Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 132: Chương 132




Gameshow có thể trường tồn tuyệt đối có chỗ độc đáo của nó, tiết mục Giải trí ngày cuối tuần đương nhiên cũng không ngoại lệ, MC hài hước, rất biết cách tán gẫu, thường thường pha một ít câu nói đùa khiến người không tự giác thả lỏng, hơn nữa đem nhiệt độ bầu không khí rất vừa vặn, vừa có thể khiến người thoải mái lại có thể khống chế tiết tấu.

Hà Diệu vẻ mặt tự hào giới thiệu nói: "Tin là mọi người đã biết Tử Mặc của chúng ta mới đóng một bộ phim đi? Bộ phim này có thể nói là chưa chiếu đã hot, lượt like trên mấy đoạn trailer đều vượt qua 1 tỉ, có thể nói là bộ phim truyền hình được hi vọng nhất trong những năm gần đây."

Trên mặt có ánh sáng, bộ dáng như có chung vinh dự của hắn rất dễ khiến người có một loại cảm giác hắn và Tần Tử Mặc có giao tình không tồi, hơn nữa hắn đối với bộ phim này thật tình yêu thích mới giới thiệu cho mọi người chứ không phải bởi vì nguyên nhân thu tiết mục.

Nhưng quỷ biết....lúc trước công việc bận rộn, Hà Diệu căn bản là chưa chú ý qua bộ phim này, hiện tại biết là do hắn xác định được khách mời kỳ này là ai mới lâm thời bổ túc tình hình cụ thể qua mấy đoạn trailer.

Lại bởi vì là phim mới của Tần Tử Mặc, cho nên tiêu phí không ít tâm tư đi tìm hiểu, bởi vậy giới thiệu rất không tồi, ít nhất mọi người đều cảm thấy hắn là thật lòng chờ mong bộ phim này chiếu.

"......"

"Về bộ phim mới này của Tử Mặc tin là mọi người đều nghe nói tới, nhưng khi quay phim phát sinh việc gì thú vị thì có lẽ mọi người cũng không biết nhỉ?"

"A? Sao lại không có tiếng hô? Xem ra không có ai muốn biết những việc này?"

Vương Ngọc cười xấu xa, sau đó làm bộ làm tịch thở dài một hơi nói với Tần Tử Mặc:

"Tử Mặc à ~ xem ra chúng ta không có hy vọng gì rồi, fan của cậu có lẽ là làm phản, không quan tâm tới những việc của cậu, lần này fan không được nha!"

Lời này vừa nói ra, dưới khán đài lập tức truyền tới một trận âm thanh "Không có", "muốn biết" "Tần Tử Mặc em yêu anh"...các loại siêu mạnh mẽ vang lên.

"Aiz! Thật là không có biện pháp với mọi người, nếu mọi người nhiệt tình như vậy, vậy chỉ có thể để Tử Mặc lộ ra chút gì đó tiện nghi mọi người." Lời nói này là của Thích Như Nhất, chỉ thấy nàng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn người, biểu tình các ngươi nhặt được bảo, chọc cho mọi người đều cười ha ha.

Tiếp xúc gần với nhóm MC đùa giỡn, Lạc Vân Thanh thực tự tại, đứng ở trên sân khấu thực nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên cut đến mình thì liền trả lời đôi ba câu, toàn bộ hành trình đều vô cùng cảm thán về năng lực siêu quần của mấy vị MC này.

Tán gẫu là một môn nghệ thuật, có thể khống chế được tiết tấu trong khi trò chuyện lại càng là nghệ thuật trong nghệ thuật!

Lúc trước lúc đọc kịch bản Lạc Vân Thanh còn lo lắng có thể vì quá cứng nhắc mà làm cho tiết mục xấu hổ hay không, cho tới giờ phút này cậu mới phát hiện mình nghĩ nhiều rồi!

Tuy người khác có kịch bản, nhưng cũng không phải cứ cẩu thả dựa theo kịch bản, ngược lại có rất nhiều thứ phát huy tại hiện trường, đương nhiên cái này không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là hiện trường phát huy cũng không quên chủ tuyến, thậm chí khi khách quý đi lệch đường còn có thể tự nhiên mà sinh động thú vị đem bọn họ quay trở lại đúng đề tài.

Với năng lực này, có thể khiến Lạc Vân Thanh tỏ vẻ xem 100 lần cũng không thấy chán! Vì thế Lạc Vân Thanh liền thực sự mùi ngon nhìn bọn họ, kết quả khi cậu chuyên chú nhìn người thì khán giả dưới khán đài cũng mùi ngon nhìn cậu.

"......"

"Thứ lỗi cho ta không chuyên tâm, nhưng Vân Thanh đại đại thật sự quá đáng yêu! Ngươi xem bộ dáng nghiêm trang của cậu ấy kìa, trời ~ ơi~""

"Vừa cười vừa khóc, là một người xem cái chương trình này từ nhỏ tới lớn, ta thề ta thật sự chưa từng thấy qua khách mời như này ở trên sân khấu, này tỉnh dậy đi chứ! Người ta chỉ là tán gẫu bình thường thôi mà, không phải là làm cái nghiên cứu khoa học gì, không cần phải nghiêm túc nhìn bọn họ như vậy đâu!!"

"Là fan của Hà Diệu ta thật xấu hổ muốn vượt rào! Hu hu hu~ Lạc Vân Thanh thực đáng yêu! Đặc biệt là tiểu bộ dáng nghiêm túc kia, mê chết ta!"

"Ông trời của ta ơi, mấy người trên sân khấu kia bị Lạc Vân Thanh nhìn như vậy cư nhiên còn có thể bình tĩnh nói chuyện phiếm? Định lực như vậy chuẩn CMNR, nếu ta bị cậu ấy nhìn thâm tình chuyên chú coi trọng như vậy vài lần có lẽ chân muốn mềm mất."

"......"

Hà Diệu vẫn luôn lưu ý tới người xem nhiều lần phát hiện bọn họ ở dưới khán đài thì thầm to nhỏ, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, tại sao lại như vậy chứ? Vừa rồi không phải như vậy, hiện tại.....?

Không biết là bởi vì Lạc Vân Thanh cướp đi lực chú ý, Hà Diệu trong lòng có chút mơ hồ, thậm chí còn hoài nghi tiết mục kỳ này thu thực bình thường, bằng không vì sao mọi người đều không chú ý tới sân khấu!

Nhưng cho dù sốt ruột hắn cũng không có biện pháp, tiết mục đã bắt đầu thu, lưu trình cũng không sai, nội dung càng là chiếu theo kịch bản mà ra, xảy ra vấn đề gì cũng chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, vì thế tìm mọi cách hỗ động gia tăng tiếng cười, thậm chí còn hơi hơi kéo tới đề tài tiếp theo, hy vọng đạt tới mục đích lôi kéo chú ý của người xem.

Quả nhiên, trong đề tài "huyễn nghèo" của Tần Tử Mặc, lực chú ý của mọi người đã trở lại, mọi người ồn ào cười to, trăm triệu không nghĩ tới nhân sinh thắng cuộc Tần Tử Mặc thời kỳ thiếu niên nổi loạn cư nhiên lại làm ra chuyện như vậy.

"Tần thiếu cậu nói thật chứ? Bỏ nhà ra đi sau đó chỉ còn lại có 300 đồng Liên bang, sau đó 300 đồng Liên bang tiêu trong một tháng?" Vương Ngọc mất hình tượng há hốc miệng, tuy có chút diễn nhưng đúng là thật khiếp sợ.

Nguyên bản cho rằng người giống như Tần Tử Mặc căn bản sẽ không có cái gì gọi là cuộc sống khốn cùng, cái gọi là huyễn nghèo có lẽ cũng chỉ là sinh hoạt của người bình thường mà thôi, hắn thật sự không nghĩ tới....hắn cư nhiên thật sự thử qua 300 đồng Liên bang tiêu trong một tháng.

"Đương nhiên, tôi hiện tại cũng không dám nghĩ lúc ấy là như thế nào trải qua cái tháng kia, quá thảm!" Nhớ tới đoạn sinh hoạt trước kia Tần Tử Mặc còn sợ hãi trong lòng.

Lúc ấy khi bỏ nhà ra đi tài khoản của mình đều bị phong tỏa, chỉ còn lại tiểu tài khoản mấy trăm đồng Liên bang mà mình mở trước đó rất lâu rất lâu để chơi game, ngày đầu tiên bỏ nhà ra đi cũng không biết ở thế nào, vì thế tìm một lão bản nói dối là vừa học vừa làm xin làm thêm, khoản tiền lương kia cũng không cao vừa vặn đủ tiền thuê nhà, dư lại 300 đồng Liên bang dùng để ăn cơm, một ngày một chai dịch dinh dưỡng, ngoài ra không có gì khác, với hắn mà nói thật đúng là đói lửng dạ, nhưng khi đó lại kiên cường hiếm thấy, ăn hết một tháng dịch dinh dưỡng sau đó đại ca hắn tới tìm rồi hắn mới trở về.

"Vì thành tích không tốt cãi nhau với phụ huynh sau đó bị hạn chế tiền tiêu vặt liền bỏ nhà ra đi?" Lạc Vân Thanh trợn mắt há hốc mồm.

Này quả thực... chính là hùng hài tử!

Khi người khác đang đau lòng Tần Tử Mặc, Lạc Vân Thanh nhịn không được thấy thương cho ba mẹ Tần Tử Mặc, đây là kiếp trước tạo nên cái nghiệp gì mà kiếp này mới có một đứa con như vậy! Cãi nhau một trận liền bỏ nhà ra đi? Quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Nghe được Lạc Vân Thanh nói, Tần Tử Mặc ngượng ngùng sờ sờ mũi nói: "Lúc ấy tuổi trẻ lỗ mãng, tuổi trẻ lỗ mãng."

Bộ dáng xấu hổ kia khiến fan của hắn vừa đắc ý thần tượng của mình đáng yêu đồng thời lại không dễ chịu, cuối cùng thậm chí nhịn không được dùng ánh mắt táo bạo trừng Lạc Vân Thanh.

Nếu không phải thần tượng của mình và cậu ta là bạn bè, các nàng chắc chắn sẽ phỉ nhổ.

Này là người nào a, còn nói là bạn bè nữa? Kết quả gặp được sự tình như vậy cứ thế mà chê trách? Hoàn toàn không giữ mặt mũi cho Tử Mặc ca ca!

"Xem ra Vân Thanh đối với việc bỏ nhà đi của Tử Mặc này rất có ý kiến nha?" Thích Như Nhất xem náo nhiệt không chê chuyện này càng xé ra to, nhưng đây cũng là vì nàng có thể nhìn ra hai người giao tình không tồi, cho nên mới dám nói thẳng không cố kỵ, nếu giao tình bình thường nàng chắc chắn không nói ra lời này đâu.

"Ý kiến thì không dám, chỉ là ta cảm thấy trên thế giới này không có ai yêu thương mình bằng cha mẹ mình đâu, cho nên nếu thật sự gặp phải tình huống thì phải nói chuyện cho rõ ràng, chỉ cần hai bên kiên nhẫn, sự tình sẽ có thể giải quyết, mà bỏ nhà ra đi?"

Lạc Vân Thanh dừng một chút nói tiếp: "Đó là một cách làm ngu xuẩn, không chỉ không thể giải quyết vấn đề, còn khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, thậm chí người bỏ nhà ra đi kia còn có thể gặp phải nguy hiểm."

Nói xong nhìn thoáng qua Tần Tử Mặc, phải biết hắn chính là con nhà hào môn, nhưng bỏ nhà ra đi 1 tháng cư nhiên không gặp phải bất cứ vấn đề nguy hiểm gì? Không phải hắn vận khí tốt, thì chính là trong nhà đã sớm biết hành tung của hắn, sau đó phái người bảo hộ thôi.

Hai chữ nguy hiểm khiến Tần Tử Mặc nhớ tới bản thân trước kia làm ra chuyện ngu xuẩn không tiện mở miệng, nhưng hắn cũng đồng ý với Lạc Vân Thanh, vì thế liên tiếp gật gật đầu, một bộ cậu nói cái gì cũng đúng.

"......"

Không nói tới dưới khán đài mọi người vì những lời này của Lạc Vân Thanh mà tranh luận ít nhiều, ngay cả người trên sân khấu cũng nhân cơ hội này từng người phát biểu cái nhìn khác nhau của mình.

Có tranh luận mới tốt, có tranh luận mới có nhiệt độ, có nhiệt độ mới có danh khí! Chỉ cần lý do vững trãi, có cái gì mà sợ không nói!

"......"

Liên tiếp nói năm sáu phút, thấy mọi người đều sắp nói tới tận biển, Hà Diệu vội vàng đem đề tài kéo trở về: "Nói nhiều về thời gian niên thiếu của Tử Mặc như vậy, tôi thật ra đối với thời gian niên thiếu của Vân Thanh cảm thấy thực hứng thú, người trẻ tuổi nhất trong lịch sử nhận giải Đế thưởng có phải tử nhỏ đến lớn đều rất nghiêm túc học tập hay không?"

"Sao có thể." Lạc Vân Thanh cười phủ nhận.

A? Không có khả năng? Điều này khiến người xem bị khơi lên hứng thú.

"Mọi người đều biết tôi là đứa nhỏ lớn lên từ tinh cầu Nông nghiệp, cũng biết đứa nhỏ ở tinh cầu Nông nghiệp rất ít là con mọt sách, tôi chắc chắn cũng không phải là người chỉ biết đọc sách, tuy khi còn nhỏ thân thể không phải đặc biệt tốt, nhưng cơ bản cũng là chơi điên mà lớn lên, những việc như xuống sông bơi lội, trèo cây nhặt trứng chim gì đó các vị chưa trải qua tôi đều trải qua rồi...."

Mọi người: Thật hay giả? Nhìn không ra nha!

"Hiện tại ngẫm lại kỳ thực tuổi thơ của tôi so với nhiều người tốt hơn nhiều, tự do, vô câu vô thúc (không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại), muốn ăn cái gì thì ăn, chỗ ở cũng rộng rãi, ở nơi đó của chúng tôi có những ba mẹ chiều con cái thậm chí còn làm cho chúng tôi một cái công viên trò chơi loại nhỏ ở nhà....học tập thì chỉ cần hoàn thành bài tập thầy cô giáo giao cho thôi, sau đó có thể tùy tiện chơi, rất ít có phụ huynh sẽ mắng ngươi."

Mịa nó! Cuộc sống này quá dễ chịu a!

Lần này đến phiên Tần Tử Mặc hâm mộ, phải biết là trước kia khi hắn chọc giận ba mẹ, ba mẹ thích nói nhất là câu đem hắn quẳng tới tinh cầu Nông nghiệp chịu khổ, kết quả cuộc sống của đứa nhỏ tinh cầu Nông nghiệp người ta cư nhiên là cái dạng này?

"......"

"Mẹ chym! đầu năm nay cuộc sống ở Nông nghiệp tinh đều cường hơn cả Đế Đô sao? Ta nhớ rõ khi ta còn nhỏ đừng nói chơi, mỗi ngày ngoại trừ học tập chính là học tập, đi học ở trường về còn phải đi học lớp bổ túc lớp năng khiếu."

"Thật hâm mộ, đây mới là cuộc sống tuổi thơ trong tưởng tượng."

"Thật hay giả? Cuộc sống ở tinh cầu nông nghiệp tốt như vậy sao?"

"Ta nghi là nói quá, lúc trước xem những chương trình gameshow ở tinh cầu Nông nghiệp, tình huống ở đó như nào mọi người đều có thể thấy, Lạc Vân Thanh nói như vậy rất là giả."

"......"

Không chỉ bọn họ cảm thấy giả, ngay cả vài người trên sân khấu cũng cảm thấy có chút không chân thực, vì thế ở nơi máy quay không chiếu tới sôi nổi ám chỉ cậu không cần thổi phồng quá mức, nếu không sẽ bị võng hữu phản đối.

Đối với việc này Lạc Vân Thanh thật sự rất bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nhìn mọi người, phát hiện trong mắt bọn họ đều là đồng dạng không tin tưởng, trong lòng Lạc Vân Thanh nói không rõ là tư vị gì.

Bất đắc dĩ hồi lâu mới mở miệng nói: "Không phải mọi người thật sự cho rằng người ở tinh cầu Nông nghiệp rất nghèo chứ?"

Kết quả...... Mọi người nhất trí gật gật đầu.

Lạc Vân Thanh: "......"

Lần này đến lượt cậu nói không ra lời, dù sao đây là một việc có thể tính toán ra mà, lương thực ở Liên bang không đắt, nhưng rau quả thì đắt, người ở tinh cầu Nông nghiệp nhiều đất đai, trồng đồ vật cũng nhiều, tùy tiện mấy nghìn mấy chục nghìn thậm chí hơn trăm nghìn mẫu ruộng lợi nhuận có thể ít được sao?

Chẳng lẽ thật sự vì mọi người cảm thấy người Nông nghiệp tinh quá mức giản phổ, cho nên vẫn luôn có phản ứng dập khuôn như vậy sao?

Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh nắm chắc trong lòng, bất đắc dĩ cười cười, tiếp theo mở miệng nói: "Aiz.....! Kỳ thực tinh cầu Nông nghiệp cũng không như mọi người nghĩ đâu, hiện tại đã là thời đại nào rồi! Vì sao các vị còn cảm thấy người tinh cầu Nông nghiệp rất nghèo? Theo tôi được biết, nhà tôi bao gồm cả những nhà của cô dì chú bác ở tinh cầu Nông nghiệp mà tôi quen biết cũng không thiếu tiền, bọn họ có không ít bất động sản đầu tư ở rất nhiều tinh cầu phát triển, tiền cho thuê nhà mỗi tháng đều có thể thu được một bút lớn xa xỉ. Về phần những tài sản quản lý khác mọi người cũng mua không ít, thậm chí vì mua số lượng lớn, mấy năm nay mấy công ty quản lý tài sản lớn còn chuyên môn phái người tới tinh cầu Nông nghiệp của chúng tôi mỗi ngày làm tuyên truyền để chiếm trước khách hàng nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.