Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm

Chương 3: Chương 3: Đường Tăng




Biên tập: Sabi

Beta: Qin Zồ

“Rộp rộp, rộp rộp, rộp rộp rộp rộp!” Khương Điềm Điềm cuộn bàn chân lại trên giường sưởi, hai lần một miếng, chưa được bao lâu thì một hộp bánh quy nhỏ đã chẳng còn mẩu vụn nào. Khoan hẵng nói, bánh nướng của thập niên 60 này làm ăn còn rất ngon nhé.

Ăn no rồi, Khương Điềm Điềm mới duỗi lưng vỗ bụng, bắt đầu làm việc thôi!

Dù trong phòng không tìm được món đồ gì khác nữa, nhưng mà Khương Điềm Điềm vẫn không dám đặt chiếc vòng tay vàng này lại chỗ cũ. Cô gói kỹ vòng hết ba lớp trong rồi ba lớp ngoài, sau đó đặt chiếc vòng tay đã gói cẩn thận vào hộp bánh quy. Như này còn chưa an tâm đâu nhé! Phải quấn thêm bên ngoài hộp bánh quy hai ba lớp nữa cơ.

Làm xong hết rồi, Khương Điềm Điềm mới ôm bảo bối của mình chui vào dưới giường phòng phía Tây, miệt miệt mài mài mà bắt đầu đào hang.

Vào những thời khắc mấu chốt phải học theo mấy bé chuột đó!

Đào sâu, đào sâu, đào thật sâu vào!

Cô gần như dùng hết sức từ thời cha sinh mẹ đẻ mà đào được hơn nửa thước đất, cuối cùng giấu kỹ món đồ. Khương Điềm Điềm sợ bị người khác phát hiện, bèn cởi giày ra sức đạp. Đạp cho bằng phằng rồi mới yên tâm. Từ dưới giường chui ra ngoài, cả người cô cũng biến thành con khỉ khô luôn.

Tuy đã đổi chỗ cho chiếc vòng vàng, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn không bỏ qua cái hốc tối nhỏ này, cô lấy hết số tiền đang có chuyển qua đây. Làm xong, Khương Điềm Điềm cảm thấy như ba hồn bảy vía cũng bay đi đâu luôn rồi —— mệt quá đi.

Cô dựa người vào tường, ngồi liệt trên băng ghế nhỏ, nhưng mà vẫn còn rất nhiều việc nhé. Có điều chắc là do uy lực của vòng vàng quá lớn, nên tuy Khương Điềm Điềm mệt chết đi sống lại thì tinh thần vẫn rất phấn khích.

Đúng là có tiền làm gì cũng nên nha!

Cô thế mà là người có vòng vàng ở thập niên 60 đó!

Là người tầm thường á hỏ? Đương nhiên không phải rồi nè.

Khương Điềm Điềm nắm chặt nắm tay, đứng lên thật khí thế: “Ui da!”

Không cẩn thật làm bím tóc quất lên mặt, Khương Điềm Điềm xoa mặt rồi cúi đầu nhìn cái đuôi ngựa dài đến eo, đúng là mái tóc khô vàng xác xơ! Dính đất hết rồi, cô tháo bím tóc ra, lắc lắc, bị bẩn là nhẹ đấy, lại còn rối như con điên.

Dù không soi gương thì Khương Điềm Điềm cũng tự biết nhất định trông vô cùng ngốc. Cô nghĩ ngợi rồi trở về phòng tìm cây kéo cầm đến nhà sát vách.

“Cốc cốc cốc.” Dù chỉ là một khoảng sân với hàng rào dày đặc, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn gõ cửa, cô còn có lễ phép đó nha.

“Ai thế!” Bà Vương nghe tiếng động thì đi ra, nhưng vừa mở cửa thì đã hoảng hốt lùi về sau hai bước: “Cháu cháu cháu… cháu làm gì thế!”

Giọng nói cũng thay đổi, bị hù rồi!

Khương Điềm Điềm mới tiến lên một bước, cười ngoan ngoãn: “Cháu là Điềm Điềm nhà bên đây.”

Bà Vương lại lùi thêm một bước, kêu lên the thé: “Cháu đừng có tới đây!!!”

Giờ đang giữa trưa, người nhà nghe tiếng bà Vương thì hấp tấp chạy từ trong phòng ra. Mà vừa trông thấy thế thì đúng là thiếu điều muốn trượt chân.

Khương Điềm Điềm đầu bù tóc rối, cầm cây kéo trong tay, chả khác gì một con điên, trông đáng sợ muốn chết.

“Con con con, con nhóc kia mày muốn làm gì! Giết người là phạm pháp đó!” Con dâu bà Vương vịn cửa phô trương thanh thế.

Khương Điềm Điềm: “???”

Cô nhận ra, giọng của hai người này chính là tiếng nói mà cô nghe trộm được. Đoạn, Khương Điềm Điềm mới trưng ra khuôn mặt tươi cười vô tội hết sức: “Mọi người hiểu lầm cháu rồi, cháu không có ý làm gì đâu mà. Cháu chỉ muốn nhờ mọi người cắt tóc giúp thôi.”

Cô chớp đôi mắt to, giòn giã bảo: “Tóc dài quá, phiền phức lắm.”

Người nhà họ Vương: “???”

Rốt cuộc thì gừng càng già càng cay, bà Vương là người phản ứng lại đầu tiên. Bà ấy nói: “Điềm, Điềm, Điềm Điềm ha! Cháu, cháu muốn bán, bán tóc à?”

Khương Điềm Điềm lập tức sáng mắt như đèn pha: “Tóc có thể bán được à? Cháu muốn bán!”

May quá cô tới nhờ nhà hàng xóm giúp đỡ, nếu không thì chả biết được rồi.

Đúng là bà con xa không bằng láng giềng gần đó.

“Thì ra cháu muốn bán tóc! Ta còn, còn tưởng là có chuyện gì đó.” Nghe Khương Điềm Điềm bảo chẳng qua chỉ muốn bán tóc, bà Vương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà liếc nhìn đầu tóc cô rồi chuyển sang chế độ lắm lời: “Tóc cháu tốt quá, bán rồi tiếc lắm.”

Với mái đầu xác xơ này mà thím còn nói ra được câu tóc tốt, thím tâng bốc cũng chẳng có tâm tý nào đâu! Khương Điềm Điềm phồng hai má.

Bà Vương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé phồng lên, tức khắc hiểu được ngay, có ai không phải nghèo kiết xác nên mới bất đắc dĩ bán tóc chứ!

Bà liếc mắt nhìn Khương Điềm Điềm đầy đồng tình: “Thôi cháu đừng tự cắt, không là phí lắm. Cứ đi thẳng tới tiệm cắt tóc ở công xã(1) đi. Chỗ đó của nhà nước, chỉ có nó thu nhận thôi.”

Sau đó lại chỉ vẽ cho cô: “Cháu gội đầu đi đã, nhìn cho được con mắt.”

Khương Điềm Điềm gật đầu: “Ý! Cảm ơn thím.”

Bà Vương: “Ối giời con nhóc này dẻo mồm nghê, chuyện bé tẹo, cảm ơn làm cái gì.”

Khương Điềm Điềm mím khóe môi, khẽ hỏi: “Vậy thím biết cách đi không ạ?”

Bà Vương: “Trời, cháu một thân con gái tự mình đến công xã á? Phải đi tới gần 2 tiếng đồng hồ đấy. Không được, à đúng rồi, sáng mai xe bò trong đội muốn sang bên kia đón thanh niên trí thức, cháu hỏi lại đại đội xem có thể cho mình đi cùng không…”

Khương Điềm Điềm lập tức sáng mắt!

“Được đó!”

Cô cầm theo cây kéo, tóc tai bù xù cứ thế xông ra ngoài.

Bà Vương: “…”

Đang còn muốn nói thêm điều gì nữa thì đã thấy Khương Điềm Điềm dừng bước, vừa đi đã quay về, lắp bắp hỏi: “Mà làm sao tới đại đội nhỉ?”

Khương Điềm Điềm gục đầu xuống, đang chuẩn bị viện cớ cho bản thân thì bà Vương lập tức nói tiếp: “Ôi cũng đúng, trước giờ cháu chưa từng sang đấy thì sao biết được! Đi thôi, thím dắt cháu đi.” Tiện thể còn buôn dưa lê được.

Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm, ngọt ngào bảo: “Tốt quá!”

Được đó, chẳng cần kiếm cớ nữa kìa!

“Điềm Điềm nè, Từ Thúy Hoa đi rồi, cuộc sống sau này cháu định làm sao đây?” Bà Vương thật dè dặt hỏi Khương Điềm Điềm.

Khương Điềm Điềm đánh mắt sang bên, đôi mắt cong cong: “Không phải còn có thím à?”

Bà Vương loạng choạng bước chân, đoạn lấy lại tinh thần vội vã nói: “Sao lại có thím ở đây? Chuyện này…”

Mắt Khương Điềm Điềm nom rất vô tội: “Thím sẽ tìm đối tượng cho cháu nhỉ?”

Bà Vương: “… Nói, nói vậy cũng không sai! Hóa ra cô ấy đã bảo với cháu rồi. Mà cũng đúng, sao có khả năng không dặn được. Này Điềm Điềm, cháu muốn tìm mẫu đàn ông như thế nào?”

Nếu đã nhận quà của người ta rồi thì bà cũng nên làm việc, giờ cứ dứt khoát hỏi thử con bé.

Khương Điềm Điềm: “Người đó phải có vóc dáng cao thật cao á.” Không thể giống bố cô được, có một mét bảy.

“Mặt cũng không cần đẹp trai quá, nhưng mà phải mạnh mẽ, góc cạnh rõ rệt.” Bố cô là một gã mặt trắng nhỏ(2) nha, không đáng tin cậy chút nào.

“Trong nhà nhất định phải có điều kiện tốt, cháu không muốn chịu khổ.” Việc ngu xuẩn nhất chính là đi theo đàn ông chịu khổ đó.

“Không muốn…” Điềm Điềm đang chuẩn bị nói tiếp thì bà Vương đã nhanh chóng cắt ngang. Bà nhìn Khương Điềm Điềm mà cạn lời, cảm thấy con nhóc này thiệt là không biết thân biết phận. Bà còn bảo mà, loại đàn bà đanh đá hung hãn như Từ Thúy Hoa thế kia thì sao tốt tính đến độ cho bà một khúc vải đỏ lớn thế được. Hóa ra là tại Khương Điềm Điềm thật tình không phải mối ngon mà!

Bà lúng túng cười nói: “À, chuyện này để sau từ từ hẵng nói.”

Khương Điềm Điềm gật đầu: “Vậy cũng đúng, không vội được, cháu còn bé mà, mới mười bảy thôi.”

Bà Vương: “…” Mười bảy không có nhỏ đâu.

Khương Điềm Điềm: “Thím ơi, nhà cháu không có củi, cháu phải đi đâu nhặt củi đây?”

Khương Điềm Điềm: “Thím ới, nhà cháu thiếu vài thứ, nên tới chỗ nào mua nhỉ?”

Khương Điềm Điềm: “Thím à, lương thực nhà cháu có thể không đủ rồi, phải xử lý sao đây?”

Khương Điềm Điềm: “Thím nè, phòng nhà cháu bị dột rồi, theo thím cháu nên kiếm ai giúp đây?”

Khương Điềm Điềm: “Thím ơiii…”

Bà Vương được từng đó tuổi rồi mà đây là lần đầu cảm thấy, có người đang cầm trống gõ tùng tùng tùng ở trong đầu bà. Quả thực là muốn lấy cả mạng già này đi mà! Não cũng muốn nổ tung luôn rồi, bà đè đầu xuống, hối hận vừa nãy mình rảnh nợ quá hay sao mà lại đi theo con nhóc này!

“Thím…”

Cả đoạn đường này bà Vương không biết mình đã nói gì nữa. Nhưng mà bà cựa quậy, Khương Điềm Điềm thiệt là giống với Đường Tăng trong chuyện xưa mà hồi bé bà từng nghe quá, thiệt chả kém chút nào.

Nếu bà làm yêu tinh thì cũng sẽ muốn ăn con bé, nói nhảm quá nhiều!

Mà còn, bốn năm sáu điều không biết!

Hai người “trò chuyện vui vẻ” với nhau cả đoạn đường đi tới ban chỉ huy đại đội. Ban chỉ huy đại đội cũng không có tý khác biệt nào với nhà dân bình thường. Có điều nếu so với nhà Khương Điềm Điềm thì chỗ này khá hơn một chút. Hai người còn chưa vào sân mà đã nghe được tiếng mắng vô cùng lớn truyền ra: “Cái thằng vô lại này, làm mười ngày mày có thể lười đến chín ngày, để xem tao có đánh chết thằng quỷ lười nhà mày không! Để mày tới đây làm tao mất hết cả mặt mũi! Tao đánh chết mày!!!”

“Bố, bố bố bố, con là con trai ruột bố đó nha!”

“Tao không có loại con ruột vô dụng như mày! Con trai bố mày nhiều, sớm biết mày là cái thằng vô lại lười biếng, đến mông còn không nhích được thì hồi đẻ mày ra tao đã ném lên núi cho sói ăn rồi!” Giọng nam cao vô cùng lớn tiếng, tiếng mắng chửi kiểu này thì không chỉ cổng chính, mà trong phạm vi mười dặm xung quanh đều nghe thấy được.

Có điều kiểu nói chuyện này rõ ràng không thể dọa dẫm người ta.

“Bố, từ hồi con ba tuổi đã không tin được kiểu đập này của bố, thì sao giờ con mười chín bố còn nói như vậy nữa? Không biến tấu thêm được gì nữa à, hèn gì bố làm kế toán mười mấy năm ở đại đội rồi mà không thăng chức được. Kiểu suy nghĩ thế này thì cũng chỉ làm được kế toán thôi! May mà đại đội trưởng và người trong đại đội bao dung bố. Nếu thật muốn ra ngoài làm thì bố có thể bị người ta bắt nạt đến chết đấy!” Dù câu trả lời vô cùng không đàng hoàng, nhưng mà giọng người nói lại rất dễ nghe, mang theo tinh thần tuổi trẻ nhẹ nhàng thoải mái.

Chẳng qua, nói kiểu này lại chọc vào tổ ong vò vẽ!

“Cái thằng ranh, thằng ranh con này! Mày còn dạy ngược lại bố mày á! Gậy đâu! Tôi nện chết nó, tôi phải đập chết cái thằng ranh con này!”

“Hổ dữ cũng không ăn thịt con đâu.”

“Cái loại con như mày, con hổ nó cũng phải tức mất nửa mạng!”

Trong sân lại tiếp tục một màn gà bay chó sủa.

Ban chỉ huy đại đội cũng không phải chỗ tách biệt, xung quanh đều có các hộ sinh sống. Hễ nhà nào có người là thò đầu ra nhìn hết.

Chỉ là chẳng ai ngờ, lúc này Khương Điềm Điềm đột nhiên nổi đóa!

Khương Điềm Điềm đột ngột kéo cửa sân ban chỉ huy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc tức giận: “Ai cho bác được quyền đánh người!”

Mọi người giống như đột nhiên bị điểm huyệt, lập tức dừng mọi động tác, sau đó tất cả chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía cô —— mặt mày xám xịt, tóc tai bù xù, cả người bẩn thỉu, trong tay còn cầm theo cái kéo.

Khương Điềm Điềm cũng nhanh chóng quét qua những người trong sân. Ngoại trừ Dương Quế Hoa mới gặp sáng nay thì còn có ba người đàn ông trung niên và một chàng trai gầy gò, cao lớn. Người bị đánh hẳn là cậu chàng này.

Mà trong ba người đàn ông trung niên kia có một người đang xách cây gậy gỗ, hẳn là để đánh người kia.

Cô nhớ đến mẹ của mình!

Khương Điềm Điềm giận hết sức: “Dù bác có sinh anh ấy ra thì cũng không đồng nghĩa với việc được tùy tiện đánh người, cho sói ăn cũng không được!”

Mọi người: “…”

Vẫn là mọi người: “??”

Hết chương 3.

Chú thích:

(1) Công xã: Là đơn vị tập thể hóa lớn nhất trong ba cấp bậc hành chính ở nông thôn trong thời kỳ từ năm 1958 đến năm 1985 ở Trung Quốc, được chia thành những đội và đoàn sản xuất. Các công xã có những chức năng kinh tế, chính trị và chính quyền.

(2) Mặt trắng nhỏ: Từ dùng để châm biếm mấy chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, phải sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.