Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 187: Chương 187: Về nhà




Người ở hiện tại mỗi ngày ăn cơm còn ít chứ đừng nói ra ngoài ăn cơm dã ngoại, cho nên lần đầu tiên tiến hành ăn cơm dã ngoại các thiếu niên vui vẻ đến điên rồi, giống như con khỉ bị xổng chuồng nơi nơi giương oai.

Hơn nữa ông trời tác hợp, rõ ràng là thái dương mùa hạ, nhưng hôm nay lại phá lệ khác biệt, không chỉ trời trong nắng ấm, gió mát nhẹ thổi, hơn nữa mặt trời còn giống như biết bọn họ đang liên hoan, đem mình giấu sau đám mây, làm cho nhiệt độ cũng không cao, vì thế đám thiếu niên này lại càng làm càn.

May mắn người đang ngồi ở đây đều không phải phụ huynh nghiêm túc, cho nên đối với hành vi làm càn này của bọn họ không chỉ không ngăn cản mà ngược lại còn mang theo một chút dung túng.

Vì mọi người đều biết thời gian niên thiếu vô ưu vô lo cũng chỉ có mấy năm này, sau này ngươi quay đầu nhìn lại những năm này, trừ bỏ lộ ra ý cười chắc chắn sẽ cười mắng một câu ngu ngốc, nhưng mặc kệ trong lòng có bao nhiêu hoài niệm cũng đều không thể lại đi làm những việc mà chỉ có lứa tuổi đó mới làm được nữa.

Nô đùa vui vẻ mệt mỏi liền trở lại ăn cái gì đó, ăn no xong tiếp tục phát tiết tinh lực quá dư thừa, u sầu khi ly biệt tựa hồ từ lúc bắt đầu liền chưa từng xuất hiện qua.

Mãi cho đến giờ phút cuối cùng chia tay mọi người đều cười tủm tỉm vô tâm vô phế một chút cũng không vì ly biệt mà u sầu, điều này khiến cho Lạc Vân Thanh vốn đã nghĩ sẵn một đống lớn lời an ủi không có đất dụng võ.

Nhưng mà không khóc là tốt! Lạc Vân Thanh không thích ly biệt khóc lóc sướt mướt, thấy không có người khóc lập tức khó nén cao hứng đem người tiễn đi.

Mọi người: "....." Tuy chúng ta không biểu hiện ra ưu thương ly biệt, nhưng chúng ta cũng rất khổ sở có được không? Bộ dáng như tiễn ôn thần này của ngươi phi thường chướng mắt ngươi có biết không?

Biểu hiện này của Lạc Vân Thanh khiến các thiếu niên tức chết đi được, bọn họ tự mình giả bộ tiêu sái là một chuyện, nhưng loại gấp không chờ nổi muốn đuổi bọn họ rời đi là như thế nào?!

Các thiếu niên sĩ diện hão cũng sẽ không lên tiếng hỏi, sợ bản thân vừa mở miệng liền thua, vì thế mạnh mẽ giả bộ cao hứng trở về khách sạn, cuối cùng sau khi Lạc Vân Thanh bọn họ rời đi mới tốp năm tụm ba ở bên nhau, vịt chết tại miệng vẫn còn cứng rắn nói bản thân được giải thoát có bao nhiêu cao hứng bao nhiêu vui vẻ.

Kết quả Triệu Minh bị một câu hỏi chuyện bâng quơ của Thẩm Văn khiến cho mộng bức lại tức giận.

"Thẩm Văn cậu có thể ngậm miệng lại hay không?" Triệu Minh u oán nhìn hắn một cái.

Không phải hắn muốn nói nhưng thật sự là như thế, CMN Thẩm Văn này ngoại trừ học tập giỏi một chút sau đó diện mạo ôn văn nho nhã, giả vờ giả vịt còn có thể lừa người ngoài ra không có bất cứ chỗ nào đáng để khen! Ở chung lâu rồi sẽ phát hiện đây là một tên ngốc.

"Làm sao vậy? Tôi còn không phải chỉ hỏi cậu vì sao không khổ sở thôi sao? Này còn không được hỏi?" Thẩm Văn mộng bức, không biết vì sao cái vấn đề bình thường như thế cũng không được hỏi.

Triệu Minh ngoài cười nhưng trong không cười, chính là thốt lên một câu: "Không khổ sở."

Thẩm Văn: "......" Triệu Minh này kỳ kỳ quái quái.

"Nhưng mà tôi có chút khổ sở, về sau không biết có thể nhìn thấy giáo sư bọn họ nữa hay không?" Nói tới đây Thẩm Văn thở dài một hơi thật sâu.

"Cậu còn có thể không thi đậu vào học viện Liên bang đệ nhất được sao?" Triệu Minh liếc mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh nói.

Trong mắt hắn Thẩm Văn chính là làm ra vẻ.

Còn có thể nhìn thấy giáo sư nữa hay không, người kiểm tra từ đầu đến cuối đều đứng đầu như hắn cũng có thể nói ra như vậy được sao? Trong một đám người bọn họ chỉ sợ chỉ có Triệu Minh là trăm phần trăm có thể thi đậu học viện Liên bang đệ nhất này, ha hả, như vậy còn cảm thấy không thi đậu được?

Không đúng, chẳng lẽ hắn là muốn khoe sao? Bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng như vậy Triệu Minh sợ ngây người, nhịn không được nói tục một câu.

"Triệu Minh cậu có thể văn minh một chút hay không? Thói quen thường xuyên văng tục này của cậu có thể sửa đi được không?" Thẩm Văn mắt trợn trắng, khó chịu nói.

"Cậu quản hơi rộng rồi đấy, tôi nói tục liên quan rắm gì tới cậu."

"Cậu...."

"Tôi làm sao...."

"......"

"Cốc cốc cốc......"

Khi hai người đang chuẩn bị cãi nhau tiếng gõ cửa vang lên, nghe được tiếng gõ cửa Triệu Minh lậ tức kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó lộc cộc chạy đi mở cửa.

"Lạc ca?" Mở cửa, Triệu Minh thấy Lạc Vân Thanh ngoài cửa có chút ngốc.

"Chào Tiểu Minh." Lạc Vân Thanh mỉm cười cùng hắn chào hỏi.

"Lạc ca anh muốn vào ngồi không?" Triệu Minh có chút chần chờ mời nói.

Nghe được tiếng Triệu Minh gọi Lạc Vân Thanh, Thẩm Văn bên trong phản xạ có điều kiện đi ra ngoài chào hỏi với Lạc Vân Thanh.

Lạc Vân Thanh: "......" Hai người này không phải đối thủ một mất một còn sao? Khi nào tình cảm lại trở nên tốt như vậy?

Đối với việc Thẩm Văn ở chỗ Triệu Minh, Lạc Vân Thanh cảm thấy thật kinh ngạc, biểu tình kia không chút che dấu khiến hai người có chút ngượng ngùng, muốn giải thích lại không biết phải mở miệng như thế nào.

"Bọn em...."

"Bọn em chỉ là...."

Tuy hai người cũng không biết muốn che dấu cái gì, nhưng bị Lạc Vân Thanh nhìn thấy hai người ở chung một chỗ luôn có chút lúng túng khó mà giải thích.

Nhìn hai đứa nhỏ chân tay luống cuống, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, hai đứa này không phải là yêu sớm đấy chứ?

Nhưng mình cũng không lớn hơn bọn chúng bao nhiêu tuổi còn đính hôn rồi, cậu cũng ngượng ngùng nói cái gì, vì thế ánh mắt damdang nhìn bọn họ một cái, tặng cho mỗi người một hộp quà, nhân tiện lên tiếng nói "cố lên!" liền rời đi.

Lưu lại Thẩm Văn và Triệu Minh hai người nhìn lẫn nhau một cái, sau đó nhịn không được run rẩy cả người.

Là một người từ nhỏ lớn lên trong giới hào môn tranh chấp, bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra vừa rồi Lạc Vân Thanh suy nghĩ cái gì, nhưng chính là vì nhìn ra mới cảm thấy không thể tiếp thu, mình sẽ cùng Triệu Minh / Thẩm Văn yêu đương? Trò đùa gì vậy?

"Tôi đi về trước."

"Cậu đi về trước đi."

Hai người đồng thời lên tiếng, tiếp theo không gian yên tĩnh vài giây, Thẩm Văn vươn tay tới trước mặt Triệu Minh, Triệu Minh như là bị lửa đốt lập tức đem một hộp quà trong đó ném tới trên người hắn.

Thẩm Văn luống cuống tay chân mà nhận, kết quả còn chưa đứng vững liền phát hiện cửa phòng Triệu Minh đã đóng lại.

Thẩm Văn: "......" Có phải bị bệnh hay không thế?

Bị Triệu Minh làm cho thực khó chịu Thẩm Văn cầm hộp quà của mình trở về, về tới phòng tâm tình vẫn không thoải mái, thậm chí chỉ cần nghĩ tới Triệu Minh cái loại cảm giác này không thoải mái này lại lập tức kéo tới, muốn ngủ?

Căn bản không có khả năng, cho nên chỉ có thể một đêm không ngủ đến hừng đông.

Ngày hôm sau, Thẩm Văn rối rắm nửa ngày mới dạo bước tới phòng Triệu Minh, nào biết gõ cửa một hồi lâu cũng không thấy người ra, cuối cùng hỏi nhân viên lễ tân mới biết sáng sớm Triệu Minh đã được người đón đi rồi, điều này khiến Thẩm Văn không hiểu sao lại tức giận, khiến cho người tới đón hắn cũng không dám tiến lên.

......

Ngủ rất ngon Triệu Minh theo đồng hồ sinh học đúng giờ rời giường, giống như thường ngày ở khách sạn rửa mặt xong đi xuống nhà hàng buffet dưới lầu ăn sáng, sau đó hắn cao hứng trở về phòng thu xếp đồ đạc.

Khi trợ lý sinh hoạt của hắn tiến vào hắn đã đem đồ đạc của mình thu thập xong, sau đó ôm hai cái bình rượu và một cái túi căng đầy ở trong phòng ngồi chờ trợ lý sinh hoạt.

Trợ lý sinh hoạt: "...." Mới vừa tiến vào đã nhìn thấy cảnh "chạy loạn" này trợ lý sinh hoạt tỏ vẻ khiếp sợ.

Ta CMN đây là phương thức thu thập hành lý ngu ngốc gì vậy?

Mỗi tay ôm một cái bình không nhỏ, sau đó cổ tay còn treo một cái túi, hắn dùng thị lực 5.0 của mình để đảm bảo hắn thấy trong cái túi kia là một hộp quà cùng vài mảnh lá cây! Hộp quà thì hắn có thể hiểu được, nhưng lá cây, lá cây?!

"Thiếu gia, cứ để rác ở đây sẽ có người quét dọn." Trợ lý sinh hoạt uyển chuyển nhắc nhở thiếu gia nhà mình, bằng không vị thiếu gia sĩ diện nhà mình cứ như vậy đi ra ngoài kết quả bị người cười nhạo cuối cùng bị thương tổn vẫn là bọn họ.

Nào biết hắn vừa nói xong liền nhìn thấy ánh mắt như nhìn kẻ ngu của thiếu gia nhà mình nhìn hắn.

Triệu Minh cao cao ngẩng đầu, bễ nghễ nói: "Nếu là rác rưởi tôi lại sẽ cầm sao? Anh có phải bị ngốc hay không?"

Trợ lý sinh hoạt: "......" Thôi, ai có tiền thì người ấy là đại gia, ta khờ thì cứ để ta ngốc đi, chỉ cần lát nữa ngươi không phát giận là được.

Tâm mệt trợ lý sinh hoạt từ ngoài cửa kêu gọi hai người trợ thủ lại đây, cẩn thận kiểm tra một phen trong phòng xác định không có đồ vật quan trọng bị sót lại sau đó mới hầu hạ thiếu gia nhà mình "Khởi giá hồi cung".

Kết quả vừa mới đi tới hành lang, hắn liền nhìn thấy một đám thiếu niên thiếu nữ vốn dĩ thần khí không chịu được kia giống như thiếu gia nhà mình ôm hai cái bình kỳ kỳ quái quái, sau đó trên tay còn vác một cái túi tạo hình kỳ dị quê mùa đựng đầy đồ vật.

Nhìn bọn họ cao cao ngẩng đầu, theo thói quen chào hỏi với đồng bạn, nhóm trợ lý sinh hoạt đều ngốc.

Đây là cách ăn mặc thời thượng gì sao? Nếu không vì sao đám người luôn theo đuổi trào lưu lại nhất nhất có bộ dáng như này?

Cho dù trong lòng gió bão gào thét, nhưng là một trợ lý sinh hoạt ưu tú, bọn họ đương nhiên không có khả năng đi hỏi chủ nhân mình vấn đề nhược trí này, bọn họ chỉ đem chuyện này ghi tạc trong lòng, sau đó làm bộ bình tĩnh chào hỏi với các tiểu thư thiếu gia nhà khác, có người khéo đưa đẩy thậm chí còn không dấu vết khen cái bình và cái túi của bọn họ một phen, quyết định khôn khéo này khiến hắn tại chỗ đạt được cơ hội tăng lương, khiến các trợ lý khác hâm mộ đến tái cả mặt.

Trở lại Triệu gia, Triệu Minh cũng không cho người khác chạm vào cái bình và cái túi bảo bối của hắn, cho dù vì thời gian dài ôm mấy thứ này khiến cho cánh tay rất mỏi hắn cũng không tin được người khác, tự mình thật cẩn thận đem mấy thứ đồ này ôm về nhà, tận đến khi vào phòng của mình mới cảm thấy an toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

......

Khi Triệu Minh về đến nhà ba Triệu và mẹ Triệu đã tới công ty làm việc, trong nhà chỉ có ông nội bà nội, nhưng thời gian này hai người bọn họ cũng đi tản bộ, cho nên hiện tại trong nhà chỉ có một mình hắn.

Khóa lại cửa phòng, Triệu Minh vẻ mặt nghiêm túc nhìn hộp quà mỹ phẩm dưỡng da của Phúc trang mà Lạc Vân Thanh đưa, suy nghĩ một hồi Triệu Minh vẫn là quyết định cất đi tự dùng một mình!

Không phải hắn không hiếu thuận, mà là mỹ phẩm dưỡng da chỉ có một phần! Như vậy mặc kệ là cho mẹ hay là cho bà nội đều không thích hợp, sợ làm cho gia đình phân tranh hắn chỉ có thể tự mình hưởng dụng.

Rượu thì có hai bình, một bình đưa cho ông bà nội, một bình thì cho ba mẹ, còn hắn?

Khà khà Triệu Minh đã sớm cất đi một bình nhỏ rồi, dù sao uống rượu gì đó chắc chắn không thể để trưởng bối biết!

Còn lá sơn trà.... Triệu Minh nghĩ nghĩ quyết định để ở phòng khách, tính toán về sau có người ho khan liền dùng tới nấu nước uống.

Tự nhận là đem hết thảy đều an bài thỏa đáng Triệu Minh mở cửa phòng, bình bịch chạy xuống dưới lầu sai trợ lý sinh hoạt của hắn đi mua nguyên liệu nướng BBQ, định buổi tối chờ ba mẹ trở về đại triển thân thủ, để cho bọn họ biết Triệu Minh hiện tại đã không phải là Triệu Minh trước kia!

Hắn hiện tại là Triệu Minh rất là lợi hại!

Nghĩ tới buổi tối chắc chắn sẽ được đến khích lệ và tiền tiêu vặt, Triệu Minh hắc hắc cười ngây ngô vài tiếng.

Vì thế buổi tối khi ba Triệu và mẹ Triệu trở về, bọn họ phát hiện trong sân nhà nổi lên mấy cái giá kỳ kỳ quái quái, ba mẹ của mình và con trai vừa mới về nhà đang hưng phấn cầm mấy xâu đồ vật không biết là thứ gì nướng.

Thấy bọn họ, ba người giơ lên lên đồ vật trong tay hứng thú bừng bừng mời bọn họ gia nhập.

Ba Triệu và mẹ Triệu chần chờ, không hiểu ra sao nhìn động tác của ba người hồi lâu, ba Triệu và mẹ Triệu cũng động tâm, vì thế còn chưa kịp nói gì liền gia nhập tiệc nướng BBQ.

Sau khi ăn uống no đủ mấy người nằm la liệt trong phòng khách, lúc này Triệu Minh cầm hai bình rượu sơn trà từ trong phòng mang xuống dưới.

"Rượu này là con tự nhưỡng, rất vất vả mới nhưỡng được đấy, hiện tại tặng cho mọi người, một vò này là cho ông bà nội, một vò này là cho ba mẹ." Triệu Minh vẻ mặt không nỡ đem bình rượu sơn bảo bối của mình giao ra.

"Thật sự cho chúng ta sao?"

"Tự con nhưỡng không đau lòng sao?"

Triệu Minh khổ một khuôn mặt: "Sao có thể không đau lòng, nhưng mọi người tương đối quan trọng hơn!"

Nghe được lời này bốn vị trưởng bối trong nhà hai mặt nhìn nhau, trong lòng cao hứng còn mang theo chút phức tạp.

Đứa nhỏ nhà mình mình biết, tuy bọn họ chưa từng ghét bỏ Triệu Minh, nhưng không thể không nói so với trước kia hắn hiện tại xác thật là hiếu thuận lại còn có năng lực hơn rất nhiều.

Trách không được nhiều người như vậy sống chết đều phải nhờ vào quan hệ chen vào học ở lớp học hè, hiệu quả như này đúng là chuẩn CMNR!

Chờ tới khi uống rượu sơn trà mà đứa nhỏ nhà mình tự nhưỡng bốn người lại càng cảm khái như vậy, thậm chí còn lên kế hoạch tặng quà cho những thầy cô, giáo sư và huấn luyện viên nữa, để cảm ơn bọn họ đã dạy con của bọn họ tốt như vậy.

Uống qua rượu, đám lá sơn trà bị Triệu Minh phi thường coi trọng không chút nào ngoài ý muốn bị dấu đi thật kỹ, tính toán lúc nào cần lại lấy ra dùng.

Đương nhiên không chỉ một nhà bọn họ làm vậy, những phụ huynh khác cũng là như thế.

Thậm chí bởi vì nhìn thấy con cái nhà mình có biến hóa nghiêng trời lệch đất, các phụ huynh mỗi lần nói chuyện phiếm đều nhịn không được ca ngợi chất lượng dạy học của trường vài câu, lời nói của người tuyên truyền trong giới hào môn kết quả chính là làm cho quyền uy của học viện Liên bang đệ nhất trong lòng bọn họ thẳng tắp bay lên.

Vì thế lớp học thêm hè càng nổi tiếng! Mà vài năm sau hào môn ghi danh thi vào học viện Liên bang đệ nhất lại càng nhiều hơn so với ngày trước! Nói không chút khoa trương 85% hào môn ở Liên bang đều ở cái trường học này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.