Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 236: Chương 236: Cục trung ương (đăng ký)




Editor: Waveliterature Vietnam

Mấu chốt của trò chơi không nằm trên đường biên giới.

Do đó, Đường Lăng đã không do dự chọn điểm đánh chặn giữa góc để làm điểm đột phá.

Bởi vì bản chất của việc truy đuổi là gì? Đối với những kẻ săn đuổi mà nói, đó là một trò chơi, chúng sẽ chờ đến khi cơ thể con mồi kiệt sức mới bắt đầu thực hiện quá trình.

Còn đối với những người bị truy đuổi thì chỉ có hai từ - thoát khỏi. Làm thế nào để thoát khỏi chính là chìa khóa để chiến thắng.

Kết hợp hai tinh chất này, ý định chiến lược của trò chơi ngay từ đầu chưa bao giờ bị giới hạn về thời gian truy đuổi.

Nếu đúng là như vậy thì ý định chiến lược của nhóm truy đuổi là quá tệ, và kết quả chắc chắn sẽ là thất bại, bởi vì một khi đối thủ phá được vòng vây, họ sẽ không có cơ hội bắt đầu lại.

Ngược lại, ý định chiến lược của nhóm bị truy đuổi ngay từ đầu được định vị ở điểm đột phá, và nó cũng ở cấp độ rất thấp. Vì đối thủ có sự sắp xếp bố trí rất tốt và họ không hề chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ khiến cho kết quả là sẽ bị bắt.

Đường Lăng và Đường Long chắc chắn là những người tiên phong rất giỏi.

Tất cả đều hiểu rằng đây là một trò chơi không có đủ thời gian và không gian.

Giống như Đường Long, mục tiêu chiến lược đầu tiên của anh rất rõ ràng, đó là buộc Đường Lăng phải tiết lộ nơi ở của mình.

Đây là ý nghĩa của điểm đánh chặn trên đường biên giới.

Bất kể anh ta có thể bắt giữ Đường Lăng ở biên giới hay không, chỉ cần Đường Lăng để lộ hành tung của mình, thì chiến lược của anh đã coi như là thành công.

Bởi vì căn cứ theo hành tung của anh ta, Đường Lăng sẽ bắt đầu đối mặt với một cuộc truy đuổi dài hạn, cho đến khi anh kiệt sức, bất lực và cuối cùng sẽ bị bắt giữ.

Tuy nhiên khó khăn của vấn đề này là gì? Đó là tính toán toàn diện tình hình của đối thủ, tốc độ, thời gian khẩn cấp, mục đích của anh ta và cuối cùng là tìm ra nơi đối thủ sẽ phá vòng vây để có thể sắp xếp bố cục binh lính trước.

Rõ ràng, Đường Long cũng đã thành công trong việc này.

Còn Đường Lăng thì sao?

Ngay từ đầu anh ta đã hoàn toàn thua kém, vì hoàn cảnh và thời gian đã quyết định rằng anh ta không thể vòng quanh đồng cỏ, chọn một nơi an toàn, và sau đó tiến hành phá vòng vây.

Điều này nhất thiết sẽ mất một thời gian để quan sát và phân tích.

Rốt cuộc, Đường Lăng không phải là một vị thần. Không hề có bất kỳ manh mối nào để có thể phán đoán ra nơi nào không có điểm đánh chặn của Đường Long.

Kết quả của việc này thật tồi tệ. Chỉ cần chậm trễ một phút thôi thì cũng có nghĩa đối thủ sẽ càng gia tăng nhanh chóng binh lực.

Cho đến cuối cùng, trong tất cả các điểm biên giới sẽ không có khe hở, và toàn bộ quân đội trên đồng cỏ sẽ đều truy đuổi anh.

Điều bất lợi hơn chính là nếu thời gian trôi qua, ngay cả khi anh có thể thoát ra khỏi đồng cỏ một cách trơn tru, cuộc rượt đuổi và giết chóc mà anh sẽ phải đối mặt cũng chưa bao giờ kết thúc, và anh gần như không có khả năng thoát khỏi nó.

Mục tiêu chiến lược ban đầu của anh cũng rất rõ ràng.

Hai điểm.

Đầu tiên, sử dụng thời gian.

Thứ hai, sau khi chọn một điểm để phá vây, tốt nhất là nên trốn thoát khỏi tuyến đường.

Kể từ khi tiếp xúc thì việc bại lộ hành tung là không thể tránh khỏi!

Do đó, Đường Lăng đã chọn điểm đánh chặn giữa góc làm điểm đột phá, và cũng tận dụng triệt để lợi thế độc đáo của riêng mình - tập sách bản đồ màu đen.

Anh hiểu biết về địa hình ở đây nhiều hơn Long Ít, thậm chí...

Còn về cách phá vây thì sao? Trong nhiều trường hợp, không phải tất cả đều cần lập kế hoạch cụ thể.

Nếu đã có một định hướng chung, cái cần thiết đó là phải nắm bắt thời gian, sau đó cứ như vậy dùng sức mạnh để đột phá, hơn nữa Đường Lăng còn có hai lá bài chưa lật - bản năng chính xác và biến đổi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hai khả năng này sẽ bị tận dụng đến giới hạn.

Bản năng chính xác sử dụng súng đến cực độ và tiến hành áp chế tấm lưới lửa.

Biến đổi bất ngờ ở ngay sau điểm đột phá, trực tiếp phá vây! Như vậy đầu tiên đây là một bất ngờ, thứ hai là để tiết kiệm thời gian, bởi vì việc biến hình chỉ có thể kéo dài trong năm phút, trong năm phút quý giá này cần phải mở được khoảng cách, và cần sắp xếp một chút! Mỗi giây đều rất đáng quý!

Do sự va chạm giữa hai giai đoạn, Đường Long buộc Đường Lăng phải tiết lộ nơi ở của mình, trong khi Đường Lăng lại trốn thoát thành công khỏi đồng cỏ và sử dụng thành công lợi thế của mình.

Đường Lăng cơ bản đã giành chiến thắng.

Bởi vì Đường Long gần như không thể biết tại sao Đường Lăng lại chọn góc giữa là một bước đột phá.

Anh ta cũng không thể đoán ra mục đích hành động của Đường Lăng sau này mà lại để những âm mưu sau đó rơi vào khủng hoảng.

**

“Rắn Cạp, tọa độ của ngươi là gì?” Đường Long cầm thiết bị liên lạc, anh ta cần xác nhận lại vị trí của các thành viên đội Rắn Cạp.

“Thác Tư được chia thành các đoạn nhỏ, điểm tọa độ là 121,77.” Ở phía bên kia của thiết bị liên lạc, âm thanh của Rắn Cạp truyền đến có vẻ rất ảm đạm.

Nói đến đây, những ngón tay của Đường Long nhanh chóng lướt qua bản đồ và cuối cùng dừng lại ở một hẻm núi.

Địa hình của hẻm núi này rất đặc biệt, điểm rộng nhất của nó cũng chỉ có 9m còn lại chiều rộng của những phần còn lại trung bình không quá 5 mét. Đây là những gì mà nền văn minh trước đây gọi là “ động thiên đường“.

Những ngón tay của Đường Long gõ nhẹ vào chỗ đó và nói: Ngươi, hiện tại di chuyển về phía nam, và cuối cùng ở lại tọa độ 114,63. Bây giờ ngươi ở cách đó khoảng 17 km, trong vòng 5 phút đến được đó là không có vấn đề gì, phải không? “

“Ba phút là đủ.” Rắn Cạp lạnh lùng nói lớn và sau đó gác máy.

Anh ta không hề khoe khoang, tốc độ giới hạn của anh ta là gần 100 mét mỗi giây, và nếu đạt đến giới hạn chạy nước rút, anh ta có thể chạy một km trong một chục giây.

Tất nhiên, anh ta không có khả năng chạy nước rút trong một thời gian dài hơn nữa địa hình ở đây rất phức tạp, vì thế anh ta cần ba phút. Nếu nó đơn giản, anh ta thậm chí có thể đưa ra câu trả lời là hai phút.

Sau khi nhận được câu trả lời này, Đường Long cũng không hề có biểu hiện vui vẻ nào, thậm chí khuôn mặt anh ta có chút ảm đạm. Anh ta và Đường Lăng tính đến vào lúc này, xem như là đã chính thức giao thủ hai lần.

Lần đầu tiên là để nắm bắt thông tin của thời gian trống.

Anh đã thua!

Sự sắp xếp của anh có vẻ hơi vội vàng, và phải mất gần mười phút sau khi biết, anh ta mới bắt đầu tìm kiếm ngôi làng.

Bất kể lý do khách quan là gì, thua thì vẫn là thua.

Lần thứ hai, đó là trận chiến ở đường biên giới.

Nhìn vào bản đồ trước mặt, Đường Long đánh dấu vào bốn điểm quan trọng.

Một trong những điểm ở góc đông nam có chữ viết tay do chính Đường Long viết - 61%.

Ba điểm còn lại lần lượt là 22%, 14% và 3%.

Đây chính là xác suất mà Đường Lăng có thể sẽ chọn những điểm này.

Tuy nhiên, không ai nghĩ rằng điểm được chọn bởi Đường Lăng hóa ra lại là điểm giữa, một điểm mà ngay cả xác suất không phần trăm cũng không có!

Đó chỉ là điểm mà binh lực phải được sắp xếp bố trí.

Tại đây nếu muốn phá vòng vây thì hẳn là rất khó khăn. Dù sao, điểm này cũng là dẫn đi sâu vào đồng cỏ Lạp Tề Nhĩ. Sau khi đột phá, rất dễ thu hút hai điểm khác, và ít nhất cũng thu hút sự chú ý của hai điểm còn lại.

Tại sao anh ta lại chọn điểm này?

Ngay cả khi khả năng thay đổi của anh không được biết đến, ví dụ như nói Đường Long cũng không đoán trước được Đường Lăng lại có tốc độ như vậy sau khi biến hình.

Nhưng đây căn bản không phải là lý do! Điều kiêng kị của một người bị truy đuổi là thu hút sự chú ý của đối thủ... Nhưng anh lại còn cố tình thu hút một nhóm lớn binh lính đuổi theo sao?

Đây là vị trí tuyển dụng chiến lược sẽ phát sinh sau khi thông tin bị bại lộ, bởi vì không có cách nào để dự đoán trước chiến lược của đối thủ, điều này sẽ khiến cho việc truy đuổi trở nên bế tắc.

Ngay cả khi anh ta bị bại lộ danh tính, nhưng vì điều này, nói không chừng việc bại lộ này... có lẽ sẽ trở thành lợi thế của anh ta.

Đường Long nắm chặt tay.

Trò chơi ở Thác Tư bây giờ mới chính thức bắt đầu. Anh ta đã sắp xếp một cái bẫy ở trong Thác Tư.

Điểm mấu chốt chính là việc các thành viên của đội Rắn Cạp đang canh giữ hàng tá điểm chiến lược ở phía sau đường biên giới.

Sau đó, còn có sự sắp xếp theo lớp.

Đúng như lần trò chuyện vừa rồi, anh ta đã cử một trong những thành viên của đội Rắn Cạp ở phía sau tiến hành đánh chặn Đường Lăng.

Đó thực sự là con đường duy nhất để đi. Sau khi chạy ra khỏi góc giữa, nếu muốn đi sâu vào Thác Tư thì chắc chắn sẽ phải đi qua hẻm núi.

Nếu không đi qua hẻm núi thì không thể đi vào Thác Tư theo hướng điểm đột phá mà Đường Lăng đã chọn.

Nếu anh ta không quá ngu ngốc, anh ta sẽ không bao giờ ở bên bờ vực, vì vậy xác suất bị bắt sẽ vượt quá 95%.

Anh phải mạo hiểm vào dãy núi Thác Tư.

Vì vậy, sẽ có vấn đề gì xảy ra tiếp theo? Vẫn là câu hỏi cũ, tại sao anh ta lại chọn điểm giữa là điểm đột phá? Bởi vì điểm góc giữa là cách duy nhất để vào núi Thác Tư... nguy hiểm, một địa hình vô cùng phức tạp! Làm thế nào anh ta có thể tiến được vào địa hình này?

Trừ khi, anh ta căn bản không biết ở góc giữa tồn tại loại địa hình nào?

Anh ta ngu ngốc đến vậy sao?

Đường Long cảm thấy rằng ván cờ này rất vô lý, và khi đi mỗi bước cờ đều phải dựa vào suy đoán mà tuyệt nhiên đó không phải là một suy luận đáng tin cậy.

Anh ta có cảm giác mình bị Đường Lăng điều khiển, điều đó làm tổn thương sự kiêu ngao của anh ta.

Từ lúc được sinh ra tới bây giời không có một ai đánh bại niềm kiêu hãnh của anh ta.

**

Trước khi Đường Lăng biến hình, tốc độ tối đa của anh là khoảng 2,5 giây trên 100 mét.

Còn sau khi biến hình thì sao?

Đó là 110 mét trên mỗi giây! Tốc độ lên cao hơn gấp bốn lần! Điều này là kết quả của việc đôi chân trở nên dài hơn!

Đường Lăng có chút tức giận. Thực tế, anh căn bản không chỉ chạy bằng đôi chân của mình. Thay vào đó, tất cả tứ chi của anh đều chạm đất và anh chạy như một con báo.

Nó thực sự nhanh hơn, nhưng nếu không phải là nhờ vào sức mạnh của vòng eo sau khi biến hình thì căn bản không thể hỗ trợ một tư thế chạy như vậy.

Chà, ngay cả với tư thế chạy như vậy, giới hạn tốc độ của Đường Lăng vẫn là 110 mét mỗi giây.

Đủ nhanh chưa?

Đủ rồi!

Điểm giữa cách đồng cỏ Lạp Tề Nhĩ 8,7km, điều đó có nghĩa là khi anh đi đến chân núi Thác Tư thì vẫn còn khoảng cách là 8,7 km.

8,7 km này có thể được hiểu là một mảnh đất ở giữa đồng cỏ Lạp Tề Nhĩ và Thác Tư.

Bây giờ, thời gian của Đường Lăng là rất khẩn cấp, bởi vì khi anh vượt qua góc giữa, chắc chắn sẽ ở gần Thác Tư hơn thì ngay lúc đó binh lính ở hai điểm đánh chặn sẽ bao vây và tấn công.

Sau khi trải qua tính toán chính xác theo bản năng, như thời gian họ nhận được thông tin, khoảng cách của họ từ điểm đánh chặn là gần nhất.

Đường Lăng phải đối mặt với cả hai thời điểm.

Lần đầu tiên là 29 giây, anh ta phải chạy ít nhất 2,8 km trong vòng 29 giây, để không bị quân đội bao phủ ở điểm đánh chặn góc trái.

Lần thứ hai là 61 giây. Anh ta phải chạy ít nhất 6,1 km trong thời gian này để tránh bị chặn của đơn vị đánh chặn góc phải.

Tuy rằng theo lý thuyết mà nói thì thời gian là đủ!

Nhưng nếu dựa theo địa hình ở đây, hoặc cũng có thể sẽ có những cuộc chạm trán bất ngờ mà không ai có thể ngờ tới, nếu vậy thì e là thời gian có hơi gấp gáp.

Vậy tứ chi đều chạy có nghĩa là gì? Nếu có thể tranh thủ thời gian, để Đường Lăng lăn lộn hết cỡ thì sức mạnh của anh ta cũng không thành vấn đề.

Cơ thể to lớn, tốc độ rất nhanh tạo nên một sức cản của gió thật khủng khiếp.

Cơn gió dữ dội thổi vào mặt Đường Lăng giống như anh bị dao cắt ngang qua mặt vậy. May mắn thay, làn da sau khi biến đổi của anh đủ cứng rắn, nếu không thì Đường Lăng có thể sẽ trở thành một “người máu“.

Và sức cản của gió như vậy tạo nên một âm thanh huýt sáo rất lớn theo từng nơi anh đi qua, giống như âm thanh của tiền văn minh...

“Thật đáng tiếc, nếu giao cho mình một động cơ tự mồi tám xi-lanh, có phải là mình sẽ khiến nó trở thành một chiếc xe thể thao chạy quanh đường phố không?” Trong một tình huống khó khăn như vậy mà Đường Lăng vẫn không quên giải trí.

Tất nhiên anh không thể để mình bị áp bức bởi bầu không khí căng thẳng này được, anh phải được thư giãn.

Anh nhớ đến chiếc xe của nền văn minh trước đây, đó gần như là phương tiện giao thông mà tất cả đàn ông đều thích, và Đường Lăng cũng không ngoại lệ.

Đáng tiếc là kỷ nguyên tử nguyệt đã không còn khả năng sản xuất ô tô. Tất cả những chiếc xe có thể chạy được đều là di sản của nền văn minh trước đây, và số lượng cũng rất hạn chế.

Để đuổi theo anh, Hội đồng sao đã phái rất nhiều quân nhân trong một căn cứ, đây thực sự là một điều xa xỉ.

Bây giờ không phải là thời điểm để suy nghĩ đến điều đó.

29 giây trôi qua.

Đường Lăng thành công vượt qua điểm đánh chặn đầu tiên.

Sau 6 giây.

Đằng sau anh ta, có âm thanh truy đuổi truyền đến.

Sau 61 giây.

Đường Lăng thành công vượt qua điểm đánh chặn thứ hai.

Sau 3 giây.

Có rất nhiều người đang truy đuổi anh.

Nhìn từ trên cao xuống, đây là một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp, bởi vì Đường Lăng chạy ở phía trước và có ít nhất hai trăm người phía sau đuổi theo anh ta, trong đó có chín chiến binh mặt trăng màu tím.

May mắn thay, Đường Lăng đã tận dụng thời gian và đã tạo ra một khoảng cách nhất định với những người lính này.

Ngay cả khi chiến binh mặt trăng màu tím sử dụng bước tức thời thì họ cũng không thể bắt kịp Đường Lăng. Rốt cuộc, bước tức thời cũng cần sự hỗ trợ của năng lượng, và chiến binh mặt trăng màu tím không thể sử dụng nó trong một thời gian dài được.

Và bây giờ, chiến lược đúng đắn nhất đó là vẫn tiếp tục đuổi theo Đường Lăng, đừng để mất mục tiêu, miễn là có thể gắng gượng thêm một chút bởi vì ai cũng biết rằng trạng thái của Đường Lăng không thể tồn tại lâu.

Từ lúc này, sự lựa chọn đột phá từ giữa điểm của Đường Lăng gần như là sự lựa chọn ngu ngốc nhất, nhưng nó có thực sự đúng không?

Ngẩng đầu lên, Thác Tư đã ở trong tầm mắt.

Thời điểm quan trọng nhất chính là bây giờ.

Đường Lăng đã nghe thấy rất nhiều tiếng vó ngựa, điều này làm cho khuôn mặt của Đường Lăng hiện lên một nụ cười, nhưng trái tim anh lại dâng lên một chút cảm xúc không thể giải thích được.

“Tiểu tử, ngươi có muốn xem đêm thảm họa sói không? Nếu ngươi đi qua thảo nguyên Lạp Tề Nhĩ, nếu may mắn gặp phải một thảm họa sói, ta khuyên ngươi nên trốn xa đi bởi ta sợ rằng ngươi sẽ sợ đến mức tiểu ra quần đấy.”

“Thực tế, những con sói trên đồng cỏ này không lợi hại lắm. Ta biết lý do tại sao chúng tấn công ngôi làng của con người mỗi năm, nhưng ta sẽ không nói với ngươi.”

“Ngươi có phải là rất khó chịu không? Rất muốn đánh ta? À, để bù đắp cho ngươi, ta có thể nói với ngươi một điều thú vị khác. Khi đêm thảm họa sói xảy ra, rất nhiều con bò điên Lạp Tề sẽ tụ tập ở dưới chân núi Thác Tư. “

“Tuy nhiên, ngẫm lại cũng không có gì quá ngạc nhiên, bởi vì chúng nó cũng muốn tránh thảm họa sói. Chỉ trong đêm đó, chúng sẽ tụ tập lại với nhau, đừng đánh giá thấp một nhóm bò điên, nếu chúng nổi điên thì đó quả là một điều khủng khiếp.”

“Vì vậy, ta đang nhắc nhở ngươi đừng nên ở gần chân núi Thác Tư trong đêm xảy ra thảm họa sói. Nếu ngươi thực sự làm thế, ngươi phải tránh điểm được đánh dấu trên bản đồ.”

“Bởi vì, đây...”

Bởi vì ở đây, Đường Lăng ngẩng đầu lên và nhìn thấy một nhóm lớn những con bò điên Lạp Tề, cảm xúc không thể giải thích được trong lòng anh thậm chí còn nặng nề hơn.

Có phải Đường Phong đã biết trước tất cả mọi việc? Thế nên hắn đã viết những điều vô nghĩa này một cách vụng về như vậy sao?

Đường Lăng không hề muốn chấp nhận lòng tốt khó hiểu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.