Lại Kết Hôn Làm Vợ Chồng

Chương 6: Chương 6




Editor: Linh.

Mới cúp điện thoại thì có tiếng chuông reo lên, cô nhận máy liền nghe được một giọng nói kích động.

"Uy, là mình tiểu Ny đây! Cậu dạo này bận rộn cái gì vậy? Cũng không liên lạc với mình, không nhận thức chị em tốt là mình đây phải không?"

Chu Văn Kỳ nghe không khỏi cảm thấy buồn cười, nói đến người bạn học thời đại học Giản Ngải Ny này, cũng không biết nên coi là bạn xấu hay là bạn tốt, các cô đều yêu thích đồ ăn ngon và mua sắm, trước kia thường bao che cho nhau trốn học, giúp đối phương điểm danh kí tên, nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã cũng không quá đáng.

"Thì ra là tiểu Ny tử, mình bây giờ là bà chủ gia đình, kiêm chức giúp người làm thiết kế tạo hình, xem như là công việc tự do đi, mình có một trang web gọi là Thế giới kỳ diệu, Chu Văn Kỳ kỳ, cậu có thể lên mạng kiểm tra xem."

"Không nghĩ đến cậu tiến bộ như vậy, mình tìm việc làm đã mấy tháng, không có một cái phù hợp, thật phiền!"

"Từ từ đi, cậu cũng có thể cân nhắc tự mình gây dựng sự nghiệp nha!" Chu Văn Kỳ hiểu rõ cá tính của bạn tốt, cùng một dạng giống cô, chính là không thích cảm giác bị trói buộc, nếu như có thể tự do phát huy là tốt nhất.

"Hắc, bị cậu đoán trúng, mình gần đây quen biết một người bạn, chúng mình có dự định muốn gây dựng sự nghiệp, có lẽ là sẽ mở nhà hàng."

"A? Đến lúc đó nhất định phải nói cho mình biết, mình tìm người đến cổ vũ cho cậu."

"Cám ơn nha!" Giản Ngải Ny cười hắc hắc, chuyển cái đề tài nói: "Đúng rồi, kết hôn chơi có vui hay không? Nói mình nghe một chút!"

"Không thể nói chơi có vui hay không, bất quá cảm giác rất phong phú, Lôi Dực là một người đàn ông tốt, mình có thể gả cho anh ấy là phúc của mình."

"Cậu vốn không phải là rất phản đối sao?" Giản Ngảy Ny còn nhớ phản ứng trước đây của Chu Văn Kỳ, có thể nói là căm thù đến tận xương tủy, thiếu chút nữa không có rời nhà trốn đi, thế nào lại mới kết hôn không bao lâu đã động lòng?

"Đó là trước kia mình không có gặp qua, sau khi kết hôn mới phát hiện mình gặp được báu vật, chồng mình đối với mình rất tốt, tiền của anh ấy đều để cho mình tùy ý tiêu xài, mình thích bố trí trong nhà như thế nào đều có thể, anh ấy còn có thể rửa bát, cũng đi vứt rác, mua bữa sáng, cậu nói như vậy còn chưa đủ tốt sao?"

"Thật có tốt như vậy? Không cần phùng má giả làm người mập a!" Giản Ngải Ny vẫn là một bộ thái độ hoài nghi.

"Mình không biết hôn nhân của người khác là như thế nào, bất quá A Dực nhà mình đó là không cần phải nói, là người chồng tốt một trăm phần trăm, ba mẹ mình đã chứng nhận qua, phẩm chất tuyệt đối không có chút tỳ vết nào." Chu Văn Kỳ nhớ rất rõ ràng, kiếp trước lúc cô nhận được cuộc điện thoại này, hướng về phía bạn tốt oán trách một đống lớn, lại không biết Lôi Dực đang ở trong phòng ngủ bù, công việc của anh thời gian không nhất định, vừa đúng ngày này anh về nhà trước thời gian, cũng nghe được cô oán trách một đống lớn.

Lúc ấy bọn họ chiến tranh lạnh thật lâu, hai tuần lễ đều không nói chuyện, đem đối phương làm thành người vô hình. Bây giờ cô dĩ nhiên là sẽ không ngu xuẩn như vậy, bắt được cơ hội nói tốt về chồng, dù sao cũng không phải là nói dối, chỉ có thể nói hẳn là tương đối khoa trương, vẫn còn thể tiếp nhận.

Quả nhiên, chờ mấy phút sau khi cô cúp điện thoại, quay đầu lại vừa nhìn, chính là Lôi Dực đứng ở cửa phòng ngủ, khuôn mặt không biểu cảm có chút kinh ngạc, cô nhìn rút ra kết luận đó là kinh ngạc vui vẻ, chứ không phải là kinh ngạc tức giận, hắc hắc, lần này cô đã đoán đúng.

"A Dực, anh trở về lúc nào vậy? Cũng không nói với em một tiếng." Cô làm ra vẻ kinh ngạc nói.

"Thấy em đang nói điện thoại, nên không gọi." Lôi Dực trên mặt có chút nóng lên, hai tay đặt ở sau lưng, giống như là học sinh tiểu học. "Có một khách hàng buổi sáng đi sang nước ngoài, cho nên hôm nay không có việc, anh liền trở về nghỉ ngơi."

"Có đói bụng không? Em đi làm cơm cho anh." Cô dọn dẹp đồ trên bàn, khóe mắt lại lưu ý phản ứng của anh, thấy ánh mắt anh sáng ngời, miệng nhếch lên, xem ra là có dấu hiệu ngầm thoải mái a!

"Không cần, hôm nay chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn."

"Tốt, hôm nay em muốn ăn đồ ăn Thái Lan." Gần đây cùng khách hàng nói chuyện phiếm mới biết, nữ nhân ngày ngày nấu cơm sẽ thành phụ nữ có tuổi, ngược lại thỉnh thoảng nấu cơm sẽ làm cho đàn ông cảm động, cô phải nhớ rõ nguyên tắc này, về phần muốn ăn cái gì, anh vĩnh viễn không có ý kiến, cô cũng không so đo thay anh quyết định.

"Ừ..... Anh có cái này đưa cho em." Dạo này anh suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy mình làm được quá ít, đối với cuộc sống hôn nhân quá bị động. Kỳ Kỳ trời sinh tính hoạt bát, thú vui cuộc sống cũng nhiều, nếu như có một ngày cô chán ghét anh thì làm sao bây giờ?

"A, cái gì vậy?" Cô ngược lại rất kinh ngạc, kiếp trước anh chỉ đưa cho cô tiền sinh hoạt, cho đến bây giờ chưa từng tặng quà cho cô, hôm nay cũng không phải là sinh nhật cô hay ngày quốc tế phụ nữ, sao đột nhiên anh lại muốn lấy lòng cô?

"Anh... Nghe nói phụ nữ đều thích hoa."

"Cho nên?" Có lời thì mau nói, nhanh đưa quà có được không?"

Nhìn anh chậm rì rì từ phía sau lưng lấy ra một bó hoa, cô không khỏi vừa vui vừa buồn, bởi vì anh đưa chính là Cẩm chướng!

Cô cũng không phải là mẹ của anh, sao anh lại đưa hoa Cẩm chướng? Nhưng ngay sau đó cô nghĩ đến mẹ anh đã qua đời từ sớm, ngay cả cơ hội tặng hoa cũng không có, đã như vậy thì có sao đâu? Coi như cho anh một cơ hội tặng hoa, coi như đem cô trở thành mẹ anh cũng được.

"Cám ơn, em rất thích loại hoa này, sau này anh cũng phải đưa cho em đó!"

"Được." Anh thầm thở ra một hơi, các anh em đề nghị quả nhiên không sai, tặng hoa đúng là có thể lấy được lòng của phụ nữ, hôm nay lúc anh lái xe về nhà, tìm mấy cửa hàng bán hoa mới quyết định mua loại hoa này, có trắng có hồng cũng coi là xinh đẹp đi.

Anh không biết giữa bọn họ có tình yêu không, chỉ biết là anh nên chăm sóc cô, bảo vệ cô, để cho cô luôn giữ được nụ cười, còn có hi vọng cô đừng chán ghét anh, mặc dù anh là người đàn ông không thú vị, nhưng vẫn là một người đàn ông biết cố gắng.

Cô hướng về phía hoa tươi hít một hơi, ngẩng đầu lên dịu dàng nói: "Chờ ăn cơm xong trở lại, có muốn giúp em xoa bóp không?"

"Muốn." Mỗi lần xoa bóp đều sẽ ấn đến vùng đất nhạy cảm. Hai người đã là ngầm hiểu lẫn nhau, xoa bóp chính là ám hiệu thân thiết, Lôi Dực nghĩ thầm mình cũng coi như là có tiến bộ, bởi vì thời điểm đang làm việc phản ứng của cô rất tốt, sẽ không bảo anh nhanh một chút làm xong, ngược lại ôm anh không thả.

Chu Văn Kỳ tìm cái bình để cắm hoa, ngay sau đó dắt tay chồng, cười ngọt ngào nói: "Đi, chúng ta đi hẹn hò!"

Chu Văn Kỳ gần đây luôn rạng rỡ, nét mặt tỏa sáng, bởi vì cô cuối cùng cũng có công việc tâm đắc, đối với hôn nhân và gia đình cũng rất hài lòng, hơn nữa ở trên giường chịu đủ dễ chịu, dưới giường lại thường nhận được hoa, Lôi Dực cứ ba ngày sẽ đưa một bó hoa Cẩm Chướng, tuy nói có chút khô khan nhưng cũng là một phen tâm ý, bất quá cô phải suy nghĩ một chút biện pháp để cho anh tặng thứ khác, bởi vì cô không muốn mở một cửa hàng bán hoa chỉ bán hoa Cẩm Chướng a.

Giữa trưa, Chu Văn Kỳ mang theo khách hàng đến cửa hàng tóc, nhà tạo mẫu tóc thay khách làm tóc, cô ở một bên giải thích tạo hình mà khách sắp sửa đổi, trang phục, phụ kiện, thiết kế đồ cũng không thiếu, khách rất có chủ kiến, nhà tạo mẫu tóc cũng có ý kiến, ba người thảo luận sôi nổi.

Sau khi có quyết định cuối cùng, khách tò mò hỏi: "Cô dùng mỹ phẩm bảo dưỡng gì mà thần kỳ vậy? Da cũng phát sáng được!"

"Nào có? Tôi dùng cũng sẽ giới thiệu cho cô, tôi cũng không có giấu giếm." Chu Văn Kỳ rất có đạo đức nghề nghiệp.

"Đó chính là ma lực của tình yêu sao?" Khách cũng là phụ nữ, một chút liền thông suốt.

"Đâu có, đâu có, nữ nhân nghiêm túc mới là xinh đẹp nhất!" Chu Văn Kỳ ngoài mặt không thay đổi, nhưng đáy lòng lại âm thầm giật mình, giữa cô và Lôi Dực đã có tình yêu sao?

Từ khi cô sống lại đến nay, đã nhận định Lôi Dực là người đàn ông duy nhất trong kiếp này của mình, về phần có yêu hay không cũng không cưỡng cầu, bất kể như thế nào hai người là không thể cũng không thể tách ra.

Kết thúc case buổi sáng, buổi chiều Chu Văn Kỳ còn có một cuộc hẹn, ngồi xe taxi đến trung tâm, vừa vào nhà hàng đã thấy một cô gái mắt sáng, Giản Ngải Ny mặc một bộ quần áo giả da báo lại trang điểm, tám phần là buổi tối có party, ăn mặc như vậy có đủ rêu rao.

"Tiểu Ny, cậu cư nhiên không có đến muộn? Đây hình như là lần đầu tiên đi!" Dĩ vãng các cô đều là vua đến muộn, hôm nay Chu Văn Kỳ đã đến đúng giờ, không nghĩ đến Giản Ngải Ny so với cô còn sớm hơn, chẳng lẽ cô gái nhỏ này cũng sống lại?

"Tiểu thưKỳ Kỳ, hiện tại mình cũng là nhân sĩ của xã hội, sao còn có thể có tật xấu đến muộn?" Giản Ngải Ny để xuống điện thoại di động, mới vừa rồi cô đang nắm chặt thời gian ở trên mạng, xem tin tức các bữa tiệc lớn.

Chu Văn Kỳ nghe xong 'phốc xích' cười một tiếng, suy nghĩ một chút cũng có đạo lý, các cô cũng không còn là sinh viên đại học ham chơi của bốn năm trước, cũng phải có tiến bộ mới phải.

Hai người gọi một phần điểm tâm trà chiều, ngay sau đó bắt đầu thời gian tốt nhất của phụ nữ, cũng chính là ăn ăn uống uống nói chuyện phiếm không ngừng.

"Cậu gần đây thế nào? Có cần mình giúp giới thiệu cho một ít khách không?" Giản Ngải Ny đã xem qua trang web của bạn tốt, cũng học theo làm một cái, đáng tiếc phòng ăn còn chưa mở, thư nhắn lại dĩ nhiên là không có.

"Vậy còn phải hỏi? Cậu ít nhất phải giới thiệu cho mình mười người khách." Chu Văn Kỳ lấy ra một xấp danh thiếp, tuyệt không khách khí.

"Xem như cậu may mắn, nếu không phải là chúng ta có giao tình tốt, sao cậu khai thác được khách hàng?" Giản Ngải Ny sảng khoái đồng ý, cũng không khách khí nói lên yêu cầu. "Mình muốn mở một cửa hàng bán bánh ngọt, cậu cần phải giúp mình một chút, những việc như trang hoàng bố trí gì đó cậu thông thạo nhất."

"Thiết kế bên trong vẫn phải bỏ tiền tìm người thiết kế, mình nhiều nhất chỉ có thể giúp cậu trang trí thôi." Chu Văn Kỳ tự nhận mình là nghiệp dư trong nghiệp dư, thiết kế tạo hình còn có thể, việc thiết kế cửa hàng này quá khó khăn.

"Tốt, mình muốn chính là phong cách vui vẻ dễ thương, cậu am hiểu nhất, những việc trang trí kia phải dựa vào cậu."

"Ừ, cậu đưa mình tiền mua đồ là được rồi, không cần tiền công, nhưng là phải cho mình dán lên mạng tuyên truyền." Cô quyết định đem phần công việc này thành luyện tập, a, cảm giác không cần vì tiền mà phiền não thật tốt, nếu như cô vẫn còn ở ven đường phát truyền đơn, làm sao có thể đồng ý làm không công đây?

"Ok, bất quá tiền công vẫn còn phải xem đã, tình hình kinh tế của mình bây giờ tương đối eo hẹp, chỉ có thể cho cậu mức lương thấp nhất."

"Không cần đâu, chờ cửa hàng của cậu khai trương, đưa cho mình thẻ khách quý, để cho mình ăn đã ghiền là được."

"Sảng khoái, quyết định như vậy đi!" Giản Ngải Ny cũng không từ chối, dù sao hai người ở trong bốn năm đại học, chính là cậu giúp mình điểm danh, mình giúp cậu trốn học, bây giờ cũng không cần phải phân rõ ràng như vậy.

Chu Văn Kỳ uống trà lài cười cười, cô thật vui vì có thể giúp chút gì, không cầu giàu có sự nghiệp to lớn, có thể có một chút tác phẩm, một ít thành tích là đủ rồi, cô biết mình có mấy phần nặng nhẹ, không làm được nữ cường nhân, làm tiểu tài nữ cũng tốt.

"Cậu cũng mở một cửa tiệm đi? Cậu có thể bán quần áo, phòng làm đẹp, nếu như mở ở gần chỗ mình, mình ngày nào cũng sẽ đi cổ vũ cho cậu." Giản Ngải Ny là người cuồng mua sắm, chẳng qua là phong cách tương đối yêu diễm cuồng dã, không giống với Chu Văn Kỳ ngọt ngào thanh thuần.

"Mình sẽ suy nghĩ, chờ mình làm ổn một chút rồi nói." Cô không phải là không có tiền mở cửa hàng, chẳng qua là không muốn phung phí, số tiền kia đều là trưởng bối và chồng cho, tiền cô kiếm được còn chưa đủ nhét kẽ răng.

Giản Ngải Ny cũng không miễn cưỡng, gật đầu một cái nói: "Chồng cậu đâu? Lần sau mời anh ấy cùng nhau ăn cơm."

"Anh ấy không quen xã giao, nếu như không chủ động nói chuyện với anh ấy, anh ấy có thể cả ngày không nói lời nào, mình sợ cậu cảm thấy nhàm chán."

"Ít giả vờ, là sợ anh ấy bị mình hù dọa phải không?" Giản Đồng Ny nháy mắt mấy cái, lộ ra một tia thiếu nữ ôm ấp tình cảm. "Thật ra thì mình cũng có một đối tượng, chính là người bạn cùng mình mở cửa hàng, còn chưa có chân chính kết giao, bất quá mình biết anh ấy chính là có ý đó."

"Muốn mập mờ? Có chơi được hay không?" Nếu là vẫn còn học đại học Chu Văn Kỳ có thể sẽ rất hâm mộ, bất quá bây giờ cô đã kết hôn, dĩ nhiên là sẽ không ganh đua, chỉ coi như đang xem phim là được rồi.

"Mập mờ không rõ là thời gian đẹp nhất, một chút nữa anh ấy sẽ đến đón mình, cậu giúp mình giám định một cái."

"Không thành vấn đề, bây giờ mình rất biết nhìn người." Cô sống hai đời nhãn lực tự nhiên là có gia tăng, nếu như là lần nữa nhìn người không rõ thì nên đi đập đầu vào tường đi thôi.

Hai nữ nhân vui vẻ hàn huyên hơn hai giờ, rốt cuộc cũng có một người đàn ông xuất hiện, đó là một người đàn ông có nụ cười dịu dàng, dung mạo tuấn nhã, tư thái tiêu sái, rất có mấy phần hương vị của minh minh.

Thấy bạn trai xuất hiện, Giản Ngải Ny ánh mắt tỏa sáng, giọng nói cũng trở lên mềm nhũn uốn éo.

"Khụ! Mình đến giới thiệu, đây là bạn của mình La Kiến Lương, Kỳ Kỳ cậu biết rồi đó, mình muốn cùng anh ấy cùng nhau mở tiệm, đây là bạn học của em Chu Văn Kỳ, tụi em chính là chị em tốt cùng nhau mặc một cái quần."

La Kiến Lương gật đầu mỉm cười nói: "Chu tiểu thư em mạnh khỏe, anh có thể giống như tiểu Ny gọi em là Kỳ Kỳ không?"

"La tiên sinh, chúng ta vừa mới quen biết, vẫn nên gọi tôi là Chu tiểu thư đi." Chu Văn Kỳ thiếu chút nữa đã đem điểm tâm vừa ăn phun ra.

La Kiến Lương chết tiệt! Tại sao ông trời lại để cho cô đụng phải người đàn ông này? Dối trá, xảo quyệt, không biết xấu hổ, bất kỳ từ ngữ nào cũng không đủ để hình dung thống hận của cô đối với hắn, trước đây cô một người phụ nữ đã ly hôn gặp được một người đàn ông ưu nhã như vậy, nghĩ rằng hắn chính là chân mệnh thiên tử của mình ở kiếp này, kết quả lại là một cơn ác mộng!

Giản Ngải Ny có chút sửng sốt, không hiểu phản ứng này của Kỳ Kỳ là thế nào, không thể làm gì khác hơn là cười khan hai tiếng nói: "Một lần lạ hai lần quen, quen biết về sau sẽ chín, Kỳ Kỳ muốn giúp em trang trí cửa hàng, mọi người đều là người mình."

La Kiến Lương cũng phát giác mình bị xa lánh, nhưng vẫn biểu hiện phong phạm của nhân sĩ. "Thật tốt quá, tôi rất chờ mong tác phẩm của Chu tiểu thư."

"Tiểu Ny, mình còn có việc, cậu đem số liệu của cửa hàng gửi cho mình, mình sẽ suy nghĩ." Chu Văn Kỳ không có cách nào tiếp tục ở đây nữa, cô sợ mình sẽ thét chói tai, thậm chí trở thành người đàn bàn chanh chua chửi đổng, không thể làm gì khác hơn là đi trước.

"Vậy thì nhờ cậu, hôm nay mình mời khách." Giản Ngải Ny cứng ngắc cười nói, vẫn chưa hiểu rõ vấn đề nằm ở chỗ nào?" Không phải là nói sẽ giúp cô giám định đàn ông sao? Chẳng lẽ diện mạo của La Kiến Lương đáng ghét như vậy?"

"Chu tiểu thư đi thong thả, hôm khác gặp." La Kiến Lương khách sáo đứng lên tiễn cô.

Chu Văn Kỳ ngay cả tạm biệt cũng không nói ra được, gật đầu một cái liền xoay người rời đi, cũng không biết là mình ngồi lên xe bằng cách nào, thế nào về nhà, cả người thất hồn lạc phách, cái gì cũng không muốn làm trở về phòng nằm, cho đến khi trời tối cũng không bật đèn, hãy để cho bóng tối bao phủ đi, cô không muốn tỉnh lại.

Mông lung mở mắt ra, Chu Văn Kỳ phát hiện mình vừa sống lại, không, nên nói là cô trở về thực tế vốn có, cô vẫn sống tại căn nhà trọ cũ kỹ kia, vẫn còn ở trên đường phát truyền đơn, không dám về nhà, không dám nhớ lại, bởi vì cô ngu xuẩn và thất bại như vậy.....

Tại sao? Tại sao phải cho cô một giấc mộng đẹp rồi lại bắt cô tỉnh lại? Vốn là tuyệt vọng coi như xong, lần nữa nổi lên hi vọng là có bao nhiêu vui mừng, lần nữa mất đi hi vọng là có bao nhiêu trống rỗng, trong bầu trời đêm nếu như không có sao, thì vẫn nên không có sao đi, không nên đến một ngôi sao băng lừa gạt nước mắt của mọi người.

"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ! Em làm sao vậy?"

Nghe được giọng nói quen thuộc mang theo lo lắng kia, Chu Văn Kỳ lần nữa mở mắt ra, chỉ thấy ngoài cửa sổ đã là đêm đen, Lôi Dực cau mày ngồi ở mép giường, cô lúc này mới hiểu rõ, thì ra mới vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, là giọng của anh đem cô gọi dậy, nếu như không có anh, phải chăng cô sẽ chỉ có hai bàn tay trắng?

"Em... Em mơ thấy một cơn ác mộng."

"Mơ thấy cái gì?" Anh vén ra mấy sợi tóc phân tán trên trán cô, thấy cô sắc mặt tái nhợt, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh, thật chỉ là một cơn ác mộng? Nếu như là để cho ông nội nhìn thấy, nhất định sẽ nói phải tụng kinh, còn phải uống nước phép!

Vừa rồi anh về đến nhà thấy trong nhà không có bật đèn, nghĩ là vợ mình không có ở nhà, vào phòng ngủ lại nhìn thấy cô nhắm chặt hai mắt nằm ở trên giường, trong miệng còn nói lẩm bẩm, anh nghe không rõ cô đang nói cái gì, chỉ thấy cô vẻ mặt thống khổ, giống như là bị bóng đè, vội vàng đem cô gọi dậy.

"Em mơ thấy sau khi hai chúng ta kết hôn vẫn luôn không vui, cho nên em liền nói ra muốn ly hôn... Sau đó em bị một người đàn ông thối nát lừa, anh muốn cùng người khác kết hôn, em không dám trở về nhà ba mẹ, một mình cô đơn..." La Kiến Lương xuất hiện khiến cho cô vô cùng khủng hoảng, tổng cảm thấy ông trời là cố ý trêu cợt cô, ở thời điểm đường làm quan của cô rộng mở lại đánh đến một tia sét, nhắc nhở cô rằng chuyện không có đơn giản như vậy, sống lại cũng không có tốt đẹp như vậy.

Nghe được hai chữ ly hôn, chân mày của anh càng nhíu chặt hơn. "Sao lại mơ thấy loại ác mộng này?"

"Không biết, có thể là gần đây quá mệt mỏi."

"Ngày mai em đem công việc trên tay xử lý một chút, ngày kia anh xin nghỉ phép, chúng ta đi ra ngoài đi dạo." Thời gian này anh bận làm vệ sĩ cho một nhân vật lớn, hai, ba ngày mới về nhà một lần, không biết vợ mình lại mệt đến trình độ này, lập tức không khỏi có chút tự trách, xem ra tặng hoa đã không đủ chăm sóc, anh phải hỏi đám anh em những tuyệt chiêu khác mới đc.

"Được." Cô cũng cảm thấy mình quá căng thẳng, vội vã muốn làm tốt mỗi việc, đột nhiên đụng phải đại tiện nam, mới có những thứ cảm xúc phập phồng này.

Sống lại đến nay cô vẫn tin tưởng là mình may mắn, chỉ cần cố gắng bỏ ra là có thể thay đổi được tất cả, ai ngờ ông trời lại đưa đến cho cô một khảo nghiệm lớn như vậy, chỉ cần vừa nghe đến ba chữ La Kiến Lương, cô sẽ nghĩ đến chuyện nghĩ lại mà kinh trước đây, bảo cô sao có thể lấy dũng khí đi đối mặt?

"Không phải sợ, có anh ở đây." Anh không biết an ủi cô thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cô, hôn lên mặt cô, khẽ vuốt mái tóc dài của cô, yên lặng chờ cô khôi phục lại bình tĩnh.

An tĩnh một chút, cô mới lại mở miệng nói chuyện. "A Dực, có phải là em rất thất bại, rất ngu xuẩn không?"

"Anh cảm thấy em rất tốt." Có thể cô không phải là hoàn mỹ như vậy, nhưng là vừa vặn xứng với anh, anh chưa từng nói qua yêu cũng chưa từng lấy vợ, sau khi cùng cô sớm chiều chung sống cũng là rơi vào cảnh đẹp, giống như tất cả nên đầy đủ như vậy.

"Nếu như có một ngày em nói với anh em muốn ly hôn, anh nhất định phải nói không thể, có được hay không?"

Anh quả thật là run như cầy sấy rồi, mới kết hôn không bao lâu liền nói ly hôn, rốt cuộc là cái ác mộng gì để cho cô có loại ý niệm này? Vẫn là anh bình thường quá sơ sót cô, thậm chí ngay cả tâm sự của cô cũng không nhìn ra được?

"Chúng ta sẽ không ly hôn, anh sẽ không đồng ý."

"Ừ, vậy thì tốt." Cô nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, muốn nói cũng không nói lên được.

Lôi Dực nhìn vợ yêu trong ngực, ngủ rồi vẫn không yên ổn, giống như cất giấu rất nhiều bí mật nặng nề, anh nghĩ thầm quả nhiên mình làm được không đủ, nếu không sao lại để cho cô bất an như vậy? Cô nghiêm túc và tích cực, anh cũng nhìn ở trong mắt, mà ăn chỉ là tặng mấy bó hoa, so với cô không thấm vào đâu.

Đêm nay, hai người không giống như bình thường ngủ được ngon, cũng không có nhiệt liệt triền miên, ngược lại mỗi người đều ôm tâm sự của mình, mong đợi ngày mai đến, theo lý thuyết ngày mai sẽ phải tốt hơn, không phải sao?

Nghi Lan, Tiều Khê.

Lái xe đi qua đường hầm Tuyết Sơn, rất nhanh sẽ đến làng Ôn Tuyền, dọc đường đi Lôi Dực và Chu Văn Kỳ không nói nhiều, để cho âm nhạc chậm rãi phát ra, phần lớn là album cô mua, nhạc nhẹ, nhạc cổ điển, nhạc jazz, không có lời ca chỉ có nốt nhạc, phù hợp với yêu thích của anh.

Lôi Dực không biết vợ anh là làm sao, ra ngoài nghỉ phép lại thiếu hăng hái, vẻ mặt trầm tư giống như là tâm sự nặng nề, chẳng lẽ anh đã để cho cô chán ghét?

Ngày hôm qua anh đã hỏi đám anh em, trừa tặng hoa tặng quà, quan trọng nhất là lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần nói mấy câu dễ nghe, nữ nhân sẽ ngây ngốc, có lúc còn hữu dụng hơn so với nhẫn kim cương và hàng hiệu.

Anh lúc ấy vừa nghe xong liền không có tinh thần, bởi vì đây chính là vết thương trí mệnh của anh, tài ăn nói không tốt chính là không tốt, cho dù ăn tiên đan cũng không đổi được, mua quà chỉ cần chịu tốn tiền là được, dụ dỗ nữ nhân lại cần tài hoa bẩm sinh và trường kỳ rèn luyện, mà anh vừa khác biệt lại thiếu.

"Kỳ Kỳ..." Anh muốn hỏi cô có chuyện gì phiền não, nhất thời cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

Nhìn người đàn ông bên cạnh muốn nói lại thôi, Chu Văn Kỳ nhiều ít cũng đoán ra tâm tư của anh.

"A Dực, em không sao, chỉ là đang suy nghĩ một vài vấn đề, cho em một chút thời gian là tốt rồi."

"Ừ." Có vấn đề gì mà không thể nói cho anh biết, chỉ có thể dựa vào chính mình nghĩ đáp án? Anh thiếu chút nữa đã nói ra lời, nhưng vẫn là cắn răng nhịn được.

Mặc kệ chồng mình có hài lòng về câu trả lời của mình hay không, Chu Văn Kỳ lại lần nữa lâm vào suy nghĩ của mình, ngày đó cô chưa chuẩn bị tâm lý đã gặp phải La Kiến Lương, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn, mặc kệ bạn tốt thiết kế cửa hàng, mặc kệ bạn tốt có hay không sẽ bị lừa gạt, những thứ kia đều không liên quan đến chuyện của cô, cô chính là không muốn có bất kỳ dính líu nào với La Kiến Lương.

Song khi cô tỉnh táo lại và để tay lên ngực tự hỏi, đi rồi là có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao? Không thể nào, nếu như có ngày cô nghe được tin tức Giản Ngải Ny bị lừa gạt, nhất định sẽ có cảm giác tội lỗi, thậm chí cảm thấy mình cũng là một tên lừa gạt.

La Kiến Lương ngoài ý muốn xuất hiện, có thể nói là vấn đề khó khăn lớn nhất từ khi cô sống lại đến nay, nếu như cô vì vậy mà trốn tránh, có thể sẽ mất đi dũng khí, năng lực và tôn nghiêm, nếu như không triệt để đem hắn đánh bại, cô sợ vẫn sẽ tiếp tục nằm mơ thấy ác mộng.

Nhưng cô thật sự có thể?

Lái xe đến khách sạn Ôn Tuyền, sau khi hai người check in xong liền đến phòng ăn ăn cơm trưa, mặc dù gọi phần cơm hai người ăn, nhưng phần lớn đều là từ Lôi Dực giải quyết, anh không khỏi cau này hỏi vợ: "Sao em ăn ít vậy?"

"Không có khẩu vị." Chu Văn Kỳ cầm đũa đảo thức ăn trong bát, sắc hương vị đều có, chính là cô không có tâm trạng để ăn.

Anh do dự một chút, cuối cùng hỏi: "Kỳ Kỳ, em có phải là... Mang thai?"

"Không có, em tuần trước đã có dì cả, anh không biết?"

"Ừ." Nhẹ nhàng một từ, nhưng lại mang đến áp lực nặng nề, tuần trước công việc của anh quá bận rộn, về nhà tắm xong liền đi ngủ, căn bản là không có chú ý đến tình trạng đặc biệt của vợ, bây giờ nói ra thật là lúng túng.

Chu Văn Kỳ cũng cảm thấy đề tài này rất nhạy cảm, kết hôn hơn ba tháng, bọn họ vẫn không có tránh thai, tại soa còn chưa có tin tức tốt? Gần đây người nhà của hai người bọn họ cũng đã đi làm kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói cô và Lôi Dực tất cả đều bình thường, nói như vậy có phải là do cô quá nóng lòng hay không? Bởi vì biết các trưởng bối đều mong có một sinh mệnh mới, nên mới có thể đặc biệt mong đợi lại đặc biệt lo âu?

Lúc này phục vụ sinh đưa lên món điểm tâm ngọt và cafe, trầm mặc cùng lúc cũng phủ xuống ở trên bàn ăn, có một số việc trong lòng biết rõ là tốt rồi, một khi nói sẽ khỏi miệng thì có thể sẽ có khúc mắc, không bằng yên lặng để lắng đọng tất cả.

"A Dực, em muốn nhờ anh giúp em một chuyện." Cuối cùng, cô quyết định chủ động đối mặt, không muốn tiếp tục làm con rùa đen rụt đầu.

"Được."

"Em còn chưa có nói là chuyện gì mà!"

"Chuyện gì cũng có thể, anh sẽ giúp em làm." Anh đang áy náy, cô có thể cho anh cơ hội biểu hiện, đó là không thể tốt hơn.

Chu Văn Kỳ 'phốc xích' cười một tiếng, người đàn ông này càng ngày càng biết nói chuyện, đầu gỗ cũng không phải là đầu gỗ, thật là vừa đáng ghét vừa đáng yêu. "Là như thế này, em có một người bạn học thời đại học gọi là tiểu Ny, chính là lần trước em nghe điện thoại mà anh nghe lén đó, còn nhớ rõ không?"

Anh nghiêm túc nói: "Anh nhớ, nhưng anh không có nghe lén,"

"Hừ!" Cô cố ý trừng anh một cái. "Tiểu Ny quen một người đàn ông, muốn cùng đối phương hợp tác mở cửa tiệm, nhưng là em cảm thấy người đàn ông đó có vấn đề, anh giúp em điều tra một chút, em sợ tiểu Ny bị người lừa."

"Người đàn ông kia có vấn đề gì? Em trước nói một chút xem."

"Ách.... Là trực giác của em, giác quan thứ sáu của phụ nữ anh có hiểu hay không?" Lúc này cô thật đúng là nói không ra La Kiến Lương có điểm nào đáng hoài nghi, trừ nhớ lại đời trước cô bị hãm hại thê thảm, cô căn bản không có chứng cớ để có thể lên án hắn.

Ai ngờ Lôi Dực không có chút nào do dự, gật đầu một cái nói: "Có tư liệu về hắn hay không?"

"Có có có, để em viết cho anh."

"Anh sẽ mau chóng điều tra, em không cần lo lắng." Anh không hiểu vì sao cô lại để ý như vậy, nhưng mà nếu có thể để cho cô an tâm, anh rất thích vì cô làm một chút gì đó, cũng đền bù mình miệng lưỡi thiếu sót.

"Cám ơn, tiểu Ny tử là bạn tốt nhất của em, cô ấy giống em có chút ngốc, bất quá là bọn người bạn rất giảng nghĩa khí."

"Chuyện của em cũng là chuyện của anh, bạn của em cũng là bạn của anh."

"Oa, sao anh trở lên biết ăn nói như vậy?" Cô trợn to cặp mắt tò mò hỏi.

Anh 'khụ' một tiếng, không quá tự nhiên nhìn sang chỗ khác. "Anh không có."

"A Dực, em đến bây giờ vẫn chưa có mang thai, có phải anh rất thất vọng hay không?" Nếu như có thể, cô cũng muốn mình sớm mang thai sinh con, để cho tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng có lẽ chính là mong đợi càng cao thất vọng càng sâu, huống chi cô bây giờ tâm trạng phập phồng không chừng, cho dù mang thai cũng làm không tốt dưỡng thai, đợi đến khi giải quyết La cặn bạ cái phiền toái lớn này, thì có thể tất cả đều sẽ hài lòng.

Anh không trực tiếp trả lời, ngược lại lại nói ra một chủ ý. "Chờ chút nữa trở về phòng, anh trước giúp em tắm, sau đó sẽ giúp em xoa bóp."

Cô nghe xong sửng sốt, bỏi vì ở giữa bọn họ, tắm và xoa bóp đều là ám hiệu thân mật, xem ra là anh định tự mình thể nghiệm, không muốn nói suông chứ không làm!

Suy nghĩ một chút, cô không nhịn được trêu chọc anh: "Không muốn, em muốn đi ngâm suối nước nóng."

"Tốt, chúng ta cùng nhau."

Nhìn người đàn ông ý chí kiên định ở đối diện , trong lòng cô mây đen từ từ tản ra, giống như chỉ cần có anh, tất cả đều sẽ tốt.

Sống lại cả đời này, may mắn nhất là trừ tìm được mình, cô còn tìm được anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.