Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 146: Chương 146: Đồng ý




Đối với đa số người mà nói đính hôn chính là khúc nhạc dạo đầu của kết hôn, Horae gia càng là như thế, nhìn chung gia tộc Horae đã nhiều năm lịch sử như vậy, có kết hôn sau đó ly hôn, nhưng tuyệt đối không có tình huống đính hôn sau đó hối hận phát sinh.

Đối với người khác mà nói việc này có thể coi là bảo đảm, nhưng đối với Lạc Vân Thanh mà nói lại hoàn toàn ngược lại. Vốn dĩ không quan tâm khi nào tổ chức lễ đính hôn, Lạc Vân Thanh sau khi nghe được việc này trong lòng liền sinh ra một chút phiền muộn, lập tức quyết định chậm lại thời gian đính hôn.

Hai đời làm người, tuổi đời thực sự trong lòng Lạc Vân Thanh lớn hơn Leonard nhiều, tự nhận lớn tuổi cậu có thể xác định bản thân thích Leonard và sẽ không dễ dàng thay đổi, cũng biết đính hôn có ý nghĩa là sự hứa hẹn và trách nhiệm!

Nhưng Leonard thì sao?

Hắn hiện tại vừa mới thành niên không bao lâu, hắn có thể xác định bản thân về sau muốn cái gì sao? Có thể bảo đảm nhất định sẽ không hối hận sao?

Lạc Vân Thanh không nắm chắc, dù sao thiếu niên hay thay đổi nhất, cho nên ở bên lớn tuổi hơn cậu cảm thấy mình có cái trách nhiệm và nghĩa vụ đem cho hắn càng nhiều không gian lựa chọn.

Nhưng......

"Cậu không thích tôi sao?" Không biết lòng người tốt, Leonard ngữ khí hạ xuống gục đầu xuống, cả người tản ra một loại hơi thở vô cùng đáng thương.

Con trai lần này muốn ra đại chiêu?

Vợ chồng Horae liếc nhau ăn ý ôm nhau rời đi, đem không gian nhường lại cho hai người trẻ tuổi.

Là trưởng bối bọn họ có thể quan tâm tình cảm của tiểu bối, nhưng trăm triệu không thể nhúng tay vào, dù sao tình yêu không giống những thứ khác, đây là việc giữa đương sự với nhau, can thiệp nhiều không nhất định là tốt.

Hai người nắm tay rời khỏi nhà, cảm nhận được không khí tươi mát lạnh lẽo của núi đồi, nhìn đám mây cao cao trên bầu trời, cối xay gió chậm rì rì quay quay ở đằng xa, trước mặt là một cánh đồng ruộng rau củ xanh tốt, thậm chí còn có lá cây lay nhẹ theo làn gió bên kia, Alice và Warren nhịn không được nhắm mắt hít một hơi thật sâu, thân thể lập tức cảm thấy phi thường thoải mái.

"Warren, chờ về sau chúng ta già rồi, khi lui về chúng ta cũng mua một tòa núi đi! Em muốn trồng đủ loại kiểu dáng hoa và rau củ, như vậy vào mùa xuân chúng ta có thể nằm trên ghế bập bênh nhìn trăm hoa đua nở, mùa hè có thể nằm hóng mát dưới tàng cây, mùa thu có thể thu hoạch trái cây, mùa đông có thể ngắm tuyết...ở các mùa khác nhau hai người chúng ta có thể chậm rãi ngắm nhìn cảnh sắc khác nhau trong sơn trang."

Alice miêu tả một bức tranh sinh hoạt tốt đẹp khi về già cho Warren, loại sinh hoạt nhẹ nhàng thoải mái này chỉ dùng từ ngữ để miêu tả thôi cũng đã khiến nhân tâm nảy sinh hướng tới. Warren cũng từ trong lời nói của Alice mới lần đầu tiên biết được thì ra Alice cũng hướng tới cuộc sống điền viên như vậy! Nếu là trước đây có lẽ hắn sẽ không hiểu, nhưng ở chỗ này hai ngày, qua hai ngày sống cuộc sống sáng thấy mặt trời mọc xuống ruộng làm việc, hắn phát hiện cuộc sống điền viên cũng không xấu, thậm chí bản thân cũng rất là thích.

Nhưng Alice thích hoa, mua sơn trang có vẻ không thích hợp cho nên vẫn là mua lâu đài cổ có cả trang viên đi, như vậy mới có thể gieo trồng hoa cỏ trên diện tích lớn.

"Thật muốn Leonard mau lớn nhanh lên, chờ nó lớn lên tiếp nhận sản nghiệp của Horae gia, chúng ta liền có thể trải qua cuộc sống thư thái." Nghĩ tới tuổi của Leonard, Alice thở dài một hơi, cảm giác cuộc sống tiêu sái xa không với tới.

"Aiz, ông xã anh nói tại sao chúng ta không sớm sinh con nhỉ? Hiện tại con trai còn nhỏ như vậy, chúng ta cũng không biết khi nào mới có thể chính thức rút lui về sau." Nói tới đây, Alice lại lần nữa cảm thán.

Leonard ở trong lòng Alice thực sự còn quá nhỏ, còn chưa cả tốt nghiệp đâu, chờ tới khi hắn bắt đầu tiếp nhận Horae gia ít nhất cũng phải bốn năm năm nữa, có thể hoàn toàn tiếp nhận càng là không biết còn phải đợi bao lâu.

"Alice, anh biết em là một người mẹ tốt, nhưng em cũng không nên cưng chiều Leonard, nó hiện tại đã thành niên, không nhỏ." Cũng đã tới lúc phải gánh vác trọng trách của Horae gia tộc.

Ngẫm lại bản thân cũng là vừa mới tốt nghiệp cao đẳng học viện không bao lâu đã bị cưỡng ép kế thừa tập đoàn Phi Mã, Warren muốn đào hố con trai của mình.

Chỉ có khi Leonard tiếp nhận tập đoàn hắn mới có thể tiêu dao sái lãng, đương nhiên hắn cũng không phải là đào hố con trai, mà là nhìn trúng hắn, bồi dưỡng hắn, cũng tin tưởng hắn, cho nên mới muốn sớm một chút đem trọng trách gia nghiệp phó thác cho hắn.

Warren càng nghĩ càng cảm thấy bản thân là một người ba tốt hiếm thấy, đặc biệt là so với những hào môn khác, càng cảm thấy bản thân chí thú cao xa, yêu thương gia đình.

Phải biết là người thừa kế của những gia tộc hào môn khác muốn cầm quyền cũng khó, có mấy ai là được nhẹ nhàng cầm quyền? Đại đa số bọn họ là ẩn núp dưới cánh chim của trưởng bối, chờ thế hệ trước gần như sắp qua đời mới có thể chân chính cầm quyền, không phải nói có bao nhiêu nghẹn khuất, cho nên đối với gia tộc Horae, đến tuổi này có thể nhẹ nhàng trở thành gia chủ (là gia chủ chân chính chứ không phải loại gia chủ con rối nhìn bề ngoài thì ngon lành thực chất bên trong không có mấy thực quyền), những người thừa kế khác cứ gọi là hâm mộ ghen tị hận.

Hạ quyết tâm muốn đào hố con trai, Warren yên lặng cầu nguyện trong lòng con trai của mình có thể đáng tin một lần đem Vân Thanh dụ dỗ đi, như vậy hai người giúp đỡ lẫn nhau phấn đấu trong cuộc sống, hắn cũng có thể quăng nồi quăng bớt chút cảm giác tội ác.

Không biết bản thân đang bị âm thầm tính kế, sau khi cha mẹ rời đi, Leonard cùng Lạc Vân Thanh tiến hành một hồi chiều sâu giao lưu, mục đích giao lưu chính là xúc tiến tiến trình đính hôn.

Vốn dĩ hắn rất chắc chắn hắn và Lạc Vân Thanh hai người là yêu thích lẫn nhau, thậm chí cảm thấy Vân Thanh còn yêu mình hơn cả mình nghĩ, bằng không vì sao cậu lại có thể dễ dàng tha thứ cho hành vi mình lừa cậu ấy chứ?

Nhưng hiện tại hắn rơi vào thật sâu hoài nghi! Thậm chí nhịn không được để tâm vào chuyện vụn vặt. Một hồi nghĩ Vân Thanh yêu mình, nhưng một hồi lại cảm thấy hình như không yêu hắn, bằng không vì sao không chịu đính hôn sớm một chút? Chẳng lẽ đây chỉ là thích chứ không phải là yêu?

"Sao cậu lại nghĩ như vậy?"" Nghe xong Leonard phân tích nội tâm, Lạc Vân Thanh vừa cảm động lại vừa dở khóc dở cười.

Thứ lỗi bản thân vì sợ hắn chưa xác định rõ được tình cảm cho nên nhịn đau để cho hắn đường lui bị đương sự coi thành mình không xác định rõ tình cảm?

""Chẳng lẽ không phải sao?"" Leonard cố ý thở dài thật mạnh nói, ánh mắt ảm đạm, trong giọng nói mang theo cô đơn khiến người nghe nhói cả tim.

Nhưng cố tình lại người muốn cho kẻ muốn nhận!

Ví dụ như Lạc Vân Thanh, biết là hắn giả bộ, nhưng tim cậu vẫn như cũ bị chọc trúng.

"Cậu thật sự muốn đính hôn sớm như vậy sao? Xác định bản thân không hối hận?"

"Ừ."" Leonard gật gật đầu, vẫn như cũ bảo trì bộ dáng đáng thương vô cùng, giống như con chó lớn ủy khuất.

Không thể không nói phương pháp này Leonard dùng đúng rồi, người vẫn luôn mạnh mẽ đột nhiên ủy khuất thực dễ dàng khiến người nhịn không được mềm lòng, trong lòng càng là hận không thể đem hết thấy những thứ hắn muốn cho hắn.

Vì thế bị sắc đẹp làm lu mờ đầu óc, Lạc Vân Thanh choáng váng đồng ý rồi.

Từ trước tới nay chưa nghĩ tới có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn giản như vậy, Leonard thấy cậu đồng ý sửng sốt vài giây, sau đó lộ ra một nụ cười ngây ngô, sau đó liền bật cười ha ha lên.

""Vậy chúng ta đã nói mau chóng đính hôn, Vân Thanh cậu không thể chơi xấu.""

Chơi xấu? Rốt cuộc là ai chơi xấu chứ! Lạc Vân Thanh nhịn không được mắt trợn trắng, nhưng người có giá trị sắc đẹp cao thì cái gì cũng đẹp, rõ ràng chỉ là trợn trắng mắt nhưng cố tình ngay cả trợn trắng mắt cũng có thể đẹp như thế, giống như câu dẫn người vậy, Leonard không tự chủ được sáp tới hôn lên.

Hôn xong một hồi, Lạc Vân Thanh dựa vào người Leonard, ánh mắt mông lung, môi hồng như máu, bộ dáng thở dốc kia càng là đẹp giống như yêu tinh, Leonard nhìn đến mức ánh mắt như tối sầm, trong lòng hít sâu rất nhiều lần sau đó mới đem cái đầu đầy màu sắc tư duy kéo về chính sự.

"......"

"Chúng ta qua một tháng liền tổ chức lễ đính hôn?"

"Được."

""Cậu thích tổ chức ở khách sạn hay là tổ chức ở lâu đài cổ? Nếu thích lâu đài cổ chúng ta có thể mua một lâu đài cổ?"" Leonard ôm lấy Lạc Vân Thanh, thân thể hơi hơi thở dốc, giọng nói khàn khàn hỏi.

Lạc Vân Thanh cau mày nghĩ nghĩ, cuối cùng lựa chọn khách sạn.

Cậu không chút nghi ngờ nếu mình nói lâu đài cổ Leonard thật sự sẽ mua một tòa lâu đài cổ làm nơi tổ chức lễ đính hôn.

Kỳ thực đừng nói Leonard, chính là cậu cũng được, lấy tài lực của cậu, nếu Leonard thích lâu đài cổ, cậu đều có thể mua đưa cho hắn, nhưng nếu muốn đính hôn, dù sao theo tình huống hiện thực bọn họ chỉ có thời gian một tháng, nếu mua lâu đài cổ còn phải tu sửa, xây dựng, cho nên khách sạn ngược lại là lựa chọn thuận tiện nhất.

"Cậu không thích lâu đài cổ sao?"

"Cũng thích."" Ngẫm lại trước kia xem những hôn lễ thế kỷ của những minh tinh, Lạc Vân Thanh cũng không thể che dấu lương tâm nói mình không thích.

"Vậy lâu đài cổ." Leonard quyết định.

Lạc Vân Thanh: "......" Cho nên nếu cậu đã có quyết định rồi vậy còn tới hỏi tôi làm gì? Đùa tôi vui lắm sao?

Lạc Vân Thanh suy nghĩ một hồi, vẫn là cảm thấy phiền phức, lại thử nói: "Hẳn là sẽ có chút phiền toái đi?"

Leonard: "Sẽ không."

Lạc Vân Thanh: [người da đen mặt dấu chấm hỏi! ] cho nên đây là quyết tâm muốn lâu đài cổ?

"Cậu cảm thấy mua một cái lâu đài cổ, tiếp theo làm xong tất cả những công việc chuẩn bị cho tốt, sau đó lễ đính hôn của chúng ta còn kịp?"

Leonard ánh mắt lập loè một hồi, lúc sau mím môi, nghiêm túc nghĩ nghĩ, thời gian một tháng......hình như đúng là có chút vội vã, tuy tiền đập đúng chỗ nhất định sẽ kịp nhưng có lẽ sẽ không hoàn mỹ như vậy.

"Tôi muốn đem nơi chúng ta đính hôn và kết hôn trở thành lễ vật tặng cho cậu." Leo-đại cẩu tử-nard ủy khuất ôm lấy Lạc Vân Thanh rầu rĩ không vui nói.

Điều này khiến Lạc Vân Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao Leonard lại có khuynh hướng lựa chọn địa điểm tư nhân như này, lý do này quả thực khiến người dở khóc dở cười: ""Tôi muốn lâu đài cổ làm gì chứ? Tôi có nhiều căn hộ như vậy cũng không thiếu chút này của cậu, cậu lại không phải không biết tôi có một cái danh hiệu [tinh tế phòng ca] chứ?"".

Có nhà liền có đảm bảo, khi nói những lời này Lạc Vân Thanh có thể nói là tự tin mười phần, chỉ kém nói mỗi câu - cái gì cũng không cần tôi nuôi cậu.

""Nhưng mà cái này không giống.""

""Không có gì là không giống""

""Chính là không giống""

""Vậy cậu nói xem có cái gì không giống""

Lạc Vân Thanh khoanh tay, đau đầu hỏi.

Leonard: "Mua lâu đài cổ chính là của chúng ta, về sau chúng ta có thể mỗi năm đi ở vài ngày.""

Lạc Vân Thanh: "."

Không có nhân tính! Mua một cái lâu đài cổ chỉ là để mỗi năm có thể ở mấy ngày? Nghe ra ý tứ trong lời nói của Leonard, Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân không thể hiểu tư duy của kẻ có tiền!

Chi phí tu sửa, cải tạo, an ninh của lâu đài cổ gộp lại là một con số thiên văn, có tiền này còn không bằng mua một miếng đất mô phỏng lại tự xây lên cho xong, như vậy vừa rẻ vừa lợi ích thực tế mà lại được theo sở thích, đồ đạc bên trong vẫn là khoa học kỹ thuật mới nhất, dùng cũng dễ dàng, phải biết là lâu đài cổ sở dĩ gọi là lâu đài cổ chính là vì kiến trúc bảo toàn đến nay đã có một thời gian lịch sử rất là dài.

Nghe Lạc Vân Thanh nói như vậy, Leonard đáng xấu hổ động tâm, bản thân động tay tham dự thiết kế tu sửa chắc chắn so với mua càng có tâm ý và ngụ ý hơn, nhưng như vậy chỉ có thể chờ tới khi bọn họ kết hôn mới được, đính hôn thì chắc chắn không kịp rồi, trừ khi hắn chấp nhận dời thời gian đính hôn lại một thời gian.

Nhưng thật vất vả mới thuyết phục được Lạc Vân Thanh sớm một chút đính hôn, Leonard sao có thể chấp nhận đem thời gian đính hôn dời lại về sau chứ?

Vì thế chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý tổ chức lễ đính hôn ở khách sạn.

Tới khi Warren và Alice trở về, biết Leonard đã thuyết phục được Lạc Vân Thanh đồng ý đính hôn thì sự vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, ngay cả Warren luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc với Leonard cũng nhịn không được giơ một ngón tay cái với con trai mình.

"Các con muốn tổ chức lễ đính hôn ở đâu? Có chỗ nào đặc biệt muốn đi không?" Thu phục xong Lạc Vân Thanh, Alice lập tức bắt đầu tiến vào trạng thái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.