Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 143: Chương 143




Không nói cho Lạc Vân Thanh và Leonard tin hai người bọn họ sẽ đến trước, Warren và Alice mang theo trợ lý và bảo tiêu của từng người tới Phúc trang.

Còn chưa tới Phúc trang, từ xa bọn họ đã nhìn thấy cối xay gió khổng lồ tiêu chí của Phúc trang mà Leonard nói, Alice rất có hứng thú mà chụp ảnh, lúc sau hai vợ chồng còn thân mật dựa đầu vào nhau mà tự chụp.

Chụp xong Alice xem lại ảnh chụp phát hiện cư nhiên chụp cũng không tệ lắm, vì thế không chút suy nghĩ post mấy bức ảnh này vào nhóm bằng hữu và sửa thành trạng thái công khai, lúc sau còn bảo Warren cũng đăng một bài tương tự, này khiến cho người khác kinh ngạc muốn chết rồi!

Phải biết là tới cái địa vị như này của bọn họ trừ khi là đặc thù yêu thích cho phép bằng không bình thường đều rất ít đăng bài trong giới bằng hữu, mà Warren và Alice đương nhiên cũng là như vậy, thậm chí bởi vì không thích hiển lộ cuộc sống cá nhân của mình ra bên ngoài, bọn họ còn post bài ít hơn cả người khác, bởi vậy có thể nghĩ khi người khác thấy Warren và Alice đồng thời post bài này lên tình hình lúc ấy có bao nhiêu kinh ngạc! Vì thế các lão đại trong nhóm bằng hữu không ưa thích nói chuyện này bị tạc nổ cũng thực bình thường.

【Ta khinh, tiểu tử Warren này cũng quá trọng sắc khinh bạn đi? Lúc trước đã hẹn với ta đi tham gia tụ hội, kết quả ngươi giỏi lắm giữa đường cho ta leo cây nói hôm nay có chuyện quan trọng phải làm! Kết quả chuyện quan trọng chính là đi du lịch với Alice?】

【 Khen~phong cảnh không tồi, cối xay gió khổng lồ này cũng khá thú vị! Nói cho ta địa chỉ đi, lần sao có cơ hội sẽ đi xem】

【Hai vợ chồng các ngươi cũng thật không phúc hậu, đây là lại đi hưởng tuần trăng mật? Nhưng nếu ta nhớ không lầm thì hiện tại còn chưa tới thời gian tuần trăng mật trước kia của các ngươi nhỉ?】

【Mạnh mẽ nhồi cơm chó, cùng một nội dung giống nhau mà cứ phải hai người mỗi người phát một cái trong giới bằng hữu, khoe ân ái thì một vừa hai phải thôi chứ. 】

【......】

Khác với một mảnh trêu chọc hài hòa trong nhóm bằng hữu của Warren, nhóm bằng hữu của Alice thì phấn khích hơn nhiều, thấy nàng như vậy, đám phu nhân trong nhóm bằng hữu của nàng có người nịnh hót, có người hâm mộ, thậm chí còn có một bộ phận nhỏ phát ra vài câu nói không phóng khoáng mang theo chút chua loét.

Nhưng Alice cũng không giận, nàng hiểu người ta chua là vì hâm mộ ghen tị hận với nàng, có thể khiến người khác hâm mộ ghen tị hận chứng tỏ mình sống rất tốt, dứt khoát đều coi như là ca ngợi.

Sự thật chứng minh Alice nghĩ không hề sai, thấy nàng như vậy, không ít phu nhân trong nhóm hâm mộ ghen tị hận vài ngày đều ăn không ngon, trong lòng oán hận nghĩ vì sao bản thân lúc trước không tiên hạ thủ vi cường! Rõ ràng bộ dáng của mình không thua nàng, tài hoa không kém nàng, gia thế lại càng không thua nàng, nhưng cũng bởi vì không xuống tay trước mà gả cho người chồng hiện tại, đem đi so sánh với Warren quả thực như là rác rưởi tái chế.

"......"

"Đám phu nhân kia còn tưởng là chúng ta đi du lịch tuần trăng mật nữa." Alice đắc ý nói với Warren nội dung thảo luận trong nhóm bạn bè của mình, thấy mấy cái ID quen thuộc, phát hiện các nàng nói càng chua mình lại càng vui vẻ.

Quả nhiên...... Ngẫu nhiên khoe khoang một chút lên nhóm bạn bè có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh mà!

"......"

"Lão gia, phu nhân, tới nơi rồi a."

Nhóm trợ lý lên tiếng nhắc nhở vợ chồng hai người đã tới địa phận Phúc trang, nhìn Phúc trang to như vậy, sự vừa lòng về Lạc Vân Thanh trong lòng Warren và Alice lại tăng thêm một bậc.

Nếu nói trước kia bọn họ thích Lạc Vân Thanh phần lớn là vì ba Lạc và mẹ Lạc, vậy hiện tại thích Lạc Vân Thanh chỉ là bởi vì bản thân cậu cũng đủ ưu tú. Tuy cậu lớn lên ở tinh cầu Nông nghiệp, tuy cha mẹ cậu mất sớm, nhưng cậu lại trưởng thành ưu tú hơn vô số lần so với đứa trẻ mà cha mẹ hi vọng, so với đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ mà nói, như cậu lại càng khó có được.

"Vân Thanh một đường đi lên cũng không có ai có thể giúp đỡ, hiện tại có thể đạt được trình độ này cũng thật không dễ dàng." Nhìn người đến người đi vô cùng náo nhiệt ở Phúc trang, nghĩ tới những nỗ lực cùng chăm chỉ của Lạc Vân Thanh mà mình nghe được từ miệng con trai, trái tim Alice hơi lên men, có một loại xúc động muốn ôm cậu, cũng có một loại thẹn và áy náy với người bạn cũ.

So với Alice đa sầu đa cảm, Warren tuấn lãng rõ ràng càng lý trí: "Không dễ dàng cũng đã đi tới rồi, trước kia Vân Thanh được ông trời chiếu cố, hiện tại lại quen biết chúng ta, về sau có thể người một nhà giúp đỡ chúng ta, cậu bé sẽ không mệt mỏi như trước nữa."

Warren nói khiến Alice nhớ tới lúc trước mình có xem qua video phát sóng trực tiếp liên quan tới Lạc Vân Thanh, còn có chương trình Giải trí ngày cuối tuần thời gian trước mới phát sóng, vì thế nhịn không được bật cười.

Vận khí của Vân Thanh là không cần hoài nghi, tốt đến mức khiến người không thể không cảm thán!

Không cần nhìn cũng biết Alice cảm khái cái gì, đối với điều này Warren sủng nịnh cười với nàng, dắt tay nàng, cầm lấy quà trong tay trợ lý ôn nhu nhắc nhở: "Chúng ta đi vào thôi."

Làn gió nhẹ thổi bay sợi tóc Alice, Alice híp mắt nhìn về phương xa, nhìn tòa nhà cách đó không xa kích động không thôi, trong lòng một mảnh lửa nóng.

Nhanh, cũng sắp có thể hoàn thành ước định với bạn cũ rồi!

"......"

"Warren em có chút khẩn trương."

"Alice em không nên khẩn trương, em hẳn là phải cao hứng mới đúng, nghĩ tới việc mười mấy năm nay sắp đạt thành không cao hứng sao?"

"Đúng vậy, em hẳn là nên cao hứng."

"......"

"Warren anh đem cái túi quà nhẹ kia cho em, để em cầm."

"Không cần, anh tự cầm được."

Từ chối Alice và trợ lý hỗ trợ, Warren một tay xách theo túi quà không nhẹ một tay gắt gao nắm chặt tay Alice.

Món quà này không tiện để trợ lý cầm, dù sao nó là bọn họ chuẩn bị đưa cho những người hàng xóm lúc trước chiếu cố qua Lạc Vân Thanh, để trợ lý cầm không khỏi có vẻ bản thân quá mức tùy ý.

Vì thế Warren dưới ánh mắt khẩn khẩn trương trương giả trang bình tĩnh của trợ lý cầm theo túi quà một đường bước đi, cuối cùng đi tới trước tòa nhà.

Bởi vì thời gian Warren và Alice tới khác với thông báo ngày hôm qua, cho nên khi bọn họ tới Lạc Vân Thanh và Leonard cũng không biết, thậm chí bởi vì nghĩ tới việc chiêu đãi, hai người đã đi tới tận tòa nhà mà Lạc Vân Thanh và Leonard vẫn chưa phát hiện ra bọn họ.

Vì thế vừa mới đi tới, Warren liền nhìn thấy con trai nhà mình đang trêu chọc Lạc Vân Thanh, cầm một ly nước "ngả ngớn" chiếm tiện nghi của người ta.

"Cậu đừng nháo, tôi đang nghĩ buổi chiều nên nấu món gì đây, cậu còn như vậy tôi sẽ không để ý tới cậu nữa đâu." Lạc Vân Thanh đẩy mặt Leonard ra, ánh mắt nhìn qua, nghiêm túc cảnh cáo hắn.

Vốn dĩ bởi vì trong nhà quá nóng khiến cho đầu óc trống rỗng mới ra ngoài hít thở không khí, Lạc Vân Thanh không nghĩ tới Leonard cũng đi ra ngoài theo cậu, hơn nữa cùng đi ra thì cũng thôi, còn cứ luôn quấy rối cậu, quả thực thần phiền.

"Có gì thì nấu đó thôi, chỉ cần là cậu làm tôi đều thích ăn." Leonard ôm lấy cậu, sau đó ôn nhu hôn lên gương mặt cậu dỗ dành nói."

Cũng không phải nấu cho hắn ăn!

Lạc Vân Thanh thở dài một hơi, quyết định không để ý tới tên quỷ ấu trĩ này nữa, hiện thực nói cho cậu có vài người khi yêu vào chỉ số thông minh thật sự sẽ giảm xuống, vậy bản thân còn so đo với quỷ ấu trĩ không phải chỉ số thông minh của bản thân cũng giảm xuống theo sao?

"Vân Thanh cậu đừng lo lắng, ba mẹ tôi đối với cậu rất tốt, so với tôi cậu mới chính là con ruột của bọn họ, cho nên cậu phải tin là mặc kệ cậu nấu cái gì bọn họ cũng đều vui vẻ." Đối với người yêu của mình trong lòng ba mẹ mình còn quan trọng hơn cả mình, Leonard là cao hứng, cho nên khi nói những lời này là lộ ra vẻ đó là đương nhiên.

Lạc Vân Thanh: "......"

Đương nhiên cậu biết không quản cậu làm cái gì vợ chồng Warren đều sẽ vui vẻ, nhưng có dụng tâm và vô tâm là khác nhau, tình cảm của Lạc Vân Thanh đối với Leonard là nghiêm túc, vậy đương nhiên hi vọng Warren và Alice có thể phát hiện mình đối với bọn họ dụng tâm.

"Dừng lại, cậu trước nói cho tôi ba mẹ cậu thích ăn gì?"" Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ quay người lại hỏi Leonard.

"Nếu không cậu làm thịt kho?" Leonard nghiêm túc tự hỏi một hồi lâu mới nói. Tuy nhà bọn họ không thiếu rau củ ăn nhưng hắn phát hiện Warren và Alice thích ăn hình như đều là thịt?

"Được vậy làm thịt kho đi." Không thể nghĩ ra làm món gì, Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ gật gật đầu, rối rắm vài giây sau đó quyết định tin tưởng Leonard một lần, dù sao ba mẹ mình thích ăn gì thì phải biết rõ nhỉ? Đưa ra câu trả lời cho dù không phải là bọn họ thích ăn nhất thì ít nhất cũng sẽ là thích ăn nhỉ?

Quyết định làm thịt kho, hai người sau khi thương lượng quyết định tự mình đi siêu thị lớn nhất Hải thị mua thịt tươi mới nhất, kết quả vừa mới xoay người...hai người kinh ngạc phát hiện nguyên bản người vốn dĩ mới xuất phát từ Đế Đô cư nhiên đã tới rồi? Sao lại thế này?

"Ba mẹ?"

"Chú dì?"

Nghe được bọn họ gọi to, Alice hưng phấn lên tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn, trong lòng đối với Lạc Vân Thanh càng vừa lòng hơn.

Nhìn trên tay Warren còn xách theo túi quà, Lạc Vân Thanh chọc chọc eo Leonard, hai người chạy nhanh tiếp nhận đồ vật trong tay hắn.

Có chút nặng!

Khoảnh khắc tiếp nhận túi quà nặng mười phần này Lạc Vân Thanh sinh ra một chút tò mò trong lòng.

Đây là cái gì? Sao lại nặng như vậy?

Khi bọn họ đem túi quà Warren cầm theo đặt xuống, Alice ý cười đầy mặt từ trong túi xách của mình lấy ra một món quà tinh xảo đưa cho Lạc Vân Thanh.

"Túi quà chú Warren của cháu cầm là quà tặng cho hàng xóm của cháu, cảm ơn bọn họ mấy năm nay đã chiếu cố cháu, quà trên tay dì là cho cháu, cháu nhìn xem có thích hay không."

Tiếp nhận hộp quà Lạc Vân Thanh ngượng ngùng cười cười, dưới sự thúc giục của mấy người mở hộp quà ra, chỉ thấy một cái huy hiệu nho nhỏ ở bên trên, hình ảnh trên huy hiệu là một con mãnh thú đang nhẹ nhàng ngửi tường vi. (Có ai đọc bộ Dã thú ngửi tường vi chưa?)

Hả? Mãnh hổ ngửi tường vi? Là có ý nghĩa gì?

Không nghĩ ra ý nghĩa của huy hiệu là gì, Lạc Vân Thanh nhìn thoáng qua Leonard, hi vọng hắn có thể giải thích một chút.

"Đây là tộc huy của gia tộc Horae chúng ta, bên trong có gắn con chip đặc thù, có được nó có thể vô điều kiện điều động 30% vốn lưu động của gia tộc Horae cùng với một bộ phận lực lượng vũ trang."

Leonard một bên nói một bên mở ra thiết bị đầu cuối của Lạc Vân Thanh, đem chíp trên tộc huy xác nhận với thiết bị đầu cuối của cậu, sau đó nhìn thoáng qua Warren, dùng ánh mắt ý bảo hắn tiến hành trao quyền trên chíp.

Tộc huy này đối với gia tộc Horae mà nói có ý nghĩa trọng đại, cho nên chỉ có gia chủ mới có thể tiến hành trao quyền, những người khác mặc kệ có lợi hại như nào cũng không có tư cách như vậy, ví dụ như Leonard, là thiếu chủ nhân, hắn tuy có quyền hạn rất lớn, nhưng trong chuyện trao quyền tộc huy này hắn lại không có quyền hạn.

Đối với biểu hiện gấp gáp như vậy của con trai mình Warren chỉ cười thấp giọng mắng một câu "tiểu tử thúi", sau đó nhận mệnh bắt đầu trao quyền cho Lạc Vân Thanh.

Nghe được con trai bị mắng, Alice không vui, này rõ ràng chính là con giống cha mà! Phải biết là năm đó khi Warren và nàng đính hôn, hắn cũng biểu hiện như vậy, cho nên hiện tại sao chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn.

"Con anh là học theo anh đấy." Alice nói năng đầy lý lẽ đem "chuyện xấu" của Warren năm đó hùng hồn nói ra.

Nói đến mình cũng nhịn không được bật cười ra tiếng.

Phải biết là năm đó nàng và Warren tuy không thể nói là cô bé lọ lem và hoàng tử, nhưng cũng không hoàn toàn môn đăng hộ đối, có thể ở bên nhau cũng là phải trải qua trắc trở nhất định.

Nhưng hiện tại ngẫm lại tình yêu của bọn họ kỳ thực có thể nói là bình thản, dù sao những cái gọi là trắc trở đó kỳ thực không coi là trở ngại, chỉ có thể nói là một ít lửa thử vàng thử thách tình cảm mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.