Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 134: Chương 134




Nghe Lạc Vân Thanh nói xong tất cả mọi người dưới khán đài đều hoảng hốt mà vượt qua.

Bọn họ bị Lạc Vân Thanh ném cho hai quả "bom" cho tới bây giờ còn chưa hoàn hồn lại được, chỉ có thể một bên trong lòng vô hạn tuần hoàn cái câu "200 căn hộ...."

Sau đó khuôn mặt vô hồn nhìn đám người trên sân khấu chơi trò chơi. Vô hồn nhìn khách mời bịt hai mắt sờ sờ đồ vật trong hòm bị đồ vật bên trong dọa sợ tới mức thét chói tai, vô hồn nhìn bọn họ người chơi ta họa ta đoán làm trò chọc cười, ngay cả khi xem tiết mục "Ngươi đoán, ngươi đoán, ngươi đoán xem" được hoan nghênh nhất của tiết mục giải trí ngày cuối tuần đám người dưới khán đài mặt vẫn vô hồn, cùng lắm là thêm tí vỗ tay máy móc, trạng thái hồn bay lên vũ trụ kia khiến đám người tổ tiết mục đau đầu không thôi.

Vì thế khi nghỉ giải lao cảm thấy cứ tiếp tục như vậy là không được, đạo diễn tổ tiết mục tìm ba vị MC, hi vọng bọn họ lát nữa chơi trò đập trứng vàng có thể khiến bầu không khí sinh động một chút.

Không khí sinh động? Đầu óc đều bị những thứ khác lấp đầy rồi không khí có sinh động thế nào cũng vô dụng, nhưng mà tổ tiết mục yêu cầu thì bọn họ có thể làm gì được bây giờ? Chỉ có thể cười khổ mà đáp ứng.

Có điều tuy đã đáp ứng, nhưng cũng không ai dám cam đoan, chỉ liên tục bảo đảm sẽ tận lực kéo lại lực chú ý của người xem về mà thôi.

"Lạc Vân Thanh này có bệnh đi?" Bằng không tại sao vô duyên vô cớ khoe ra tài sản của mình? Lại còn nói khoa trương như vậy, giống như kể truyện cổ tích vừa nghe đã thấy rất giả, đám người xem cũng không biết tại sao cư nhiên lại tin tưởng cậu ta, Phạm Tiểu Tiểu cảm thấy khó có thể tin.

Nói tới đây liền không thể nói một chút về người tên Phạm Tiểu Tiểu này, người này lấy tên thật sự là không sai, tính cách nàng thật giống như lỗ kim, lúc trước bởi vì vấn đề hot search đơn phương coi Lạc Vân Thanh là đối thủ, cho tới bây giờ nàng nhìn thấy Lạc Vân Thanh còn coi như mắt không phải mắt mũi không phải mũi.

"Im miệng" Nhìn Phạm Tiểu Tiểu cho dù có nổi tiếng hơn rất nhiều nhưng vẫn ngu xuẩn như lúc trước, lửa trong lòng Lý tỷ như sắp toát ra, vội vàng kéo nàng qua một bên, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo.

Ở đây có ai không phải là nhân tinh? Phạm Tiểu Tiểu này căn bản lười che dấu thái độ, ai cũng biết nàng không thích Lạc Vân Thanh! Nhưng nơi này là giới giải trí, không phải trường học của ngươi, càng không phải là nhà của ngươi, không thích ai liền biểu hiện ra mặt? Đây là hành vi ngu xuẩn nhất.

Huống chi hiện tại Lạc Vân Thanh chính là sự kiêu ngạo của Liên bang, có thể khiến người tùy ý ghét bỏ tới ghét bỏ đi sao? Ngươi coi mấy chục triệu fan của người ta trên Thiên Bác cùng với phóng viên giới giải trí là vật trang trí sao?

Khó được mới có tiếng tăm một chút, liền muốn đem bản thân ngu mà chết?

"Lý tỷ em...." Phạm Tiểu Tiểu muốn giải thích, nhưng Lý tỷ cũng không dám cho nàng có cơ hội giải thích.

"Mặc kệ cô nghĩ cái gì, nếu cô còn muốn thuận thuận lợi lợi mà thăng tiến thì hiện tại liền nghe tôi, đừng đi làm những chuyện ngu xuẩn đó nữa, đừng có làm cái việc hại mình hại người! Hơn nữa cô phải hiểu cô và cậu ta ở hai thế giới khác nhau, giữa cô và cậu ta không có bất luận quan hệ cạnh tranh gì, hiểu chứ?" Nói xong lời cuối ngữ khí của Lý tỷ vẫn là trở nên dịu đi.

Dù sao Phạm Tiểu Tiểu hiện tại nhiệt độ càng ngày càng cao, nàng cũng không dám dùng phương thức trước kia đối xử với nàng, vì nàng cũng sợ Phạm Tiểu Tiểu chó cùng rứt giậu muốn đổi người đại diện, tuy nàng ở công ty có địa vị không tồi, nhưng ở công ty? Lý tỷ tự mình cũng hiểu được chính là nhìn người hạ miệng, chỉ có thể là ngươi có thể kiếm tiền thì ngươi chính là đại gia.

"Được rồi, sắp lên sân khấu rồi, Tiểu Tiểu cô đừng xúc động, cẩn thận ngẫm lại những lời tôi vừa nói, cô phải hiểu được Lạc Vân Thanh và cô thật sự không có bất cứ xung đột gì, cho nên không cần ghi hận cậu ta, buông những việc vô nghĩa đó đi." Lý tỷ hiếm khi hạ giọng một lần, gương mặt hiền từ dỗ dành Phạm Tiểu Tiểu.

Lời Lý tỷ nói Phạm Tiểu Tiểu cũng hiểu, vì thế chỉ có thể áp xuống không vui trong lòng, giả trang bản thân thành bộ dáng tiên nữ, thậm chí khi lên sân khấu cùng Lạc Vân Thanh còn phá lệ cho cậu một gương mặt tươi cười chẳng ra gì.

"......."

"Ba trò chơi lúc trước, đội của Tần Tử Mặc, Lạc Vân Thanh, Hạ Lỵ Lỵ thắng hai lần, mỗi lần được 5 điểm, hiện tại tổng cộng mỗi người có 10 điểm, đội của Tần Bất Ngữ, Phạm Tiểu Tiểu, Khương Hoa chỉ thắng 1 lần, trước mắt tổng số điểm của mỗi người là 5 điểm."

"Xin nhắc các vị bằng hữu thân ái, kết thúc phân đoạn trò chơi người nào có điểm số thấp nhất sẽ bị trừng phạt nha, trừng phạt này có thể khiến ngươi đau đớn muốn chết, cho nên trò chơi tiếp theo các bạn nhất định phải nỗ lực nhé."

"......"

"Tiếp theo là trò chơi đập trứng vàng! Trò chơi này là trò chơi cá nhân."

"Mọi người nhìn thấy những quả trứng vàng trên bàn trước mặt này chứ? Bên trong mỗi một quả trứng vàng có cái gì, một phần lớn là điểm số khen thưởng, còn có một phần nhỏ là nhiệm vụ trừng phạt, mỗi người có ba lần cơ hội đập trứng vàng, có thể nghịch tập hay không liền xem ba lần cơ hội này."

"Ai chơi trước nhỉ? Muốn chơi trước thì tiến lên một bước."

Hà Diệu vừa dứt lời Tần Tử Mặc hứng thú bừng bừng tiến lên một bước, hơn nữa không chỉ tự mình tiến lên còn kéo theo hai đồng đội của mình lên cùng, hoàn toàn không có ý tứ khiêm nhượng.

Mọi người: "......" Rất tốt, đây là Tần thiếu ngay thẳng của chúng ta.

"Xem ra Tử Mặc của chúng ta đã vội không chờ nổi nha! Nhưng cậu kéo đồng đội của mình lên như vậy cũng được sao? Phát huy truyền thống thân sĩ lady first (ưu tiên phụ nữ) đâu rồi?" Vương Ngọc trêu ghẹo nói.

Nghe được Vương Ngọc nói Tần Tử Mặc phong lưu vỗ vỗ cái đầu của mình một phen, sau đó đẩy Hạ Lỵ Lỵ lên trước một bước, đắc ý cười cười nói tiếp: "Hạ Lỵ Lỵ chính là nữ nha, chúng tôi để cô ấy lên trước."

Vương Ngọc: "......" Đạo lý thì là như vậy, nhưng vì sao cậu nói ra lại đặc biệt thiếu đánh như thế? Còn có cậu làm như vậy đem Phạm Tiểu Tiểu đặt ở nơi nào? Tuy Phạm Tiểu Tiểu là thuộc đội Tần Bất Ngữ, nhưng người ta cũng là nữ mà.

"......"

"Ngoại trừ ba người bọn họ ra còn có ai muốn chơi trước không?" Vương Ngọc nhìn thoáng qua người đội Tần Bất Ngữ, hướng về phía Tần Bất Ngữ chớp chớp mắt, rõ ràng muốn khơi mào.

Nhưng Tần Bất Ngữ và Khương Hoa đều không tiếp chiêu, hai vị lão đại đều không muốn tiếp chiêu, Phạm Tiểu Tiểu vốn dĩ muốn tiến lên tuy bất mãn nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế lại bản thân bước chân về phía trước.

"Trước nói quy tắc, quy tắc của chúng ta rất công bằng, một người chỉ có thể đập một quả, đập xong lại vòng lại, tổng cộng tiến hành ba lần.....Bất Ngữ, Khương Hoa và Tiểu Tiểu đội các bạn đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu không có gì thì để ba người Tử Mặc, Vân Thanh, Lỵ Lỵ chơi trước nha!" Hà Diệu muốn dụ dỗ bọn họ tranh đấu, dù sao có cạnh tranh thì mới vui.

"Tôi nói cho các bạn muốn tranh thì mau chóng lên đứng ngượng ngùng, hiện tại là đang phân cao thấp, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, không cần phát huy phong độ thân sĩ, hơn nữa có lẽ người thứ nhất sẽ may mắn nha!" Thích Như Nhất hận sắt không thành thép nói, rõ ràng xem náo nhiệt không chê lớn.

"Không, xác suất đều giống nhau, chúng tôi chắc chắn có thể bắt được điểm cao nhất." Tần Bất Ngữ nhìn Lạc Vân Thanh một cái, hơi hơi cong khóe miệng, con ngươi đen bóng, lông mi nhỏ dài, ánh mắt mang theo nhàn nhạt tự tin. Vận khí của hắn từ trước tới giờ đều không kém, hắn tin vào bản thân!

Thích Như Nhất: "......"

"Cho nên trước sau không quan trọng" Tần Bất Ngữ sau khi nói xong chắc chắn gật gật đầu, nhưng không nghĩ tới giây tiếp theo đã bị vả mặt.

"......"

"Vận khí của Lỵ Lỵ không tồi nha, bắt được 4 điểm, đây chính là điểm số cao không nhiều mấy nha." Thích Như Nhất mở ra quả trứng vàng Hạ Lỵ Lỵ đập kia, kinh ngạc mở miệng, nhưng không nghĩ tới kinh ngạc này mới chỉ là bắt đầu.

"A, vận khí của Tử Mặc cũng không tồi, cũng là 4 điểm, trong trò chơi của chúng ta tổng cộng cũng mới thả 3 phiếu 4 điểm mà thôi."

Nhìn điểm số giống như vậy của Tần Tử Mặc, giọng nói của Thích Như Nhất cao lên hai phần, nhưng chờ tới khi nhìn thấy điểm số trong quả trứng vàng Lạc Vân Thanh đập kia, cả người đều ngốc, phi thường ủy khuất nói: "Tốt, chúc mừng Vân Thanh bắt được phiếu 4 điểm cuối cùng, tôi người từ trước tới nay chỉ rút thăm trúng thưởng vào "cảm ơn quý khách đã chiếu cố" không muốn nói chuyện nữa, các vị đổi người khác tới làm MC đi!"

Nhìn một màn thần kỳ trên sân khấu này, người xem vốn đang vô hồn lại một lần nữa trở nên sinh động.

"Còn nhớ rõ lúc trước Thiên Bác truyền nhau cái tin Lạc Vân Thanh là Cẩm Lý không? Trước kia ta tưởng nói đùa, nhưng hiện tại ta mới phát hiện có lẽ ta đã quá ngây thơ rồi!"

"Khi xem phát sóng trực tiếp khảo hạch ta liền cảm thấy giá trị may mắn của cậu ấy thực trâu bò, hiện tại trực diện đối mặt với giá trị may mắn ấy, ta chỉ muốn nói....đồng đội như vậy! Bạn bè như vậy! Mang cho ta một tá, ta cũng nhận hết!"

"Vừa đổi ảnh đại diện trên Thiên Bác, hơn nữa quyết định từ giờ về sau sẽ không thay đổi nữa, từ đây lựa chọn chân dung của Vân Thanh đại đại, vừa đẹp lại may【 dở khóc dở cười 】"

"Hắc hắc hắc, ta quyết định post một câu lên Thiên Bác: Share cái hình Lạc Vân Thanh này, ngươi cũng sắp có được 200 căn hộ, ta cảm thấy ta sẽ nổi tiếng."

............

Tần Bất Ngữ chưa từng cảm thấy vận khí của mình lại kém như vậy, nhìn tờ giấy trên tay viết hai chữ "khiêu vũ", tâm từng chút trở nên lạnh giá.

Toàn thế giới đều biết hắn không biết khiêu vũ, mà hiện tại cư nhiên đập phải khiêu vũ?

"Phốc.....! Bất Ngữ à, đây là cậu phải khiêu vũ!"

Khiêu vũ? Chỗ đau của Tần Bất Ngữ! Hà Diệu nói xong còn không phúc hậu mà cười.

"Nào nào nào, nổi nhạc lên." Sợ Tần Bất Ngữ cự tuyệt, Hà Diệu vội vàng kêu bật nhạc, sau đó mang theo người tản ra.

Ánh đèn sân khấu lập tức tối xuống, chỉ để lại một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào người Tần Bất Ngữ."

Tới tình trạng này rồi còn có thể chống chế sao?

Tần Bất Ngữ không làm được hành động chơi xấu, chỉ có thể cứng ngắc khuôn mặt, từ bỏ thân thể lung tung đung đưa theo điệu nhạc.

Nhưng không thể không nói....có lẽ là vì quá khẩn trương, hắn lắc lư đều là cùng tay cùng chân, khiến người vừa nhìn liền nhịn không được muốn cười, sau đó thật sự có người cười.

Tiếng cười này phá vỡ yên tĩnh trong trường quay, mọi người giống như bị lây bệnh, cũng ha ha nở nụ cười theo.

Nghe được tiếng cười Tần Bất Ngữ lập tức đen mặt, không được tự nhiên lung tung xoay vài cái rồi đình chỉ đong đưa.

Tổ tiết mục cũng hiểu không nên làm khó hắn nữa, khi hắn đình chỉ đong đưa cũng lập tức cho ngươi tắt nhạc đi.

"....."

"Không nói nhảy rất tốt, nhưng cũng nhìn ra được so với lúc trước khá hơn nhiều." Khương Hoa đi lên trước, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghẹn lại cười cổ vũ.

Tần Bất Ngữ trừng hắn một cái, nhìn tay phải của mình mà giận dỗi, tất cả mọi người đều chọn được điểm sao chỉ có mình lại chọn phải cái này? Vì sao?

Nghĩ tới bản thân là người cuối cùng chọn, Tần Bất Ngữ lập tức tỉnh ngộ, thực nghiêm túc nói với bọn họ: "Lần sau tôi muốn là người đập đầu tiên."

Người ta vừa rồi đã mất mặt trước mặt công chúng như vậy rồi, hiện tại đưa ra một yêu cầu nhỏ đương nhiên không ai từ chối.

Vì thế vừa mới đập xong Tần Bất Ngữ lại lần nữa đứng ở trước hàng trứng vàng, đôi mắt hắn không ngừng tuần tra muốn tìm ra sự khác nhau giữa mấy quả trứng, nhưng thương thay tổ tiết mục lại quá dụng tâm, tất cả những quả trứng vàng này đều giống nhau như đúc, căn bản không nhìn ra bất cứ điểm khác biệt nào, cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa vào cảm giác.

Cau may, Tần Bất Ngữ do dự đi tới chỗ mình vừa chọn quả trứng lúc trước, muốn chọn quả trứng bên cạnh quả lúc trước đập, sau đó tay phải giơ cây búa nhỏ lên, nhưng khi rơi xuống lại nhẹ nhàng thả xuống.

Nghĩ nghĩ hắn đi tới chỗ khác, một lần nữa chọn quả trứng ở bên phải quả trứng vàng mà Lạc Vân Thanh đập lúc nãy, sau đó nhẹ nhàng gõ một cái.

Trứng vàng bị vỡ, tờ giấy bên trong lộ ra! Mặt Tần Bất Ngữ cũng tái đi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.