Lại Kết Hôn Làm Vợ Chồng

Chương 10: Chương 10




Editor: Linh.

“Bác sĩ, vậy con gái tôi bây giờ như thế nào? Con bé không sao chứ?” Lòng Diêu Nhu An sắp như lửa đốt, bảo bối của bà vì sao mệnh lại khổ như vậy? Xem ra không chỉ cần cầu bùa bình an, còn phải lạy chú sinh nương nương, đốt hai ngọn đèn quang minh, nhiều thêm chút tiền nhang khói, bất kể muốn làm cái gì, chỉ cầu có thể giữ được con gái.

“Trước nằm viện quan sát mấy ngày, chỉ cần không ra máu nữa, sản phụ và thai nhi cũng sẽ không gặp nguy hiểm, sau khi xuất viện nhất định phải chú ý dưỡng thai, tôi sẽ bảo hộ sĩ đưa số liệu cho mấy người tham khảo.”

“Cám ơn bác sĩ, xin giúp đỡ nhiều hơn.” Chu Diệu Đình có kinh nghiệm hai lần bồi vợ sinh, nghĩ thầm nếu mình học thật tốt, một thai này của em gái tuyệt đối không thể có chuyện.

“Đây là việc chúng tôi nên làm, chờ bà Lôi chuyển đến phòng bệnh, mọi người cũng có thể đi thăm.”

“Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ!”

Xuyên qua một số người cùng quan hệ, bọn họ yêu cầu một gian phòng bệnh hai người cao cấp, Lôi Dực và Chu Văn Kỳ nhất định phải nằm viện, anh là bị đánh quá nhiều thuốc mê, thể lực suy yếu phải nghỉ ngơi, cũng kiểm tra tình hình dược tính, còn cô lại bởi vì lo lắng quá độ, mất máu quá nhiều, nhất định phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng.

Một giấc ngủ này của Chu Văn Kỳ kéo dài đến sang hôm sau, hoàn toàn không biết thế sự biến hóa, khi cô tỉnh lại phát hiện mình nằm ở bệnh viện, giường bệnh bên cạnh còn có một người khác, chính là Lôi Dực chồng cô, lúc này anh đã ngồi dậy, dung một đôi mắt lo lắng nhìn cô.

“A Dực, tại sao em lại ở bệnh viện?”

Lôi Dực kéo khung sắt treo túi truyền dịch, chậm rãi đi đến mép giường của vợ. “Em vì quá mệt mỏi nên té xỉu, còn có… Kỳ Kỳ em mang thai, chúng ta sẽ có con.”

“Thật? Em mang thai?” Cô vẫn lo lắng rằng mình không thể mang thai, không nghĩ đến lại ở thời điểm bối rối như vậy biết được tin vui, nhưng là vẻ mặt của Lôi Dực sao là lạ? Không phải là anh cũng thích đứa bé, hi vọng có con của bọn họ sao?

“Bây giờ em rất suy yếu, nhất định phải cẩn thận dưỡng thai, hai ngày nay em cho rằng đại di mụ đến, nhưng thật ra là… Dấu hiệu sinh non.” Khi anh nói ra hai chữ sinh non này, trái tim liền thấy một trận co rút đau đớn, anh ngay cả nghĩ đều không nguyện suy nghĩ, rồi lại không nhịn được suy nghĩ, vạn nhất vợ anh sinh non, không có đứa bé than thể cũng bị tổn thương, anh sao còn có thể bảo vệ cô, chăm sóc cô?

“A?” Cô còn tưởng rằng thân thể mình không tệ, làm sao lại nghiêm trọng như thế? Mấy ngày nay ra máu là dấu hiệu sinh non? Trời ạ, nếu như cô không cẩn thận mất đi đứa bé, cô có thể sẽ làm ác mộng cả đời, vĩnh viễn không có cách nào tha chứ cho mình vô tâm sơ suất!

“Đừng lo lắng, bác sĩ nói đã cầm máu, chỉ cần dưỡng thật tốt, mẹ con nhất định sẽ bình an."

“Ừ, em sẽ cố gắng.” Cô thử bình phục tâm trạng của mình, kích động sẽ chỉ làm cả người thêm mệt mỏi.

Lôi Dực đưa tay sờ sờ mái tóc của vợ, chợt trong lúc đó nói không ra lời, không phải là không có lời nào để nói, mà là thiên ngôn vạn ngữ khó có thể mở miệng, có rất nhiều chuyện không phải cứ cố gắng là có thể đạt thành, có rất nhiều bất đắc dĩ nhưng là không thể không tiếp nhận, có lẽ anh cũng có biến chứng mang thai, tâm tình phập phồng khó có thể bình tĩnh, những ngày kế tiếp chỉ sợ sẽ càng ngày càng lo lắng hơn đi?

Thời gian yên tĩnh cũng không kéo dài được lâu, Diêu Nhu An đẩy cửa phòng ra đi vào, nhìn con rể ngồi ở bên giường bệnh của con gái, lòng tràn đầy an ủi cười nói: “Hai đứa đều đã dậy rồi a? Bác sĩ nói một lát nữa sẽ đến tuần tra, mẹ đi mua cho hai đứa thức ăn dễ tiêu hóa, hai đứa có gì cứ từ từ nói, Kỳ Kỳ con không được suy nghĩ nhiều nữa, phải nghĩ thay cho đứa bé, có nghe hay không?”

“Nghe được, cám ơn mẹ.” Chu Văn Kỳ ngoan ngoãn trả lời.

Diêu Nhu An xoay người đóng cửa lại, để lại không gian cho đôi vợ chồng.

“A Dực, sao anh cũng phải truyền nước biển? Anh có khỏe không?” Lúc này Chu Văn Kỳ mới phát hiện ra có cái gì không đúng, cô là té xỉu cùng mất máu mới phải bổ sung dinh dưỡng, như vậy anh đây? Là bị thương ở đâu? Cô không dám tưởng tượng anh bị bắt cóc, trừ bị chụp ảnh khỏa than còn có cái gì?

Lôi Dực nhìn ra vợ mình lo lắng cùng vẻ mặt không dám hỏi nhiều, vì vậy chủ động giải thích: “Ngày đó anh lái xe đi làm, phát hiện có xe theo dõi mình, chờ hai bên vừa xuống xe liền đánh nhau, anh không nghĩ đến đối phương dùng thuốc mê, sau đó anh cũng bất tỉnh nhân sự, mãi cho đến khi ông nội và chú Đinh xuất hiện. Đinh Phiên Phiên có nói cô ta chỉ chụp hình, mấy vệ sĩ cũng ở hiện trường, quần áo là vệ sĩ cởi, không có xảy ra chuyện khác.”

Thẳng thắn mà nói, Lôi Dực không quá tin tưởng lời của Đinh Phiên Phiên, người phụ nữ điên đó cái gì cũng làm ra được, nhưng anh nguyện ý tiếp nhận phần giải thích này, bởi vì đối với tất cả mọi người đều tốt, thân là một người đàn ông đụng phải chuyện như vậy, sĩ diện tất nhiên là không qua được, tiếp tục tìm tòi điều tra lại có thể tổn hại nhiều hơn.

Nếu như đối phương không phải là cháu gái của chú Đinh, nếu như sự kiện lần này không bao gồm khỏa thân, anh nhất định sẽ báo cảnh sát, đáng tiếc thực tế không cho phép anh làm như vậy...

Nhìn chồng mình vẻ mặt phức tạp, Chu Văn Kỳ lập tức tỏ rõ tâm ý. “Bất kể như thế nào, em chỉ cần anh bình an là tốt rồi.”

“Ừ, em cũng phải bình an, bảo vệ tốt cho mình còn có con của chúng ta.” Anh không muốn nhớ lại chuyện xảy ra ở khách sạn, có thể trở về bên cạnh vợ mới là quan trọng nhất, cảm tạ ông trời phù hộ! Bác sĩ nói thể chất của anh đặc biệt nhạy cảm với thuốc mê, cần nhiều thời gian khôi phục hơn so với người bình thường, nếu như bị đánh thuốc mê nhiều hơn chút nữa, chậm một chút không có đưa đi bệnh viện, có lẽ sẽ tạo thành hậu quả không cách nào cứu vãn được.

Vừa nghĩ đến chuyện này, anh không khỏi âm thầm kinh hãi, anh tự nhận mình có kinh nghiệm từng vào sống ra chết, nhưng lần này hoàn toàn là thân bất do kỷ, muốn mạnh mẽ chống cự cũng không có cơ hội, để cho anh hiểu ra được sức người nhỏ bé, vận mệnh cường đại, có lúc không thể không tin số mệnh.

“A Dực... Anh làm sao vậy?” Cô thấy đôi mắt anh mờ mịt, sợ anh bởi vì chuyện này mà lưu lại bong ma trong lòng, vội vàng cộng thêm một câu. “Những hình kia em khóa ở trong két sắt, chờ đến lúc về nhà chúng ta liền đốt.”

Vẻ mặt của anh rốt cuộc chuyển thành bình tĩnh, gật đầu nói: “Bên chú Đinh xử lý cũng rất sạch sẽ, sẽ không có ai truyền đi.”

“Vậy thì tốt.” Cô không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, trừ phi anh tìm người nói chuyện, nếu không cô sợ làm anh bị tổn thương tự tôn.

Cô không muốn nói chuyện, anh lại có suy nghĩ khác, đưa tay đỡ cô ngồi dậy, sợ thân thể cô còn yếu, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, lại kề sát vào tai cô nói: “Kỳ Kỳ, anh muốn hỏi em một chuyện, em có thể không trả lời, không cần miễn cưỡng.”

“Ừ, anh nói đi.” Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, nhiệt độ quen thuộc làm cho cô cảm thấy an tâm.

Anh trước tiên hôn mấy cái lên mặt cô, chờ gương mặt tái nhợt của cô có chút đỏ ửng, mới cẩn thận hỏi: “Có phải em thường nằm mơ thấy ác mộng, nằm mơ thấy anh chết?”

Không phải anh cô ý muốn kích thích cô, cũng không muốn tạo áp lực cho cô, bác sĩ nói qua cảm xúc của phụ nữ có thai là vấn đề rất quan trọng, nhưng anh cảm thấy đây là một nút thắt lớn trong lòng cô, nếu như vẫn không đi đối mặt, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến sự mạnh khỏe và bình an của thai nhi, vì vậy anh trước gõ gõ cánh cửa trong lòng cô, hi vọng có một ngày cô sẽ nguyện ý cho anh mở ra.

“Anh... Làm sao anh biết?” Thân thể của cô có chút cứng ngắc, anh bắt đầu nhẹ vuốt lưng cô, một lần lại một lần trấn an cô.

“Anh nghe được em nói mớ, không chỉ một lần.”

“Em...” Cô có thể nói sao? Chuyển thế sống lại, từ tương lai trở về quá khứ, mang theo trí nhớ sống lại một lần, nói thế nào cũng thấy rất hoang đường!

“Không sao, lúc em muốn nói hãy nói.”

“Có một ngày em sẽ nói, chờ em.”

“Tốt, anh chờ em.” Bọn họ có thời gian cả đời, anh chờ được.

Bây giờ anh cần phấn chấn lại lần nữa, làm vệ sĩ nhất định phải hiểu rõ ưu khuyết điểm của mình, sự kiện bắt cóc ít nhiều cũng làm cho anh hoài nghi năng lực của mình, càng sợ sẽ không kham nổi trách nhiệm với vợ con, vì vậy anh muốn nghĩ cách xây dựng lại tự tin, tìm về dũng khí, làm cho mĩnh vẫn là người kiêu ngạo.

Trên đường đời có lúc chạy nước rút, cũng có lúc đi bộ, tuy nói du lịch tuần trăng mật tạm thời không đi được, nhưng bọn họ vẫn có thể cho mình nghỉ phép, tay trong tay từ từ đi, phong cảnh dọc đường có lẽ sẽ thay đổi người.

Sau khi xuất viện, Lôi Dực bồi lão bà về nhà mẹ đẻ ở, dự định ở hai tháng, đây là đề nghị của cha mẹ vợ, bởi vì mang thai ba tháng đầu là thời kì nguy hiểm nhất, bọn họ hi vọng có thể ở bên cạnh để chăm sóc, bảo đảm con gái và cháu ngoại có thể bình an vượt qua khoảng thời gian này.

Lôi Dực đương nhiên là hoàn toàn đồng ý, anh chỉ sợ mình không thể chăm sóc vợ, có một nhà ba vợ giúp một tay, anh có thể để xuống một nửa tâm.

Ông nội và chú Đinh muốn đến đây thăm, nhưng là Lôi Dực thay mặt cự tuyệt, chỉ hẹn bọn họ gặp mặt ở công ty, giữa đàn ông với nhau chỉ cần vài ba lời là nói xong, nếu như chọc cho Kỳ Kỳ nóng ruột nóng gan sẽ không tốt.

Ngày trở nên bình thản không có gì mới, kẻ điên cùng tên lừa gạt cũng không xuất đầu lộ diện, Lôi Dực mỗi ngày đều qua lại giữa công ty và nhà ba vợ, cảm thấy bình tĩnh như thế rất tốt.

Chu Văn Kỳ trừ đi tới bàn cơm, còn có đi toilet, những thời gian khác đều bị yêu cầu nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không được đi ra ngoài, vận động hoặc làm việc nhà, ngay cả cô duỗi cái thắt lưng bị mỏi cũng sẽ đưa đến quan tâm dặn dò, cho đến khi cô mang thai đủ ba tháng mới có thể bỏ lệnh cấm, loại cuộc sống này có chút trầm muộn, nhưng vì suy nghĩ cho đứa bé, cô không thể làm gì khác hơn là đem chữ ‘Nhẫn’ làm thành lời răn.

Cô đẩy xuống tất cả các lịch hẹn đi tạo hình, chỉ ở nhà gửi tin nhắn, nói chuyện về phục sức đang thịnh hành, sáng ý về sản phẩm làm đẹp cùng tạo hình, bởi vì người nhà liên tục yêu cầu, mỗi ngày chỉ có thể lên mạng hai giờ, sợ phóng xạ máy tính sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, thật may là hiệu quả của mạng cũng không tệ lắm, thay cuộc sống ‘Ngồi giường tù’ của cô có thêm rất nhiều niềm vui thú.

Trong phòng cô có hai cái giường, có thể ngủ cùng với chồng, nhưng Lôi Dực luôn vô cùng cẩn thận, sợ áp đến bụng của cô. Tuy nói mỗi đêm bọn họ đều sẽ ôm nhau ngủ, nhưng khi nửa đêm cô đứng lên đi toilet, sẽ phát hiện anh đã rời khỏi trận địa, ngả ra đất ngủ ỏ trong túi ngủ, thật là một đầu gỗ cố chấp, tên đầu gỗ để cho cô đau lòng không dứt.

Đối với gian phòng trước khi cưới của vợ, Lôi Dực ra vẻ rất có hứng thú, nhất là trên tường dán đầy áp phích minh tinh kia, tối hôm đó trước khi ngủ, anh cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Thần tượng của em nhiều như vậy, thích người nào nhất?”

“Ai u, đó là em tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại không thích theo đuổi minh tinh nữa.” Cô xấu hổ, cái gì cũng bị thấy hết, anh cái tên đầu gỗ này sao có thể hiểu được tâm hồn lãng man của thiếu nữ?

“Dáng dấp của anh cùng những minh tinh kia kém rất nhiều, em có thất vọng hay không?” Lôi Dực không biết thế nào lại nhớ đến La Kiến Lương, tên kia tuy rằng là một tên lừa gạt, lại hé ra khuôn mặt nam sinh thích hợp diễn vai nam chính, có lẽ phụ nữ đều thích cái loại hình đó đi, khó trách hắn ta có thể nhiều lần lừa gạt thành công.

Cô nghe xong cười ha ha không ngừng, đánh nhẹ vào vai anh một cái. “Anh đang ghen à? Em thần tượng minh tinh chẳng qua là mê luyến của tiểu nữ sinh, đối với anh không giống nhau.”

“A, vậy em đối với anh là cái cảm giác gì?” Anh từng ở ngay trước mặt người nhà cô nói thích cô, nhưng là cô đâu? Vốn là anh tràn đầy lòng tin, nhận định cô nhất định cũng thích mình, có nói hay không cũng không sao, nhưng hiện tại lại muốn nghe chính miệng cô nói ra.

Cô chui vào trong ngực anh, may mắn trong phòng chỉ bật một cái đèn ngủ, ánh đèn yếu ớt cũng không thấy khuôn mặt đỏ lên của cô. “Em... Mới không nói cho anh!”

“Chờ đến lúc em muốn nói, nhất định phải nói cho anh biết.” Anh có chút thất vọng nhưng không muốn ép cô, chỉ cần cô vui vẻ, trêu chọc anh chơi đều có thể.”

“Biết, mau ngủ đi, anh ngày mai còn phải đi làm.”

“Ách, có phải là anh đã đem túi ngủ thu lại?”

“Không có a, anh căn bản không thấy.”

Biết rõ cô mở mắt nói mò, nhưng anh lại đối cô không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nhắc mình phải cẩn thận, trong ngực có hai bảo bối, bất kể là người nào chịu khổ anh cũng không bỏ được.

Đêm nay anh ngủ không được nhiều lắm nhưng suy nghĩ rất nhiều, có lẽ là nghề nghiệp của anh để cho vợ không có cảm giác an toàn, hơn nữa còn có tiền lệ trước của ba anh ở đó.

Ban đầu mẹ anh bị bệnh qua đời, ba anh trở lên có chút tự giận mình, liều mạng làm việc gấp ba lần người khác, cuối cùng hợp lại rồi mất tính mạng, vì bảo vệ cố chủ mà bị thương, kéo một đoạn thời gian cũng đi.

Có lúc anh sẽ phỏng đoán, có lẽ ba anh ngầm tự sát, đã sớm không còn ý muốn sống, anh còn nhớ rõ ràng cảm giác lúc đó, trừ bi thương còn có tức giận, vì sao ba mẹ cứ nhẫn tâm bỏ anh xuống như vậy? Cũng không suy nghĩ một chút anh một đứa bé có bao nhiêu tịch mịch? Thật may là có ông nội cùng một đám anh em cùng cố gắng, anh mới có thể ra khỏi đoạn thời gian bóng tối kia, tuy nói tâm trí không bị gặp cản trở, nhưng người lại trở lên trầm măc.

Năm tháng như thoi đưa, mà nay anh cũng đã sắp làm ba, nếu như có một ngày anh giống như ba mình, thời điểm làm vệ sĩ bị thương thậm chí là chết, Kỳ Kỳ làm sao bây giờ? Đứa bé làm sao bây giờ? Anh có thể nào để cho vợ và con chịu đựng nỗi thống khổ mà anh từng chịu đựng?

Nhìn người phụ nữ ngủ say trong ngực, anh quyết định mình nhất định phải thay đổi, không phải là thay đổi trong một sớm một chiều, mà là kế hoạch cải cách lâu dài.

Vì người quan trọng nhất trong cuộc đời, anh tin tưởng tất cả đều đáng giá.

Ngày hôm sau, Lôi Dực ăn xong bữa sáng phong phú ở Chu gia, lái xe đi làm giống như bình thường, nhưng anh không trực tiếp đến công ty, ngược lại lại về nhà cũ, có một số việc nhất định phải thương lượng với ông nội.

“Cháu đã đến rồi, Kỳ Kỳ mấy ngày nay như thế nào?” Lôi Chân đang ở trong phòng khách pha trà xem tin tức, vừa thấy cháu trai liền hỏi cháu dâu, ông không tiện đi thăm cháu dâu, không thể làm gì khác hơn là thám thính tin tức từ chỗ cháu trai.

Lôi Dực ngồi vào đối diện ông nội, theo thói quen tự mình rót một chén trà Thiết Quan Âm. “Ngày hôm qua cô ấy ngủ không tệ, không có gặp ác mộng, hôm nay bữa ăn sáng cũng ăn được không ít.”

“Vậy thì tốt, mọi người bên thông gia rất thương con gái, cháu cần phải học nhiều một ít.”

“Cháu sẽ.” Uống xong một chén trà ngon, suy nghĩ của anh cũng trở lên rõ ràng. “Ông nội, cháu gần đây đang suy nghĩ, công ty nên mở rộng, không thể chỉ có một phương hướng.”

“A, nói thế nào?” Lôi Chân không ngờ tới cháu trai sẽ đột phát ý tưởng, ngược lại làm cho người ta tò mò.

“Chúng ta vẫn làm vệ sĩ riêng, giá cao nhưng độ nguy hiểm cũng cao, bảo vệ bình thường mặc dù tiền lương thấp, nhưng tỷ lệ thương vong cũng rất thấp, các anh em sớm muộn cũng sẽ già, đợi đến khi thể lực và tinh thần suy thoái, không thích hợp tiếp tục làm vệ sĩ riêng, nếu như có thể chuyển sang làm bảo vệ cũng coi như có thể được. Khác, có lẽ sẽ có anh em chuyển nghề trước thời hạn, hoặc là không cầu lương cao, chỉ muốn công việc đơn giản, như vậy cảnh vệ cũng là một cái đường ra.”

Thông thường, các anh em khoảng bốn, năm mươi tuổi sẽ tự động về hưu, công ty sẽ chia tiền ưu đãi khi về hưu theo năm, nhưng bọn họ vẫn chưa già nua, luôn tìm chút việc để làm, có thể lên làm huấn luyện viên hoặc quản lý nhà cao tầng cũng không nhiều, đại đa số mọi người đều chuyển sang ngành nghề không liên quan, làm tài xế hoặc thợ công trường coi như là đáng tiếc, mở tiệm lại không nhất định có đầu óc buôn bán, thay vì như thế không bằng chiếu theo bảo vệ cao ốc, có nghề chính chuyên nghiệp lại không cần quá phí sức, vững vàng làm đến khi về hưu cũng không tồi.

“Ừ, nói thật hay.” Lôi Chân nghe xong gật đầu, cảm thán cháu của ông quả nhiên có đầu óc.

“Còn có, chúng ta cũng nên tăng cường mở rộng hệ thống điện tử bảo toàn, có vài người không muốn mời bảo vệ hoặc vệ sĩ, lại nguyện ý mua sản phẩm điện tử bảo toàn, chúng ta có thể bồi dưỡng thêm nhân tài ở phương diện này; thứ nhất: nguy hiểm thấp giá cả cao, thứ hai: chỉ cần đặt được trụ cột là có thể kinh doanh lâu dài, nếu như các anh em có hứng thú, có năng lực, có thể lựa chọn con đường không vào sống ra chết này.”

“Cháu nghĩ đến nhiều như vậy, có phải vì Kỳ Kỳ hay không?” Lôi Chân có thể nói là người hiểu rõ cháu mình nhất, nghe mấy câu là có thể nghĩ đến nguyên nhân.

Lôi Dực biết vờ ngớ ngẩn với ông nội cũng không dùng được, trực tiếp thừa nhận nói: “Cháu hi vọng cô ấy không cần lo lắng an toàn của cháu, không cần sợ cháu có thể về nhà hay không.”

“Người có họa phúc sớm tối, chuyện như vậy rất khó nói, cho dù mỗi ngày đều ngồi ở trong nhà chờ tiền rơi xuống, cũng có thể gặp được động đất a, máy tính nổ a, máy bay đâm vào nhà a!”

Trí tưởng tượng của Lôi Chân không bởi vì già mà suy thoái, bởi vì ông thích xem tin tức trên ti vi, các loại sự kiện ly kỳ đều có ở trên báo.

“Cháu biết, cháu chỉ là làm hết sức, có thể cho cô ấy bao nhiêu cảm giác an toàn thì tính bấy nhiêu, dĩ nhiên cháu cũng muốn cho mọi người có nhiều lựa chọn hơn, để cho các anh em tự quyết định phương hướng.”

“Không sai, thời đại đang thay đổi, ‘Thiên Lôi’ của chúng ta cũng nên thay đổi phương thức đánh sấm, tốt, cứ làm theo như cháu nói!” Lôi Chân không có gì phải do dự, ban đầu ông sáng lập công ty ‘vệ sĩ Thiên Lôi’ là một phen lý tưởng hào hùng, nhưng người đã già sẽ có ý tưởng bất đồng, bình bình đạm đạm cũng là một loại phúc khí.

“Cám ơn ông nội.” Lôi Dực thở phào nhẹ nhõm, cải cách bước đầu rốt cuộc có tiến triển.

“Cháu cũng phải cám ơn chắt của ta, ta chính là suy nghĩ cho con gái của cháu!”

Ông cháu hai người tiếp tục uống trà cười nói, hơn hai mươi năm thân tình đã không có ngôn ngữ có thể biểu đạt, ở lúc hương trà quanh quẩn, ‘Vệ sĩ Thiên Lôi’ đổi thành ‘Bảo toàn Thiên Lôi’, tiến vào thời đại đặc sắc mới.

Ngồi ‘giường giam’ đủ ba tháng, cuối cùng Chu Văn Kỳ cũng được giải thoát, trong khoảng thời gian này cô trừ đi bệnh viện mấy lần, mỗi ngày mỗi đêm đều phải ở trong nhà, sắp có loại cảm giác mốc meo, nếu mỗi ngày không đi ra ngoài, thật sẽ mắc chứng u buồn của phụ nữ có thai.

Chọn một chủ nhật nắng ráo, bọn họ chuyển từ Chu gia về chỗ ở của mình, mang theo một xe thức ăn và đồ dùng, mọi người của hai nhà đều đến giúp một tay, tỉ mỉ sửa sang lại một phen, ngàn dặn dò vạn giao phó mới bỏ qua cho đôi vợ chồng nhỏ, sau này tùy thời sẽ có người đến kiểm tra, bọn họ muốn quên cũng không dễ dàng.

Đóng cửa phòng, Lôi Dực đỡ bả vai của vợ, để cho cô an toàn ngồi vào trên ghế sa lon, rõ ràng bụng của cô còn chưa lớn, mọi người lại vội vã đem cô trở thành bà bụng bự chăm sóc, anh chỉ về phía vốn là phòng khách nói: “Anh muốn đem phòng này đổi thành phòng trẻ con, ngày mai chúng ta sẽ đi mua, em thấy thế nào?”

“Tốt... Nhưng là phải mua đồ cho con trai hay con gái? Màu xanh hay màu hồng?” Cô không nhịn được thử thăm dò hỏi.

“Tất cả đều mua, em thích màu gì liền mua màu đó, bất kể làm con trai hay con gái, chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi.” Chỉ cần là đứa bé của bọn họ, anh cũng sẽ coi là trân bảo, vợ yêu của anh bây giờ quá mức lo lắng, có thể thấy được cô rất thiếu cảm giác an toàn.

“Ừ, em cũng nghĩ như vậy.” Cô có thể yên tâm, chồng cũng không bắt buộc là con trai hay con gái, nếu không là lại thêm một áp lực.

Anh cầm một phần văn kiện ở trên bàn lên, chuyển đề tài nói: “Kỳ Kỳ, em đến xem cái này một chút.”

Cô tò mò mở ra nhìn, lại là văn kiện về công ty ‘Bảo toàn Thiên Lôi’, anh chưa bao giờ đem công việc mang về nhà, hôm nay sao lại muốn cô xem văn kiện? Còn có vốn không phải gọi là ‘Vệ sĩ Thiên Lôi’ sao? Thiên Lôi cuồn cuộn, bảo vệ đến cùng, đó chính là tôn chỉ của công ty!

Lôi Dược chủ động giải thích cho cô: “Nghiệp vụ của công ty vốn là chỉ nhận làm vệ sĩ riêng, bây giờ muốn hợp tác với một số tòa nhà cao ốc lớn, nhận thầu công việc bảo vệ cao ốc, còn có chúng ta sẽ mở rộng sang sản phẩm điện tử bảo toàn, chủ yếu là khoa học kỹ thuật điều tra, loại nghiệp vụ mới này cũng tương đối an toàn.”

“Làm sao anh lại đột nhiên muốn làm như vậy?” Việc cải cách này tuy có tiềm lực nhưng cũng không nhất định sẽ thành công, đầu tư lúc đầu càng thêm khó khăn, cô lo anh có hay không gánh được mạo hiểm.

“Mỗi một công nhân viên đều có một người mình muốn bảo vệ, mặc dù công ty có bảo hiểm khổng lồ cho việc bị thương ngoài ý muốn, nhưng một khi xảy ra sự cố vẫn sẽ có tiếc nuối, anh muốn cho công nhân viên trong công ty có nhiều lựa chọn hơn, bọn họ có thể cân nhắc tình huống của mình, quyết định làm vệ sĩ, bảo vệ, hoặc là làm nhân viên sửa chữa, như vậy tương đối nhân tính hóa, cũng tương đối có co giãn.”

“A Dực, anh thật tốt, mọi người cho suy nghĩ như vậy, có phải anh đã có ý nghĩ này từ lâu rồi hay không?” Chu Văn Kỳ sùng bái nhìn chồng mình, thật là không nói không biết, vừa nói liền không chê vào đâu được, ông chủ có tình như thế đi đâu tìm được?”

“Cũng được, một, hai tháng gần đây mới bắt đầu.” Anh không thể không biết xấu hổ mà tiếp nhận lời khen của vợ, ý nghĩ này chính là nghĩ ra vì cô. “Còn có anh muốn nói với em, anh bây giờ rất ít khi nhận làm vệ sĩ riêng, phần lớn là trù tính và giám sát nhiệm vụ, kế hoặc của anh là đến năm ba mươi tuổi sẽ hoàn toàn lui ra, đến lúc đó cũng chỉ làm ông chủ bảo vệ công ty.”

Lời nói này so với bản kế hoạch càng có lực rung động hơn, cô quả thật là muốn hoài nghi thính lực của mình.

“Tại sao? Sẽ không phải là vì em chứ?”

“Vì em cũng cì con của chúng ta, ông nội cũng đã nói với ba em về chuyện của anh, anh không thể để em làm góa phụ, cũng không để cho đứa bé không có ba, cho nên anh quyết định buông tha cho phần công việc làm vệ sĩ này.”

“Nhưng là em nghe nói công phu của anh rất mạnh, anh làm vệ sĩ cũng đã mười năm...” Cô quả thật là lo lắng cho sự an nguy của anh, nhưng chưa từng nghĩ muốn thay đổi anh, dù sao anh tập võ cũng là vì làm vệ sĩ siêu cấp, làm sao có thể nói buông tha là buông tha được?

“Công phu của anh có thể dùng để huấn luyện công nhân viên, không có người nào là không thể thay thế được người nào, sẽ có nhiều người trẻ tuổi hơn đầu nhập vào chuyến đi này.”

Anh cư nhiên làm nhiều như vậy, chỉ vì để cho cô và con có cảm giác an toàn, hai mắt cô lập tức liền rưng rưng đẫm lệ, đều do phụ nữ có thai có nhiều hormone tiết ra, hiện tại cô chỉ cần bị cảm động thì sẽ dùng nước mắt chứng minh, có lúc đến xem phim hoạt hình cũng sẽ không sướt mướt.

“A Dực, cảm ơn anh...”

“Đừng khóc cũng đừng nên nói cảm ơn, bất kể như thế nào anh cũng sẽ lấy gia đình làm trọng, em, đứa nhỏ và ông nội là người quan trọng nhất với anh. Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt đầu tiên của cô, biết như vậy không đủ, lại duỗi thân với lấy hộp giấy lại đây.

“Em vốn chỉ muốn sinh một đứa nhỏ... Nghe anh nói như vậy, vậy em sinh thêm mấy đứa nữa cũng tốt.”

Cô nói thì nói như vậy, thật ra thì mới không bỏ được để đứa bé cô đơn, ít nhất cũng phải sinh hai đứa để có thể làm bạn.

“Em muốn sinh bao nhiêu thì sinh, bất quá phải xem tình trạng sức khỏe, chuyện như vậy không thể miễn cưỡng.”

“A Dực anh thật tốt, nhưng là số mệnh của em tốt hơn, hừ hừ.” Bởi vì có anh quan tâm yêu thương, số mệnh của cô muốn không tốt cũng không được.

Cô vẻ mặt đắc ý làm cho anh không nhịn được cười, cô làm nũng chui vào trong ngực anh, tỉ mỉ cảm nhận lồng ngực rung động của anh, phần chân tình này ngàn vàng cũng không đổi được, bất kể là số mạng thần linh có gì an bài cho cô, một Lôi Dực đã làm cho cô không uổng công sống cuộc đời này.

Chu Văn Kỳ rất nhanh thích ứng với cuộc sống mới, người nhà mỗi ngày đều thay phiên nhau đến thăm, cộng thêm người giúp việc định kỳ tới quét dọn, trên căn bản cô cái gì cũng không phải làm, chỉ cần tiếp nhận quá trình của một phụ nữ có thai, chăm sóc tốt cho bản thân và đứa nhỏ, đại gia sẽ nói cô thông minh lại hiểu chuyện, thật không nghĩ tới cô sẽ có ngày này, mẹ quý nhờ con quả nhiên là đạo lý ngàn năm không đổi.

Các nữ nhân viên của “Bảo toàn Thiên Lôi” đã tới một lần, xách theo bánh ngọt và trà chiều tới ăn mừng, chúc ông chủ và bà chủ sớm sinh quý tử, nghe Lý Nhân Hoa nói cô ấy và bạn trai lui tới rất thuận lợi, còn có tất cả mọi người đều mong đợi bà chủ sau khi sinh xong lại nhậm chức, cần phải giúp các cô ấy làm tạo hình.

Ngày đó Lôi Dực cũng có ở bên cạnh cô, anh đều đối xử bình đẳng với mỗi nữ nhân viên, có thể không mở miệng cũng sẽ không mở miệng, Chu Văn Kỳ thấy cũng yên tâm hơn, sau này không cần phải tự mình hù dọa mình.

Ngoài ra, Giản Ngải Ny đem bạn trai đến cho cô giám định, Chu Văn Kỳ rất nghiêm túc nói ra ý kiến, còn nhờ Lôi Dực đặc biệt điều tra xem đã từng có tội án nào hay chưa, kết quả là vừa vặn đạt đầy đủ tiêu chuẩn. Tóm lại cuộc sống của cô gái nhỏ dạo này rất tốt, hiện tại cửa tiệm làm ăn cũng không tệ, trên phương diện tình cảm cũng có thu hoạch, về phần nhân vật nhỏ La Kiến Lương, giống như là chuyện ở đời trước.

Chu Văn Kỳ cả ngày không có việc gì (trừ dưỡng thai), không làm việc đàng hoàng (chỉ viết), cảm giác giống như là có một ngày nghỉ bất ngờ, cô từ không quá thích ứng biến thành thích thú, rốt cuộc có thể hưởng thụ tư vị nhàn nhã.

Sống lại cho tới này cô vẫn quá nóng lòng, vội vã sửa chữa quan hệ với người nhà, vội vã báo đáp tình yêu của chồng, vội vã tìm được giá trị sinh tồn của mình, kết quả không phải là làm không tốt, lại đem mình ép thật chặt. Cho tới bây giờ, cô mới phát hiện ra mình có thể dừng lại, tùy ý đi thăm mỗi nơi một chút, không cần liên tục xông về phía trước, xông qua đầu ngược lại sẽ đụng vào tường.

Hôm nay giữa trưa, Lôi Dực xin nghỉ về bồi vợ đi kiểm tra thai kỳ, lúc rời khỏi bệnh viện mở hình của Bảo Bảo ra nhìn, tuy nói ảnh chụp siêu âm ba chiều giống như hình vẽ trừu tượng, nhưng hai người vẫn nhiệt tình thảo luận đâu là tay, đâu là chân.

“Mệt không? Anh giúp em xả nước tắm.” Vừa về đến nhà Lôi Dực liền chủ động đề nghị, anh biết vợ mình bây giờ rất dễ đổ mồ hôi, một ngày đều phải tắm hai lần, hơn nữa mới vừa từ bệnh viện trở về, cô sợ sẽ dính vi khuẩn.

“Tốt, em muốn tự mình tắm.” Bụng của cô càng ngày càng to, không quá muốn cho chồng nhìn thấy bộ dáng này của mình.

“Tự mình tắm phải cẩn thận, không cần đóng cửa, có chuyện lập tức gọi anh.”

“Biết, ông quản gia!”

Từ khi cô mang thai tới nay, bọn họ cũng chưa có thật sự quan hệ, chỉ dùng phương thức nhẹ nhàng an ủi lẫn nhau, tất cả đều vì suy nghĩ cho đứa nhỏ, cũng không thể kích tình quá độ quấy rầy đứa nhỏ lớn lên, bất quá từ biểu hiện lưu luyến của Lôi Dực nhìn ra, cô xác định mình vẫn có lực hút.

Chờ Chu Văn Kỳ tắm xong ngồi vào trước bàn trang điểm, Lôi Dực cầm khăn lông tới lau tóc giúp cô, cô nhìn vào thân hình của mình và chồng trong gương, chợt nhắc tới một đề tài thần kỳ. “A Dực, anh tin có người biết trước giấc mơ sao?”

“Em đang nói nằm mơ thấy chuyện tương lai?” Anh lập tức nghĩ tới những ác mộng cô gặp phải kia, cô rốt cuộc nguyện ý nói cho anh biết?

“Ừ, hoặc nên nói là giấc mơ nhắc nhở.” Cô dừng lại một chút, suy nghĩ cách nói tương đối có trật tự. “Trước khi kết hôn em thường nằm mơ, cảm giác giống y như thật, em giống như thật sự đã từng làm những chuyện kia, nói qua những lời kia, bất quá phần lớn là em thấy ác mộng, em nghĩ đó chính là báo trước và cảnh cáo.”

“Nói thế nào?” Anh rất ít nằm mơ, không quá hiểu rõ cảm thụ của cô, có lẽ là biến chứng kết hôn, quá khẩn trương mới có thể gặp ác mộng.

“Em nằm mơ đều có liên quan, giống như một tập rồi một tập phát ra.” Cô không hy vọng Lôi Dực coi cô như kẻ điên, trừ phi trải qua giống nhau, nếu không cô không cho là có người hiểu, vậy nên dứt khoát coi như là một giấc mơ đi.

Anh nghe xong gật đầu một cái, chờ cô nói tiếp.

“Em nằm mơ thấy chúng ta kết hôn, nhưng là em không vui, bởi vì anh một chút cũng không lãng mạn, một năm sau em nói muốn ly hôn, sau khi anh suy nghĩ ba ngày liền đồng ý. Sau khi em ly hôn thì gặp phải một tên lừa gạt, nói muốn hợp tác với em mở tiệm, lại lừa mất tiền của em, người đàn ông kia có chút giống với La Kiến Lương, cho nên khi em thấy hắn, mới có thể có trực giác cho là hắn không phải người tốt.”

Cô không muốn nói gút mắc tình cảm giữa mình và La Kiến Lương, sợ Lôi Dực sẽ ghét, nếu như cô biết anh qua lại với người phụ nữ khác, có thể cũng sẽ giận đến mức chiến tranh lạnh với anh, ghen chính là như vậy không thể nói lý.

“Thì ra là như vậy.” Anh dừng lại động tác lau tóc, suy nghĩ cẩn thận, nếu như giấc mơ này thật sự xảy ra, không phải là bọn họ đã ly hôn sao?

“Ở trong mơ, sau khi chúng ta ly hôn, ba ba rất tức giận không cho phép em về nhà, em vốn là muốn xây dựng sự nghiệp lại bị lừa mất tiền, em cảm thấy thật thất bại, đem cuộc sống của mình làm cho hỏng bét.... Hai năm sau khi khi ly hôn, có một buổi tối em phát truyền đơn ở trên đường, ngày đó là đêm thất tịch, không nghĩ tới em lại sẽ gặp lại được anh; Lúc ấy anh bồi một người con gái khác đi dạo phố, tay người con gái kia còn cầm phát truyền đơn của em, em thật sự không có gặp anh, vừa hối hận lại vừa chua xót, ai biết chờ em phát truyền đơn xong, anh chạy đến tìm em, còn đưa em về nhà...”

“Sau đó thì sao?” Anh cảm thấy không thể tin được nhưng mà vô cùng chân thực, những nội dung này không giống như là bịa ra, Kỳ Kỳ cũng không có lý do lừa gạt anh, thì ra là nằm mộng cũng có thể thần kỳ như thế?

“Hôm sau anh đến tìm em, nói ba em bị xuất huyết não đang cấp cứu, em rất lo lắng, nên đồng ý đi theo anh đến bệnh viện, nhưng là ở trên đường.... Có một cái xe vận tải đột nhiên xông tới, xe chúng ta bị đụng ngã, anh dùng thân thể của mình để bảo vệ em, khắp mặt đều là máu còn nói yêu em, khi đó em khóc đến thê thảm, chỉ muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với anh... Sau đó giấc mơ liền tỉnh, ngày đó cũng chính là ngày chúng ta kết hôn.”

Lôi Dực trầm mặc không biết nên nói gì, giấc mơ của vợ trừ rất dài, còn có rất nhiều chi tiết, làm cho người ta giống như là đích thân trải qua cảnh kia, phảng phất như cô thật sự đã từng sống một kiếp như vậy, nếu nói mộng Nam Kha có lẽ cũng chính là như thế.

“Anh có lời gì muốn nói, cứ việc nói đi.” Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, sớm muộn cũng có một ngày phải đối mặt, cô không hy vọng mình luôn nói mớ làm anh phải lo lắng.

Anh đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, ẩm ướt mà mềm mại, đây là mùi hương mà mỗi ngày anh đều ngửi thấy, đây là vợ của anh không phải người khác, anh có cái gì mà phải lo lắng? “Kết hôn đêm hôm đó, em chủ động ở chung một chỗ với anh... Có phải là em sợ chúng ta sẽ ly hôn hay không?”

“Ừ, em muốn kinh doanh cho tốt quan hệ hôn nhân của chúng ta, cũng đã là vợ chồng, còn giữ một khoảng cách giống như rất ngu.”

Anh tự giễu cười nói: “Thì ra là như vậy, anh còn tưởng rằng là mình rất có sức quyến rũ.”

“Em nghĩ chỉ cần mình đối tốt với anh, anh cũng sẽ đối tốt với em, anh là người mà ba mẹ chọn cho em, em tin tưởng ánh mắt của bọn họ.” Hôn nhân theo lời của ba mẹ đã sớm lạc hậu, nhưng lấy tình huống của cô, cô đánh giá quả thật là kém so với ánh mắt của ba mẹ.

“Còn có, em muốn mọi người đi làm kiểm tra sức khỏe, chính là sợ ba em bị xuất huyết não?” Khó trách cô coi trọng sức khỏe của mọi người trong nhà như vậy, bọn họ cũng còn trẻ tuổi, cô lại mua huyết áp kế đặt ở trong nhà.

“Em biết kiểm tra sức khỏe cũng không thay đổi được cái gì, nhưng em vẫn hy vọng làm một chút gì đs, ít nhất để cho ba em hiểu rõ tình trạng thân thể của mình.

Đây là một người phụ nữ dịu dàng thiện lương cỡ nào, trong lòng anh không có bất kỳ do dự nào nữa, đưa tay ôm lấy cô từ phía sau lưng. “Em thường gặp ác mộng, chính là nằm mơ thấy chúng ta xảy ra tại nạn xe cộ.... nằm mơ thấy anh chết?”

“Ừ, em vừa lo lắng vừa áy náy, anh là vì cứu em mới bị thương, là em hại anh...”

“Đứa ngốc!” Anh không nhịn được muốn mắng cô. Chỉ vì nằm mộng mà có cảm giác tội lỗi, nào có đứa ngốc đáng yêu như thế?

Đôi mắt đẫm lệ giống như sương mù, cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh. “Bí mật lớn nhất của mình em cũng đã cho anh biết... Anh nói xem làm sao bây giờ?”

“Nằm mơ thấy ác mộng thì nói cho anh biết, bí mật gì cũng không dọa được anh, em là vợ của anh, cho dù em có siêu năng lực thì cũng là vợ của anh.”

Cô không có cách nào nói chuyện, xoay người nhào vào trong ngực anh, thống thống khoái khoái khóc lớn một hồi, rốt cuộc cũng cởi ra được tâm kết lớn nhất, có lẽ cô còn có thể nằm mơ thấy ác mộng, có lẽ còn có thể có lo lắng, nhưng là cô có anh, dù trời có sập xuống cũng có thể cùng nhau đối mặt.

Đông đi hạ tới, ngày ngày đều là cảnh sắc tươi đẹp, Chu Văn Kỳ đã có thai tháng thứ tám, thường vuốt bụng rồi nói chuyện với đứa nhỏ, hy vọng đứa nhỏ sẽ ra ngoài chơi vào mùa thu, nếu như khi cô ở cữ vào lúc khí trời nóng bức thì sẽ rất khó chịu.

Đáng tiếc bảo bối của cô rất có chủ kiến, lại muốn ra ngoài trước thời gian, vì vậy trở thành sinh non, mà hai mẹ con đều bị không ít tội.

Buổi sáng hôm đó không khác gì so với ngày bình thường, Lôi Dực ra cửa chạy bộ, thuận tiện mua bữa sáng trở lại, đang thay quần áo chuẩn bị đi làm, chợt nghe thấy vợ nói: “A Dực, em giống như muốn sinh, có nước chảy ra...”

Lôi Dực đang đeo caravat hoàn toàn bị ngây dại, còn có hơn một tháng mới đến ngày sinh dự tính, bây giờ liền sinh không phải là rất nguy hiểm sao? Đứa nhỏ không nghe lời này, tại sao có thể hành hạ mẹ mình như vậy?

“A Dực, anh có nghe được lời em nói hay không?” Chu Văn Kỳ cau mày nhìn về phía chồng, đầu gỗ này biến thành tảng đá rồi à?

Anh rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần, vứt cà vạt sang một bên, tiến lên cầm lấy bả vai cô. “Anh đỡ em đứng lên... Không, anh ôm em được rồi!”

“Anh trước đem cái túi đồ trên bàn đó đeo lên lưng, tất cả đều ở bên trong, tiếp theo đỡ em đi đến thang máy là được.” Vì để ngừa vạn nhất, cô đã đem tất cả đồ dùng cần thiết cho vào một cái túi đeo lưng, có thể để cho anh rất dễ dàng đeo ở trên lưng.

“Vạn nhất thang máy bị hỏng thì sao?” Trong đầu anh chợt hiện lên rất nhiều nguy cơ, trước kia thế nào lại không nghĩ đến? Thiệt mình còn là ông chủ của công ty vệ sĩ!

Xem ra người ba ba tiêu chuẩn đã bị hoảng sợ đánh rớt, Chu Văn Kỳ cười khổ một tiếng, thử phân tích cho anh nói: “Chúng ta ở lầu mười một, anh cảm thấy em có thể đi xuống sao? Anh ôm em đi xuống lầu cũng quá chậm, nếu như bị ngã mới là hỏng bét.”

“Được rồi, chúng ta liền đi thang máy.” Anh quyết định mua một cái phòng mới, vị trí phòng mới nằm ở lầu một, thang máy của nhà cao tầng bây giờ quá nguy hiểm.

“Anh gọi điện thoại cho ông nội và ba mẹ, bảo bọn họ có rảnh rỗi thì đến bệnh viện, em cũng không biết sẽ sinh trong bao lâu.”

“Anh lập tức đi gọi điện.” Vài ba lời nói rõ tình huống, Lôi Dực cầm lên túi đeo lên lưng, rồi đỡ vợ ra cửa.

Lúc lái xe đi đến trước cửa bệnh viện, một đường thuận lợi không có chướng ngại, lòng bàn tay của Lôi Dực lại toát ra mồ hôi, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng cảm thấy lái xe lại khó như vậy, đường xá xa như vậy, nhịp tim còn đập mãnh liệt hơn so với lần đầu học lái xe.

Chu Văn Kỳ sinh lần này chính là cả ngày, cho đến sáng sớm ngày hôm sau mới sinh ra một bé trai, bởi vì sinh non nên nhất định phải vào lồng giữ ấm, do các y tá tự mình chăm sóc.

Nghe được tin tức sinh non, tất cả mọi người đều đau lòng chạy đi nhìn bảo bối nhỏ, chỉ có Lôi Dực ở lại chăm sóc vợ, tình huống của cô coi như là tốt hơn so với đứa nhỏ, thuốc tê vừa hết thì tỉnh lại.

“Kỳ Kỳ, cám ơn em... Là con trai, đứa con đầu tiên của chúng ta.” Anh cầm bàn tay bị ướt vì mồ hôi của cô lên, tuyệt không để ý hôn xuống.

“Bé đang ở đâu? Em muốn nhìn một chút.” Phía trước bọn họ cố ý không làm kiểm tra suy đoán giới tính của đứa nhỏ, chính là hy vọng thuận theo tự nhiên, con trai hay con gái cũng đều là bảo bối.

“Bây giờ còn chưa được, bé sinh non nên ở tại phòng chăm sóc đặc biệt, nhất định phải dùng lồng giữ ấm để bảo vệ, anh mới vừa đi xem qua, nho nhỏ nhưng là rất biết khóc, khí lực không nhỏ chút nào.

“Như vậy a, bình an là tốt rồi.” Trong lòng cô không còn lo lắng gì nữa, nhớ tới một bài viết trên tạp chí, phụ nữa vừa sinh con xong là thời cơ làm nũng tốt nhất, cô không ngại cũng tới áp dụng một chút. “Anh phải dẫn em đi Maldives...”

“Tốt, chờ thân thể em khôi phục chúng ta sẽ đi.”

“Anh phải mua quần áo mới cho em, không thể giống như bọn họ, chi lo đứa nhỏ không quan tâm đến em.” Cư nhiên không có tới nhìn cô, món nợ này cô nhớ.

“Không có mụ mụ nào có đứa nhỏ? Đương nhiên là lấy em làm trọng, em muốn mua cái gì liền mua cái đó, anh làm thẻ tín dụng cho em xoát.”

“Có phải hay không vì em sinh con trai.... Mới đối tốt với em như vậy?”

“Kỳ Kỳ, anh...” Những lời anh có thể nghĩ ra anh đều nói hết rồi, cô còn phải tiếp tục tôi luyện anh sao?

Ai ngờ cô lại cười, có lẽ là bộ dáng ngây ngốc của anh lấy lòng cô, để cho cô cười phát ra từ nội tâm, còn nháy mắt với anh nói: “Em nói giỡn với anh, không cần khẩn trương.”

“Ừ, anh không khẩn trương.” Canh giữ ở bên ngoài phòng giải phẫu mới thật sự là hành hạ, cô sinh bao lâu anh liền khẩn trương bấy lâu, còn từng suy nghĩ có cần đi truyền nước biển hay không.

“Mọi người đi xem đứa nhỏ nhớ phải chụp ảnh, đúng rồi, anh đã nghĩ tên cho con chưa?”

“Ông nội nói muốn tự mình đặt tên...” Lôi Dực không dám nói ra rằng ông nội đã sớm nghĩ được tên, mà cái tên đó có thể sẽ kích thích đến phụ nữ vừa sinh xong, vẫn là chờ cô hết cữ rồi nói.

“Cũng tốt, ông nội nhất định sẽ rất dụng tâm.” Ông nội Lôi có mong đợi rất lớn với chắt trai, còn nhiệt tình hơn so với ba mẹ cô mong đợi cháu ngoại, cô tin tưởng ông nội sẽ có ý kiến hay, giống cái tên Lôi Dực này cũng không tồi.

Lôi Dực trong lòng điên cuồng đổ mồ hôi lạnh, cô gắng suy nghĩ cách giải quyết. “Cái đó.... Chúng ta lấy nhũ danh cho đứa nhỏ, như thế nào?”

“Nhũ danh a... Liền giao cho anh, làm ba ba thì phải có ý thích trách nhiệm.” Cô mới vừa sinh xong cũng không có lực, dĩ nhiên là anh phải làm thay.

“Không thành vấn đề, anh hôm nay sẽ nghĩ ra được, em chờ.”

Thật sâu mệt mỏi dâng lên, Chu Văn Kỳ nhắm mắt lại để cho mình nghỉ ngơi, tâm tình không hoảng hốt cũng không nôn nóng, bởi vì cô có chồng chân thành yêu thương và người nhà quan tâm, hơn nữa cô rất có lòng tin với bản thân mình, đời này cô sống nghiêm túc mà hưởng thụ, sợi dây số mạng khắc vào trên tay mình, chỉ cần nắm chặt là được rồi.

Hồi cuối.

Thời gian trôi mau, đã ba năm trôi qua kể từ khi Chu Văn Kỳ sống lại, đi tới dân quốc năm một trăm náo nhiệt này.

Trăm năm được nói là Bách niên hòa hợp, dường như cũng là yêu, kết hôn và mang thai vào năm tốt nhất, trừ minh tinh và danh nhân đuổi theo phong trào, cũng có không ít dân chúng cũng thịnh hành, tiệm cơm và tiệm áo cưới cũng kiếm được lợi nhuận gấp đôi. Vào đêm thất tịch này, một ngày lễ đã bị thương nghiệp hóa, nhưng vẫn có rất nhiều tình nhân nguyện ý cổ động, mua hoa tặng quà mời ăn cơm, phối hợp với hoạt động giật tiền của thương nhân.

“Không mang Tiểu Công ra ngoài giống như là lạ.” Chu Văn Kỳ tay trái dắt chồng, tay phải lại cảm thấy trống trơn.

Lôi Công là đứa nhỏ thứ nhất của bọn họ, bởi vì sinh non một lần ở tại phòng chăm sóc đặc biệt, thật may là sau khi xuất viện được điều dưỡng tốt, hiện tại cũng khỏe mạnh hơn so với đứa nhỏ cùng lứa, Chu Văn Kỳ thế nào cũng cảm thấy không yên tâm về đứa nhỏ, thỉnh thoảng tách ra cũng cảm thấy không tha.

Vì để có nhiều thời gian chăm sóc đứa nhỏ hơn, hiện tại cô chỉ tiếp mấy khách quen, lúc rảnh rỗi thì viết ý kiến của mình, lại có nhà xuất bản tìm cô muốn ra sách nói về tạo hình, có lẽ là vô tâm trồng liễu liễu thành cây đi.

Lôi Dực nhìn vợ mang thai ba tháng bụng còn chưa lộ rõ, trêu ghẹo nói: “Ba mẹ sẽ chăm sóc tốt Tiểu Công, dù sao trong bụng em còn có một, tùy thời đều có đứa nhỏ bồi em.”

Lôi Công hiện tại mới hơn một tuổi, vốn là bọn họ cũng không muốn nhanh như vậy đã mang thai đứa thứ hai, ai ngờ thời điểm đi Maldives bổ sung tuần trăng mật, nhất thời lãng mạn liền ở đêm trăng trên bờ biển làm chuyện tốt, vừa không có mang bao cũng không uống thuốc, nghĩ rằng không phải là thời kỳ nguy hiểm nên cũng cho qua, ai ngờ sau khi trở lại Đài Loan cô liền phát hiện mình có thai, tính toán thời gian thì chính là ở trên đảo sản xuất được, không thể không nói là một vui mừng ngoài ý muốn.

Bọn họ đã nghĩ xong tên cho lão nhị, nếu địa điểm sản xuất ở Maldives, vậy con gái liền gọi Lôi Phù, con trai gọi là Lôi Phu, bởi vì cái tên Lôi Công (tên đứa con trai đầu tiên của hai người) đã đủ sét đánh, vạn vạn không thể lại để cho ông nội Lôi đặt tên, đến lúc đó bất kể là anh em trai hay là anh em gái , hợp lại chính là công phu có nhiều thú vị.

Tên của Lôi Dực là ba anh đặt cho, năm đó ông nội Lôi cũng từng muốn tham gia, thật may là không có thành công, nếu không cũng không biết là bị đặt cho cái tên gì, bởi vì ba của Lôi Dực tên là Lôi Điện!

“Coi như anh biết nói, hừ.” Cô hờn dỗi trợn mắt nhìn anh một cái, người đàn ông này bản lĩnh của miệng càng ngày càng lợi hại, cũng không biết là tốt hay là xấu. Bất quá đối với người ngoài anh vẫn luôn trầm mặc, hơn nữa ở trước mặt phụ nữ xa lạ sẽ giống như người câm, sự kiện của Đinh Phiên Phiên đã cho bọn họ một bài học sâu sắc, nợ hoa đào so với nợ gì cũng kinh khủng hơn, chọc gấu chọc hổ ngàn vạn lần đừng chọc đến người tìm tra.

Nghe nói Đinh Phiên Phiên ở nước Mỹ coi trọng một người đàn ông tên là Đinh Duệ, lần nữa khởi xướng hành động ma quỷ bắt cóc cầu tình yêu, cố tình đối phương lại có bối cảnh hắc đạo hùng hậu, một khi trêu chọc vào cũng không phải cứ giải thích là có thể xong việc, hiện tại nhà họ Đinh gấp đến sứt đầu mẻ trán, không có biện pháp thu diện cục diện rối rắm thay Đinh đại tiểu thư, mắt thấy sự nghiệp nhà mình đều phải bồi thường vào.

Mỹ nữ ( Đinh Phiên Phiên quả thật được coi là mỹ nữ, chẳng qua là tương đối điên cuồng) và giang sơn (tài lực của nhà họ Đinh ở nước Mỹ cũng không thể coi thường) đều có thể đắc thủ, làm cho người ta không thể không bội phục thủ đoạn của người đàn ông kia, ngay cả Đinh Phiên Phiên cũng ăn được, khẩu vị cũng không phải là nặng bình thường.

Về phần tiện nam La Kiến Lương kia, nghe nói ở trong tù được mấy đại ca coi trọng, La mỗ vóc người nhã nhặn tuấn tú, quả thật là có tiềm chất làm tiểu thụ, hi vọng hắn có thể ứng phó được, hoa đào quá nhiều cũng là một loại khốn cùng, nếu như hắn có thể được đại ca trong đại ca bao nuôi, cũng không cần lại phải tân tân khổ khổ đi lừa gạt tiền.

Lôi Dực nhìn vợ giống như đang ngẩn người, siết chặt bàn tay của cô hỏi: “Muốn đi đâu ăn cơm? Anh đã đặt bàn ở nhà hàng, nếu như em không thích, chúng ta có thể đi nơi khác.”

“Dĩ nhiên là nghe lời anh, anh có lòng như vậy, em nào dám không theo?” Cô rất hài lòng về điểm này ở anh, không giống như trước đây tùy cô quyết định, bất quá nếu như cô có ý kiến, anh vẫn sẽ lấy ý kiến của cô làm chủ.

Hai người tay trong tay đi ở trên phố náo nhiệt, một cô gái vẻ mặt tươi cười đi tới, khom lưng nói với bọn họ :”Tiên sinh, tiểu thư, lễ tình nhân đêm thất tịch vui vẻ, mời tham khảo một chút!”

“Tốt, cám ơn.” Chu Văn Kỳ không chút do dự nhận lấy truyền đơn, mỗi lần nhìn thấy người phát truyền đơn, cô cũng sẽ nói cảm ơn rồi nhận lấy, dù sao cô cũng đã từng trải qua, hi vọng có thể giúp bọn họ một chút.

Nghĩ đến kiếp trước cô vẫn sẽ có chút hoảng hốt, không biết đó là mơ hay là thật? Có lẽ bởi vì sống lại quá lâu, cuộc sống mới từng chút từng chút lấp đầy lòng cô, chuyện cũ trước kia ngược lại không còn rõ ràng nữa.

Lôi Dực nhìn truyền đơn trong tay vợ mình, chợt linh cơ vừa động nói: “Đúng rồi, chúng ta chưa có chụp ảnh cưới, chỉ có chụp chung với đại gia ở hỉ tiệc, em có muốn chụp bù hay không?”

“Ừ… Chờ em sinh xong rồi hãy nói, còn phải lấy lại dáng người.” Cô năm nay hai mươi năm tuổi, số tuổi sinh con coi như là sớm, thời gian khôi phục cũng tương đối nhanh, y theo cá tính nghiệp dư của cô, sinh sớm tốt sớm, tránh cho lưu lại tình thương của mẹ bơi vòng.

“Tiệm này thì ở phía trước, chúng ta đi xem một chút cũng tốt, em có thể từ từ chọn.” Anh biết vợ mình có hứng thú với chuyện đó, chụp ảnh cưới có thể làm các loại tạo hình, đương nhiên là muốn cho cô tận hứng.

“Chúng ta sẽ giả làm vị hôn phu vị hôn thê, ôn lại cảm giác trước khi kết hôn một chút.”

Hai người đi vào cửa hàng áo cưới, Chu Văn Kỳ lập tức ngây ngẩn cả người, đời trước cô từng làm việc ở cửa hàng này, không đúng, công việc của cô chẳng qua chỉ là ở trên đường phát truyền đơn, cùng chụp ảnh áo cưới không có quan hệ. Bọn họ trong lúc đó vô tình đi tới cửa hàng áo cưới này, cũng là lấy thân phận khách hàng, là số mạng đùa giỡn với cô hay sao?

Lôi Dực mở ra một quyển album cho vợ xem qua, lại phát hiện cô không chuyên tâm. “Không thấy thích lễ phục?”

“Chọn quá nhiều, hoa mắt hỗn loạn.” Cô đem mình kéo trở lại thực tế, người đàn ông bên cạnh mới là đối tượng mà cô phải quan tâm.

“Không vội, chúng ta còn có rất nhiều thời gian có thể chọn, anh muốn chụp ngoại cảnh ở bờ biển, em thấy như thế nào?”

“Bờ biển?” Cô lập tức nghĩ đến đứa bé trong bụng, nhướn mi hỏi: “Anh lại muốn làm cái chuyện tốt gì?”

Anh chỉ mỉm cười, nghĩ đến ánh trăng như nước trên đảo ngày đó, thì ra là trong cơ thể anh cũng có tế bào lãng mạn, có cơ hội nhất định phải ôn lại một lần, không, một lần có lẽ không đủ, ít nhất phải hai lần, ba lần…

Đêm thất tịch đương nhiên là không thể uổng phí, bọn họ ở trong phòng bao của nhà hàng ngọt ngào xong rồi về nhà, bởi vì Chu Văn Kỳ có thai, nên chỉ có thể áp dụng phương thức ‘trình tự không phải bình thường’, dịu dàng mà tỉ mỉ lấy lòng đối phương, sau từng trận thở dốc và rên rỉ, mùi hương của nam nữ quyện vào một chỗ, không nồng không nhạt vừa đúng nhiệt độ kích tình.

“Kỳ Kỳ, anh yêu em.” Anh hôn nhẹ lên đôi môi hơi sưng của cô, anh thích thân thể lúc mang thai của cô, đặc biệt nhạy cảm còn đặc biệt hấp dẫn, mỗi lần thấy phản ứng lúc động tình của cô, tôn nghiêm phái nam của anh sẽ lấy được thỏa mãn lớn lao.

‘Em cũng yêu anh, kiếp sau em vẫn muốn kết hôn với anh…” Tình yêu của cô với anh lúc bắt đầu là vì ân tình, vì báo đáp anh kiếp trước đã xả thân cứu giúp, cô nguyện ý cả đời làm người phụ nữ của anh, nhưng cô quên câu nói lâu ngày sinh tình, mặc dù ít đi quá trình phong hoa tuyết nguyệt, cô vẫn từng chút từng chút một yêu anh, hơn nữa yêu cam nguyện, yêu vui mừng.

Đời trước bọn họ cũng là vợ chồng, chẳng qua là cô không quý trọng, đời này bọn họ hữu duyên lại làm vợ chồng, cô trừ quý trọng càng thêm là chân chính phải có.

“Tốt, vậy kiếp sau anh làm phụ nữ.”

“Anh làm phụ nữ? Vậy em cũng không nhất định sẽ như vậy, em mới không muốn làm đàn ông, quần áo và kiểu tóc của đàn ông quá nhàm chán.” Nói giỡn, cô thích trang điểm như vậy sao có thể làm đàn ông?

Nhìn bộ dáng chồng cô bây giờ một chút, cô cũng cải tạo anh đã bao lâu, anh vẫn chưa đổi được bản sắc đầu gỗ vốn có, vì vậy cô kiên quyết hủy bỏ loại giả thiết này.

Anh không nghĩ tới có lòng tốt lại biến thành lý do bị ghét bỏ, lập tức đổi lời nói nói: “Em muốn lam phụ nữ, anh cứ tiếp tục làm đàn ông, vậy kiếp sau chúng ta còn có thể lại kết hôn chứ?”

“Ừ, xem biểu hiện của anh…” Cô miễn cưỡng duỗi thắt lưng, cố ý cọ xát ở trước ngực anh.

Anh nuốt một cái nước miếng, anh thành tâm thành ý đề nghị. “Có mệt hay không? Anh giúp em xoa bóp.”

‘Nếu như anh còn chưa mệt mỏi.” Cô nói kiểu có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng ánh mắt lại kiều mỵ như điện.

“Anh không mệt, yêu em làm sao sẽ mệt mỏi?” Bất kể là cô theo như anh hay là anh theo như cô, cuối cùng vẫn là nhiệt tình triền miên, anh chính là dù mệt mỏi cũng sẽ tự đọng sạc điện, so với năng lượng mặt trời còn lợi hại hơn.

Trên giường lớn khăn trải giường đã sớm xốc xếch, nhịp yêu lần nữa nhộn nhạo, ở nơi này ban đêm thuộc về tình nhân, Ngưu Lang và Chức Nữ cũng đã lăn lộn ở cùng một chỗ, nam nữ hồng trần nào có thể lại bỏ quan thời gian tốt nhất?”

Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.