Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 141: Chương 141




"Còn dám nữa không?" Thanh âm ấm ách vang lên bên tai, Leonard thầm nghĩ muốn dọa tên người yêu to gan lớn mật của mình một chút, cho cậu biết cái gì là chơi với lửa có ngày bị lửa thiêu.

Nhưng mà.....

"Dám." Lạc Vân Thanh liếm liếm miệng mình, tràn đầy sắc khí cùng khiêu khích nhìn Leonard một cái.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ ửng, ánh mắt phong lưu mang theo vô hạn đào hoa lập tức khiến khả năng tự chủ mà Leonard vốn tự hào bị phá vỡ.

Không biết hôn trong bao lâu, cuối cùng khi hai người thở hổn hển Leonard trước tiên dứt ra đi vào phòng tắm giải quyết vấn đề còn lại.

Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước và tiếng rên rỉ khiến Lạc Vân Thanh nhịn không được đỏ mặt giống như bị lửa thiêu.

Cậu không ngốc, cho nên đương nhiên cậu biết hiện tại Leonard ở trong phòng tắm làm cái gì, nhưng đúng là vì biết cho nên mới bội phục.

Cậu biết mị lực của bản thân, hơn nữa vừa rồi trạng thái củi khô lửa bốc cậu có thể phi thường sâu sắc cảm nhận được khát vọng của Leonard với cậu, nhưng cuối cùng hắn lại cố tình nhịn xuống không động vào cậu.

Nghe tiếng nước không ngừng vang lên trong phòng tắm, Lạc Vân Thanh không thể không cảm thán Leonard bưu hãn, cư nhiên chuyện như vậy cũng có thể nhịn? Nếu không phải bởi vì Leonard vừa rồi dứt ra có lẽ hai người bọn họ lúc này đã sớm lăn giường rồi cũng nên.

Trong phòng tắm.

Leonard dựa lên tường thật lâu mới hòa hoãn lại được lại lần nữa mở con ngươi, nhớ tới hình ảnh hoạt sắc sinh hương vừa rồi thiếu chút nữa lại không khắc chế được dục vọng bản thân, nhưng nghĩ tới bản thân giấu giếm thân phận thật sự của mình lại như bị một chậu nước lạnh hung hăng dội xuống, dục vọng gì đó đều tiêu tán.

Nói câu không dễ nghe, tuy vẫn là cùng một người, nhưng hiện tại hắn lại dùng một cái thân phận giả khác có được tình cảm của người khác, nhưng giả chung quy vẫn là giả, cho nên tự tin như Leonard cũng có lúc cảm thấy bất an, thậm chí lo lắng khi chân tướng bị vạch trần hắn sẽ bị mất đi người mình yêu.

Trong lòng thiện ác giao chiến, Leonard muốn thẳng thắn, lại cảm thấy hiện tại không phải cơ hội thích hợp, nhưng hỏi hắn khi nào mới gọi là thích hợp, hắn lại không biết nói như nào. Mang theo loại suy nghĩ rối rắm như này Leonard máy móc tắm rửa xong tự mình đi ra ngoài.

............

Nhìn Leonard đi ra, Lạc Vân Thanh cho rằng bọn họ sẽ tiếp tục ấm áp, nhưng chờ tới khi bản thân đã chuẩn bị xong Leonard vẫn còn đang đắm chìm trong sự rối rắm có nên thẳng thắn hay không.

Rối rắm đến nỗi Lạc Vân Thanh đều nhịn không được muốn giúp hắn mở miệng.

"Có phải cậu có điều gì muốn nói với tôi không?" Theo thói quen dựa vào ngực Leonard, Lạc Vân Thanh ngữ khí sâu kín mở miệng nói.

"Tôi" Leonard nói một tiếng rồi lại không nói tiếp.

"Hả? Cậu nói gì?" Lạc Vân Thanh chờ mong nhìn hắn một cái, dùng ngữ khí dẫn dắt hỏi một câu.

Lúc trước khi mới biết Leonard lừa mình, đúng là cậu có chút bực bội, nhưng lại tưởng tượng nếu ngay từ đầu Leonard đã nói ra thân phận thì có lẽ hai người căn bản sẽ không có khả năng, cậu liền không tức giận.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là! Lần đầu tiên thấy bộ dáng rối rắm của Leonard cậu cảm thấy đáng đời, lần thứ hai thấy bộ dáng rối rắm của hắn Lạc Vân Thanh cảm thấy rất thích thú, lần thứ ba thấy bộ dáng rối rắm của hắn Lạc Vân Thanh còn cảm thấy thú vị, nhưng...đã là lần thứ mấy rồi? Thấy hắn rối rắm như vậy, Lạc Vân Thanh cũng sốt ruột.

"Chúng ta đi ngủ đi." Nhìn cậu một cái, Leonard sau khi nói xong ôm Lạc Vân Thanh chui vào trong chăn.

Lạc Vân Thanh: "......."

"Cậu thật sự không có lời gì khác muốn nói với tôi sao?" Lạc Vân Thanh nhịn không được lại lần nữa xác nhận.

"Cậu chắc chắn không muốn nói gì khác sao?"

"Cậu có vấn đề gì thì cứ nói với tôi, không nói tôi cũng không biết cậu nghĩ cái gì."

"......"

Lạc Vân Thanh khác thường khiến cho Leonard chú ý, thậm chí trong lòng nhịn không được nghĩ có phải Vân Thanh đã biết chuyện mình giấu giếm thân phận hay không, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, dù sao hắn tin tưởng bản thân không lộ tẩy.

"Nếu tôi có một việc giấu giếm cậu, cậu biết được sẽ thế nào?" Khi Lạc Vân Thanh cho rằng Leonard đã ngủ, Leonard đột nhiên mở miệng thử dò hỏi.

"Cậu nói." Uyển chuyển khuyên bảo nửa ngày cảm thấy mỏi mệt vô cùng, Lạc Vân Thanh mộc một khuôn mặt, xoa xoa đôi mắt, đánh ngáp một cái.

Lại không nói nữa cậu liền muốn ngủ!

Quyết định thẳng thắn Leonard hít sâu mấy cái, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện khẩn trương mà bản thân cũng chưa nhận thấy, ngữ khí cay chát mở miệng: "Tôi giấu cậu một việc."

Lạc Vân Thanh: "À."

Thái độ lãnh đạm khiến Leonard vốn dĩ đã chuẩn bị tốt công tác trấn an hiếm khi ngây ra một lúc, sau đó nhịn không được lại nói lại: "Tôi giấu cậu một việc, một việc quan trọng."

Lạc Vân Thanh hỏi lại: "Cho nên cậu có việc gì muốn nói sao?"

Leonard: "......" Này không giống trong suy nghĩ đã chuẩn bị tốt.

Lần này đến lượt Leonard bị nghẹn không nói nên lời.

Lại không nói gì nữa?

Nhìn Leonard một cái, Lạc Vân Thanh phát hiện bản thân bực mình bật cười: "Cậu có bị ngốc hay không? Với bộ dáng tâm sự nặng nề này của cậu cậu cảm thấy có thể giấu giếm được tôi hay sao? Cho nên có chuyện gì thì cứ nói ra, tôi chờ, không nói thì tôi đi ngủ đây."

Leonard: "Cậu không tức giận?"

Lạc Vân Thanh: "Cậu lại không nói nữa tôi nhất định sẽ tức giận."

Nghe thấy lời nói lạnh lùng của cậu, Leonard trở nên thành thật, sau khi châm chước từ ngữ trong đầu rồi mang theo một tia thấp thỏm mở miệng: "Tôi tên thật là Leonard Horae."

Nói xong khẩn khẩn trương trương nhìn thoáng qua Lạc Vân Thanh, nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là những cốt truyện mà bản thân ảo tưởng vô số lần trong đầu toàn bộ không xuất hiện, Lạc Vân Thanh đối với vấn đề này vẫn rất là bình tĩnh "À" một tiếng.

Thái độ này không đúng, không phải là muốn kiềm chế rồi ra đại chiêu đi?

Nhưng nếu đã nói ra, Leonard vẫn là kinh hồn táng đảm mà nói tiếp: "Bởi vì để an toàn nên khi đi học tôi vẫn luôn mang họ Payne này, cho nên nhìn thấy cậu tự nhiên mà liền vậy....tôi không phải cố ý lừa gạt cậu."

Nói nói Leonard nhịn không được tiến hành gia công nghệ thuật hành vi của bản thân lúc trước một chút.

Nhưng dưới ánh mắt "Ta không nói lời nào cứ âm thầm nhìn ngươi tính toán soạn bài như thế nào" của Lạc Vân Thanh, giọng càng nói càng nhỏ, càng nói càng nhỏ.

Lạc Vân Thanh: "Cậu phát hiện tôi là hôn ước giả của cậu từ khi nào?"

Đề tài toi mạng lại tới! Hắn có thể nói ngay từ lần đầu tiên đã biết không?

Leonard biết chỉ cần trả lời không tốt câu hỏi này, vậy tất cả giải thích lúc đầu đều uổng phí, nhưng...hắn cũng chỉ có thể cười khổ nói thật.

"Ngay từ đầu."

Lúc trước đã nói dối Lạc Vân Thanh, từ giờ trở đi hắn không muốn lại nói dối cậu nữa.

"Ngay từ đầu? Này đã một học kỳ, nếu hôm nay tôi không chủ động hỏi cậu, cậu còn muốn giấu tôi bao lâu?" Lạc Vân Thanh hỏi tiếp.

"Kỳ thật mấy ngày nay tôi vẫn luôn muốn thẳng thắn, chỉ là lời nói tới bên miệng đột nhiên không nói ra được." Leonard ỉu xìu nói.

Hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân không sợ trời không sợ đất, thì ra cũng không phải như vậy, kỳ thật hắn cũng chỉ là một người nhát gan mà thôi!

Ví dụ như hiện tại, hắn rất sợ Vân Thanh tức giận, càng sợ vì chuyện này mà cậu rời bỏ hắn.

Trước kia khi chưa gặp được người mình thích, hôn ước và tình yêu đối với hắn mà nói chỉ là một thứ có thể có có thể không, nhưng hiện tại gặp Lạc Vân Thanh, hắn hiểu yêu một người là thể nghiệm như thế nào, cho nên hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống tương lại không có Lạc Vân Thanh, cho nên hành sự mới có chút lúng túng, ngay cả thẳng thắn cũng nhịn không được do do dự dự.

............

"Cậu biết kỳ thực cậu đã sớm lòi đuôi rồi không?" Hưởng thụ đủ vẻ bất an của Leonard, Lạc Vân Thanh cười, hôn hôn Leonard đang bất an bên cạnh, tự tay đánh vỡ không khí nghiêm túc tới mức tận cùng trong phòng.

"Cậu không tức giận?" Không quan tâm tới việc có phải lòi đuôi hay không, Leonard càng để ý Lạc Vân Thanh có tức giận hay không.

Nhưng ngó trái ngó phải đều không thấy cậu tức giận, thậm chí vừa rồi còn hôn hắn?

Nếu nói như vậy....bản thân rối lắm có nên thẳng thắn hay không từ lâu như vậy chẳng phải giống như thằng ngu sao?

"Lúc mới biết rất tức giận, nhưng sau này thì không giận nữa." Lạc Vân Thanh nhéo khuôn mặt tuấn tú của Leonard một cái, nhìn mặt hắn bị biến đổi không ngừng dưới ma trảo của mình thì chút tức giận cuối cùng trong lòng cũng không còn nữa.

"Nhưng nếu cậu về sau lại cố ý giấu giếm tôi...."

Lời nói uy hiếp lửng lơ thực khiến người có không gian tưởng tượng.

Còn có về sau? Một lần là đủ rồi!

Leonard liên tục lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không dám, tư vị giấu giếm này hắn chịu đủ rồi, về sau sao còn cố ý giấu giếm nữa chứ.

"Cậu thật sự không tức giận nữa sao?"

"Không tức giận."

Nghe thấy vậy Leonard giơ tay bế Lạc Vân Thanh lên, nghiêng đầu đầy thâm tình mà hôn xuống, tận đến khi hai người thở hổn hển mới tách nhau ra, nhưng cho dù tách ra tay hắn vẫn gắt gao ôm người trong lòng ngực như cũ.

Hắn nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi thẳng thắn, thậm chí khi ngủ cũng nằm mơ thấy cảnh tượng như vậy, nhưng đều không ngoại lệ là bản thân thẳng thắn nhưng Vân Thanh không chấp nhất, lúc sau phải lì lợm dây dưa cuối cùng mới tu thành chính quả, mà đây đã là cảnh tượng tốt nhất trong mơ của hắn, nhưng không nghĩ tới hiện thực lại tốt hơn tưởng tượng như vậy, Vân Thanh cũng rộng lượng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình....

Cảm thụ bên tai truyền đến tiếng tim đập, Lạc Vân Thanh ổn định lại một hồi mới mở miệng hỏi: "Cậu muốn biết làm sao lại biết chuyện này không?"

Ôm thật chặt người trong lòng ngực, biết Vân Thanh thật sự không thèm để ý Leonard mới cảm thấy hiếu kỳ về điểm này.

Hắn chắc chắn bản thân không lòi đuôi, cho nên Vân Thanh biết từ đâu?

Là ba mẹ nói cho cậu hay là bằng hữu nói cho cậu? Nếu như không phải chẳng lẽ là tự mình nằm mơ nói ra sao?

Không để hắn phải suy đoán nhiều, lơ đễnh vuốt ve cơ bụng rắn chắc của hắn, Lạc Vân Thanh cho hắn một khuôn mặt tươi cười mê người: "Nói tới đây, tôi nên cảm ơn đồng đội heo của cậu một chút."

Leonard: "......" Đồng đội heo?

Còn nhớ lần chúng ta tham dự họp lớp ở khách sạn Nguyệt Loan kia không?"

Nhớ chứ, sao mà không nhớ được, bốn chữ khách sạn Nguyệt Loan vừa vang lên, Leonard lập tức nghĩ tới một cảnh tượng.

Ngay từ đầu khi đi theo Lạc Vân Thanh tới khách sạn Nguyệt Loan, Leonard gặp Tần Tử Mặc, mà mấy người đi theo Tần Tử Mặc tới đó đã gọi qua họ của mình vài lần.

Lúc ấy nghe thấy chữ "Horae" hắn còn cảm thấy tâm thần không yên, hơn nữa mắt trái vẫn nháy liên tiếp, có loại cảm giác hơi hơi không rõ, vì thế lúc ấy hắn nhìn hiện trường thật kỹ một lần, cũng không phát hiện thấy tung tích của Lạc Vân Thanh.

"Lúc ấy cậu cũng có mặt!" Tuy là nghi vẫn nhưng nói đầy khẳng định.

"Đương nhiên, tôi đứng ở cách đó không xa chỗ các cậu, nhưng có lẽ chỗ đó là điểm mù của các cậu thì phải? Dù sao mấy người các cậu không nhìn thấy tôi." Nói tới đây, Lạc Vân Thanh nhịn không được cười.

"Lúc ấy kỳ thật rất tức giận, tức giận xong lại suy nghĩ rốt cuộc khi nào cậu mới thẳng thắn với tôi, chờ tới khi thẳng thắn tôi nhất định phải cho cậu biết mặt, nhưng tôi cũng không nghĩ tới cậu cư nhiên có thể dây dưa tới hiện tại? Đối với cái này tôi cũng phải bội phục." Có lẽ chính là vì kéo dài, hiện tại cậu mới thật sự không nghĩ cái gì nữa.

"......"

"Lúc ấy tôi còn nghĩ khi nào bắt cậu quỳ ván giặt đồ hai ngày."

Lạc Vân Thanh xoa xoa cằm mình nổi lên tâm tính muốn trêu chọc hắn, hứng thú bừng bừng nói: "Nếu không hôm nay thử một chút?"

Nói xong câu đó cảm thụ được thân thể Leonard dần dần cứng đờ, Lạc Vân Thanh không phúc hậu cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.