Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 167: Chương 167: Phiên bản không xuất bản nữa bị cất trong phòng tạp vật




Từng một thi thực hành lục tục được công bố, toàn bộ học sinh của học viện Liên bang đệ nhất chính thức tiến vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ cực kỳ bận rộn, hoặc là nên nói là giai đoạn học tập cuối kỳ?

Dù sao mấy ngày nay những khoa thi thực hành vào những môn bình thường thì đám bạn học đại đại thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nếu thi thực hành vào những môn "kỳ ba" thì các bạn học sinh yêu dấu đều không có ngoại lệ, trong mấy ngày ngắn ngủi này nhanh chóng được nếm trải qua đủ vị chua cay ngọt bùi của nhân sinh.

Mà Leonard xui xẻo lần này vẫn như cũ rất xui xẻo!

Môn thi thực hành học kỳ này của hắn chính là môn văn học cận đại lúc trước chọn, tiết mục mà thầy cô giáo yêu cầu lớp bọn họ dàn dựng và luyện tập là làm ra đoạn ngắn trên sách văn học!

Leonard: Phẫn nộ đến lật bàn!

Diễn kịch? Hắn cũng không phải học sinh chuyên ngành điện ảnh, vì cái gì thi cuối kỳ lại muốn thi cái thứ này?

Học viện Liên bang đệ nhất không thể đáng tin một chút sao? Vì mình đứng thứ nhất nên thả mình rơi tự do! Tiếp tục như vậy là sẽ bị người khác vượt qua ngươi biết không?

Trong lòng cực lực kháng cự Leonard cuối cùng vẫn không thể chạy thoát, hẹn xong với bạn học cũng lựa chọn môn học tự chọn giống mình tìm một phòng học trống bắt đầu luyện tập cái "môn học" hư hỏng này.

Nhìn bạn học trong lớp đại bộ phận nước chảy bèo trôi, một bộ phận nhỏ thì tức nhưng không thể làm gì, còn có hai người đảm nhiệm nhân vật chính, Leonard đứng ở góc tường rõ ràng áp khí rất thấp.

"Triệu Á cậu có biết diễn kịch hay không? Không biết diễn kịch thì đừng cướp làm nhân vật chính!" Một học sinh hệ điện ảnh không kiên nhẫn nói.

Lúc vừa tới Tiền Tinh Minh nhìn thấy Triệu Á vừa đến liền cùng mọi người hi hi ha ha chào hỏi, giống như bươm bướm bay nhảy khắp nơi, cảm thấy tuy không ưa nhìn hành vi của hắn nhưng đây xác thực cũng là trợ giúp mọi người giao lưu thả lỏng nên hắn nhịn, nhưng hiện tại đã tập luyện hai tiếng rồi người này sao vẫn lắc lư lảo đảo đi loạn còn chê bai đất diễn xuất của bản thân ít, muốn làm diễn viên chính, hắn rõ ràng đã khô kiệt kiên nhẫn.

"Tiền Tinh Minh cậu trước đừng nói chuyện, tôi hỏi người khác một chút xem tôi diễn xuất thế nào rồi nói tiếp, nếu không phải mọi người đều nói tôi rất tốt tôi cũng sẽ không đưa ra ý kiến này đâu, thật sự là cậu và người bạn học kia của cậu diễn người khác không thấy gì, tôi mới nghĩ muốn cạnh tranh làm nhân vật chính với các cậu!"

"Cạnh tranh? Cậu nói đó là cạnh tranh sao? Cậu đây là lén lút lôi kéo người khác muốn người khác ủng hộ cậu làm nhân vật chính, tôi cũng không hiểu, cậu cũng không phải học sinh hệ điện ảnh, làm gì phải chấp nhất với việc làm nhân vật chính thế?" Tiền Tinh Minh tức đến bật cười, nói trắng ra, xem như hoàn toàn xé rách mặt.

"Dựa theo ý tứ trong lời cậu là người không phải chuyên ngành điện ảnh thì không thể làm nhân vật chính sao? Học sinh hệ điện ảnh các cậu lợi hại sao? Đây là tác phẩm thi chứ không phải là phim điện ảnh phim truyền hình hay là giới giải trí. Hai người các cậu diễn không tốt còn không cho phép chúng tôi có ý kiến? Ha ha, nếu không phải vì thành tích tôi việc gì phải làm loại việc vất vả vô tích sự này, nếu không phải tác phẩm không đạt tiêu chuẩn mọi người sẽ ảnh hưởng tới thành tích thi cử và đánh giá học bổng thì tôi cũng sẽ không ra mặt đâu."

"Cậu tin tôi, sẽ không thể không được, chúng tôi là dựa theo phương thức diễn điện ảnh để diễn."

Nghe được bốn chữ "thành tích thi cử"" khí thế của Tiền Tinh Minh rõ ràng giảm đi không ít, chỉ có thể ôn tồn giải thích với mọi người.

Nhưng không biết làm sao người khác lại không nghe hắn!

Triệu Á vẻ mặt khinh thường: ""Đây là tác phẩm thi chứ không phải quay phim điện ảnh, cho nên căn bản không có nhiều cơ vị đạo cụ như vậy cho chúng ta, nói trắng ra là lần này chúng ta hội diễn chính là kịch sân khấu, hơn nữa vẫn là loại kịch sân khấu không có máy quay phim, động tác của cậu không lớn một chút, các thầy cô có thể thấy sao? Cậu cho là đôi mắt của thầy cô là máy móc, sẽ thẳng tắp nhìn ra một cái đặc tả cho cậu à?"

Nghe xong những lời này của Triệu Á, rất nhiều người đều cảm thấy đúng là có đạo lý này, vì thế một bộ phận người trung lập yên lặng đứng ở phía sau hắn.

Hành vi của bọn họ hoàn toàn khiến Tiền Tinh Minh phát hỏa: "Sao các cậu biết không có máy quay phim? Lúc trước chúng tôi diễn tác phẩm hoàn thành tốt nghiệp cũng diễn trên sân khấu, nhưng vẫn như cũ có camera có được không?"

"Xuy, đây là việc hoàn toàn không giống nhau cũng không biết xấu hổ mà lấy ra thảo luận? Cái tốt nghiệp diễn xuất kia của các cậu có người bên ngoài tới xem để tuyển chọn xuất đạo, nhưng chúng tôi chỉ là một cái tác phẩm nhỏ, không có cao lớn như núi đâu, cho nên có thể xin cậu đừng lấy thành tích của chúng tôi ra tiêu khiển có được không?"

Tiêu khiển? Tiền Tinh Minh sau khi nghe được tức đến run tay, nhìn vẻ mặt tán đồng của các bạn học, tức đến mức vứt luôn kịch bản mà hắn đã phí vô số tâm huyết để viết ra rồi rời đi.

"Tiền Tinh Minh này thật nhỏ mọn, mọi người đều là bạn học với nhau có cần phải như vậy không? Đây là một kiểm tra nhỏ cuối kỳ chứ không phải chuyên ngành điện ảnh bọn họ thi cử, trực tiếp bỏ gánh đúng là không có chút phong độ."

"Người ta bỏ đi cũng là vì bị các cậu làm cho tức giận rời đi, hiện tại các cậu còn mặt mũi ở nơi này nói mát? Nếu các cậu nói đây là kiểm tra nhỏ cuối kỳ vậy còn hắn thì sao, Tiền Tinh Minh người ta bận việc lâu như vậy còn không phải là vì chúng ta sao? Các cậu chọc tức người ta bỏ đi như vậy thật không tốt.""

"Nhưng mà Triệu Á nói không sai, tuy đây là môn tự chọn, nhưng nếu thành tích quá kém hoặc là trượt dẫn tới học bổng và đánh giá thành tích kỳ sau gặp rắc rối thì không thể được, mọi người là vì lo lắng cho nên cẩn thận mà làm, nói rõ ràng là tốt rồi, đâu cần phải bỏ đi?"

"Vậy các cậu nói chuyện khách khí một chút, hùng hổ dọa người như vậy đừng nói hắn ta cũng không chịu được, người ta lớn nhỏ cũng là một nhân vật, nghe nói lúc trước còn xin nghỉ đi đóng phim, cho nên thế nào cũng diễn tốt hơn chúng ta đi?"

"......"

Tiền Tinh Minh đi rồi, thanh âm thảo luận và oán giận liên tiếp vang lên trong phòng học.

Leonard nâng lên con ngươi lạnh băng nhìn thoáng qua người khơi mào sự tình Triệu Á, xoay người liền muốn rời đi.

Chướng khí mù mịt như vậy, thật sự không cần phải ở chỗ này lãng phí thời gian.

Vẫn luôn trộm chú ý Leonard, Triệu Á nhìn thấy con người lạnh băng kia của hắn, trực giác không tốt, ảo não nghĩ.

Leonard là đến đây từ lúc nào?

Nếu sớm biết hắn tới hắn sẽ không cùng Tiền Tinh Minh kia cãi nhau!

Thấy sắc mặt không kiên nhẫn của Leonard, Triệu Á không cần nghĩ cũng biết hắn đây là khó chịu mình vừa rồi ầm ĩ với Tiền Tinh Minh, khiến cho Triệu Á vốn dĩ còn muốn nói gì đó lập tức yên tĩnh như gà.

"Leonard cậu muốn đi đâu?"

Tới gần cửa có người nhìn thấy Leonard lập tức đi tới, hữu hảo dò hỏi một câu.

Leonard không phải cái loại đại thiếu gia không coi ai ra gì, mọi người đều là bạn học cùng lớp, hắn không đến mức làm lơ người ta, nhưng vì trận khôi hài vừa rồi trong lòng khó chịu, thái độ của hắn cũng không tốt hơn tí nào.

Vì thế nhàn nhạt nhìn hắn một cái sau đó lãnh đạm nói một câu: "Nếu mọi người chưa thảo luận xong tôi rời đi trước, thảo luận xong kết quả thì phiền toái nói cho tôi một tiếng."

Thái độ của Leonard lãnh đạm như vậy nhưng cũng không khiến người cảm thấy không thoải mái, dù sao hiện tại mọi người đều biết hắn là người thừa kế duy nhất của Horae gia, hơn nữa còn có công ty phải quản lý, cho nên không cần nghĩ cũng biết hắn có bao nhiêu bận rộn!

Lần đầu tiên tập luyện hắn có thể tới bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng, tâm tư khác gì đó chỉ sợ thật không sinh ra nổi.

Vì thế thấy hắn nói như vậy, mọi người chỉ ngơ ngác gật gật đầu, thật sự để hắn rời đi, vẫn là trạng thái tập thể nhìn theo.

Ra khỏi phòng học, Leonard không nói một lời liền lên một chiếc ""tiểu ong nghệ"", chọn tốc độ cao nhất chạy đi.

............

"Anh làm sao thế?" Trầm mê mô hình nhỏ trên tay, Lạc Vân Thanh vừa nhấc đầu liền thấy bộ dáng nhỏ ủy khuất kia của Leonard, lập tức không rảnh quan tâm tới mô hình nhỏ trong tay nữa.

Nghe Leonard miêu tả lại sự việc phát sinh trong buổi tập luyện, biết không có việc lớn gì Lạc Vân Thanh lại nhịn không được bắt đầu đùa nghịch mô hình trên tay.

Tận đến khi giọng nói trầm thấp dễ nghe của Leonard biến mất bên tai, Lạc Vân Thanh đang trầm mê không có cách nào tự kiềm chế lắp ráp mô hình lúc này mới ngẩng đầu có lệ nói "ừ ừ" "à à" trả lời vài tiếng tỏ vẻ bản thân đang nghe.

Nhưng cụ thể cậu có nghe lọt được tiếng nào không thì chỉ có trời biết.

Leonard: "......" Thật hối hận!

Sớm biết vậy có đánh chết hắn cũng không mang cậu theo chơi mô hình! Rất muốn quay lại thời điểm bản thân đưa mô hình cho cậu mấy ngày trước mà đập chết bản thân.

Ai có thể nghĩ tới người yêu vốn dĩ nói yêu mình một đời một kiếp không thay đổi, sau khi có mô hình cư nhiên lại đối xử lạnh nhạt với mình?

Không chỉ có cuộc sống hàng đêm sanh ca không còn! Hiện tại ngay cả ngày thường ấm áp ở chung cũng muốn mất đi sao?

Leonard có chút tức giận muốn thu hồi lại mô hình trên tay Lạc Vân Thanh, nhưng thấy bộ dáng mê muội của cậu lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể giương mắt nhìn mà một bên giận dỗi, nhưng có tình Lạc Vân Thanh lại không có phát hiện ra.

Dần dần hờn dỗi này cũng không sinh ra thêm được nữa.

Toàn bộ thể xác và tâm trí đều đặt vào mô hình máy bay và tàu thuyền, Lạc Vân Thanh không phát hiện bên người nhiều thêm một người đang giúp mình.

Chờ cậu đem hơn 1000 mảnh linh kiện nhỏ lắp ráp thành một mô hình tinh hạm xong, cậu mới phát hiện thì ra Leonard còn đang yên lặng ở một bên giúp cậu làm hơn một nửa.

Hơn nữa còn là nửa khó làm nhất kia!

"Anh thật là lợi hại!" Nhìn mô hình hoàn thành, Lạc Vân Thanh cao hứng quay đầu thưởng một cái hôn lên môi Leonard, sau đó vui vui sướng sướng quét lên một tầng màng keo phòng hộ cho mô hình tinh hạm này, mô hình tinh hạm sau khi có thêm một tầng bảo vệ càng khiến nó thoạt nhìn càng long lanh hơn.

"Leonard sao anh thuần thục lắp ráp mô hình như vậy, trước kia cũng thường chơi sao?" Lần đầu tiên phát hiện lạc thú của mô hình Lạc Vân Thanh hai tay giơ lên thành quả của mình cho hắn xem, hai mắt sáng lên mở miệng hỏi người nào đó đang khoanh tay nhìn mình ở trước mặt này.

Leonard khoanh hai tay giả khốc gật gật đầu.

Loại đồ vật mô hình tinh hạm, mô hình phi thuyền vũ trụ động một chút là mấy chục nghìn, hơn một trăm nghìn thậm chí mấy trăm nghìn, trên triệu hoặc hơn một chục triệu đồng Liên bang này đối với những đứa trẻ khác mà nói có lẽ là toàn bộ giấc mộng trong cuộc đời của tuổi ấu thơ, nhưng đối với đứa nhỏ như trong gia đình hắn mà nói kỳ thực cũng chỉ là một món đồ chơi bình thường mà thôi.

Không chỉ phụ huynh trong nhà sẽ mua cho bọn họ, mà ngay cả người tới nhà làm khách, người làm ăn với ba mẹ cũng sẽ mua cho bọn hắn. Khi còn nhỏ, Leonard đối với mô hình còn coi như là thích, thấy hắn thích người khác lại càng thích tặng, kết quả chơi mấy năm, yêu thích với mô hình cũng từ từ mà hết.

Liếc mắt một cái nhìn người tuy rằng nhìn về phía mình nhưng rõ ràng tâm tư còn đặt trên mô hình Lạc Vân Thanh, Leonard tâm cơ mở miệng nói: "Anh cất giữ rất nhiều mô hình không xuất bản nữa."

Còn cố ý nói chậm và nhấn mạnh ba chữ "không xuất bản"!

"Thật vậy sao?"

Nghe vậy, Lạc Vân Thanh trợn tròn hai mắt, mô hình cũng không ôm nữa, chân trần chạy tới bên người Leonard hai mắt long lanh ôm hắn.

"Thật sự." Leonard thận trọng gật gật đầu.

"Vậy vì sao lúc trước em tới phòng anh không phát hiện?" Lạc Vân Thanh mê hoặc.

Leonard: "......" bởi vì nó ở phòng tạp vật =. =

"Bởi vì anh đã cất đi cẩn thận."

"À à, đồ tốt như vậy đúng là phải cất chứa cho cẩn thận mới được!" Nghĩ tới không xuất bản nữa, Lạc Vân Thanh ngây thơ không hề nghi ngờ, ngược lại đương nhiên nói.

Dù sao đây cũng là đồ vật rất trân quý, mà đồ vật trân quý tự nhiên phải cất cho cẩn thận!

Leonard: "......" Không, tuy nó không xuất bản nữa, nhưng nó đúng là bị ta đặt ở phòng tạp vật!

"Anh có video về những mô hình đó không? Cho em xem một chút?" Lạc Vân Thanh hứng thú bừng bừng đưa ra yêu cầu.

Vì xem cái gọi là mô hình không xuất bản nữa còn ra sức xoa eo đấm lưng cho Leonard, cả người vội vàng nịnh nọt, không hề giống với Lạc Vân Thanh mà Leonard quen biết, nhưng.....Leonard rất hưởng thụ!

Leonard: "......" Chờ anh sai người đem nó từ phòng tạp vật lấy ra rồi lại nói.

Nhưng hắn cũng sẽ không ngốc mà nói cho Lạc Vân Thanh mô hình bị hắn đặt ở phòng tạp vật, ngược lại khẽ yên lặng hưởng thụ đủ cậu hầu hầu hạ hạ, mới thong thả ung dung nói: "Anh không có quay video, chờ tới trước ngày thi hai ngày chúng ta về nhà xem."

Ừm, lúc ấy mô hình cũng đã lôi ra từ phòng tạp vật sửa sang lại rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.