Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 148: Chương 148: Trước năm mới




Bắt được thiếp mời đính hôn, nhìn thấy tên họ của người bên kia, bạn học của Lạc Vân Thanh kinh ngạc đến không khép được miệng, lại nhìn kỹ một chút phát hiện vẫn là cái tên đó, tất cả mọi người đều không dám tin tưởng dùng sức xoa xoa hai mắt của mình, kết quả phát hiện cư nhiên vẫn là cái tên kia!

Leonard - Horae!

Đây nhất định là viết sai rồi nhỉ? Leonard không phải tên là Leonard Payne sao?

Hốt hoảng tìm Lạc Vân Thanh xác nhận, sau đó phát hiện Leonard này đúng là Leonard mà mình không thể tin được kia, mọi người ngốc, sau đó một bên lòng đầy căm phẫn lên án công khai tên xấu xa kẻ lừa đảo này, một bên thảm thiết phi thân lên phòng để (thay) quần áo của mình, nhìn quần áo bên trong khóc không ra nước mắt.

Chẳng lẽ tham dự lễ đính hôn của giới hào môn đệ nhất Liên Bang mà mình lại ăn mặc keo kiệt như vậy tới? Này sợ là sẽ khiến cho Vân Thanh mất mặt đi? Nghĩ tới đây lại càng kêu rên không thôi.

"Thằng nhóc chết tiệt này làm gì thế? Tự nhiên cơm cũng không ăn liền chạy về phòng, có tin mày còn không ra nữa mẹ ăn hết cả cơm của mày hay không? Mau đi ra ăn cho mẹ, đừng dong dong dài dài." Nói xong còn không đợi hắn ra, mẹ Thái Tử Thành đã đẩy cửa tiến vào giơ tay nhéo lấy lỗ tai con trai, vừa nhéo vừa kéo ra ngoài.

Thái Tử Thành cao to dưới "dâm uy" của mẹ Thái liền yếu đuối giống như con gà con liên tục kêu đau: "Mẹ, mẹ, đau, đau, con ra con ra mà, mẹ buông tay trước đi."

Mẹ Thái hai tay chống nạnh: "Từ lúc nghỉ mày đã cả ngày rúc trong nhà không làm việc gì, hiện tại còn dám cơm cũng không ăn? Mọi người đang ăn cơm mày lại ném bát xuống chạy về phòng là có ý gì? Hả? Mày nói cho mẹ nghe mày là có ý tứ gì?"

Nhìn mẹ già bá đạo, Thái Tử Thành rõ ràng không phục, nhưng không thể chống lại dâm uy của mẹ già, chỉ dám lẩm bẩm tự nói: "Rõ ràng đồ ăn lão ba làm nhiều, mẹ chỉ ngẫu nhiên làm một lần còn không thể ăn nổi."

Không thể ăn? Mẹ Thái tức đến bật cười, vươn tay cho một cái tát: "Mẹ vừa rồi nghe không rõ, mày lặp lại lần nữa."

Thái Tử Thành nơi nào còn dám nói nữa, liên tục xin tha, chỉ kém không quỳ xuống nhận sai, đi ra từ phòng thay đồ, vội vàng đem mẹ già lừa gạt mang về bàn ăn, hơn nữa cho lão ba đang vui vẻ thoải mái ăn cơm một ánh mắt oán hận ý bảo: "Bà xã ba, ba tới dỗ đi.""

"Mày nhìn mày xem, bạn học mày mỗi một người ai cũng lợi hại như vậy, người ta nghỉ còn làm việc học hành, cố tình mày cứ ngốc chơi trong nhà, trước kia mới vừa đi vào vẫn là xếp thứ nhất, hiện tại ngay cả vị trí thứ hai cũng không giữ nổi."" Mẹ Thái càng nói càng tức giận.

Thái Tử Thành ngượng ngùng cười cười không dám nói tiếp, sau đó thấy mẹ già nhà mình còn định tiếp tục lải nhải lập tức dời đi đề tài: "Mẹ, con nói với mẹ, Vân Thanh sắp đính hôn.""

Lời này vừa nói ra quả nhiên kéo lấy lực chú ý của mẹ Thái, chỉ thấy nàng mở to hai mắt kinh ngạc ""a"" một tiếng sau đó hỏi: ""Lạc Vân Thanh chính là cậu bé rất xinh đẹp đạt giải Đế thưởng ở hệ của con sao? Không phải nó còn nhỏ tuổi hơn con sao? Sao nhỏ như vậy đã đính hôn rồi?""

"Nghe nói là đối tượng thông gia từ bé, tuổi tới rồi liền đính hôn"". Thông gia từ bé cái đậu xanh, cư nhiên có thể cùng Horae thông gia từ bé, nhà Vân Thanh cũng là nhân vật trâu bò nha!

Vừa nghe là thông gia từ bé, mẹ Thái đúng là rất tò mò, nhưng mà....

""Mày xem mày đi, người khác hiện tại đều đính hôn, tốt nghiệp chắc chắn sẽ kết hôn, mày thì sao? Từ khi sinh ra đến giờ còn chưa nói qua yêu đương? Mày có mất mặt hay không."

Thái Tử Thành: "......"

Sờ sờ mũi, Thái Tử Thành có chút xấu hổ nói: "Mẹ, này đã là thời đại nào, chưa yêu đương lần nào thì sao, Liên bang cả đống người độc thân cả đời đều sống tốt đấy thôi."

Nói tới đây mẹ Thái liền đau đầu, nếu không phải con trai có loại suy nghĩ độc thân cả đời này, nàng thật đúng là không muốn sớm như vậy bắt đầu thúc giục hắn yêu đương.

"Mẹ mặc kệ, dù sao mày mau chóng tìm một người bạn trai hoặc là bạn gái về, mẹ không cầu mày kết hôn, nhưng ít nhất mày phải yêu đương qua vài lần rồi lại nói có quyết định sống độc thân cả đời với mẹ hay không?"

Thái Tử Thành: "......" Trước kia khi đi học sợ mình ảnh hưởng tới thành tích học tập, hiện tại mới qua bao lâu lại bắt mình yêu đương!

Phụ nữ, tên của ngươi tên là ""giỏi thay đổi"" đi!

"......"

"Mẹ, Vân Thanh mời con tham gia lễ đính hôn."

"Nó mời con tham dự lễ đính hôn? Cho nên con như này là muốn nói cho mẹ con không muốn đi đúng không?"

"Mẹ, mẹ đừng nói bậy, con chưa nói không muốn đi, con muốn đi!""

"Con muốn đi thì đi đi, đây là chuyện của con, con hỏi mẹ làm gì?""

"Chỉ là con nghĩ con không có quần áo mặc để đi.""

"Sao lại không có quần áo? Phòng thay đồ của con có rất nhiều quần áo nha, tây trang cũng có vài bộ.""

""Chính là lễ đính hôn của cậu ấy rất cao cấp, con, con sợ khiến cậu ấy mất mặt."" Nói tới lời này Thái Tử Thành thực ủ rũ.

Nhà hắn tuy bề ngoài không lộ ra, nhưng thực tế cũng không nghèo, quần áo của hắn cũng không ít, cũng có mấy bộ đắt đỏ giữ thể diện, nhưng...cứ cảm thấy không có một bộ nào thích hợp mặc đi dự lễ đính hôn của Vân Thanh.

Mất mặt? Mẹ Thái nghe lời này không vui, vẫn còn là học sinh sao đã chú trọng vật chất như vậy, vì thế cau mày, buông đũa bắt đầu giáo dục con trai của mình: "Vân Thanh biết gia cảnh của con chứ?"

"Biết, ách~~ có lẽ còn biết so với tình huống thực tế nhà chúng ta còn kém hơn."

"Vậy không phải được rồi sao, người ta cũng không trông cậy vào vật chất của con để có mặt mũi, mời con tới là tình cảm, con có tâm ý là được rồi, những thứ khác con đừng nghĩ quá nhiều, kết quả tự mình nghĩ nhiều lại hiểu lầm người ta." Nói xong hận sắt không thành thép nhìn con trai mình một cái, càng cảm thấy thằng nhóc này giống ba nó, bằng không thì vì sao không di truyền được một chút tài trí thông minh của nàng chứ!

Thái Tử Thành: "......" Hình như là có lý!

Cứ như vậy Thái Tử Thành bị mẹ già nhà mình lừa dối bưng bát cơm lên, ăn đồ ăn thơm nức hoàn toàn quên đi rối rắm trong lòng mình, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Món này đúng là ngon hơn mẹ già làm, lần sau lại gọi ba già đóng gói gửi về.

............

Tuy rằng sang năm muốn đính hôn, mọi người đều rất bận rộn, nhưng mặc kệ là vội như thế nào năm mới vẫn là phải tới.

Nhưng một nhà Leonard trước kia cơ hồ chưa từng trải qua ngày lễ này, cho nên cũng không biết nên làm thế nào, nghĩ tới nghĩ lui sau đó quyết định năm nay ở bên trấn nhỏ Vân Quế này ăn Tết, dù sao bên này cũng là trấn nhỏ du lịch truyền thống, để lôi kéo khách, không khí Tết âm lịch rất là náo nhiệt, hoạt động cứ gọi là muốn gì có nấy!

Nhưng đáng tiếc chính là mọi người ở tinh cầu Nông nghiệp quyết định trở về ăn tết, dù sao thân nhân đều ở nhà, mình một người bên ngoài ăn tết cũng kỳ cục, nhưng một nhà Bulma vì cả ba người đều tới, cho nên ăn tết ở đâu cũng không quan trọng, tinh cầu Nông nghiệp bên kia tuy quen thuộc nhưng nói cho cùng cũng không náo nhiệt bằng nơi này, bọn họ ở nơi này cũng có nhà, hơn nữa ở lâu rồi hàng xóm cũng quen thuộc, trong lòng cũng liền yên ổn.

Là một cô nhi, Lạc Vân Thanh chưa từng ăn tết một cái đúng nghĩa, trước kia là không có biện pháp, sau khi lớn lên lại không có tâm tình, tết âm lịch của người Hoa đều là về nhà đoàn tụ ăn tết, không có người nhà ngươi muốn ăn tết cùng với ai? Cho nên ăn tết đối với cậu mà nói chỉ là ngày được ngủ ngon.

Nhưng hiện tại cậu có Leonard, có hai vị trưởng bối Alice và Warren yêu thương cậu, cho nên cậu cũng có thể khoái hoạt vui vẻ ăn tết.

Vì thế trầm mê trong hạnh phúc ăn tết, Lạc Vân Thanh giống như chú ong mật chạy chạy khắp nơi, bận rộn cắt giấy dán câu đối vào cửa sổ đến bất diệc nhạc hồ, chờ tới ngày 28 tháng chạp còn dựa theo trí nhớ bắt đầu giống như lão nhân ở quê hương làm nem rán.

Đáng mừng chính là Lạc Vân Thanh cư nhiên tìm được váng đậu ở bên trấn nhỏ Vân Quế này, bằng không cậu cũng không biết làm váng đậu, vậy nem rán tự nhiên cũng không đến lượt.

Nhân nem là thịt băm xào chín, rau củ là sống, vì để tăng thêm vị tươi Lạc Vân Thanh còn cho thêm một chút tép riu vào trộn cùng, cuối cùng đem dùng váng đậu bao lấy nhân rồi cho vào nồi dầu rán giòn.

Nem rán màu vàng nhạt đang không ngừng lăn lộn bên trong chảo dầu sôi, lập tức trở thành vàng óng, sợ rán quá lâu sẽ làm vị mất ngon, Lạc Vân Thanh vừa thấy vỏ nem đã hơi cháy xém liền lập tức vớt nó lên.

Nem rán vớt ra chỉnh chỉnh tề tề đặt ở trên mâm, thoạt nhìn có vẻ phá lệ mê người, phá lệ mềm mại.

Lạc Vân Thanh liên tiếp bày ba cái đĩa lớn cộng thêm vô số đĩa nhỏ sau đó gọi Leonard đang bận rộn quét tước bên ngoài tới: "Leonard, anh giúp em đi đưa chút đồ, đĩa nem rán lớn đưa qua nhà thím Bulma, đĩa nhỏ thì đưa cho hàng xóm."

"Được" Leonard tiến vào rửa sạch tay, sau đó đem mấy đĩa nem rán kia cầm đi tặng người.

Mấy người đều chỉ nhìn qua tết âm lịch nhà người khác chứ thực tế bản thân kỳ thực chưa từng trải qua như thế nào, cho nên ngay từ đầu bọn họ cũng không nghĩ tới làm nhiều chút đồ vật tặng người. Mà không biết làm sao các bạn hàng xóm quá nhiệt tình, mấy ngày này rất nhiều lão nhân lão thái tươi cười đầy mặt cầm một đĩa hoặc mấy đĩa điểm tâm đồ ngọt, đồ ăn vặt truyền thống vào dịp tết ở quê nhà bọn họ tới cho, sự nhiệt tình đơn thuần này khiến Lạc Vân Thanh cảm động đồng thời lại có chút xấu hổ.

Dù sao cậu thật sự không nghĩ tới mọi người lại nhiệt tình như vậy! So sánh ra chỉ sợ cách làm của mình có chút lạnh mạc.

Lạc Vân Thanh làm xong nem rán thì cũng vừa lúc tới giờ ăn cơm của nhà bọn họ, Leonard đi tặng đồ ăn còn chưa trở về, chờ tới khi Leonard trở về mọi người phát hiện hắn đã sớm bị các vị hàng xóm nhiệt tình mời ăn đến lửng dạ.

Vì thế ăn không bao lâu Alice liền thấy đứa con trai nhà mình đứng ngồi không yên, bộ dáng muốn ăn mà lại rất khó chịu.

"Con không muốn ăn thì đi ra ngoài quét tước đi, nhìn bộ dạng này của con ta đều ăn không ngon." Alice tỏ vẻ bộ dạng no đến tức bụng kia của con trai còn muốn ăn tiếp thật sự ngứa cả mắt.

Nghe được Alice nói, Warren đồng tình nhìn con trai một cái, sau đó hòa giải: "Alice đừng nói Leonard, nhiều đồ ăn ngon như vậy đừng nói nó ngay cả anh cũng không kiềm chế được."

Lúc sau nhìn trên mặt bàn đủ loại đồ ăn lại càng không nhịn được cảm thán một câu: "Thật sự không nghĩ tới một nơi nhỏ như này cư nhiên có nhiều món ăn vặt thiên nam địa bắc ngon như vậy, thật sự là lợi hại."

Những mỹ vị này khiến Warren nhịn không được muốn like một cái cho các vị hàng xóm thuần phác nhiệt tình ở trấn nhỏ Vân Quế.

Phải biết là những món ăn mà những người hàng xóm đó đưa qua, chỉ có một phần nhỏ là hắn đã nếm qua, đa số đều là hắn chưa thấy qua hoặc chưa nghe nói qua. Hơn nữa những thức ăn này còn có vài loại nhìn rất là đẹp nhưng lại có vài loại nhìn rất là kỳ quái, nhưng Warren phát hiện những món ăn nhìn kỳ quái đó ngược lại ăn rất là ngon!

Warren nói khiến Lạc Vân Thanh gật đầu theo, cơm nước xong cậu một bên giải thích cho vợ chồng Warren một bên nhịn không được cầm một quả mứt người khác cho ăn giải thèm: "Những ông bà ở xung quanh đây rất nhiều người đến từ những nơi khác nhau, mà đồ ăn vặt này là đặc sản bên kia của bọn họ, chỉ có dân bản xứ mới có thể làm, nguyên liệu làm cũng chỉ có địa phương đó mới có, bởi vậy những nơi khác rất khó được ăn! Đồ ăn bọn họ đưa cho chúng ta đều là làm từ nguyên liệu nấu ăn mà con cái bọn họ khi tới đây mang theo từ quê.

"Liên Bang quả nhiên rất lớn." Nghe đến đó vợ chồng hai người nhịn không được cảm thán một câu.

Sau đó thấy Lạc Vân Thanh ăn mứt đến vui vẻ nhịn không được cũng cầm một viên bỏ vào trong miệng!

Mứt quả này là lão Vương đưa, tuy hình dáng bình thường nhưng hương vị lại thượng giai, tuyệt đối so với những mứt quả bán trên thị trường ngon hơn nhiều, nhưng trong đó có một nguyên liệu rất hiếm có chỉ có ở nơi lão sống trước kia mới có, hơn nữa sản lượng cũng không nhiều lắm, cho nên mứt quả này cũng không dễ có có thể đưa cho bọn họ một hũ coi như cũng coi như lão Vương có tâm.

"Thật không nghĩ tới những lão nhân gia này lại nhiệt tình như vậy, trách không được mọi người đều không muốn về nhà ăn tết, chỉ muốn ở lại nơi này ăn tết." Cảm nhận được lạc thú ăn tết của người thường Warren cảm thán một câu.

Ngay từ đầu nhìn mọi người bận rộn, Warren còn đối với hành vi tự tay dán câu đối, dán trang trí trên song cửa sổ, vệ sinh gì đó cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dù sao hiện tại nhà ai mà không có người máy chứ, những công việc đơn giản này không để người máy làm mà tự tay mình làm? Vừa thấy chính là nhàn đến đau bi!

Tuy lúc ấy hắn không nói gì nhưng trong lòng suy nghĩ có thời gian như vậy làm cái gì chả được, vì cái gì cố tình muốn lãng phí vào những việc không có ý nghĩa như vậy.

Kết quả khi hắn thật sự tham dự trong đó, thậm chí đem những việc mà lúc trước hắn cho rằng không có ý nghĩa đó toàn bộ đi làm, Warren thay đổi suy nghĩ của bản thân.

Nhìn nhà cửa rực rỡ hẳn lên, trong lòng Warren có một loại cảm giác tự hào cùng hãnh diện đột nhiên sinh ra, thậm chí đối với căn nhà nhỏ này còn sinh ra một loại cảm giác thân yêu mỏng manh thuộc về "nhà".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.