã muốn theo chủ nghĩa độc thân rồi.

- Mà em hỏi này, anh quen chị em hồi nào vậy? Sao em không thấy anh đến nhà chơi.

- Anh có đến nhưng chắc em không nhớ. Em có nhớ cái hôm mưa lớn không? Hôm đó e đi học về qua còn vuốt ve cửa kính ô tô của anh nữa mà.

- Khi nào nhỉ?

- Độ 3 tháng trước.

- À.. em nhớ rồi. Sao anh đến mà không vô nhà chơi.

- Hôm đó anh có việc. Đường vô nhà em người ta làm xong có đẹp không? Trước đường đất lầy như vậy đi có bao giờ bị ngã không?

- Ôi bây giờ đường đẹp lắm anh. Mẹ e biểu chẳng biết ai tốt bụng lại đầu tư vào con đường này.

- Không biết ai nhưng anh nghĩ người đó rất chi là đẹp trai đó.

- Đúng rồi. Những ai làm việc tốt đều là trai xinh gái đẹp cả.

- Gớm thật? Cậu nhỏ tuổi mà phát biểu như người lớn.

- Chị em ngày xưa hay biểu vậy. Em bắt trước theo thôi.

- Em có bà chị siêu quậy, chắc em cũng quậy dữ lắm ha.

- Em ngoan hơn chị em mà, em béo nên không trèo được cây. Chị em trèo cây là đỉnh của xóm em luôn đó. Ngày ba còn sống, ba toàn nói chị vì cái tội leo trèo.

- Khoan đã, em vừa nói gì? Em nói ngày ba còn sống.

Cu Tý bắt đầu khóc, khóc nức lên từng hồi.

- Ấy. Con trai phải mạnh mẽ lên, không được khóc như vậy.

- Em nhớ ba em lắm. Ba mất rồi, mẹ không cho em nói với chị Huhu..Huhu.

Anh chết sững người, ba vợ anh mất rồi sao? Cũng thỉnh thoảng anh có cho người về quê thăm hỏi tình hình của ông bà, tại sao không ai nói với anh rằng ba vợ anh mất rồi. Vô thức sống mũi anh cay cay, trong hốc mắt bắt đầu đỏ lên.

- Cu Tý... em nghe anh nói này.. bình tĩnh, mình là đàn ông con trai mình phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho những người phụ nữ yếu đuối như mẹ và chị.

Cu Tý nghe xong liền lấy tay quệt vội hai hàng nước mắt trên má rồi gật đầu.

- Thế bây giờ trả lời anh nè, ba làm sao mà mất?

- Ba bị cảm á anh. Tối đó ba đi làm về muộn, vô nhà tắm được một lúc thì em với mẹ nghe được tiếng uỳnh một cái rất lớn. Khi mẹ vô đã thấy ba gục dưới nền nhà, đưa đi bệnh viện không có kịp.

- Thế sao khi đó mẹ không gọi cho anh chị trên này.

- Em không biết nữa. Nhưng có lần em nghe thấy ông bà chủ Đường nói với mẹ rằng tạm thời phải dấu chị chuyện ba mất không chị lại lo lắng mà làm điều dại dột.

- Ông bà chủ Đường là ông bà Đường Tâm đúng không?

- Ông bà chủ Đường là chủ của chị Nụ. Ngày trước chị làm giúp việc nhà đó.

- Ừ. Anh hiểu rồi. Chuyện ba mất không thể dấu chị em mãi được. Lựa thời cơ thích hợp anh sẽ cho chị về quê, dù gì anh chị cũng là con của ba mẹ cơ mà.

- Anh này... anh có thương chị em nhiều không?

- Tất nhiên là có rồi, anh thương chị em hơn sinh mạng của anh luôn đó.

- Em tin anh!

Anh mỉm cười xoa đầu cu Tý.

- Muốn ăn kem không? Anh dẫn em đi ăn kem rồi về.

- Ở trên này có kem xôi không anh?

- Cái gì cũng có hết. Chỉ cần em thích!

- Vậy cho em ăn kem xôi nhá. Ở trên này sướng vậy em lại chẳng muốn về quê nữa.

- Thế có muốn lên trên này học không?

- Em muốn lắm. Nhưng nhà bây giờ có mình mẹ, em đi rồi mẹ chơi với ai.

- Chà chà. Còn nhỏ tuổi nhưng biết nghĩ vậy là tốt ấy.

Tối đó Gia Minh với cu Tý 10 giờ mới trở về nhà. Đi đến sân vườn, tự dưng thằng bé khựng lại, run run nói.

- Anh... anh ơi... có ma..

Nói rồi thằng bé ôm chặt lấy chân anh mà khóc

- Có.. có ma...

Anh nhìn đằng trước lẫn đằng sau đều không thấy gì.

- Làm gì có gì đâu cu Tý.

- Huhu cõng em lên phòng đi. Con ma đằng trước nó đang cười kìa.

Cu Tý nhắm chặt mắt lại cho đến khi bước vào trong căn phòng thằng bé mới chịu mở mắt ra, khắp người vẫn run lẩy bẩy.

- Hai anh em đi chơi kỹ nhỉ. Cu Tý lớn rồi mà vẫn bắt anh cõng thế ( cô nói)

Nói rồi cô mới nhìn kỹ cu Tý, khuôn mặt xanh xao trông thấy. Cô vội vàng tiến tới lại gần, cầm tay thằng bé lên hỏi.

- Cu Tý. Sao tay em run với lạnh thế này.

- Chị ơi.. có ma.

Cô ngước mắt nhìn Gia Minh.. Gia Minh liền nói.

- Anh không biết. Đi đến gốc cây xoài, tự nhiên thằng bé kêu có ma.

- Cu Tý. Bình tĩnh này, em uống nước không?

- Có ạ.

Gia Minh nhanh chóng rót một ly nước đưa cho thằng bé.

- Nước của em đây.

Cu Tý cầm ly nước tu ừng ực một hơi là hết. Xong hồi một lúc sau thằng bé mới định thần lại được.

- Cu Tý, em vừa nhìn thấy gì vậy? Kể chị nghe được không?

- Em thấy có con ma tóc dài, khuôn mặt trắng bệch nhoẻn miệng cười với anh Gia Minh, con ma ấy còn với tay về phía anh ấy.

Cu Tý kể đến đâu, hai tay cô sởn lạnh tới đó. Đây không phải lần đầu tiên cô nghe cu Tý kể những chuyện gặp ma như này rồi. Ngày cô ở nhà có nghe ba mẹ cô nói chuyện, thằng bé này nó có đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy người âm và nói chuyện được với họ. Nếu thằng bé đã nói vậy, chắc chắn gốc xoài đó có ma. Nhưng con ma đó là ai mà lại nhoẻn miệng cười với Gia Minh. Chẳng lẽ là bà Tư hoặc Nhật Lệ. Tuy nghĩ trong lòng là vậy nhưng cô vẫn trấn an cu Tý.

- Chắc cu Tý hoa mắt nhìn nhầm thôi. Nhà này làm gì có ma chứ. Thôi về phòng ngủ với mẹ nhé, mẹ đợi con trai cưng lâu lắm rồi ấy.

- Em không nhìn nhầm. Em nhìn thấy ma thiệt mà chị. Em còn nghe mang máng người ta nói từ gì là mẹ mẹ ấy..

- Em nghe thấy tiếng mẹ?

- Phải rồi. Em nói thiệt đó, anh chị phải tin em.

- Ừ thì tin. Bây giờ chị đưa em vô phòng nghỉ sớm đi, sáng mai còn lấy sức mà đi chơi.

- Nhưng anh hình như chưa tin em?

Cô nháy mắt với Gia Minh. Gia Minh mỉm cười nói:

- Anh cũng tin em mà.

- Vậy em về phòng trước đây.

Trước khi nằm xuống, anh còn cúi xuống hôn nhẹ lên chiếc bụng cô mà nói.

- Chúc con trai yêu của ba ngủ ngon nha.

- Thế không chúc mẹ nó à?

- Chúc vợ yêu ngủ ngon mà.

- Nói mới chúc thì tính làm gì. Mà anh đó, lần sau đưa em nó đi chơi về sớm sớm tí. Để mẹ ngóng hoài.

- Anh biết rồi mà. Mấy khi em nó mới lên đây. Anh đang nghĩ hay là đón luôn nhà mình lên đây ở nhỉ?

- Không được đâu.ba mẹ có nhà dưới quê, đằng nào ba mẹ chịu. Với lại ba là con trưởng, còn thờ cúng ông bà tổ tiên nữa chứ.

Anh gật đầu.

- Em nói cũng phải.Nhưng nếu được thì anh vẫn mong cho cu Tý học trên này.

- chuyện đó tính sau đi anh. Mà Gia Minh... anh có tin lời cu Tý là thật không?

- Ý em là chuyện gặp ma?

- Đúng rồi. Không biết anh nghĩ thế nào nhưng em dự cảm là thật đó. Thằng bé có đôi mắt âm dương là thật, bố mẹ phát hiện khi thằng bé được 3 tuổi,nó thường xuyên nói những điều khiến người ta nghĩ là điên rồ, nhưng sự thật là nó có thể nhìn thấy được linh hồn người chết.

- Vậy ý em là linh hồn thằng bé nhìn thấy là bà Tư hay Nhật Lệ?

- Không. Em không nghĩ vậy, anh có nghe thằng bé nói người phụ nữ ấy với tay về phía anh rồi nó nghe thấy tiếng “ mẹ “ hay không?

Gia Minh sắc mặt thay đổi rõ rệt, trầm ngâm suy nghĩ. Sau một hồi anh lên tiếng.

- Có phải người em đang nghĩ tới là mẹ anh hay không?

- Gia Minh... em không chắc nhưng những lời cu Tý nói không thể không khiến em nghĩ vậy. Ngoài sự thật mẹ anh mất vì tai nạn, anh đã bao giờ tìm hiểu sâu hơn nữa chưa?

- Bao năm rồi, mẹ anh chưa từng tìm về gặp anh lấy một lần, dù chỉ là giấc mơ.

- Nhỡ đâu có điều gì đó khiến mẹ không thể lại gần anh.

- Anh không rõ. Vì mẹ mất khi anh còn nhỏ, những gì nghe được chỉ là từ miệng bà nội nói. Mà muộn rồi, vợ chồng mình cũng đi ngủ thôi, thức khuya không tốt cho em và con đâu đấy.

Nói rồi anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, mỉm cười nói.

- Vợ và con trai ngủ ngon nhé.

- Con trai cũng chúc ba Minh ngủ ngon nè.

******

Sáng sớm khu bếp đã tấp nập tiếng bước chân người làm.Thấy vú Tám đang ngồi một mình khu đằng sau bếp, cô tiến lại gần hỏi chuyện:

- Vú Tám làm gì đo? Cho con làm mới.

- Ôi mợ cả. Mợ xuống dưới này làm gì.

- Sáng sớm con thấy mọi người bận rộn rồi, nay nhà mình có gì đặc biệt à?

- Lão phu nhân lên thực đơn 12 món sáng nay đó mợ.

- Ôi. Nay ngày gì đặc biệt à vú Tám?

- mẹ với em trai mợ lên thì chẳng đặc biệt.

- Ôi. Mẹ với em trai con dưới quê, ăn uống thế nào chẳng được. Bà nội lại làm mọi người vất vả rồi.

Vú Tám ngước mắt lên nhìn cô, vú vội vàng nói.

- Ôi mợ ơi. Mợ không được ngồi xổm thế đâu. Mợ đang có thai không được ngồi vậy. Ngồi ghế này mợ.

- hì hì con quên mất ấy.

- Mợ cẩn thận nhé, lại đang bị động thai nữa.

- Trộm vía con đi siêu âm bác sỹ kêu ổn hơn rồi vú.

- Vậy là tốt rồi. Nay nhìn mợ da dẻ hình như hồng hào hơn, chắc đêm qua mợ ngủ ngon lắm đúng không?

Cô đưa hai tay lên sờ má mình rồi cười.

- gặp được mẹ lên bớt nhớ hơn đó vú. Hihi. Mà vú Tám ơi, con hỏi chuyện này nhé, vú phải trả lời thật lòng nhé.

- Mợ hỏi đi, tôi biết tôi sẽ trả lời.

- Vú làm ở đây từ khi nào ạ? Ý con là lúc đó anh Gia Minh còn bé lắm không?

- Tôi làm từ lúc bà cả đang bầu cậu Gia Minh cơ.

- Vậy là từ lúc mẹ chồng cháu còn sống.

- Cậu lên ba tuổi thì bà mới mất mà. Tôi còn nhớ hôm đó là ngày tổ chức tiệc sinh Nhật cho cậu, ông mở tiệc lớn lắm.

- Dạ. Thế mẹ chồng con là người như nào vậy vú?

- Bà cả rất xinh đẹp mợ à. Bà còn tài giỏi nữa, bà cũng rất tốt. Đúng là người tốt thường chóng già, tiếc là bà xấu số.

Nói đến đây vú Tám nghẹn ngào kể lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.