Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 71: Chương 71: Đêm thất tịch đặc biệt kịch tính




Edit: Thanh Hưng

Lúc tan học bé con cố ý hái trộm được một bông hoa trong bồn hoa ở trường học, lại lấy ra một nguyên tiền xu mình để dành được từ trong hộp bút máy, đút vào trong đất bùn.

Đây là mua, không phải trộm, bé con tự nhủ.

Đi tới cửa trường học, bé đưa hoa cho Trầm Trọng Tuân, nghiêm túc nói: “Dụ dỗ mama trở lại!”

Trầm Trọng Tuân sững sờ, lại nghe bé (lqd) con nói: “Hôm nay là Valentine, Ngưu Lang Chức Nữ còn muốn gặp mặt, mama đã một buổi tối không trở lại rồi, ba dỗ mama trở lại đi, đừng chọc giận mama nữa!”

Trầm Trọng Tuân híp híp mắt, nhận lấy hoa, gật đầu nói: “Được!”

Bé con cười một tiếng.

Lúc đó Lâm Sơ đang ở trong nhà Diệp Tĩnh, vừa xem ti vi đang chiếu tiết mục của Tiết Quyền vừa nói: “Anh ta thật sự tham gia thi tuyển làm diễn viên rồi à?”

Hai mắt Diệp Tĩnh sáng lên nói: “Đúng vậy, đẹp trai đúng không, thừa dịp còn trẻ, cái gì cũng nên làm một lần mới phải, gia đình anh ấy không ai ủng hộ anh ấy, nhưng chỉ cần tớ ủng hộ anh ấy là đủ rồi!”

Lâm Sơ lắc đầu một cái, xem phần thi một lát, điện thoại di động reo lên, cô đưa lên bên tai, lại nghe con trai cô uất ức khóc thút thít: “Mama, không thấy bánh!”

Lâm Sơ ngồi dậy: “Cái gì?”

“Bánh nói đi tìm mama, không thấy, con thật đói, mama. . . . .”

Lâm Sơ vội vàng nói: “Đừng khóc đừng khóc, con mau gọi điện thoại tìm bánh!”

Bé con nức nở nói: “Không khóc. . . . . . Điện thoại di động của bánh không gọi được!”

Lâm Sơ cắn răng, sau khi cúp điện thoại thì lập tức gọi điện thoại cho Trầm Trọng Tuân, quả nhiên không gọi được, cô gấp đến độ xoay quanh. Diệp Tĩnh nói: “Mau về nhà xem một chút đi, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, hơn nữa vị kia nhà cậu là ghen mà thôi, còn không phải là vì quan tâm cậu à!”

Lâm Sơ tức giận nói: “Anh ấy là bình dấm chua lớn, cậu chưa từng thấy cái bộ dáng kia đâu, gương mặt âm trầm, thật giống như là tớ có lỗi với anh ấy không bằng.” Cô càng nghĩ càng không thoải mái: “Cậu từng thấy anh ấy như vậy chưa, năm đó theo dõi tớ, vậy coi như thôi, hiện tại chúng tớ đã kết hôn bao nhiêu năm rồi, anh ấy vẫn còn không tin tưởng tớ, còn chạy đến công ty tớ âm dương quái khí!”

Diệp Tĩnh bật cười: “Cái gì mà âm dương quái khí chứ, không phải là vì cậu trêu hoa ghẹo nguyệt, nên anh ta mới đi tuyên bố chủ quyền sao!”

Lâm Sơ đập cô ấy một cái: “Tớ nơi nào trêu hoa ghẹo nguyệt hả, anh ấy mới có, hiện tại những cô gái nhỏ mới vừa tốt nghiệp đại học vô cùng lớn gan, biết rõ anh ấy đã kết hôn rồi mà vẫn còn thổ lộ!”

Diệp Tĩnh cười lớn nói cô cũng là bình dấm chua, một lát sau cô ấy đuổi Lâm Sơ ra ngoài, đẩy cô ra cầu thang, làm cô “Bị ép” về nhà.

Lâm Sơ “bất đắc dĩ”, vội vội vàng vàng chạy về trong nhà, sắc trời bên ngoài đã tối, lúc mở cửa cô vẫn còn đang trò chuyện với bé con: “Đừng sợ đừng sợ, mẹ đã về rồi.”

Bé con đột nhiên cao giọng nói: “Đến rồi ạ?” Điện thoại “Pằng” một tiếng cắt đứt, Lâm Sơ không giải thích được.

Cửa vừa mở ra, bên trong nhà ánh đèn sáng choang, Lâm Sơ gọi tên bé con mấy tiếng, nhưng không thấy bé đáp lại.

Vừa mới nghiêng đầu, đã thấy Trầm Trọng Tuân đánh xích bạc, eo buộc tạp dề, (di.da.l.qy.do) tay nâng cái xẻng đứng ở đó, bắp thịt căng phồng tỏa sáng, loáng thoáng có thể thấy mồ hôi đang chảy ra.

Trầm Trọng Tuân nhỏ giọng nói: “Phòng bếp quá nóng, em ngồi chờmột lát, món ăn rất nhanh sẽ lên thôi.”

Lâm Sơ há miệng, hỏi: “Con trai đâu?”

Trầm Trọng Tuân cúi đầu nhìn mũi chân: “Tới nhà ba.” Anh thành thật nói: “Con lừa em trở về.” Lại tặng thêm một câu: “Anh dạy đấy!”

Lâm Sơ tức giận mà cười, ngồi một hồi, cô liếc về phía phòng bếp: “Tiêu rồi!”

Trầm Trọng Tuân “Ừ” một tiếng, không nhanh không chậm trở về rang thức ăn.

Cuối cùng một đĩa đồ ăn ra khỏi nồi, còn có một phần canh xương đang hầm, Trầm Trọng Tuân canh giữ trong bếp, khí nóng cuồn cuộn hun đến nỗi anh lại nhỏ ra một tầng mồ hôi, ánh mắt liếc thấy Lâm Sơ đứng nhìn ngó bên ngoài phòng bếp, anh ngoắc ngoắc tay: “Tới xem một chút xem cần thêm gia vị gì đi.”

Lâm Sơ chậm rì rì đi vào, mùi thơm nồng đậm, làm cho cô bụng đói kêu vang, mới vừa đi tới bên cạnh bếp, cô đã bị Trầm Trọng Tuân nhốt vào trong ngực, một nhánh hoa hồng từ trong túi tạp dề đưa tới trước mặt cô, Trầm Trọng Tuân nói thật nhỏ: “Con trai trộm được, đêm thất tịch vui vẻ!”

Lâm Sơ cũng không hỏi sao bé con lại trộm được, chỉ ửng đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào giọt mồ hôi trên xương quai xanh của anh, một giọt lại một giọt chảy xuống, sau đó rơi vào cơ ngực rắn chắc ẩn sau lớp tạp dề.

Trầm Trọng Tuân không biến sắc ngoắc ngoắc môi, đặt bông hoa hồng ở sau tai Lâm Sơ, cúi đầu xuống, dính vào bờ môi cô, giọng trầm thấp hùng hậu hấp dẫn lòng người: “Tuy anh đã lớn tuổi rồi, nhưng dáng người vẫn không thay đổi, em biết mà!” Anh nhẹ nhàng mút một cái: “Các cô nhóc trẻ tuổi, vẫn luôn không thể thỏa mãn anh!”

Lâm Sơ nuốt một ngụm nước bọt, âm thanh có chút nghe không rõ: “Anh quá sắc rồi. . . . . .” Nửa thân trần đeo trang phục tạp dề, hấp dẫn đến nỗi làm cho cô mặt hồng tim đập.

Trầm Trọng Tuân đã sớm ở trước mặt cô luyện thành da mặt dày, mũi dao đâm cũng không thủng. Anh nhẹ nhàng nhấc Lâm Sơ lên, đặt cô lên trên kệ bếp sạch sẽ, sau đó. . . . . . Thừa dịp bé con chủ động biến mất, anh tận chức tận trách hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng, coi tất cả những lời cầu xin tha thứ của Lâm Sơ thành ăn ở hai lòng.

Cuối cùng anh thở gấp nói: “Anh có được hay không, hả?”

Lâm Sơ khóc sướt mướt: “Được được, rất tuyệt!”

Đêm thất tịch giữa hè, Trầm Trọng Tuân sử dụng vóc người cường tráng và thể lực dẻo dai của mình, lại một lần nữa thuần phục Lâm Sơ.

Ai dám động tâm với Lâm Sơ, si tâm vọng tưởng! Anh ôm chặt Lâm Sơ vào trong lòng, đặt tay lên khuôn ngực căng tròn của cô mỉm cười mà ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.