Lại Đây Cho Em Khi Dễ Một Chút

Chương 16: Chương 16: Lo chuyện nhà




Nói đi là đi.

Buổi sáng thứ bảy người trong nhà đưa xe tới đón, hai chiếc xe đã tới, đều là những chiếc sang trọng. Nghe nói bởi vì chỉ có một tài xế nên Cố ba ba cố ý tự mình lái xe đi làm còn tài xế thì lái xe khác đưa con gái yêu đi học.

Nghĩ đến Cố Thiên ở trên kênh kinh tế tài chính bình tĩnh trả lời phỏng vấn, hơn nữa trong quá khứ còn giúp đỡ bọn họ rất nhiều, trong lòng Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên lạnh đến phát run.

Ngồi trong chiếc xe xa hoa, Tô Tiểu Nghiên và Lâm Phi Phi nhìn nhau, cả hai người đều thấy được sự hưng phấn trong mắt người đối diện, đồng thời cũng hiểu được ý tứ của đối phương.

Từ đây về sau, nhất định phải ôm chặt chiếc đùi to là Cố Nhất Manh!

So với hai người họ thì bà ngoại Lưu đang ngồi trong vườn Đại Quan Viên và Hàn Nhược bình tĩnh hơn rất nhiều.

Siêu xe chậm rãi đi vào Cố gia, khi đến quảng trường, hai người bỗng cảm giác được cuộc sống của đại gia và người bình thường khác biệt rất xa. Ở ngay trong thành phố ầm ĩ mà vẫn còn một nơi thanh nhã yên tĩnh như này, sạch sẽ không một hạt bụi, hai cây xanh ven đường được cắt tỉa theo phong cách riêng, bên cạnh là những kiến trúc thiết kế đều là ba bốn tầng biệt thự.

Vừa thấy chính là khu nhà xa hoa.

Tô Tiểu Nghiên đột nhiên thấy được một chỗ: “Mọi người lại đây xem này, mình nhớ rõ phía trước từng bị phong viên quay chụp, đó là nhà của Hiểu Tĩnh đó!”

Lý Hiểu Tĩnh là đại minh tinh, át chủ bài của công ty quản lý.

Lâm Phi Phi cũng nhận ra: “Đúng đúng, chính là nơi này! Oa, Manh Manh nhà mình cùng đại minh tinh ở sát cạnh nhau nha.”

Cố Nhất Manh nhìn nhìn, lại nhớ tới một việc. Vị minh tinh Lý Hiểu Tĩnh là bạn của chú cô. Nghe nói không phải là bạn bè bình thường, mà là loại bao dưỡng.

Tuy không ai nói qua với cô nhưng có lần cô nhìn thấy dì của mình cãi nhau với vị minh tinh đó.

Nhưng cô cũng không dám nói ra, sợ dọa hư bạn tốt, ngây ngốc gật đầu: “Có khả năng là thế.”

Chờ đến khi xe thật sự vào khu biệt thự, dừng ở trước một tòa biệt thự, Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên cùng tất cả đều kinh ngạc cảm thán.

Phòng của Cố Nhất Manh có tông màu chủ đạo là màu trắng, phối hợp với nóc nhà biệt thự đặc biệt nhã nhặn lại sang trọng, bên trong còn có trụ La Mã và các hoa văn điêu khắc tinh tế.

Hai cô gái sợ hãi cảm thán: “Manh Manh, cậu thật sự đang ở trong một vương quốc thu nhỏ đấy nha.”

Hàn Nhược cũng nhịn không được mà nhìn phòng ngủ nhiều hơn một lần, tuy nhiên cô không kinh ngạc cảm thán, cô chỉ nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cố gắng làm cho bản thân biểu hiện bình tĩnh.

Lúc này trên một chiếc xe khác, Tiêu Tấn cũng xuống xe.

Tiêu Tấn đi tới: “Manh Manh, cậu đưa bạn học đến phòng khác ngồi đi.”

Cố Nhất Manh vội gật đầu. Lúc này mẹ Cố Nhất Manh cũng đi ra nghênh đón, phía sau còn có một vị bảo mẫu.

Cả bọn đều nhìn sang mẹ Cố Nhất Manh, đều kinh ngạc không thôi, âm thầm tặc lưỡi.

Mẹ của Cố Nhất Manh - Mạnh Nhược Yên là một bậc thầy vũ đạo nổi danh, đồng thời là nhà sáng tác âm nhạc. Lớn lên hào phóng rung động lòng người, rõ ràng đã bốn mươi tuổi nhưng làn da kia, trạng thái kia vẫn như đang ở tuổi hai mươi.

Mạnh Nhược Yên cười hỏi nhiệt tình với bạn học của con gái, nhiệt tình mời bọn họ vào nhà. Lại kêu bảo mẫu chuẩn bị trà và đồ ăn bưng lên.

Vì thế mấy nữ sinh đi theo bà vào phòng khách, ấn tượng đầu tiên với phòng khách là thật lớn, ấn tượng thứ hai là ưu nhã, thật sự rất ưu nhã, ngay cả đèn chiếu sáng cũng được thiết kế tỉ mỉ, giống hệt tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc, làm cho người nhìn không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Họ ngồi trên sô pha được làm bằng da thật, chỉ thấy trước mặt là chiếc bàn gỗ đặt đủ loại nước trái cây, Lâm Phi Phi thì không tính, hầu hết đều đã được thử qua, còn Tô Tiểu Nghiên và Hàn Nhược nhìn đến phát ngốc.

Ở phương Nam đã nhìn thấy nhiều loại quả Phật đầu, những thứ này các cô cũng đã nhìn thấy trên sạp trái cây. Nhưng loại này khá đắt, hơn mười đồng tiền một cân, trong nhà sẽ không bao giờ bỏ tiền ra mua, mắc như thế ăn vào cũng không trường sinh bất tử.

Còn có một ít thứ khác, bọn họ đã thấy nhưng chưa được nếm thử, hoặc chưa thấy bao giờ, đều không biết tên của chúng.

Mạnh Nhược Yên tiếp đón, bọn họ cũng không dám ăn, cuối cùng chỉ dám dùng tăm xỉa lấy những loại thường ăn nhất--- sợ không biết dùng sẽ làm trò cười cho mọi người.

Mạnh Nhược Yên ngồi nói chuyện với mọi người một lúc rồi bảo bọn họ đi lên tầng bốn chơi, nói là chơi tùy ý mọi người, còn dặn dò bảo mẫu thỉnh thoảng mang đồ ăn lên.

Vì thế mấy nữ sinh đều lên tầng bốn. Lầu bốn không có người ở, không gian rất là lớn. Cố Nhất Manh hào hứng bừng bừng nói cho mọi người biết nơi này có thể hát KTV, sau đó còn cho các dạy cho các cô đứng ở trên đài KTV như thế nào, đối diện ngay lập tức có thể xuất hiện hình ảnh thật các cô đứng ở sóng biển ca hát.

Mấy cô gái lập tức hưng phấn nhao nhao sôi nổi đi lên, quả nhiên thấy đối diện các cô đang đạp bọt sóng, còn có gió thổi váy các cô.

Lúc này bảo mẫu đến đưa đồ ăn thức uống, Cố Nhất Manh bảo bà đi xuống trước: “Chúng con ở đây chơi trước, có việc gì con sẽ rung chuông.”

Ý là, không có việc gì thì đừng lại đây.

Không có người ngoài, Tô Tiểu Nghiên và các bạn cũng có thể quẩy tung trời, vui vẻ mà ăn uống, còn buông thả mà bắt đầu hát ca.

Tận tình mà rống lên mấy tiếng đồng hồ, ai nấy đều mệt mỏi, lại đi bể bơi tư nhân bơi lội hưởng thụ trời xanh mây trắng thoải mái. Muốn ăn cái gì chỉ cần nói với Cố Nhất Manh một tiếng, bảo mẫu sẽ chạy nhanh đưa lên.

Đồ ăn vặt đều tinh xảo đến không ngờ, một miếng chocolate cũng là từ Nhật Bản vận chuyển từ hàng không tới.

Lâm Phi Phi ngửa mặt nằm bên cạnh bể bơi: “Manh Manh, cậu chính là một tiểu công chúa nha!”

Gia cảnh của Lâm Phi Phi cũng rất tốt, bằng không với thành tích của cô cũng không thể xuất hiện ở đệ nhất trung học.

Thế nhưng gia cảnh của cô cũng không được hưởng thụ giống như Cố Nhất Manh.

Vào bữa tối, Cố Thiên cũng không xuất hiện, Mẹ Cố chăm sóc ăn cùng các cô, còn có cả Tiêu Tấn nữa.

Bữa tối thật sự là làm các cô kinh ngạc, cảm thán liên tục. Bò bít tết New Zealand, đại tôm hùm nước Pháp, các loại đồ ăn mới mẻ cùng nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp, ăn đến mức các cô hận không thể ở luôn tại nhà Cố Nhất Manh.

“Mỗi ngày cậu đều ăn thế này này à?” Tô Tiểu Nghiên ngây người, lén mở camera chụp trộm. Cô không hiểu nổi, nếu ở nhà mỗi ngày ăn như này, Cố Nhất Manh tại sao có thể chịu đựng nhà ăn gà Cung Bảo đáng sợ kia???

“Đương nhiên không có.” Cố Nhất Manh cười nói: “Cũng không phải nói ngày nào cũng ăn như vậy, chính là lần này có các cậu ở lại đây, mẹ mình mới cố ý chiêu đãi các cậu đó.”

Tài lực của Cố gia, chỉ tính Cố Nhất Manh một ngày muốn ăn ba con tôm hùm to, đương nhiên là không thành vấn đề. Nhưng ai lại không có việc gì mỗi ngày phải ăn? Cố Nhất Manh cảm thấy đó chỉ là một món hải sản bình thường, không có cảm giác gì.

Tô Tiểu Nghiên vẫn là âm thầm tặc lưỡi không thôi, ngày thường Cố Nhất Manh ở trong trường học trừ bỏ so các cô tinh xảo đáng chú ý hơn, chỗ khác với các cô đều không khác mấy, nhưng hiện tại Tô Tiểu Nghiên xem như đã mở mang tầm mắt.

Ăn xong bữa tối, tài xế lái xe mang các cô đi ra ngoài phụ cận, lên trên núi xem cảnh đêm. Mạnh Nhược Yên không phân biệt tặng quà cho mỗi người.

Tùy tay lễ vật, hiển nhiên ba bạn học đều thụ sủng nhược kinh, không có ý muốn nhận lấy.

Đêm đó mọi người ngủ ở phòng khách cảm giác như ngủ ở khách sạn 6 sao. Một đêm ngủ đều mơ thấy mình là công chúa, nửa đêm thiếu chút nữa cười tỉnh.

*********

Sáng hôm sau, Tiêu Tấn chạy bộ ở hoa viên.

Cậu mỗi ngày buổi sáng đều sẽ chạy bộ tập thể hình, từ tám chín tuổi đã có thói quen đó.

Lúc đang chạy, cậu nhìn thấy phía trước có một cô gái đang đứng đấy, tay cầm quyển sách dựa vào cột xem.

Là Hàn Nhược.

Hàn Nhược thấy cậu, ngẩng đầu lên chào hỏi, vẻ mặt điềm tĩnh.

Tiêu Tấn đi qua, cùng cô chào hỏi: “Tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào?”

Nếu ngày thường, Tiêu Tấn sẽ không nhiều lời hỏi thăm quan tâm bạn học. Tuy nhiên hiện tại mấy người này là khách, cậu cũng coi như là một nửa chủ nhân, tất nhiên phải lễ phép mà quan tâm một chút.

Hàn Nhược cười khẽ: “Rất tốt, mình trước đây không ngủ qua loại giường thoải mái như vậy.”

Tiêu Tấn gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Cậu tiếp tục đọc sách, không quấy rầy nữa, mình chạy bộ đây.”

Hàn Nhược: “Cậu thích chạy bộ sao?”

Tiêu Tấn tính toán đi tiếp nhưng vẫn dừng lại: “Là thói quen.”

Hàn Nhược gật đầu: “Thói quen tốt, mình mỗi ngày dậy sớm thói quen muốn đọc sách.”

Tiêu Tấn nhìn cô bộ dạng còn lời muốn nói, không chạy bộ nữa: “Cũng là thói quen tốt.”

Hàn Nhược cười hỏi: “Đúng rồi, Manh Manh đâu, Manh Manh ngày thường không phải đều chạy bộ cùng cậu sao?”

Tiêu Tấn nghe Hàn Nhược nhắc đến Cố Nhất Manh, vẻ mặt lãnh đạm trên mặt có chút cảm xúc: “Cô ấy lúc nào cũng ngủ dậy trễ.”

Hàn Nhược nhịn không được cười rộ lên: “Ngày thường ở ký túc xá cũng là cái dạng này.”

Tiêu Tấn nghe Hàn Nhược nói vậy, trong mắt lộ ra vẻ sủng nịch: “Cô ấy đúng là đồ lười, mặt trời không phơi mông không chịu bò dậy.”

Hàn Nhược sửng sốt, nhìn Tiêu Tấn. Trong mắt Tiêu Tấn lúc nào cũng trong trẻo lạnh lùng, hiện tại lại là ý cười bao dung, giống như đang nhắc đến bảo bối trân quý nhất.

Trong lòng Hàn Nhược có chút mất mát, cô phát hiện mình nghĩ lầm rồi.

Tại sao lại chạy tới Cố gia, là vì chăm sóc hoạt của tiểu công chúa sao? Chỉ mình cô biết là vì ai.

Nhưng bây giờ cô mới ý thức được, đó là kỵ sĩ của công chúa, kỵ sĩ luôn trung thành với công chúa, không thể dễ dàng bị cướp đi.

“Cậu làm sao vậy? Không thoải mái?” Tiêu Tấn nhìn thấy sắc mặt cô trở nên khó coi, lên tiếng hỏi thăm.

“Bữa sáng khi nào bắt đầu vậy, mình có chút đói bụng.” Hàn Nhược vội tìm lý do.

Tiêu Tấn thấy cô nói đói, nói cô đi theo mình: “Mình đưa cậu đến phòng bếp lấy đồ ăn.”

Hai người đi tới phòng bếp sau biệt thự, phòng bếp nơi đây không đầy dầu mỡ như phòng bếp bình thường, nơi đây sạch sẽ như một nhà hàng xa hoa.

Bên trong có một đầu bếp trắng trẻo mập mạp đang làm việc, thấy Tiêu Tấn đến liền hỏi: “A Tấn, muốn ăn gì?”

Lúc sau lại thấy được Hàn Nhược: “Đây là?”

Tiêu Tấn giới thiệu một chút, thì ra người đội mũ trắng lo chuyện nhà bếp gọi là Vương Đại Bạch.

Vương Đại Bạch nghe hai người nói đói bụng, chớp mắt với Tiêu Tấn, bộ dạng như ngầm hiểu: “Đến đây, bác làm đồ ăn cho hai cháu.”

Vương Đại Bạch chuẩn bị bánh mì và nước tương cho hai người.

Thời điểm hai người đi ra, Vương Đại Bạch trộm liếc Tiêu Tấn một cái, hỏi: “Bạn gái à?”

Tiêu Tấn bất đắc dĩ nhìn Vương Đại Bạch, lắc đầu.

Vương Đại Bạch cười ha ha, tất nhiên không tin.

*************

Bọn người Lâm Phi Phi hiển nhiên không biết được Tiêu Tấn và Hàn Nhược đã ăn vụng bữa sáng. Buổi sáng chủ nhật các cô phải rời Cố gia trở về ký túc xá. Lâm Phi Phi thở dài: “Mình muốn trở thành Manh Manh, nếu để mình làm Manh Manh một ngày chết cũng nguyện ý.”

Tô Tiểu Nghiên biểu tình hoảng hốt, sinh hoạt của Cố Nhất Manh cùng cô khác nhau như trời với đất: “Mình đột nhiên cảm thấy nhà mình không phải nhà, mà là ổ chó……”

Hàn Nhược vẫn vẻ mặt như cũ.

Cô dựa trên đầu giường, ôm một quyển sách đang xem, nghe hai bạn cùng phòng nói, lại tới một câu: “Tiêu Tấn thật rất không dễ dàng.”

Lâm Phi Phi: “A?”

Tô tiểu nghiên: “Cái gì?”

Hàn Nhược lắc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu đọc sách đi.

Cô không có biện pháp đầu thai thành thiên kim tiểu thư, không có biện pháp vừa sinh ra đã có một người như như Tiêu Tấn chăm sóc mình, cho nên cô phải cô gắng.

Cô dựa vào chính đoạt được điều mà mình muốn, cố gắng trở thành một người ưu tú xứng đôi với Tiêu Tấn.

Cô so với Cố Nhất Manh nghèo khó hơn, nhưng không sao cả, cô có thử khác để bù vào.

Những thứ Cố Nhất Manh có cô sớm muộn gì cũng có, tự chính mình làm ra.

*********

Tiễn bạn học, sau khi ăn xong cơm trưa Cố Nhất Manh như cũ chạy đi tìm Tiêu Tấn học bổ túc.

Lúc trước Tiêu Tấn cho cô một ít bài tập yêu cầu cô phải giải được

“Mời bạn học về nhà vui chứ?”

“Vui!”

“Còn muốn mời nữa không?”

“Còn muốn!”

“Chút bài tập này làm sao bây giờ?”

Nói xong Tiêu Tấn mặt không thay đổi đẩy đống bài tập tới trước mặt Cố Nhất Manh.

Cố Nhất Manh như khí cầu bị bay hơi, cúi đầu xuống.

“Tiêu Tấn...” Cô giả bộ đáng thương, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Tấn.

“Làm bài tập đi.” Tiêu Tấn nhìn cũng không nhìn.

“Thế nhưng người ta huấn luyện quân sự mệt quá, còn muốn chơi...” Cố Nhất Manh chấp hai tay trước ngực, khẩn cầu lắc lắc Tiêu Tấn.

“Còn muốn chơi nữa à?” Tiêu Tấn không chút nào thay đổi.

“Không không không, một ngày là được rồi.” Cố Nhất Manh duỗi một đầu ngón tay.

“Thế nhưng ngày mai học số học, đoán xem thầy giáo sẽ nói gì? Ừ? Người nào đó có sầu muộn hay không?” Tiêu Tấn thản nhiên nói.

“A------” Cố Nhất Manh trừng to mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Cuối cùng ỉu xìu đáng thương nói: “Vậy mình phải làm bài tập, a Tấn dạy mình đi.”

Tiêu Tấn thỏa mãn gật đầu, bắt đầu giảng bài cho Cố Nhất Manh.

Nói hơn nửa giờ, cậu phát hiện Cố Nhất Manh đang thất thần. Bàn tay trắng nõn nâng cằm, ánh mắt đánh giá nhìn mình.

Tấn Tấn nheo mi: “Trên mặt tớ mọc hoa à?”

Cố Nhất Manh lâc đầu: “Không có không có.”

Ngoài miệng nói không có nhưng Tiêu Tấn lại cảm thấy coi có tâm sự, lập tức hỏi: “Đến cùng là làm sao?”

Cố Nhất Manh do dự, vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu có bạn gái rồi à?”

Tiêu Tấn nhíu mày: “Bạn gái?”

Cố Nhất Manh gật đầu: “Ừ, muốn nghe lời nói thật, không cho phép gạt mình.”

Tiêu Tấn nhìn cô: “Tại sao hỏi như vậy? Ai nói cậu thế?”

Cố Nhất Manh hừ một tiếng: “Mình sẽ không bán đứng nơi tin tức phát ra, cậu không nói với mình, mình cũng không nói cho cậu biết!”

Tiêu Tấn: “Mình cũng không nói cho cậu biết.”

Cố Nhất Manh: “Cậu nói một chút đi, rốt cuộc là ai? Trong trường học hay ngoài trường học, khẳng định không phải trong trường, không gặp người nào có thể qua lại, cũng chưa từng nghe qua.”

Là không cùng người nào có thể qua lại, Tiêu Tấn 24 tiếng đồng hồ trong đó có mười tiếng đồng hồ quây quanh Cố đại tiểu thư, còn có bạn gái cái gì.

Cố Nhất Manh nhẹ nhàng cầu khẩn, lắc nhẹ cánh tay cậu: “Cậu nói với mình đi!”

Tiêu Tấn: “Được! Mình nói cho cậu biết.”

Cố Nhất Manh giật mình, nhìn chằm chằm Tiêu Tấn: “Cậu thật sự có, là ai thế?”

Tiêu Tấn nhìn thấy cô nghiêm túc, cố ý nói: “Có một nữ sinh, mình rất thích cô ấy, nhưng cô ấy không biết. Mình cũng chỉ thầm mến cô ấy, chưa có thổ lộ.”

Cố Nhất Manh nghe, nắm chặt bút trong tay. Cô không nói được trong lòng mình là tư vị gì, nhưng vẫn cố gắng hỏi: “Vậy sao? Là ai? Mình biết không?”

Tiêu Tấn nhìn cô gái trước mặt lông mi dài run run, tâm như có cái gì đó lướt nhẹ qua, ngứa.

Cậu không muốn khi dể cô thế nhưng lại nhịn không được muốn trêu chọc.

Muốn nhìn cô manh như một con mèo con, muốn trêu chọc cô.

“Cậu biết.”

“A...? Là ai?”

Tiêu Tấn thấy được trong cặp mắt to ướt át hiện lên tia ảm đạm.

Cậu có chút đau lòng, nghĩ thầm đó là ý gì, là tự mình cho là ý kia ư?

Hay là mình nhìn lầm rồi?

“Cậu đừng hỏi, về sau sẽ nói cho cậu biết.” Cậu hung ác nhẫn tâm nói như vậy.

Cố Nhất Manh cắn môi: “Hừ, không nói thì thôi, tớ cũng không muốn biết!”

Nói xong, cô xoay bút, nhìn chằm chằm vào sách.

Tiêu Tấn lấy sách bài tập qua: “Tới giúp cậu xem đề.”

Cố Nhất Manh cúi đầu không nói chuyện, để Tiêu Tấn giảng đề cho mình.

Thế nhưng Tiêu Tấn mới giảng được một nửa, Cố Nhất Manh đột nhiên ném bút đứng dậy chạy đi.

Trong lòng Tiêu Tấn giống như có cái gì đụng phải, sững sờ nhìn cô chạy đi. Một lúc lâu mới đứng dậy đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.