Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm

Chương 12: Chương 12: Sống lại






Edit: Qin Zồ | Beta: Sabi

Nhà họ Trần là hộ hiếm có trong đại đội Bội Thu, dù có thể coi là như vậy, nhưng cũng không có chuyện ngày nào cũng được ăn thịt! Mỗi tháng ăn một lần thôi mà cũng trầy da tróc vảy lắm rồi, nên khi bà Trần vừa vào bếp nấu cơm, mấy đứa trẻ trong nhà lập tức xúm quanh cửa không chịu đi.

Bà Trần nhìn lướt qua tụi trẻ, quát: “Hôm nay nhà có khách, lát nữa vào bàn mà đứa nào dám cướp thịt ấy hả, hừ hừ!”

Bà cười lạnh một tiếng giống hệt bà ngoại sói, làm mấy đứa co rụt lại.

“Sau này đừng nói là ăn thịt, cả ăn cứt cũng đừng có mơ ăn ở nhà họ Trần!!!”

Mấy thằng cu gầy như que củi ngẩn tò te, bà nội còn không cho chúng ăn cứt kìa! Nghĩ đến đây, tụi nhỏ vô cùng lo lắng, rối rít đảm bảo: “Nội ơi, chúng cháu hứa sẽ không cướp thịt đâu.”

Tuy nói thế nhưng mắt vẫn dính chặt vào miếng thịt, miệng chảy nước bọt.

Nhưng, bọn chúng không dám tranh thịt ăn đâu!

Hức hức!

Chúng không muốn ăn cứt đâu, càng không muốn cả cứt cũng không có mà ăn!!

Nhà họ Trần nhiều con trai, tuy cậu năm không có con, cậu sáu thì chưa kết hôn, nhưng trong nhà giờ đã có chín đứa cháu rồi! Bị bà Trần hù dọa, bọn trẻ không dám nói câu nào, ngoan ngoãn núp ngoài sân.

Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm vừa vào cửa thì thấy cảnh tượng như vậy.

Chỉ nhìn mỗi tụi nhỏ thì đúng là không cảm thấy nhà họ Trần là hộ giàu có, đứa nào đứa nấy cũng gầy quắt queo, y hệt củ cải. Có điều Khương Điềm Điềm biết, người khác còn không bằng nhà bọn họ đâu.

Cuộc sống có khá hơn đi nữa thì vẫn khổ thôi.

Nhưng Khương Điềm Điềm cũng biết luôn, nhà họ Trần sẽ nhanh chóng phất lên.

Vì Tô Tiểu Mạch là người sống lại mà! Cô ấy ăn thịt thì kiểu gì người khác cũng chấm mút được tí thịt vụn. Mà kể ra thì, Tô Tiểu Mạch cũng không phải là dạng nhân vật sống lại thường gặp trong các cuốn tiểu thuyết thông thường đâu. Dù truyện thể loại này có hay đến mấy thì nữ chính cũng toàn kiểu ghét nghèo yêu giàu bỏ chồng rồi hối hận, đến khi sống lại thì ôm chặt đùi vàng của chồng trước.

Nhưng nữ chính Tô Tiểu Mạch lại không như thế, cô ấy thực sự rất tốt, mà cũng cực kỳ thảm.

Cũng vì cách triển khai độc đáo nên Khương Điềm Điềm mới nhớ khá rõ.

Đời trước khi nữ chính đi lấy chồng, cô với nhà chồng không hòa thuận lắm, mẹ chồng và mấy chị em dâu cũng không quá thích cô, hơn nữa cô ấy kết hôn ba năm rồi nhưng vẫn chưa có con, sống ở nhà họ Trần rất cực. Đúng lúc đó, nam chính Trần Thanh Bắc về nhà ăn tết, thế là cho cô ấy cùng mình đến đơn vị.

Theo lý mà nói thì cuộc sống sẽ trở nên tốt hơn, nhưng nào ngờ đây chỉ mới là bắt đầu cơn ác mộng. Tháng thứ ba kể từ lúc Tô Tiểu Mạch theo chồng, cô ấy cứu một người đàn ông của Ủy ban Cách mạng địa phương, người đàn ông đó yêu cô ấy ngay từ lần gặp đầu tiên, thế là cứ dây dưa quấn lấy. Không chỉ hại Tô Tiểu Mạch sinh non không thể mang thai, mà còn quấy nhiễu công việc của Trần Thanh Bắc, khiến Trần Thanh Bắc bị xử tội, về sau còn cưỡng hiếp Tô Tiểu Mạch. Hắn ta không chỉ làm mỗi chuyện bỉ ổi như thế, còn gài bẫy cố ý cho rất nhiều người “bắt gặp”.

Tô Tiểu Mạch không chịu nổi chỉ trích nên đã tự sát, nhưng may được Trần Thanh Bắc cứu, vợ chồng quyết định quên đi sự việc đau lòng, cùng vượt qua hoạn nạn.

Nào ngờ lúc này nhà ngoại của Tô Tiểu Mạch lại bắt đầu kéo chân sau, hai kẻ khốn kiếp nhà họ Tô ngày nào cũng đến nhà họ Trần gây sự, chỉ vì muốn ép con gái ly hôn. Vì mấy việc làm điên khùng của họ mà hại kế toán Trần mất việc, bà Trần gãy chân, nhà họ Trần rơi vào tình cảnh vô cùng khốn khó.

Vì không muốn liên lụy đến người khác nên Tô Tiểu Mạch dứt khoát ly hôn Trần Thanh Bắc, tha hương đi xa. Cô ấy đi một mạch ngót nghét mười tám năm, tới lúc quay về đại đội Bội Thu thì đã là thập niên 90. Chỉ có điều, nhà họ Trần không còn một ai.

Tuy năm xưa cô đã bỏ đi, nhưng người nhà bên kia vẫn thường hay đến gây rối nhà họ Trần. Nhà họ Trần còn chưa chịu được mấy năm đã gần như tan cửa nát nhà. Cỏ trên mộ phần Trần Thanh Bắc cũng cao chừng nửa người.

Tô Tiểu Mạch nổi điên đi tìm kẻ thù năm xưa, châm lửa phóng hỏa, có ý định ngọc đá cùng tan.

Rồi sau đó, cô ấy sống lại.

Chuyện cũ đầy bi thảm của Tô Tiểu Mạch được viết liền ba chương, có điều thời điểm Tô Tiểu Mạch sống lại là trước khi theo chồng ra tiền tuyến. Mà lần này, cô ấy quyết định ở lại không theo chồng nữa. Có lẽ vì đời trước quá khổ, nên đời này Tô Tiểu Mạch quyết định ‘ăn gian’. Cô ấy bỏ đi tính cách dịu dàng đằm thắm, dốc sức thành lập tập đoàn Thanh Mạch đồ sộ to lớn, đúng là xứng với bốn chữ ‘một đời dũng mãnh’.

Bố mẹ ruột, kẻ thù ở đời trước của cô đều phải ăn quả đắng, không có được kết quả tốt.

Lần này cô ấy thật sự không hề nương tay. Chính vì tàn nhẫn nên giữa cô và nam chính từng có khúc mắc ngăn cách, nhưng rồi cuối cùng Trần Thanh Bắc cũng biết vì sao Tô Tiểu Mạch lại trở nên độc ác như vậy. Kết thúc truyện là hai người hạnh phúc bên nhau trọn đời.

Còn về phần Trần Thanh Phong, cô cẩn thận nhớ lại các chi tiết trong truyện có liên quan đến Trần Tiểu Lục, nhưng mà cũng chỉ nhớ mang máng là hơn nửa bộ truyện, nhà họ Trần còn có một chú em út. Tuy chú út này gian xảo lười biếng lại ham ăn, nhưng ngoài hai ông bà Trần ra thì Tô Tiểu Mạch là người có thể dễ dàng tha thứ cho người này nhất.

Vì ở đời trước, Trần Thanh Bắc bị người đàn ông ở Ủy ban Cách mạng giám sát nên anh không thể đưa Tô Tiểu Mạch đi được, cũng may nhờ có chú út. Nhưng lúc đó Tô Tiểu Mạch không hề biết, sau khi cô ấy bỏ chạy, Trần Tiểu Lục đang đi về thì đúng lúc bắt gặp người đuổi theo, vì kéo dài thời gian cho cô nên cậu đã đi hướng ngược lại, kết quả ngã xuống vách đá chết không toàn thây. Mười tám năm sau trở về quê hương, Tô Tiểu Mạch mới biết chính cô đã liên lụy Trần Tiểu Lục mất mạng, cho nên bất kể Trần Tiểu Lục có ra sao thì cô ấy vẫn nhớ đến điểm tốt của cậu, càng khắc ghi điểm tốt của nhà họ trần. So với nhà họ Tô, nhà họ Trần thật sự rất hết tình hết nghĩa với cô.

Còn về vợ của Trần Tiểu Lục thì trong truyện không nhắc đến nhiều, chỉ nói qua qua là có một người như thế, tính cách cũng khá tương đồng Trần Tiểu Lục, rất giỏi nịnh nọt nữ chính, dựa vào đó mà kiếm miếng ăn. Đương nhiên là, tuy có người như thế nhưng không được miêu tả. ‘Đất diễn’ của cô ấy còn không bằng mấy đứa cháu nhà họ Trần.

Rất là bí ẩn.

Khương Điềm Điềm không phải là một người làm khó mình, tuy biết Trần Tiểu Lục trong truyện đã kết hôn, nhưng cô không thấy mình phải khó chịu hay ghen tuông gì cả. Bởi vì á, trong truyện toàn là chữ không, đâu phải chuyện thật xảy ra ngoài đời.

Nhưng bây giờ cô đã đến đây, đây chính là cuộc đời của cô.

Có lẽ những điều kia chỉ là các nhân vật hư cấu vô cảm trong sách, nhưng bây giờ, những thứ đó đều là cuộc sống cô có thể cảm thụ rõ ràng. Nên cô không cần cứ đâm đầu vào ngõ cụt làm gì cả! Vả lại, ai mà biết được, nhỡ người trong truyện đó, là cô thì sao!

Làm người thì không thể quá cố chấp được!

Cô và Trần Thanh Phong sống thật tốt, chấm mút chút canh thừa thịt nguội dưới hào quang của nữ chính cũng đủ rồi nha! Còn về việc nhà họ Trần có lụn bại hay không thì Khương Điềm Điềm rất yên tâm.

Tô Tiểu Mạch sống lại đã đủ để làm nên thay đổi to lớn rồi.

Chuyện này bắt đầu vì cô ấy, rồi cũng kết thúc vì cô ấy.

Còn về việc có nên làm ra sự nghiệp lớn như nữ chính hay không, thì bản năng Khương Điềm Điềm là “no no no” ngay.

Nếu chỉ cần nịnh nọt mà có ăn có uống, thì cô cần gì phải cố gắng nhiều! Nếu có thể làm con nhà giàu thì cần gì tự lập nghiệp nữa! Hơn nữa cô cũng đâu phải chưa từng giàu. Nhiều tiền tới mấy thì cũng chỉ là một con số, có thể vui chơi ăn uống vô ưu vô lo là tốt lắm rồi! Đợi thêm mấy năm nữa đi theo khi nữ chính ‘bật chế độ hack’ trong thời buổi cải cách mở cửa để kiếm chút tiền lẻ, cô và Trần Thanh Phong mua một căn nhà làm bà chủ nhà Bao Tô Bà*, cuộc sống tuyệt biết mấy!

(*Nhân vật bà chủ nhà trong bộ phim Tuyệt đỉnh Kungfu. Ảnh.)

bao-tc3b4-bc3a0

Nỗ lực vì sự nghiệp?

Không phải tính cách của cô!

“Nghĩ gì thế? Lúc thì chau mày lúc thì bĩu môi rồi lúc lại cười là sao?” Trần Thanh Phong khua tay trước mặt Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm lập tức lấy lại tinh thần, cô cười tít mắt ngẩng đầu lên, nói: “Em đang nghĩ chính sự mà.”

Trần Thanh Phong kéo ghế đẩu lại cho cô ngồi, hỏi: “Thế em nói anh nghe xem, em nghĩ chính sự gì?”

Khương Điềm Điềm khẽ nhướn mày, đáp: “Thiên cơ bất khả lộ!”

Hành động nhỏ của Trần Thanh Phong khiến Khương Điềm Điềm như uống nước đường, không hiểu vì sao mà cô lại thấy rất vui.

Vừa nãy còn mãi nghĩ chuyện của nữ chính, nhưng chỉ trong chớp mắt, Khương Điềm Điềm đã lập tức quẳng chuyện đó ra khỏi đầu! Đối với một cô gái mới 17 tuổi nhưng không cần đi học mà nói, thì yêu đương chính là điều quan trọng nhất! Cô di bước chân, chạm khẽ vào Trần Thanh Phong.

Hai cái con người này lại bắt đầu, anh đụng em rồi em đụng anh!

Bọn họ tự cho rằng hành động của mình rất bí mật, nhưng không biết là đã bị mọi người người nhìn thấy cả.

Vợ cậu hai đi làm về nháy mắt ra hiệu với vợ cậu tư đang phụ bếp, cả hai nở nụ cười mập mờ. Trần Thanh Phong nhìn hai bà chị dâu đang cười, thấp giọng giới thiệu với Khương Điềm Điềm.

Người có gương mặt nghiêm túc cay nghiệt là chị dâu hai Điền Chiêu Đệ, sinh được một gái ba trai, là con dâu bà Trần thích nhất.

Còn người có gương mặt chất phác đang lặng lẽ đốt lửa là chị dâu ba Hoàng Mỹ Linh, vì sinh ba lần mà cả ba đều là nữ, nên chị luôn cảm thấy khó ngóc đầu lên nổi.

Người có gương mặt vuông vức là chị dâu tư Vương Hương Xuân, sức lớn mà tính tình chua ngoa, sinh được một trai một gái.

Còn chị dâu năm chính là Tô Tiểu Mạch.

Đại gia đình này đúng là không ít người.

Khương Điềm Điềm lần đầu đến cửa làm khách, dĩ nhiên không đến lượt cô động tay làm việc, Trần Thanh Phong giới thiệu một lượt cho cô rồi lại kể qua qua về tính cách của các bà chị dâu. Nhưng dù Trần Thanh Phong không nói thì Khương Điềm Điềm vẫn áng chừng được.

Tuy không nhớ rõ nhưng vẫn biết người nào trông như thế nào.

Còn mấy chuyện khác thì dù có biết hay không cũng vậy thôi!

“Tiểu Lục, con dẫn bé Điềm đi rửa tay rồi vào ăn cơm.” Lúc này, bà Trần ở trong nhà gọi với ra, sau đó lại nói với con dâu tư ở bên cạnh: “Con đi xem vợ thằng năm thế nào rồi, hỏi nó có thể ra ăn cơm được không.”

Nhắc đến Tô Tiểu Mạch, giọng bà không mấy vui vẻ.

Dâu tư vội vàng lau tay rồi nói: “Vâng ạ, con đi liền đây.”

Chẳng mấy chốc, Tô Tiểu Mạch đã đi ra ngoài, trên đầu cô ấy còn quấn một lớp vải mỏng, nhưng dù là vậy thì vẫn không làm giảm giá trị sắc đẹp của cô.

Chỉ có điều, tuy trông cô ấy yếu ớt nhưng ánh mắt lại rất rắn rỏi.

Khương Điềm Điềm không hẳn là dạng biết nhìn người, nhưng cô cảm thấy, Tô Tiểu Mạch lúc này chắc chắn đã sống lại rồi, nhìn ánh mắt thôi là biết, không hề tỏ vẻ lép vế mà còn sâu không thấy đáy. Có ai mà không tò mò về nữ chính chứ? Tuy nữ chính này vẫn chỉ là nữ chính trải qua thảm kịch đời trước, vừa mới sống lại, vẫn chưa hoàn toàn biến thành nữ chính mạnh mẽ độc ác như trong truyện, thế nhưng cô vẫn tò mò chớp mắt, nhìn cô ấy thêm mấy lần.

Tô Tiểu Mạch cảm nhận được ánh mắt của cô.

Tuy đầu óc vẫn còn choáng nhưng Tô Tiểu Mạch biết, ở kiếp trước, chú út Trần Thanh Phong còn chưa kết hôn thì đã chết.

Đương nhiên đời trước cũng không có thời cơ đó, hay là, cũng có, nhưng có điều không thành?

Cô chỉ vừa quay về nên cứ cảm thấy mọi thứ khá mơ hồ.

Tô Tiểu Mạch không dằn nổi lòng, lại nhìn Khương Điềm Điềm thêm mấy lần.

Khương Điềm Điềm lập tức nở nụ cười đáng yêu vô hại.

“Nào nào, chuẩn bị dọn cơm thôi!”

Người nhà họ Trần từ lớn tới nhỏ, tính luôn Khương Điềm Điềm là vừa tròn 20 người! Bà Trần chia làm hai bàn, còn chưa sắp xếp gì thì Trần Thanh Phong đã kéo Khương Điềm Điềm ngồi xuống ghế, nói bâng quơ: “Mẹ, con và đồng chí Khương Điềm Điềm ngồi cạnh nhau.”

Bà Trần: “…”

Không đợi người khác ngồi vào chỗ, Trần Thanh Phong đã nhanh nhảu gắp cho Khương Điềm Điềm một miếng thịt, vui vẻ nói: “Điềm Điềm nếm thử tay nghề của mẹ anh xem, thế nào?”

Người nhà họ Trần: “…”

Bà Trần kìm nén kích động muốn đập chết Trần Thanh Phong, bà ngồi xuống bên cạnh Khương Điềm Điềm, nói: “Mọi người cũng ngồi đi.”

Sau đó, nhân lúc Khương Điềm Điềm không để ý, bà trừng mắt nhìn Trần Thanh Phong.

Trần Thanh Phong cười hềnh hệch, làm khẩu hình: … Con dâu!

“Mẹ, mẹ đang nấu canh trứng hả? Chỉ ăn mỗi bánh thôi thì khô khan lắm! Nhạt nhẽo không hà.” Trần Thanh Phong có gương mặt điển trai là thế mà lời thốt ra lại rất không biết xấu hổ.

Bà Trần siết chặt nắm đấm, cố không chụp lấy ghế đẩu đánh chết thằng ranh con này.

Con dâu, tất cả cũng chỉ vì cô con dâu ‘có thể có’!

Nhịn, bà phải nhịn, phải nhịn nữa!

Nụ cười của bà Trần biến dạng, bà “hiền từ” nhìn Trần Thanh Phong: “Mày xéo.”

Sau đó dịu dàng nói: “Bé Điềm chờ nhé, để thím đi múc canh cho cháu!”

Khương Điềm Điềm: “Cám ơn thím ạ!”

Hu hu hu, cảm động quá đi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.