Ký Sự Những Năm 80

Chương 9: Chương 9: Thuê phòng




Editor: Purple.

Cảnh sát Trần dáng người cao chân lại dài, xe đạp hơi hơi nghiêng một chút, chân dài bước một bước lên xe đạp, ung dung ngồi lên xe, giày da chạm lên bàn đạp xe chuẩn bị xuất phát, anh dừng lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía ven đường, ngay sau đó nhìn thấy ven đường có bóng người một lớn hai nhỏ đang đứng.

“Chủ nhiệm.” Tay nhỏ của Đang Đang lôi kéo hai ngón tay Dương Tịnh, âm thanh mềm mại kêu.

Dương Tịnh uốn nắn Đang Đang: “Chú ấy không phải chủ nhiệm, là cảnh sát.”

“Dương Tịnh?” Vì trời mờ tối nên cảnh sát Trần không nhận ra là người nào, chỉ nghe thấy âm thanh.

“Là tôi, chào buổi sáng cảnh sát Trần.” Dương Tịnh cười bắt chuyện.

Cảnh sát Trần giẫm bàn đạp xe, xe chạy vù một cái đến trước mặt Dương Tịnh, Đinh Đinh, Đang Đang. Đinh Đinh, Đang Đang bị dọa sợ lui về sau hai bước, cảnh sát Trần cười khẽ, dừng xe đạp lại, hỏi Dương Tịnh: “Sao cô lại ở chỗ này?”

Dương Tịnh chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào.

Cảnh sát Trần nhìn hành lý cô đang cầm, hỏi: “Lại cãi nhau?”

Dương Tịnh: “ Không phải.”

“Vậy cô đây là định đi chỗ nào?” Cảnh sát Trần hỏi.

Dương Tịnh trả lời: “Tôi muốn đi Huyện Thành.”

Cảnh sát Trần liếc mắt nhìn Đinh Đinh, Đang Đang, hỏi: “Đi tới chỗ nào? Mang theo Đinh Đinh, Đang Đang sao?”

Dương Tịnh nhìn cảnh sát Trần đang ngồi trên xe đạp, cười hì hì: “Nếu không thì, cảnh sát Trần anh làm người tốt, chở theo Đinh Đinh, Đang Đang.”

Đinh Đinh, Đang Đang đồng thời ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cảnh sát Trần, tràn ngập chờ mong.

Cảnh sát Trần ngước mắt nhìn Dương Tịnh, sau đó dùng đầu lưỡi chống má, khuôn mặt anh tuấn phồng lên, tiếp theo cười xuy một tiếng: “ Đi thôi.”

“Cảm ơn cảnh sát Trần.”

Cảnh sát Trần đem xe đạp giao cho Dương Tịnh, để cô đỡ lấy, sau đó đem hành lý của Dương Tinh thắt chặt ở sau xe, tiếp theo ôm Đinh Đinh ngồi ở phía sau, ôm Đang Đang ngồi ở trước, dặn dò Đinh Đinh, Đang Đang ngồi cẩn thận nắm chặt thành xe, quay đầu hỏi Dương Tịnh: “Đinh Đinh, Đang Đang không có nón gì đó sao?”

Nón? Dương Tịnh nhìn Đinh Đinh, Đang Đang, ăn còn không đủ no, làm sao có tiền mua nón để đội được, Dương Tịnh lắc đầu: “Không có.”

“Chờ, giữ chắc.” nói xong cảnh sát Trần, chạy về ủy ban thôn, khi trở ra, cầm nón lính đội lên đỉnh đầu Đinh Đinh, đội nón len cho Đang Đang, sau đó nhận lấy xe đạp, nói: “Đi thôi.”

Dương Tịnh đem xe giao cho cảnh sát Trần, sau đó duỗi tay đỡ Đinh Đinh.

Lần đầu tiên Đinh Đinh, Đang Đang được đi xe đạp, có chút hưng phấn, bất quá, lúc này trời vẫn mờ tối, bốn phía đen như mực, trẻ con sợ nhất là ma quỷ, bởi vậy hai đứa nhỏ thành thật ngồi, không dám kêu la om sòm. Thỉnh thoảng Đang Đang sẽ kêu mẹ, xác định Dương Tịnh ở ngay bên cạnh cậu bé mới có cảm giác an toàn.

Cũng bởi vì hai đứa nhỏ quá thành thật, trên con đường đất rộng lớn lại không có một bóng người, trong lúc đi chỉ nghe được tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, cùng tiếng bước chân của cô và cảnh sát Trần, có vẻ phá lệ an tĩnh.

“Cảnh sát Trần, bọn tôi không làm chậm trễ anh chứ?” Dương Tịnh đánh vỡ an tĩnh.

“Tạm được.” Cảnh sát Trần trả lời, một lúc sau hỏi ngược lại: “Cô đi Huyện Thành làm gì?”

“Đi kiếm tiền.” Dương Tịnh chắc như đinh đóng cột trả lời.

Cảnh sát Trần nghiên đầu liếc mắt đánh giá Dương Tịnh.

Dương Tịnh hỏi: “Làm sao vậy?”

Cảnh sát Trần trả lời: “Không có việc gì, con trai cô mệt rồi.”

Dương Tịnh vừa cúi đầu thì thấy Đinh Đinh, Đang Đang ngủ gà ngủ gật, dường như Đang Đang cũng mệt rã rời, đều tại đi quá sớm.

“Đinh Đinh, Đang Đang, đừng ngủ, nhìn mẹ.” Kế tiếp Dương Tịnh không ngừng nói chuyện với hai đứa nhỏ, Đinh Đinh, Đang Đang mới không ngủ gật, sau nửa tiếng đi hết con đường đất cũng tới Huyện Thành, trời cũng vừa sáng.

Hai bên đường xi măng ở Huyện Thành đã có người bày sạp, náo nhiệt giống chợ.

Cảnh sát Trần dắt xe đạp đi trên đường xi măng, đi được khoảng 2 phút, vừa mới đến trước cửa một tiệm bánh bao, nghe được có người kêu: “Trần Chính, Trần Chính!”

Dương Tịnh theo tiếng nói nhìn lại, hai người mặc đồng phục của đàn ông, đoán chừng cũng là công an.

“Anh tên là Trần Chính?” Dương Tịnh hỏi.

Cảnh sát Trần trả lời: “Ừm.”

Lúc đang nói chuyện hai người đàn ông đã chạy xe đạp tới trước mặt Trần Chính, Dương Tịnh, hai người đàn ông liếc mắt nhìn Dương Tịnh, tuy Dương Tịnh ăn mặc mộc mạc, nhưng gương mặt vô cùng xinh đẹp lại sạch sẽ rọn ràng, hơn nữa dáng người thon dài, dĩ nhiên làm cho hai người đó ngẩn ra, dường như bọn họ chưa từng được gặp qua cô gái xinh đẹp như vậy, sau một lúc lâu, hai người họ mới phản ứng lại, ám muội hướng Trần Chính cười: “Ơ, cảnh sát Trần, tôi nói hôm nay sao anh lại đến trễ như vậy, thì ra là có việc.”

Hai người đàn ông hướng Dương Tịnh nháy mắt.

Dương tịnh: “...”

“Cút đi!” Trần Chính giơ chân đá một người đàn ông trong đó, anh ta bị đá trúng một cước, không tức giận ngược lại còn cười hì hì dắt xe đạp cách xa Trần Chính.

Trần Chính tự nhiên ôm Đinh Đinh, Đang Đang xuống.

Dương Tịnh vội vàng lấy nón trên đầu Đinh Đinh, Đang Đang xuống đưa cho Trần Chính nói cảm ơn.

Trần Chính nhận lấy nói: “Cô cùng Đinh Đinh, Đang Đang đi ăn sáng đi.”

Dương Tịnh: “Được.”

“Có mang theo tiền không?” Trần Chính hỏi.

Dương Tịnh: “Có mang theo.”

“Vậy được rồi, tôi chỉ đưa cô tới đây thôi, tôi đi trước, cô nhớ chú ý an toàn.”

“Được, cảm ơn cảnh sát Trần.”

Trước khi đi Trần Chính sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Đang Đang, Đang Đang lập tức mềm mại nói: “Tạm biệt chủ nhiệm.”

Trần Chính bước lên xe đạp, cách đó không xa, hai người đàn ông chạy xe đạp, chen lên hỏi: “Trần Chính, mùa xuân của cậu đến rồi sao?”

“Cô gái kia là ai vậy, trông thật xinh đẹp, nhân cơ hội chở em trai, em gái của người ta, cũng chiếm không ít tiện nghi đi.”

“Tôi nói hôm nay làm sao cậu lại đến trễ như vậy? Cũng làm tôi trễ giờ theo.”

Trần Chính một câu cũng không nói, nhấc chân về phía xe đạp người nọ hung hăng đá một cước, đá anh ta từ trên xe nghiêng xuống dưới, suýt chút nữa là té ngã, còn chưa đứng vững vừa há mồm liền mắng: “Trần lưu manh! Cậu con mẹ nó quá đáng!”

“Mẹ ơi, chủ nhiệm đánh người.” Đang Đang kéo tay Dương Tịnh, mềm mại nói.

“Không có, bọn họ chỉ giỡn với nhau thôi.” Dương Tịnh nói, sau đó liếc mắt nhìn đám người Trần Chính biến mất, kéo tay nhỏ của Đinh Đinh, Đang Đang, đi đến tiệm bánh bao.

Tối hôm qua khi Dương Tịnh thu dọn hành lý, ở dưới đáy ngăn tủ phát hiện mười đồng tiền, sau đó lại tìm được thêm mười lăm đồng tiền, cứ như vậy vơ vét được chút ít, tìm được ba mươi bảy đồng tám hào sáu phần tiền, cô không nghĩ tới Dương Tịnh thật cư nhiên còn biết giấu tiền, cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Ba mươi bảy đồng tám hào sáu phân tiền ở thời đại của Dương Tịnh là quá ít, nhưng ở thời đại này ít nhất có thể cho một người sống trong một tháng? Lúc này Dương Tịnh đang suy đoán.

“Mẹ ơi, con muốn ăn bánh bao thịt.” Đang Đang nói.

Đinh Đinh ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta có tiền không?”

“Có, hai đứa đi đến chỗ đó ngồi xuống, mẹ đi mua bánh bao thịt. Được không?” Dương Tịnh chỉ chỗ ngồi gần đó.

“Được.” Đinh Đinh, Đang Đang thành thật chạy đến bàn nhỏ phía trước, ngoan ngoãn ngồi xuống, không quậy phá cũng không ầm ĩ, nhìn giống như tranh treo ngày tết có hai đứa bé xinh đẹp giống hệt nhau.

Dương Tịnh đem hành lý bỏ xuống, cho Đinh Đinh, Đang Đang trông coi, cô đi hỏi ——-giá cả.

Ở thời đại này giá cả hàng hóa thật thấp, một túi rau bốn phần tiền, năm phần tiền một cái bánh bao thịt, bánh vừng một cái năm phần tiền, sữa đậu nành ngọt năm phần tiền một chén, sữa đậu nành nhạt ba phân tiền một chén, trứng luộc nước trà chín phân tiền một quả.

Dương Tịnh tính một chút, mua hai cái bánh bao thịt, một túi rau, một cái bánh vừng, một chén sữa đậu nành ngọt, một chén sữa đậu nành nhạt, lại thêm hai quả trứng luộc nước trà, tổng cộng hết bốn hào năm phần tiền, cô còn dư lại ba mươi bảy đồng bốn hào một phần tiền.

Dương Tịnh bưng bánh bao, trứng gà, các món khác để trước mặt Đinh Đinh, Đang Đang, mắt hai đứa nhỏ sáng lên: “Oa!”

“Mẹ ơi, những món này cho chúng ta ăn sao?” Đinh Đinh còn chưa tin.

Dương Tịnh cười: “Đương nhiên là cho hai đứa ăn.”

“Nhưng, mợ...” Đinh Đinh còn còn muốn nói mợ, phát hiện nơi này không phải thôn Sơn Loan, sau đó cười hì hì: “Không có mợ ở đây.”

Dương Tịnh cười đưa cho mỗi người một cái bánh bao nói: “Ăn đi.”

Hai đứa nhỏ cầm lấy bánh bao thịt liền ăn, ăn đến cái miệng nhỏ bóng loáng, trên mặt nở nụ cười.

Dương Tịnh nhìn thấy hai đứa nhỏ lộ ra nụ cười thỏa mãn, tâm tình cô cũng sáng sủa theo, xem ra rời khỏi thôn Sơn Loan là quyết định chính xác.

Ăn xong bữa sáng, Dương Tịnh xách theo túi, dựa theo địa chỉ của chú Trương cho, một bên hỏi người đi đường.

Đinh Đinh, Đang Đang tay cầm tay đi theo sau Dương Tịnh.

“Anh Đinh Đinh, chủ nhiệm đâu?” Đang Đang hỏi Đinh Đinh.

Đinh Đinh nói: “Mẹ nói, chú ấy không phải chủ nhiệm, chú ấy là cảnh sát.”

“Vậy anh Đinh Đinh, kia kia chú ấy đi đâu vậy?”

“Chú ấy đi về nhà ăn cơm.”

“Vậy nhà chú ấy ở đâu?”

“Anh cũng không biết.”

“Mẹ có biết không?”

“Mẹ cũng không biết.”

“Nhưng mà, em muốn gặp chú ấy, chú ấy là người tốt.” Đang Đang nói.

Cuối cùng từ trong miệng người qua đường Dương Tịnh cũng, hỏi được địa chỉ, cô quay đầu nhìn Đinh Đinh, Đang Đang tay cầm tay, kêu một tiếng: “Hai đứa nhanh lên.”

Đinh Đinh, Đang Đang lập tức chạy, chạy đến trước mặt Dương Tịnh.

“Mẹ ơi, chúng ta đi chỗ nào vậy ạ?” Đinh Đinh hỏi.

Dương Tịnh ngẩng đầu nhìn bốn phía, trả lời: “Trước chúng ta đi tìm xưởng, sau đó thuê nhà.”

Dương Tịnh tìm được nhà máy của chú Trương, nhà máy không nhỏ, trên cửa xưởng có một tấm ván gỗ to, trên tấm ván gỗ viết: “Xưởng thực phẩm Lợi Dân“.

Thì ra là làm thực phẩm.

Dương Tịnh không trực tiếp đi vào, mà kéo Đinh Đinh, Đang Đang đi vào dãy nhà bên cạnh, có bà ngoại thích kể chuyện vào những năm 60-70 năm 80-90, Dương Tịnh đối với nhũng thứ trước mắt như gạch đỏ ngói đen xây lộn xộn cũng không xa lạ, dù sao bây giờ còn chưa có thực hành quy hoạch, lộn xộn thực ra rất bình thường.

Dương Tịnh mang theo Đinh Đinh, Đang Đang đi không ít đường, khuôn mặt nhỏ của hai đứa mệt đến đỏ bừng, trong lòng Dương Tịnh có chút băn khoăn, ngồi bên gốc cây ven đường, ôm l Đinh Đinh, Đang Đang, hỏi: “Các cục cưng, có mệt hay không?”

Đinh Đinh, Đang Đang lắc đầu.

Dương Tịnh vuốt khuôn mặt đỏ bừng của Đinh Đinh, Đang Đang nói: “Giỏi quá, một hồi chúng ta tìm được phòng ở thì không cần phải đi bộ nữa, mẹ sẽ nấu cơm cho hai đứa ăn.”

“Dạ được.” Đinh Đinh, Đang Đang gật đầu.

“Chúng ta lại đi thêm một chút nữa, được không?” Dương Tịnh hỏi.

“Dạ.”

Sau một lúc, rốt cuộc Dương Tịnh đi qua một cái ngõ nhỏ, tìm được đại viện hai tầng lâu, cửa sân mở rộng, ở trước sân có một người phụ nữ mặc tạp dề đang ngồi, cô ấy đang cúi đầu lặt rau.

Dương Tịnh tiến lên hỏi: “Chị ơi, chào chị, cho tôi hỏi một chút nơi này còn phòng cho thuê không?”

Dương Tịnh vừa mới dứt lời, cô ấy quay đầu hướng trong sân hô to: “Chủ nhà, có người tới thuê nhà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.