Lạc Mất Một Người Thương

Chương 152: Chương 152




Thịnh Khải Tề buông khẩu súng trong tay anh xuống, khoảnh khắc viên đạn ghim vào trán của Thịnh Khải Luân thì anh đột nhiên nhớ ra rất nhiều kỉ niệm từ thời thơ ấu sống chung một mái nhà ở Thịnh gia trang vui vẻ biết chừng nào.

Trong phút chốc Thịnh Khải Tề cũng hoảng loạn lên, anh đưa tay ôm đầu gào lên: “Tại sao lại đi đến nông nỗi này…tôi chỉ vì muốn được yêu thôi mà…”.

Ánh mắt của Thịnh Khải Tề lại lóe sáng lên, anh sải bước đi về phía của Diệp Hạ Lam rồi bắt lấy cổ tay của cô kéo cô đứng dậy: “Hạ Lam à, chúng ta rời khỏi đây đi được không?”

Diệp Hạ Lam bấu vào tay của Thịnh Khải Tề đến nỗi túa máu ra: “Thịnh Khải Tề, anh mau tỉnh lại đi…anh vốn là một người hiền lành lương thiện chứ không phải một con ác quỷ như bây giờ”.

Thịnh Khải Tề một mực kéo lê Diệp Hạ Lam đi theo mình bất chấp sự phản kháng kịch liệt của cô: “Chỉ cần có em ở bên cạnh dù anh có làm ác quỷ anh cũng cam tâm tình nguyện…”.

“Bỏ tôi ra anh điên rồi”.

“Đời này kiếp này anh chỉ cần em ở bên cạnh anh là đủ…em không yêu anh cũng không sao chỉ cần anh yêu em là được rồi Diệp Hạ Lam…anh cầu xin em đừng chán ghét đừng bỏ mặc anh một mình được không?!” ánh mắt của Thịnh Khải Tề không còn sắc lạnh nữa mà trở nên vô cùng ảm đạm cùng bi thương.

Diệp Hạ Lam khẽ lắc đầu: “Tôi rất trân trọng tình cảm mà anh đã dành cho tôi nhưng mà chúng ta là không thể…tôi sẽ không thể hạnh phúc bên cạnh anh khi cái hạnh phúc đó đổi lại là mạng sống của Khải Luân”.

“Em xem như là báo thù vì sự dằn vặt của anh ta trong quá khứ không được sao?”.

“Không được…”.

Thịnh Khải Tề nắm chặt tay thành nắm đấm rồi kiên quyết nói: “Em không quên được hắn cũng không sao chỉ cần em luôn ở trong tầm mắt của tôi là đủ rồi…chỉ cần hắn không còn trên cõi đời này nữa thì sẽ không còn ai ngăn cản tôi và em được ở bên nhau nữa”.

Nước mắt giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Hạ Lam, cô đưa tay nhặt lấy khẩu súng trên mặt đất lên: “Kiếp này anh cố giữ lại cũng chỉ là xác của tôi mà thôi”.

Diệp Hạ Lam đưa nồng súng hướng về ngực trái của mình, cô vừa bóp còi thì Thịnh Khải Tề đã nhanh tay giật lấy nòng súng kéo ra, viên đạn xuyên qua bàn tay của Thịnh Khải Tề làm máu bắn ra tung tóe trên người của Diệp Hạ Lam.

Bàn tay này của Thịnh Khải Tề e rằng đã bị phế vĩnh viễn rồi nhưng anh không hối hận, nếu phải nhìn thấy người mình yêu thương chết trước mặt mình chẳng thà là mình chết còn hơn.

Vừa lúc đó, tiếng còi của xe cảnh sát tới, Thịnh Khải Tề và đồng bọn của mình đều bị bắt giữ.

Diệp Hạ Lam và Diệp Thiên Duệ đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện cùng với Thịnh Khải Luân.

Nhìn cái đèn mảu đỏ nhấp nháy ở trước của phòng cấp cứu rất mỏng manh cũng giống như sinh mệnh của người nằm bên trong có thể lụi tắt bất cứ lúc nào.

Diệp Hạ Lam ngồi như người mất hồn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt kia, nước mắt cô cứ rơi không ngừng.

Diệp Thiên Duệ vì sợ hãi và mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi trên vai của Diệp Hạ Lam từ lúc nào rồi.

Đối với Diệp Hạ Lam mà nói từng giờ từng phút bây giờ trôi qua chậm chạp một cách kỳ lạ, cô rất muốn biết Thịnh Khải Luân thế nào rồi nhưng không gian bên trong vẫn tĩnh lặng như tờ càng làm cho người ta thêm sợ hãi hơn.

Sau khi nhận được tin báo Lâm Tuệ Nghi, Thịnh Khải Nam và Thịnh Nhất Phi vội vã chạy vào bệnh viện, mọi người ngồi ở dãy hành lang vắng lặng mỗi người đều như đang ngồi trên đống lửa.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, tất cả mọi người đều đứng dậy với vẻ mặt căng thẳng, Diệp Hạ Lam là người lên tiếng đầu tiên: “Bác sĩ không biết Khải Luân sao rồi?”.

Bác sĩ khẽ thở dài: “Viên đạn làm ảnh hưởng đến não bộ của cậu ấy rất nghiêm trọng, chúng tôi đã cố gắng hết sức giữ lại mạng sống của cậu ấy tuy nhiên vẫn đang trong tình trạng hôn mê có khả năng cậu ấy phải sống đời sống của một người thực vật”.

Diệp Hạ Lam chới với ngã về phía sau cũng may là Thịnh Nhất Phi còn đủ bình tĩnh để đỡ cô lại: “Chị Hạ Lam à, chị bình tĩnh lại đi”.

Nước mắt giàn giạu chảy xuống trên gương mặt đẹp không tì vết của Diệp Hạ Lam, cô khụy chân quỳ xuống trước mặt của vị bác sĩ trung niên kia: “Tôi cầu xin ông hãy cứu lấy Khải Luân, cầu xin ông đó”.

Bác sĩ bước tới đưa tay đỡ Diệp Hạ Lam đứng dậy: “Xin cô đừng làm như thế tất cả những việc có thể làm để để cứu tam thiếu chúng tôi đều đã làm rồi bây giờ chỉ có thể chờ kỳ tích xuất hiện mà thôi”.

Thịnh Khải Nam lên tiếng: “Vậy là con trai của tôi vẫn có cơ hội tỉnh lại sao?”.

Vị bác sĩ già đưa tay đẩy giọng kính một cái rồi đáp: “Trong vòng ba tháng đầu tiên cơ hội tỉnh lại sẽ rất cao tôi hy vọng tam thiếu sẽ vượt qua được tất cả để trở lại với gia đình”.

Mọi người đều nuôi hy vọng rằng Thịnh Khải Luân sẽ tỉnh lại, ngày nào Diệp Hạ Lam cũng ở bệnh viện chăm sóc cho anh, trông cô gầy hẳn so với trước đây, hầu như mỗi lúc cô kể lại những kỷ niệm với Thịnh Khải Luân cô đều khóc hết.

Diệp Thiên Duệ hì được đưa về Thịnh gia trang chăm sóc, sau khi trãi qua chuyện bị bắt cóc và chứng kiến ba của mình thập tử nhất sinh Diệp Thiên Duệ trở nên trầm lặng hơn hẳn thằng bé luôn tự trách bản thân ham vui đi theo Thịnh Khải Tề nên mới hại ba mẹ của mình như thế.

Thịnh Nhất Phi thấy Diệp Thiên Duệ ngồi một mình nên đến ngồi bên cạnh bé: “Thiên Duệ sao con ngồi một mình buồn vậy?”.

“Cô ba à có phải tại con mà bây giờ ba mới ngủ mãi không chịu tỉnh dậy không? Ba đang giận con có đúng không cô?”.

Khóe mắt của Thịnh Nhất Phi đỏ hoe lên ôm Diệp Thiên Duệ vào lòng: “Không phải đâu…rồi ba con sẽ tỉnh dậy thôi, ba con thương con lắm nên không có giận con đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.