Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 172: Chương 172: Tức giận nha




Trên đời người thích rượu ngon vô số kể, Lạc Vân Thanh điểm hỏa liền chạy, nhưng những người quen thân cậu thì lại bị cậu hại thảm, từ sáng tới tối nhận được đều là đủ loại kiểu dáng lôi kéo tình cảm bán thảm hoặc cầu giới thiệu Lạc Vân Thanh mua rượu vân vân đủ loại yêu cầu, nhưng cố tình vì người đưa ra yêu cầu này đều là trưởng bối, vì thế một cái hai cái ở trong lòng cho dù có tức giận nhưng trên mặt vẫn phải mỉm cười.

"Leonard à ~ đã lâu không gặp! Còn nhớ rõ ta sao?" Một ông già đẹp lão gương mặt hiền từ ngữ khí hòa ái chào hỏi Leonard.

Ánh mắt nhìn về phía Leonard đầy yêu mến giống như là đang nhìn con cháu mình vậy.

Đối với vị Charlie bạn tốt của ông nội mình này, Leonard sao có thể không nhớ rõ, dù sao trong đám người mà hắn nhận thức không có mấy người vì uống rượu mà mạng cũng không cần như vậy, nghĩ tới đặc tính yêu rượu như mạng sống của lão không cần phải nói Leonard cũng biết hôm nay lão đột nhiên tới tìm mình làm gì, nhưng được dặn dò qua hắn chỉ có thể coi như không biết, đánh thái cực nói: "Đương nhiên nhớ rõ, ông Charlie."

Ông già đẹp lão Charlie gật gật đầu, cười cười vừa lòng nói: "Ai u này....bất tri bất giác đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhìn thấy cháu ta lại nhớ lúc ấy ta bế cháu, lúc ấy cháu còn tiểu một thân lên người ta, khiến ta choáng váng hết cả người, kết quả tên vô lại cháu còn đắc ý cười ha ha."

Không kịp đề phòng bị lộ ra lịch sử đen Leonard: "....."

Đã là chuyện cũ xảy ra bao nhiêu năm như vậy rồi! Xin! Đừng! Nhắc! Lại!

Chỗ không tốt của trưởng bối chính là chỗ này, họ có thể biết được tất cả lịch - sử - đen không muốn nói cho người khác của ngươi!

Bằng mọi giá trước tiên phải đánh gãy đề tài này cái đã, Leonard 101 lần không muốn nghĩ tới hồi ức lịch sử "dấm đài" quang vinh của bản thân: "Ông Charlie, ngài tới là?"

Charlie nhìn Leonard không khỏi xoa xoa tay, cười khà khà: "Leonard tiểu tử à, ông nghe nói trên tay tức phụ cháu có thứ gì đó tốt phải không?"

Lập tức Charlie hoàn toàn không có cái gọi là cái giá của trưởng bối, trong lòng tâm niệm đều là rượu! rượu! rượu!

Hai chữ tức phụ này tuy khiến Leonard cảm thấy phi thường sung sướng, nhưng hắn là người có nguyên tác....

"Ông Charlie, ông đã tới chậm rồi, đám rượu đó đều bị chúng cháu đem đi tặng người khác rồi."

Tặng người? Charlie nóng nảy.

Từ ghế trên đột nhiên nhảy dựng lên, linh hoạt không hề giống một người già lớn tuổi: "Tiểu tử cháu nhất định là lừa ta! Cháu xem cửa hàng trên mạng của Phúc trang còn treo thông báo: Mỗi ngày giới hạn bán 100 bình, hơn nữa không có nói rõ thời hạn cuối cùng, Leonard à, cháu cũng biết ông Charlie có bao nhiêu thích rượu ngon, cháu như bây giờ khiến ta ăn không hết ngủ không được a, chắc chắn sẽ dẫn tới thân thể không tốt theo...."

Thấy bán thảm không dùng được, Charlie lập tức thay đổi phương hướng khác, thổi râu trừng mắt nói: "Có phải thằng cháu ta kia tìm cháu bảo cháu đừng cho ta rượu phải không? Leonard cháu đừng tin lời nó nói, tiểu tử kia hiểu cái rắm...."

Tiếng mắng chửi trung khí mười phần liên tiếp vang lên khiến người lần nữa cảm nhận được lão tức giận, ừm...đương nhiên nếu không cần một bên mắng một bên nhìn trộm Leonard thì càng tốt.

Leonard: "Ông Charlie, ông bình tĩnh."

Ông già đẹp lão Charlie xoay quanh qua lại: "Ta không bình tĩnh được."

Nhìn người bạn tốt của ông nội mình lúc còn sinh thời ở trước mặt mình xoay quanh, Leonard thừa nhận không chịu đựng được, trong lòng hắn nói một tiếng xin lỗi với cháu trai lão sau đó dẫn đầu thỏa hiệp: "Hiện tại ngoại trừ số rượu bán ra ngoài kia thì đúng là không còn nhiều, hơn nữa ông Charlie thân thể ông không tốt, nếu không chờ đợt sau? Đợt sau rất tốt!"

Rõ ràng thân thể tốt rất nhiều còn bị cưỡng bách thân thể không tốt Charlie: "......"

Charlie: "Đợt sau có gì khác sao?"

Từ trong giọng nói của Leonard, Charlie cảm giác được đám rượu về sau có lẽ rất lợi hại!

Leonard: "Đợt sau là rượu thuốc."

Rượu thuốc? Bình sinh loại rượu gì cũng từng uống qua nhưng lại chưa từng uống qua rượu thuốc Charlie phát ra hứng thú nồng hậu.

"Rượu thuốc? Là dùng thuốc làm rượu sao? Có thể cường thân kiện thể trị liệu thân thể? Nó có thể thay thế dược vật sao?"

Nếu có thể thay thế dược vật, Charlie phi thường vui vẻ mỗi ngày uống ba lần, ừm, thêm cơm cũng không phải vấn đề.

Nhìn Charlie, Leonard cố gắng mỉm cười: "Không thể, chỉ có thể cường thân kiện thể."

Charlie thở dài một hơi, biết ngày trên thế giới không có việc tốt như vậy mà.

"Vậy lần sau làm rượu thuốc thật sự để lại cho ta một chút?" Charlie xác nhận lại lần nữa.

Lão cũng không tham đám rượu dùng để bán ở cửa hàng Phúc trang, dù sao bản thân lão cũng biết tỷ lệ có được không lớn, hơn nữa cho dù Leonard chịu cho, con lão, cháu lão cũng sẽ tìm cách khiến đám rượu đó biến mất vô tung vô ảnh, để lão không tìm thấy.

Nhưng hiện tại thì khác! Có rượu thuốc! Rượu thuốc cường thân kiện thể! Lũ con cháu bất hiếu kia cũng không thể ngăn mình uống loại rượu có thể cường thân kiện thể này nhỉ?

Đối với Charlie mà nói, không có rượu giống như thế giới không có màu sắc, có tồn tại cũng không có gì vui

Leonard thề son thề sắc, chỉ kém chỉ tay lên trời: "Chắc chắn để lại."

"Vậy được, ông Charlie sẽ chờ rượu thuốc của cháu."

Cuối cùng dỗ dành được lão nhân gia rời đi, Leonard yên lặng đem việc này ghi nhớ vào thiết bị đầu cuối.

Nhìn nội dung chi chít trong bản ghi nhớ Leonard tâm loạn như ma.

Hắn đã từng cho rằng ông của mình ít bạn bè thân thích, nhưng hiện tại trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ "À, thì ra ông nội bà nội ta lại được hoan nghênh như vậy!"

Tất cả đều là bạn tâm đầu ý hợp của ông bà hồi còn sống, hơn nữa không khéo chính là Leonard đều biết bọn họ! Chỉ bởi vì thời gian đã qua ngần ấy năm cơ hồ không liên hệ, cho nên hắn không có ấn tượng sâu với bọn họ cho lắm, nhưng khi nhìn thấy mặt bọn họ ký ức thơ ấu của Leonard lập tức ập vào trong lòng.

Ba hắn là đứa con ông nội có được khi đã lớn tuổi, hơn nữa thân thể ông nội không tốt cho nên khi hắn mới 10 tuổi ông liền qua đời, mà bạn bè của ông nội đa số đều bằng hoặc lớn tuổi hơn ông, đã sớm lui về ở ẩn và qua đời dần.

Trợ lý Leonard nhìn thấy hắn ghi xong sau đó tiến tới hỏi: "Thiếu gia? Chúng ta có nên đi rồi hay không?"

Leonard nhìn thời gian: "Đi thôi."

Việc ở trường học đã xong, Leonard cần về tập đoàn đi làm!

Bị chính thức bổ nhiệm làm cao quản của tập đoàn Phi Mã, ngày mai Leonard còn phải tham dự họp báo mà tập đoàn Phi Mã chuyên môn tổ chức cho hắn.

Chiều cao 1m 90, eo nhỏ vai rộng, dáng người của Leonard so với rất nhiều nam người mẫu thậm chí là nam minh tinh còn hấp dẫn hơn.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sắc bén, môi mỏng khẽ nhếch, Leonard ngồi ở trên ghế chủ vị toát ra quý khí bức người.

Quả nhiên không hổ là người thừa kế của Horae gia!

Mọi người cảm thán trong lòng, cảm nhận được khí thế không bình thường của Leonard, bọn họ đối với Horae gia là vui lòng phục tùng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, người thừa kế của Horae gia từ trước tới nay đều không làm công chúng thất vọng, thậm chí bọn họ ưu tú vượt qua tưởng tượng của mọi người.

"Mời vị phóng viên này đặt câu hỏi."

Phóng viên báo kinh tế ngồi ở trong góc ngoài cùng được điểm danh hưng phấn hai mắt trợn tròn: "Xin chào Leonard tiên sinh, ngài hiện tại đã là cổ đông thứ hai và là cao quản của tập đoàn Thiên mã, xin hỏi ngài có ý định đem tập đoàn Thất Ngôn sáp nhập vào tập đoàn Phi Mã không?"

"Tạm thời không có ý định này." Leonard trả lời xong sau đó gật đầu ý bảo người tiếp theo.

"Xin chào Leonard tiên sinh, theo bên ngoài có lời đồn hiện tại Thất Ngôn đang nghiên cứu một loại lồng phòng hộ hoàn toàn mới, xin hỏi loại lồng phòng hộ này có hợp tác với tập đoàn Phi Mã để cùng nhau đưa ra đại chúng hay không?"

"Tạm thời sẽ không."

Nam nhân lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất!

Các võng hữu nhìn bộ dáng lãnh khốc của Leonard khi trả lời câu hỏi bị mê hoặc không thôi.

Mọi người:【 a a a! Leonard thật sự quá đẹp trai mà! Vì cái gì người có tiền có năng lực lại còn đẹp trai như vậy?? Nhìn mặt hắn ở gần ta bị mãnh liệt choáng váng, hiện tại chân nhũn không đứng dậy nổi, người đâu mau tới, đỡ trẫm lên! 】

Mọi người:【 lần đầu tiên xem xí nghiệp họp báo, thì ra các phóng viên sẽ hỏi những vấn đề nghiêm túc như vậy!! Hoàn toàn khác biệt với giới giải trí 】

Mọi người:【 mẹ ơi đám phóng viên này sao không có năng lực gì vậy, vì sao bọn họ hỏi toàn những vấn đề không có điểm nhấn? Có thể hỏi điều chúng ta muốn biết có được hay không? Lãng phí cơ hội tốt như vậy! 】

"......"

"Trên mạng nói gần đây Tần gia và Horae gia có một hạng mục hợp tác, nhưng sau khi ngài tiếp nhận chuyện đầu tiên làm là đơn phương xé bỏ hiệp ước tìm một người khác tới hợp tác cùng?"

Trả lời quá nhiều vấn đề nhàm chán Leonard nghĩ cuối cùng đã có một vấn đề không nhàm chán, nhưng...này CMN là vấn đề thiểu năng trí tuệ gì vậy!

Leonard thất vọng ngẩng đầu, cho phóng viên hỏi chuyện một ánh mắt thông cảm với người thiểu năng trí tuệ, tăng thêm ngữ khí bản thân: "Lời đồn dừng lại ở trí giả."

Tiếp theo còn giống như cảm thấy chưa đủ lại nhìn hắn nói một câu: "Có rảnh thì đọc nhiều sách chút."

Cho dù đọc sách không thể tăng thêm chỉ số thông minh thì cũng có thể tăng thêm kiến thức.

Hạng mục hợp tác đều đang trong giai đoạn tiến hành còn có thể đơn phương bội ước? Nếu thật tới tình trạng này vậy chắc chắn là đã xảy ra đại sự, chuyện lớn như vậy còn có thể không có tin tức cụ thể gì sao?

Đây là nói hắn nhược trí.

Ngầm hiểu những lời này phóng viên đỏ mặt không thôi, trên mặt lộ ra tươi cười xấu hổ, luống cuống tay chân ngồi xuống.

Mọi người:【←←, phóng viên này ra cửa không mang theo đầu óc à? Loại tin tức này cũng dám đem ra họp báo mà hỏi? Nếu ta là thủ trưởng của hắn giờ phút này chắc chắn sẽ tức đến thăng thiên!】

Mọi người:【 ha ha ha, ta liền thích bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng oán người của Leonard, thật CMN quá đẹp trai! 】

Mọi người:【 nhìn thấy ánh mắt thông cảm với người thiểu năng trí tuệ của hắn không? Thật quá CMN cuồng bá khốc suất! 】

"......"

"Mời vị phóng viên này đặt câu hỏi."

Trợ lý Leonard nói xong, một nam nhân văn nhã mắt đeo kính đứng lên, trong giọng nói mang theo một tia hưng phấn hỏi: "Xin chào Leonard tiên sinh, tôi là phóng viên của tuần san《 Khoa Học Kỹ Thuật và Nhân Văn 》, xin hỏi ngài đối với bạn lữ Lạc Vân Thanh của mình có luận văn leo lên《 Khoa Học Liên Bang 》có cảm tưởng gì? Ngài cảm thấy chất lỏng gen thực vật thật sự sẽ như lời cậu ấy nói có thể mang tới thay đổi nghiêng trời lệch đất cho Liên bang sao?"

Mọi người:【Σ(⊙▽⊙" a】

Mọi người:【 Khoan đã! Người này rốt cuộc là đang nói cái gì? Vì cái gì từng chữ hắn nói ta nghe đều hiểu, nhưng ghép chung vào ta lại nghe không hiểu!!! 】

Mọi người:【 nếu nhớ không lầm thì Lạc Vân Thanh phát minh chính là chất lỏng sinh mệnh thực vật đi? Ta sát! Cho nên chất lỏng gen thực vật này là cái gì?? 】

Không biết bản thân thả xuống một quả kinh thiên đại lôi thiếu chút nữa khiến người thịt nát xương tan- phóng viên tuần san 《 Khoa Học Kỹ Thuật và Nhân Văn 》 nhìn Leonard vẻ mặt mờ mịt, mặt lộ xin lỗi tiếp tục nói: "Mạo muội hỏi một câu Lạc Vân Thanh tiên sinh giờ phút này có ở hiện trường không? Tôi có thể mời cậu ấy làm một cuộc phỏng vấn hay không?"

Leonard: "......"

Trợ lý Leonard: "......"

Phóng viên tại hiện trường: "....."

Người xem phát sóng trực tiếp: "......"

Đậu xanh, thao tác của phóng viên này thật là tao! Trong buổi họp báo của Leonard cư nhiên yêu cầu phỏng vấn Lạc Vân Thanh?

Chỉ biết Lạc Vân Thanh gửi một thiên luận văn và cùng Ân Kỳ làm một thí nghiệm, hiện tại đến tận giờ phút này mới biết được rốt cuộc luận văn của cậu là cái gì, và rốt cuộc nội dung thí nghiệm là cái gì Leonard: "....."

Tức giận nha, nhưng vẫn phải bảo trì mỉm cười!

Leonard cười: "Thật ngại, đây là cuộc họp báo của tập đoàn Phi Mã, sẽ không trả lời những vấn đề không liên quan."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.