Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 7: Chương 7




Khó được xảo ngộ, Lạc Vân Thanh tính toán cùng Đường An ăn một bữa cơm chiều rồi mới về ký túc xá.

Tuy tiền tiêu vặt của Đường An còn lại không nhiều lắm, nhưng cũng không nghĩ chiếm lợi của Lạc Vân Thanh, cho nên kiên trì muốn mời Lạc Vân Thanh, sau đó hắn dẫn Lạc Vân Thanh tới một nhà hàng thương hiệu trăm năm.

Nhà hàng này tuy danh khí không lớn, nhưng đánh giá rất cao, nếu không phải người địa phương dẫn theo, người bình thường tìm không được.

Nói thật ra, Lạc Vân Thanh thấy hương vị của món ăn không đặc biệt tốt, nhưng cũng rất không tồi. Đáng tiếc nhà hàng này món ăn cơ bản là thịt, thức ăn chay và trái cây không nhiều lắm, đã thế mấy khoản giá cả thực đắt, Lạc Vân Thanh thấy bộ dáng Đường An cũng đoán ra túi tiền hắn có lẽ eo hẹp, cho nên khi gọi món ăn cũng thực tiết chế, nhìn đến món ăn chay đắt cũng không chọn.

Hai người tiết chế gọi bốn món đồ ăn, nhưng không nghĩ tới trừ bỏ một món gà dừa, những món khác cũng không ăn hết. Ăn xong mới biết món gà dừa kia là chiêu bài của nơi này.

Không chỉ có hương vị độc đáo, ngọt thanh mang theo mùi thịt, hơn nữa canh gà còn có một mùi thơm ngát đặc thù của thực vật, nhưng Lạc Vân Thanh không nếm ra được thực vật đó là gì, nhưng chỉnh thể phối hợp cảm thấy rất không tồi.

Sau khi ăn uống no đủ Lạc Vân Thanh mang theo tâm tình tốt về ký túc xá, phát hiện đồ vật mình mua đã chuyển tới đầy đủ, đi một chuyến tới phòng trực chuyển phát nhanh của khu biệt thự, sau đó mang theo một chiếc “tiểu ong nghệ” nhét đầy đồ vật trở về biệt thự.

Vốn dĩ cậu nghĩ tự mình sửa sang lại, nhưng nhìn đến đồ vật nhiều như vậy, Lạc Vân Thanh đột nhiên thực lười, đem đồ cần dùng lấy ra, đồ vật khác chỉnh tề đặt ở phòng đựng đồ bên cạnh phòng bếp, nghĩ chờ bạn cùng phòng tới lại cùng nhau thu dọn.

Dù sao cũng là cùng nhau dùng, hơn nữa mình mua nhiều đồ vật như vậy, cũng không thể mình cậu dùng, cùng nhau vệ sinh gì đó cũng không quá đáng nhỉ?

Nghĩ đến đây Lạc Vân Thanh lập tức trở về phòng nghỉ ngơi, đi dạo nửa ngày thật sự thực tốn thể lực, lúc ở bên ngoài còn không cảm thấy, trở lại chỗ ở, chậm rãi mắt liền không mở ra được.

Thay đổi bộ áo ngủ, Lạc Vân Thanh lười biếng vươn mình một cái, vẻ buồn ngủ trên mặt hiện ra một nét đẹp hờ hững, nhưng đáng tiếc không có ai ở đây để được thưởng thức cảnh đẹp khó gặp này.

............

Vừa cảm giác ngủ đã tới hừng đông, lúc tỉnh lại Lạc Vân Thanh cảm thấy đặc biệt thoải mái, cọ chăn lười biếng trên giường không muốn dậy, sau đó lại nằm ngủ tiếp, cuối cùng cậu bị tiếng bước chân lên cầu thang đánh thức.

Đột nhiên mở mắt ra, Lạc Vân Thanh phản ứng đầu tiên là có trộm. Nhưng sau lại nghĩ đến mình đang ở ký túc xá nên cậu liền yên lòng, ký túc xá nha, vậy rất có thể là bạn cùng phòng.

Quả nhiên...... Không bao lâu Lạc Vân Thanh liền nghe được tiếng bước chân kia đi sang cái phòng bên cạnh phòng mình, thanh âm kéo hành lý cũng dừng lại, vài phút qua đi tiếng bước chân lại vang lên, lần này giống như dừng lại ở trước cửa phòng mình.

Đúng như cậu dự đoán, tiếng gõ cửa ba dài một ngắn vang lên, cùng với tiếng gõ cửa chính là một giọng nói hơi mang chút lạnh lùng vang lên: “Xin chào, xin hỏi có người sao?”

Lạc Vân Thanh xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa.

Chỉ thấy một người nam nhân cao lớn đứng ngoài cửa, tuy có còn chút cảm giác ngây ngô, nhưng khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, cái cằm hình dáng ưu mỹ mà gầy gò, cả người mang theo thần sắc hờ hững mà lại lạnh lùng.

“Có.” Lạc Vân Thanh sau khi nói xong ngẩng đầu, hai người nhìn nhau không nói gì.

Mới vừa tỉnh ngủ trên mặt Lạc Vân Thanh mang theo khỏe mạnh hồng hào, sợi tóc hơi rối trên trán, bên dưới lông mày là đôi mắt đào hoa giống như còn mang theo hơi nước.

Áo ngủ rộng thùng thình, từ áo ngủ lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài.

“Xin chào, tôi là bạn cùng phòng mới tới.”

“Xin chào bạn cùng phòng, tôi là Lạc Vân Thanh, hôm qua mới tới báo danh.” Lạc Vân Thanh cười trả lời.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mang theo tươi cười của Lạc Vân Thanh, ánh mắt Leonard mang theo một tia ý vị không rõ, chậm rãi mở miệng nói: “Tôi là Leonard, ở phòng bên cạnh.”

Nhìn con ngươi Leonard, Lạc Vân Thanh có chút hoảng hốt, không biết vì sao, cậu có một loại cảm giác, cậu cảm thấy Leonard này có lẽ biết mình.

Khoan đã...Leonard?

Trong đầu Lạc Vân thanh đột nhiên hiện ra cái tên này, hắn không phải là......

Nghĩ đến đây, Lạc Vân Thanh vội vàng hỏi: “Ngươi tên đầy đủ gọi là gì?”

“Leonard Payne.”

Leonard vừa nghe Lạc Vân Thanh hỏi họ của mình cơ bản đã xác định cậu chính là “vị hôn phu” của mình, là vị hôn phu từ trước tới nay chưa từng thấy mặt kia.

Hơn nữa xem tình huống, cậu đối với cái hôn ước này không mừng rỡ như điên giống người khác, ngược lại là không thích.

Ma xui quỷ khiến, khi cậu hỏi hắn, Leonard nói ra cái tên giả mình dùng khi đi học -- Leonard Payne. Họ Payne này, đúng...Payne là họ của mẹ hắn.

“Payne, Leonard Payne, tên của ngươi khá hay.” Lạc Vân Thanh giả vờ tươi cười một chút, nhưng người đối diện liền nhìn chằm chằm vào mình, cậu đột nhiên cảm thấy mình có chút ngốc, vì thế Lạc Vân Thanh xấu hổ dừng lại.

Nhìn thấy vậy, khóe miệng Leonard khó phát hiện hơi cong lên một chút. Đây là lần đầu tiên Leonard nhìn thấy “vị hôn phu” của mình, nhưng hắn lại không cảm thấy xa lạ như mình đã từng ảo tưởng qua, ngược lại trong lòng vốn có chút không cam lòng nhưng khi nhìn thấy Lạc Vân Thanh tất cả đều tan thành mây khói, thậm chí còn có chút vui mừng.

Nếu không hắn cũng không giải thích được vì sao khi hắn biết thái độ của Lạc Vân Thanh đối với hôn ước, lại theo bản năng nói dối cậu khi bị cậu hỏi.

Mỗi người một suy nghĩ nhìn nhau không nói gì đứng một hồi, lâu sau Leonard cáo từ, cáo từ sau Lạc Vân Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Câu chưa bao giờ biết thì ra mình là người không biết giao tế như vậy, nhưng nhìn Leonard không nói lời nào, Lạc Vân Thanh lại cảm thấy lúc này tất cả mọi người đều không nói lời nào mới là bình thường.

............

Là người sinh ra tại Đế Đô tinh, Leonard chưa từng báo danh trước lần nào, lần này vì muốn tới học viện Liên bang đệ nhất làm chút việc, cho nên mới thuận tiện tới báo danh trước, nhưng không nghĩ tới khi chọn ký túc xá, vận khí lại đại bùng nổ, chọn được biệt thự hai người tốt nhất.

Biệt thự hai người đối với người từ nhỏ đã sống trong gia tộc hào môn đỉnh cấp Liên bang như Leonard mà nói cũng không là gì. Nhưng đây là hắn rút trúng, hắn liền cảm thấy phi thường hiếm lạ. Phải biết từ nhỏ tới lớn vận khí của hắn có thể nói là bình thường, hoặc nói đúng ra là không tốt lắm, trừ phi rút thăm trúng thưởng loại trăm phần trăm trúng thưởng, nếu không giống nhau đều là “Cảm ơn hân hạnh chiếu cố”, “Hẹn gặp lại lần sau” (Bí: Giống y yêm!)

Lần nay cư nhiên có thể rút tới ký túc xá tốt nhất? Leonard đều ngốc lăng một hồi mới tin, mà đến nơi đây hắn cư nhiên nhìn đến vị hôn phu chưa bao giờ gặp mặt của mình, tuy hắn cũng không nhận thức mình, nhưng mà cũng bình thường thôi, nếu không phải Lạc Vân Thanh lớn lên giống mẹ cậu, sau đó lại là cái tên này, Leonard cũng không nhận ra.

Hành lý của Leonard mang theo cũng không nhiều, cho nên một lát liền sắp xếp song, nhưng hắn không mang khăn lau, cuối cùng vẫn là Lạc Vân Thanh tìm một cái mới đưa qua cho hắn.

Ngoài ý muốn, thoạt nhìn cũng không thấy giống biết làm việc nhà, tay nghề của Leonard phi thường lưu loát, thành thạo đem phòng vệ sinh thu phục, sau đó còn tự động quét tước phòng khách và thư phòng bên cạnh. Khi Lạc Vân Thanh muốn hỗ trợ còn bị hắn ngăn lại, khiến cậu cảm động không thôi, trong lòng phi thường cảm thấy may mắn có được người bạn cùng phòng yêu sạch sẽ, dù sao không phải lo lắng mỗi ngày đều phải ngửi mùi tất thối.

“Cậu nghỉ một lát đi!” Vì ngày hôm qua Lạc Vân Thanh cũng quét tước một số khu vực rồi, nên ngay từ đầu Leonard quét tước cậu còn rất yên tâm thoải mái, nhưng chờ tới Leonard bắt đầu quét tới dưới lầu, Lạc Vân Thanh liền đi theo cùng nhau làm, dù sao cái biệt thự này cũng là hai người ở, một người quét coi sao được?

Nhưng sau khi quét tước xong, Lạc Vân Thanh mới cảm thấy nhà quá rộng cũng không tốt, quét dọn quá phiền toái, xem ra về sau cho dù không thể mang theo người máy dọn dẹp cũng phải mua một cái máy móc quét nhà. Mệt không đứng dậy nổi Lạc Vân Thanh mới vừa khai giảng đã muốn tính toán chui chỗ trống nội quy trường học.

Bận rộn đến buổi tối, hai người cuối cùng đem toàn bộ tiểu biệt thự hai tầng hoàn toàn quét dọn một lần.

“Hô...cuối cùng cũng xong!” Lạc Vân Thanh ngồi trên sô pha, duỗi tay xoa cái eo già đau nhức của mình, từ nội tâm phát ra một tiếng cảm thán, nhìn phòng ở sạch sẽ càng cảm thấy tràn ngập tự hào.

Leonard nhìn người nào đó quần áo lếch thếch, yên lặng dời đi tầm mắt, nhưng xương quai xanh gầy gầy kia vẫn cứ hiện lên trong đầu, như thế nào cũng không xua đi được.

“Cậu muốn ăn gì?” Từ sáng đến giờ Lạc Vân Thanh chỉ uống qua dịch dinh dưỡng, tuy rằng có cảm giác chắc bụng, nhưng cứ cảm thấy như còn chưa ăn cái gì vậy, hiện tại bận xong rồi, tổng muốn ăn một chút gì lấp bụng.

“Tùy tiện” Leonard trả lời.

“Tùy tiện?”

“Tùy tiện là món gì? Ăn ngon không? Ăn ở đâu?” Lạc Vân Thanh hiếm hấy đùa một chút.

Leonard:.....

Có thể là biểu tình vô ngữ của Leonard lấy lòng cậu, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên cảm thấy bản thân năng lượng tràn đầy.

“Cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.” Leonard cảm thấy so với mình, Lạc Vân Thanh càng biết chọn hơn.

“Vậy uống cháo trắng nhé? Lúc tôi tới còn mang theo một chút đồ ăn sáng, vừa vặn có thể uống.” Lạc Vân Thanh nhớ tới bình củ cải đinh muối cay trong rương hành lý kia, đây là khi cậu ở Nông nghiệp tinh rảnh rỗi làm, làm rất nhiều, khi rời đi, đại bộ phận mang chia cho hàng xóm, nhưng bản thân cũng mang theo một bình lại đây, một bình lớn tràn đầy đến bây giờ còn chưa mở ra ăn đâu.

“Được!” Tuy không biết củ cải đinh cay là gì, nhưng Leonard vẫn gật đầu đồng ý.

Khi Lạc Vân Thanh mua dụng cụ nhà bếp hôm qua cũng thuận tay mua chút gạo và gia vị, nghĩ về sau dùng, không nghĩ tới hiện tại liền có thể dùng.

..........

Nấu cháo trắng phải dùng loại gạo có chút dẻo, hơn nữa vò gạo xong để ráo cho thêm chút dầu xóc đều để khoảng 10 phút rồi mới bắt đầu nấu, cháo trắng sẽ phi thường ngon.

Đây là bí kíp rất lâu trước kia Lạc Vân Thanh trộm học được từ một nhà hàng cháo khi làm thêm, chính cậu cũng thử nghiệm một chút, cháo nấu như vậy xác thực so với phương pháp bình thường ngon hơn rất nhiều.

Khi ngâm gạo, cậu chạy về phòng mình, đem bình củ cải đinh cay lấy ra, sau đó đặt trên một góc mặt bàn phòng bếp, nói với Leonard: “Đây là củ cải đinh cay tôi tự làm, ăn với cơm rất ngon, tôi để ở chỗ này, cậu thích thì tự mình lấy ăn nhé.”

Nói xong liền bắt đầu nấu cháo, hai người hiện tại bụng đã đói kêu vang, cho nên Lạc Vân Thanh cũng không làm cái gì mà lửa nhỏ, loại phương pháp nhỏ lửa này rất lâu, trực tiếp mở lửa lớn, tuy như vậy ăn vào có chút kém, nhưng tốc độ lại nhanh, nếu không, phải chờ tới cháo chín, phỏng chừng hai người đều đói đến phát điên rồi.

Nửa giờ, cháo trắng nấu xong!

Hai người ngồi ở trên bàn mình vừa lau khô xong, một ngụm cháo trắng một ngụm củ cải đinh ăn ngon lành.

Leonard ăn món củ cải đinh này, phát hiện không ngờ bản thân lại thích, không khỏi tốc độ ăn nhanh hơn.

Thì ra cậu còn có tay nghề này, thật lợi hại! Món ăn sáng này còn ngon hơn rất nhiều so với món chiêu bài của những cửa hàng đại khí.

Leonard tán thưởng trong lòng.

Lạc Vân Thanh cũng không biết Leonard đang ca ngợi cậu trong lòng, thấy bộ dáng cổ động của Leonard như vậy, thân thiết gắp mấy miếng củ cải đặt vào bát hắn, hào phóng chỉ vào nồi cháo nói: “Ăn từ từ, còn nhiều mà, trong nồi dư lại đều là của cậu.”

Ta ăn không hết ngươi liền tiêu diệt, lãng phĩ rất đáng xấu hổ nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.