Kỳ Tích Vương Tọa

Chương 12: Chương 12: Sở Thiên bạo lực (2)




Sở Thiên đạp một chân lên mặt đối phương, ngay tại hiện trường chặt đứt mặt mũi đối phương.

Lúc này, một tên du côn khác cầm đao đâm tới, bước chân Sở Thiên nhẹ nhàng di chuyển, hơi nghiêng người, lưỡi đao lướt qua trước mặt, khoảng cách chỉ cách vài milimet.

“Đáng giận!”

“Đi tìm chết!”

Tên du côn thẹn quá hoá giận, nhanh chóng múa vài đường đao, tốc độ vung đao rất nhanh, góc độ cũng rất xảo quyệt, khiến người xem kinh hồn táng đảm. Đao thuật của người này hiển nhiên rất lợi hại. Tuy nhiên, Sở Thiên giống như con bướm bay qua vườn hoa, lần lượt tránh hết mọi vết cắt gần như chém tới, nhìn giống như vạn phần hung hiểm, trên thực tế lại cực kỳ thong thả.

Khóe miệng Sở Thiên treo lên một nụ cười lạnh.

Thật sự là sơ hở chồng chất!

Nếu không đối phó được đám rưởi như vậy, Sở Thiên thật sự sẽ đâm đầu mà chết.

Tên côn đồ lại tấn công một lần nữa, Sở Thiên mạnh dạn tiến lên một bước, thong thả tránh khỏi một đao đâm tới, đầu gối chân phải chợt nâng lên, đá thật mạnh dưới háng đối phương. Tên du côn ngã xuống mặt đất, khuôn mặt tái nhợt, co giật và thét lên thảm thiết. Hắn ta dùng hai tay che dưới háng, một lượng máu cùng với chất lỏng hôi tanh chảy ra, có vẻ cũng không thể tránh khỏi kết cục đoạn tử tuyệt tôn.

“Trời ơi!”

“Tiểu tử này ra tay thật quá độc ác!”

“Thật kỳ lạ, hai tên gia hỏa kia giống như tự mình đem trứng tới cho người đánh đập!”

Với thực lực yếu kém, Sở Thiên thậm chí đánh bại đối thủ cường đại hơn hắn mấy lần, hơn nữa thoạt nhìn dễ dàng thành thạo như thế, gần như là sự tình không có khả năng, tất cả mọi người đều bị chấn kinh.

Long ca cũng không thể hiểu vì sao lại thế này, mấy tên tiểu đệ cho dù không phải là bách chiến bách thắng, nhưng đều làm lính hai năm, kinh nghiệm chiến đấu hay là nguyên lực mạnh yếu, bất luận như thế nào cũng không nên bại trận dưới tay tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh này!

Mộng Oánh Oánh hưng phấn đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Đáng đánh, đáng đánh!”

Gia hỏa này không những biết những kiến thức hiếm lạ cổ quái, còn có thể đánh đấm tốt như vậy, thật sự là một bất ngờ lớn!

Long ca hiển nhiên đã lâm vào cuồng nộ, rút ra thanh kiếm bên hông mình, trường kiếm lấp lánh ánh sánh lạnh băng: “Chút tài mọn, hôm nay để ngươi nhìn xem, trước mặt đối chiến với thực lực chênh lệch tuyệt đối, chút trò mọn của ngươi sẽ không thể dùng được!”

Thực lực của Long ca là Luyện Thể tầng thứ ba, cường độ nguyên lực tất nhiên đều cao hơn so với mấy tên tiểu đệ. Vì thế các phương diện lực lượng, tốc độ, phòng ngự, đều mạnh hơn một cấp bậc!

Sở Thiên nhún nhún vai: “Cứ thử xem đi!”

Long ca nổi giận gầm lên một tiếng, bất chợt vọt mạnh một cái, vẽ ra một vòng ánh sáng lạnh, đâm về phía ngực Sở Thiên.

Thực lực Long ca quả nhiên lợi hại, một kiếm thấm đầy nguyên lực, vừa tàn nhẫn lại nhanh, ngay cả nham thạch cũng có thể nhẹ nhàng bị bổ ra, mấy tên tiểu đệ lúc trước tuyệt đối không thể nào so sánh.

Sở Thiên hơi dịch người né tránh, kiếm phong lướt qua chỉ cách vài milimet, kiếm khí mỏng manh xẹt qua, cắt đứt mấy cây tóc trên đầu bay xuống.

Quả thực cực kỳ hung hiểm!

“Ha ha ha!”

“Quá chậm! Chịu chết đi!”

Long ca phóng thích toàn bộ nguyên lực, phát ra kiếm khí sắc bén, liên tục chém ra vài kiếm!

Sở Thiên không chút hoang mang, giống như chim én nhẹ nhàng uyển chuyển, tránh thoát tất cả với những khoảng cách rất nhỏ!

Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?

Long ca hiện lên biểu tình khó có thể tin, với cảnh giới thấp kém của Sở Thiên, không có khả năng có tốc độ nhanh.

Nhưng mỗi một động tác, mỗi một lần di chuyển của Sở Thiên, lại giống như đã trải qua ngàn vạn tính toán, gần như chính xác đến từng milimét.

Bởi vậy, mỗi lần Sở Thiên đều di động với biên độ rất nhỏ, lần lượt né tránh công kích hung hiểm, giống như một con lươn vô cùng linh hoạt, khiến Long ca không làm gì được.

“Trời ạ!”

“Đây chính là Nhập Vi!”

Đám người bắt đầu kinh hô, điều này khiến cho những người khác sợ hãi tỉnh ngộ!

Thiên Nam Thành có mấy chục vạn tu sĩ Luyện Thể, chỉ có mấy chục tu sĩ Hồn Tỉnh. Trong số đó không ai có thể đạt tới Nhập Vi, tiểu tử ngay cả thực lực Luyện Thể tầng thứ nhất đều không có, sao hắn có thể đạt tới cảnh giới “Nhập Vi”?

“Nhập Vi” là chỉ những tu sĩ đạt được cảnh giới có thể khống chế hoàn mỹ trạng thái và thân thể, khiến cho người đó có thể di chuyển với độ chính xác giống như máy móc. Nếu tu vi một người có năng lực “Nhập Vi”, mỗi một milimet chênh lệch, ở trong mắt bọn họ giống như cách xa một mét, thậm chí họ có thể khống chế tốc độ nhịp tim, sự co rút của lỗ chân lông.

Nhập Vi là một loại năng lực.

Loại năng lực này cần phải có đủ thiên phú, sau đó trải qua huấn luyện và lĩnh ngộ lâu dài, mới có khả năng lĩnh ngộ được. Loại năng lực này không chỉ chiếm hết ưu thế trong chiến đấu, ngoài ra còn là một sự trợ giúp rất lớn trong việc chế phù và luyện dược.

Trong Thiên Nam Thành, người có thể đạt được “Nhập Vi”, gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay, người nào cũng là cao thủ đứng đầu. Tiểu tử này ngay cả thực lực Luyện Thể tầng thứ nhất cũng đều không có, sao hắn có thể tiến vào loại cảnh giới trong truyền thuyết này?

Giờ phút này, Long ca cũng trở nên luống cuống.

Chưa bao giờ nghĩ tới, một tiểu tử thoạt nhìn không có gì nổi bật, không ngờ có năng lực “Nhập Vi” trong truyền thuyết, chẳng trách có thể dự đoán chính xác những cuộc tấn công, sau đó có thể chỉ dựa vào động tác với biên độ nhỏ để tránh né những đòn tấn công, cho phép hắn dùng thực lực yếu như vậy, thong thả đánh bại những đối thủ cường đại hơn hắn vài lần!

“Ta không quan tâm ngươi đạt được Nhập Vi hay không, hôm nay ngươi cần phải chết!”

Long ca bất chấp tất cả, gầm lên điên cuồng, phóng xuất toàn bộ nguyên lực, trường kiếm lấp lánh ánh sáng yếu ớt, trong nháy mắt tăng lên gấp đôi, chĩa kiếm và lao về phía Sở Thiên.

Giống như một chiếc lá rụng bay trong gió, cũng giống như một con bướm trong bụi hoa, Sở Thiên nhẹ nhàng di chuyển vài centimet, tránh khỏi kiếm phong chỉ cách vài milimet, khiến cho kiếm phong tạo ra một vết nứt lớn ở trên mặt đất. Tay phải Sở Thiên bỗng nhiên vung lên, giống như kìm sắt chế trụ cằm Long ca, thân thể vòng ra phía sau lưng Long ca, đè ót hắn ta lại.

Sao có thể?

Long ca lộ ra biểu tình hoảng sợ, bởi vì động tác di chuyển quá lớn, hiện tại căn bản không kịp thu chiêu: “Dừng tay!”

Răng rắc!

Mọi người đều nghe thấy một tiếng xương cốt đứt gãy giòn dã vang lên.

Phần cổ của Long ca xoắn lại bằng một góc độ quỷ dị, hai mắt tròn xoe trừng lớn, đồng tử nhanh chóng phóng đại, miệng cũng mở lớn, giống như con cá ra khỏi mặt nước, đang khó khăn thở hổn hển, cuối cùng dần dần mất hết tiếng động.

Mộng Oánh Oánh lộ ra biểu tình sợ hãi: “Sở Thiên, sao ngươi lại giết hắn?!”

“Giết người, hoặc phải làm quen với việc bị giết.” Sở Thiên giết chết một người là Luyện Thể tầng thứ ba, nhẹ nhàng giống như uống nước sôi để nguội, hơn nữa hắn thậm chí không thèm chớp mắt, “Hơn nữa, loại người không ra gì này sống lâu một ngày, có lẽ sẽ có nhiều người vô tội gặp họa.”

“Loại người này, chết rất xứng đáng!”

“Đúng vậy, chết rất xứng đáng!”

Mọi người bắt đầu reo hò.

Từ trong đám người truyền đến một loạt âm thanh đụng độ của áo giáp, một số chiến binh mặc áo giáp binh lính nhanh chóng xông tới, đây là người của đội chấp pháp!

~~~Hết chương 7~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.