Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 3: Chương 3




Xe ngừng thật lâu rốt cuộc ngừng lại ở trước một biệt thư tư nhân màu trắng. Xe dừng lại, Lâm Cẩn Ngôn mở cửa xuống xe, cô vẫn còn ngơ ngác mà ngồi trên xe nhìn xung quanh, cảm tưởng như bản thân mìn đang mơ vậy.

Cô vì cái gì mà đi đến nơi này?

Lão Lý tới giúp cô mở cửa xe cười nói:“ cô bé à, đã về đến nhà rồi, mau xuống xe đi”

Giản Vi lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu rồi bước ra khỏi xe.

Lâm Cẩn Ngôn đứng ở cách đó không xa, ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía cô.

Giản Vi theo bản năng siết chặt tay, khẩn trương mà đi đến trước mặt anh.

“Tôi...”

“Đi theo tôi”

Không chờ cô kịp mở miệng,Lâm Cẩn Ngôn đã đánh tan mọi ý định của cô, liền xoay người hướng về phía biệt thự mà đi tới.

Trong sân, là căn biệt thự 3 tầng sơn trắng nổi bật trong ánh đèn.

GiảnVi khẩn trương mà đi theo phía sau Lâm Cẩn Ngôn.

Lâm Cẩn Ngôn đang chuẩn bị mở cửa thì bên trong đã có người đẩy cửa ra.

“Tiên sinh, ngài đã về” mở cửa cho anh chính là dì giúp việc, vốn là đang ở trên sân thượng tưới hoa, thấy xe vào sân vội vàng chạy xuống mở cửa.

Vừa mới chào hỏi, ngẩng đầu liền thấy phía sau Lâm Cẩn Ngôn xuất hiện một cô gái khiến bà sửng sốt vài giây vội hỏi:“tiên sinh,vị tiểu thư này là...”

Lâm Cẩn Ngôn nhấc chân vào nói:“ dì sắp xếp cho cô ấy một phòng, tạm thời cô ấy sẽ ở lại nơi này.”

Bà liền hiểu ý vội vàng gật đầu:“dạ, tôi liền chuẩn bị ngay“.

Sau đó liền hướng chỗ cô mà cười nói:“ tiểu thư, mời vào“.

Cô bị cách xưng hô của dì Lan làm cho sợ tới mức liền lập tức lắc đầu:“ dì cứ kêu con là Giản Vi là được ạ.”

Dì Lan ừ một tiếng rồi nói:“ Vậy dì sẽ gọi con là Vi Vi,mau vào trong nhà đi coi chừng cảm lạnh.” Vừa nói vừa kéo cô vào trong nhà sau đó liền đóng cửa lại, lại nói:“ Vi Vi con đợi dì một chút để dì lấy cho con một đôi dép đo trong nhà“.

Bà vừa nói xong liền xoay người đến tủ đựng dép lấy cho cô một đôi dép mới.

Dì Lan mau chóng cầm một đôi dép đi trong nhà ra, Giản Vi vội vàng tiếp nhận, cảm kích nói:“ cảm ơn dì“.

Dì Lan nhìn cô cười nói:“ con về sau cứ gọi ta là dì Lan đi“.

“ vâng, dì Lan” Giản Vi hơi gật đầu đáp lời, đêm đôi dép để trên mặt đất, khom người đổi giày.

Khi cô đổi giày xong, Lâm Cẩn Ngôn đã thay bộ quần áo ở nhà đang trên lầu đi xuống.

Anh cởi bỏ một thân tây trang cao lãnh thay vào đó là một bộ quần áo ở nhà thoải mái khiến cả người nhìn qua có đôi chút nhu hòa hơn vài phần, không khiến cho người khác có cảm giác không muốn lại gần.

Lâm Cẩn Ngôn đi đến bên sô pha ngồi xuống, ngước mắt thấy cô còn ngây ngốc đứng ở cửa, thấp giọng ra lệnh:“ còn đứng đó thất thần cái gì? lại đây“.

Cô lúc này mới hoàn hồn vội đi tới.

“Ngồi”

Giản Vi ngoan ngoãn gật đầu trực tiếp đến bên ghế sô pha đơn bên cạnh anh mà ngồi xuống.

Sô pha toàn bộ toàn bộ đều được làm bằng da thật, khiến cô nhẹ nhàng thận trong mà ngồi xuống, cho dù ngồi xuống cũng chỉ dám dùng toàn bộ sức lực lên hai chân.

Cô cả đời chưa bao giờ khẩn trươmg đến vậy, lần đầu tiên đối mặt với một người tự nhiên nói không ra lời, cũng không biết nên nói cái gì liền ngoan ngoãn mà ngồi xuống, hai tay bất an mà đặt trên chân.

Lâm Cẩn Ngôn từ trên bàn trà cầm lấy một gói thuốc lá, rút ra một điếu, ngậm ở trên miệng châm lửa.

Hút một hơi, rồi đem điếu thuốc kẹp ở giữa hai ngón tay thon dài nhìn về phía cô.

“ Khi nào bỏ học?”

Anh thanh âm vẫn bình thản như cũ, nhưng khiến cho Giản Vi nghe những lời này lại kinh ngạc đến nỗi mở to hai mắt:“ anh...anh làm sao lại biết được chuyện này?”

“Bác sĩ chữa trị cho cô là anh họ của tôi“.

Giản Vi sửng sốt:“ là bác sĩ Chu nói cho anh biết?”

“Ừ”

Giản Vi nghe tới đây lập tức hiểu rõ.

Cô khẽ liếm môi, trả lời anh:“ cấp 3“.

“ Cha cô bỏ đi từ khi nào?” Lâm Cẩn Ngôn lại hỏi.

Giản Vi trả lời anh:“ khi tôi học cấp 3.”

“ Không nghĩ tới việc sẽ đi tìm ông ấy sao?”

“Có đi tìm nhưng không tìm thấy.” Giản Vi ngữ khí bình thản,cố không nghĩ tới nhưng trong mắt lại là bi thương không thể nào che giấu được.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, một lúc sau dời tầm mắt đem tàn thuốc gạt đi nói:“ ngày mai tôi sẽ cho người làm thủ tục nhập học cho cô, cấp 3 bỏ học vậy thì học từ đấy đi.”

“ cái gì?” Giản Vi vẻ mặt đầy khiếp sợ, cơ hồ cho rằng mình nghe nhầm hỏi lại lần nữa:“ anh vừa mới nói... cái gì?”

Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái nói:“ mười bảy mười tám tuối, không đi học thì cô muốn làm cái gì?”

Giản Vi:“....”

Lâm Cẩn Ngô gạt tàn thuốc rồi đứng lên, tay đút trong túi quần, cúi đầu, ánh mắt thật sâu nhìn cô, ngay sau đó bổ sung thêm một câu:“ nghe nói cô học tập rất tốt, không đi học quả đáng tiếc“.

Nói xong liền từ sô pha đi ra, xoay người đi lên lầu.

Giản Vi bất động tại chỗ, sửng sốt hơn nữa ngày.

Sau một lúc lâu, lại đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng lên một bụng nghi hoặc mà đuổi theo Lâm Cẩn Ngôn chạy lên lầu.

Lâm Cẩn Ngôn đi đến phòng ngủ đang định mở cửa đi vào, thấy cô đột nhiên chạy đến trước mặt mình, đuôi lông mày căng ra:“ có việc?”

Giản Vi hai tay gắt gao nắm chặt vạt áo, nhìn anh khẩn trương nói:“ anh vì lí do gì mà muốn giúp tôi?”

“Không vì cái gì, cảm thấy cô tuổi còn nhỏ mà đã đáng thương vậy thôi.”Lâm Cẩn Ngôn nhàn nhạt buông một câu, xong rồi đẩy cửa đi vào phòng ngủ.

Cửa phòng đóng lại, Giản Vi ngơ ngẩn đứng ở bên ngoài.

Câu nói của anh khiến lòng cô cảm thấy đắng chát, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt. Trong mắt bỗng hiện lên một nỗi chua xót.

Dì Lan thu dọn phòng xong, đi ra liền thấy Giản Vi thất thần đứng ở trước phòng ngủ của Lâm Cẩn Ngôn bèn đi qua hỏi:“ Vi Vi có chuyện gì vậy?sao con lại đứng ở chỗ này?”

Giản Vi nghe thấy tiếng của dì Lan cuống quýt chớp chớp mắt, quay đầu lại vời bộ mặt tươi cười:“ dì Lan”

Dì Lan đến gần chỗ cô lại hỏi” con tìm tiên sinh sao?”

Giản Vi vội lắc đầu:“không có con muốn tìm anh ấy để chúc anh ấy ngủ ngon“.

Dì Lan hiểu ra cười nói:“ thời gian cũng không còn sớm con cũng nhạn về phòng nghỉ ngơi đi, phòng của con ở tầng trên, để dì dẫn con đi“.

“ Vâng, cảm ơn dì Lan.”

Phòng của cô ở trên tầng 3 ở trên phòng của anh.

Tường cùng đồ dùng toàn bộ đều là màu trắng, phong cách đơn giản.

Ga giường vừa được dì Lan thay mới là màu xanh nhạt, hài hòa với sắc trắn tạo nên một sự tươi mát cho căn phòng.

Giản Vi đứng ở cửa một lúc lâu không dán đi vào. Căn phòng đẹp như vậy trước đây cô chỉ thấy nó ở trên TV.

Dì Lan thấy cô đứng bất động liền cười nói:“ sao con còn đứng đó.Mau vào trong nghỉ ngơi đi cũng đã muộn lắm rồi“.

Giản Vi lúc này mới hoàn hồn,vội gật đầu:“ dạ, cảm ơn dì, dì cũng đi nghỉ sớm một chút ạ“.

“Được rồi“.

Giản Vi cùng dì Lan nói ngủ xong, lúc này mới đóng cửa phòng lại.

Trong phòng ngủ còn có một phòng tắm riêng biệt, đèn vừa bật cảnh tượng trước mắt khiên cô sửng sốt.

Phòng tắm rất lớn còn có cả bồn tắm.

Giảm Vi đã một thời gian dài không có được tắm rửa thoải mái, nhịn không được liền xả nước vào bồn, khóa cửa lại, ngâm mình trong đó.

Mới vừa ngồi xuống dòng nước ấm đem thân thể cô bao bọc lấy, moị mệt mỏi đều tan biến.

Giản Vi thoải mái thở ra một hơi, đầu dựa vào thành bồn.

Đôi mắt mở to không chớp mắt mà nhìn chằm chằm lên trần nhà sáng đèn.

Trong đầu lần lượt hiện lên tất thảy những chuyện xảy ra trước đây. Việc cô đâm hỏng xe anh, rồi việc anh đem cô từ hội sở ném ra. Lúc lại là cảnh tượng anh cứu cô khỏi đám người đó, và việc vữa lúc nãy anh nhàn nhạt nói thương hại cô...

Từng việc như những thước phim quay chậm không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Nhưng rất rõ ràng, vẫn là anh giúp cô được đi học trở lại.

Từ lúc buộc phải nghỉ học cô không nghĩ tới sẽ có một ngày mình được quay lại trường học.

Nghĩ đến việc này, Giản Vi kích động đến cả một đêm không ngủ được, buổi sáng ngày hôm sau cô rời giường rất sớm.

Từ trên lầu đi xuống đã nghe thấy âm thanh phát ra từ trong nhà ăn.

Dì Lan đang chuẩn bị bữa sáng, trên bếp đang nấu cháo.

Giản Vi thấy vậy vội vành qua nói:“Dì Lan có cần con giúp gì không ạ?”

Dì Lan thấy cô kinh ngạc nói:“ai da, sao con dậy sớm vậy?”

“Con ngủ không được” Giản Vi nói.

“ Làm sao vậy? con không hợp giường sao? chờ lát nữa dì ra ngoài mua cho con ít hương an thần, đợt trước tiên sinh cũng tứng bị mất ngủ nhờ nó mà ngủ được” dì Lan nói.

Giản Vi vội lắc đầu nói:“không phải,con không phải là bị mất ngủ mà là vui quá nên không ngủ được“.

Dì Lan nghe xong vội hỏi:“có chuyện gì vui sao?”

Giản Vi gật đầu cười nói:“anh ấy muốn giúp con đi học trở lại, con đã từ rất lâu đã muốn được đi học rồi“.

Nói xong đột nhiên nhớ tới cái gì bèn hỏi:“ Đúng rồi dì Lan, anh ấy tên gọi là gì vậy ạ“.

Dì Lan sửng sốt, bèn nhìn cô cười nói:“ con còn chưa biết tên của tiên sinh sao?”

“ Vâng, anh ấy là ân nhân cứu mạng của con nhưng con vẫn chưa kịp hỏi tên ạn ấy“.

“Cứu... Ân nhân cứu mạng...” dì Lan vẻ mặt ngạc nhiên. Bà hôm qua còn cho rằng tiên sinh phá lệ dẫn bạn gái về nhà. Còn nghĩ hôm nay sẽ gọi điện báo cho bà của anh biết chuyện này.

Lúc này nghe Giản Vi nói là ân nhân cứu mạng, ngọn lửa mừng rỡ vừa mới nhen nhóm trong lòng bà liền bị dập tắt nói:“ tiên sinh họ Lâm, Lâm Cẩn Ngôn“.

Lâm Cẩn Ngôn

Giản Vi ở trong lòng lặng lẽ lặp lại một lần để nhớ kĩ.

Bữa sáng gồm cháo,màn thầu và sữa bò.

7 giờ sáng mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.

Giản Vi giúp dì Lan múc cháo, dì Lan vội lấy lại cái muôi nói:“ để dì, con mau ngồi vào bàn đi.”

Giản Vi lại đi tới chỗ màn thầu giúp dì xếp chúng ra đĩa. Dì Lan thấy cô sốt sắng như vậy, nhịn không được cười nói:“ Vi Vi, không cần vội, con lên lầu gọi tiên sinh xuống dưới ăn sáng đi“.

“Dạ, con đi gọi ngay đây” Giản Vi nhận lời, lúc này mới chịu bỏ đĩa xuống, xoay người đi ra ngoài.

Lên lầu hai đứng ở cửa phòng Lâm Cẩn Ngôn âm thầm hít một hơi, lúc lâu sau mới lấy hết can đảm gõ cửa.

Vừa nhấc tay lên cửa phòng đã từ bên trong mở ra.

Lâm Cẩn Ngôn đứng ở trong phòng đang chuẩn bị ra ngoài, thấy cô đứng ở ngoài cửa bèn hỏi:“ có việc?”

Giản Vi vôin gật đầu: “ Dì Lan kêu tôi gọi anh xuống ăn sáng“.

Lâm Cẩn Ngôn ừ một tiếng lập tức từ trong phòng đi ra.

Thấy anh trong tay cầm quần áo, vội đi theo hỏi:“Anh muốn mang quần áo đi giặt sao?“.

“Ừ” Lâm Cẩn Ngôn trả lời, đem quần áo tới phòng giặt đồ.

Giản Vi nghe thấy vậy vội đoạt lấy.

Giản Vi ôm quần áo nói:“ Quần áo của anh về sau cứ để tôi! Anh ngày thường có việc gì cứ phân phó cho tôi“.

Lâm Cẩn Ngôn hạ mắt nhìn cô.

Giản Vi có chút ngượng ngùn nói:“ anh... anh cứ để tôi giúp anh chút chuyện đi bằng không tôi cũng cảm thấy áy náy“.

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, ngữ khí bình đạm:“ tùy cô“.

Nói xong liền xoay người đi xuống dưới lầu, Giản Vi đứng ở đó, nhìn bóng dáng anh đi xuống nhịn không được hô to một tiếng.

Lâm Cẩn Ngôn bước chân dừng lại quay đầu nhìn về phía cô.

Giản Vi chạy xuống đứng trước mặt anh có chút khẩn trương mà mở miệng:“Lâm tiên sinh... cảm ơn anh... còn có, thực xin lỗi“.

Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày:“ xin lỗi vì điều gì?“.

“ Đâm hư xe của anh, còn có... đánh anh nữa” Giản Vi liếm môi áy náy mà nhìn anh.

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái nói:“ biết sai là tốt“.

“ Lâm tiên sinh...”

“ Gọi tên tôi”

“ Lâm... Lâm Cẩn Ngôn“.

“ còn có việc?” Lâm Cẩn Ngôn hỏi.

Giản Vi vội gật gật đầu, ánh mắt kiên định mà nhìn anh nói:“ Lâm Cẩn Ngôn tôi nhất định sẽ báo đáp anh“.

Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, trả lời:“ tùy cô“.

Nói xong liền xoay người xuống lầu hướng nhà ăn mà đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.