Kim Chi Ngự Diệp

Chương 2: Chương 2




Tiêu Đình chắc chắn mình không hề dạy con vẹt này trêu chọc người khác, nhưng từ Thái hậu đến Cảnh Nghi, không ai tin hắn.

Ai bảo xưa nay hắn không biết điều chứ?

“Còn không mau xin lỗi tứ công chúa!” Liễu thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách mắng nhi tử.

Tiêu Đình thật là chết oan, nhưng vẹt là hắn mang vào cung, mặc dù Cảnh Nghi bị đùa giỡn không được sủng ái nhưng cũng là công chúa hàng thật giá thật, Tiêu Đình không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi tới bên cạnh Cảnh Nghi, vẻ mặt đau khổ khom lưng chắp tay nói: “Lỗi do thần không dạy dỗ con vẹt này tốt, kính xin tứ công chúa đại nhân đại lượng, chớ so đo với thần.”

“Không sao, tam công tử không nên tự trách.” Cảnh Nghi khẽ nghiêng đầu, nhìn vạt áo hắn nói.

Thanh điệu của nàng rất êm tai, giọng nói lại lạnh lẽo, Tiêu Đình nhìn nền trắng váy đối diện, chợt nghĩ đến một chuyện. Hắn thường tiến cung bái kiến Thái hậu, đều rất quen thuộc với mấy vị công chúa trong cung, nhị tam ngũ công chúa đều gọi hắn là biểu ca, chỉ có tứ công chúa là ít tiếp xúc nhất, cũng gọi lạnh nhạt nhất.

Hắn từ từ đứng thẳng người dậy.

Cảnh Nghi chạy tới trước lồng vàng, đứng quay lưng về phía noãn tháp, đám người Thái hậu không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, chỉ có Tiêu Đình bởi vì cách gần đó mà nhìn thấy rất rõ gò má trắng nõn của Cảnh Nghi đang lạnh nhạt. Công chúa mười lăm tuổi, môi đỏ mọng mím lại, ánh mắt nhìn con vẹt của nàng vô cùng thờ ơ, như nhìn một vật chết.

Tiêu Đình cảm thấy vị tứ công chúa này không hề giống tất cả quý nữ hắn đã gặp qua, cả người không có một chút duyên dáng mà nữ hài tử cần có, không trách được hoàng thượng không thích nàng nhất. Cứ theo đà này, tương lai nam nhân nào dám làm phò mã cho tứ công chúa?

“Đình sinh mau đi tìm đám đại ca ngoài kia, đừng ở chỗ này, mất mặt xấu hổ.” Liễu thị sợ nhi tử lại gây họa, nhức đầu phân phó nói.

Tiêu Đình cũng không muốn ở đây chung với một đám nữ quyến, không kịp chờ đợi cáo từ.

Lúc này chỉ còn gần nửa canh giờ nữa là tới dạ tiệc, Thái hậu cho Cảnh Nghi, ngũ công chúa, đường muội của Tiêu Đình là Tiêu Ngọc Khê dẫn Thuần ca nhi đi Tây noãn các chơi, thứ nhất là người lớn bọn họ còn có chuyện cần nói, thứ hai cũng không muốn Cảnh Nghi ở chỗ này gò bó. Nhưng Cảnh Nghi trầm mặc ít nói, trong số các công chúa chỉ có nhị công chúa có thể trò chuyện với nàng, ngũ công chúa hoạt bát hiếu động hoàn toàn không có cách nào ở chung với Cảnh Nghi, đến Tây noãn các, ngũ công chúa quen cửa quen nẻo leo lên noãn tháp, phân phó cung nữ cầm bộ cờ ra, nàng ngồi đối mặt với Tiêu Ngọc Khê cùng chơi cờ song lục. (Cờ song lục hay còn gọi là trò Backgammon, cờ tào cáo, gg để biết chi tiết.)

Thuần ca nhi thấy đường tỷ ngồi xuống, thỉnh thoảng chỉ vào bàn cờ dạy đường tỷ đánh cờ, ngũ công chúa, Tiêu Ngọc Khê chê bé chỉ huy bậy bạ, kêu bé sang bên cạnh tự chơi.

Thuần ca nhi mất hứng dẩu cái miệng nhỏ nhắn, tam ca chê bé, đường tỷ biểu tỷ cũng chê bé…..

Mắt to đảo một vòng nhanh như chớp, rơi xuống bóng người đang ngồi ở trước cửa sổ.

Thuần ca nhi bò đến mép giường, Bích Lan bên cạnh ngũ công chúa nhìn thấy, vội tới đây giúp bé mang giày, cười hỏi: “Tiểu công tử muốn uống trà sao?”

Thuần ca nhi lắc đầu một cái, giang hai tay ý bảo Bích Lan ôm bé xuống đất, đến mặt đất, Thuần ca nhi không thèm để ý Bích Lan nữa, lò dò đi về phía Cảnh Nghi. Bích Lan không yên tâm đi theo, đi được một nửa đường thì thấy tứ công chúa quay đầu trông lại, Bích Lan vô thức dừng bước, lại không dám đến gần.

Cảnh Nghi nhìn Thuần ca nhi một cái, chỉ thoáng liếc qua rồi lại nhìn ngoài cửa sổ tiếp.

“Tứ biểu tỷ, tại sao tỷ không chơi với biểu tỷ của đệ?” Thuần ca nhi vô cùng tự quen, dừng ở bên cạnh Cảnh Nghi, ngước đầu hỏi.

Cảnh Nghi ít nói nhưng nàng hiểu lễ nghĩa, nhìn nam hài một chút, nàng nói đúng sự thật: “Ta không biết.”

Mắt Thuần ca nhi sáng rực lên, hưng phấn nói: “Để đệ, để đệ dạy cho tỷ!”

Nói xong không cho Cảnh Nghi cơ hội từ chối, nghiêng đầu phân phó Bích Lan đi lấy bàn cờ. Bích Lan sững sờ nhìn về phía “bạn đánh cờ mới” của Thuần ca nhi, thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của tứ công chúa cũng không có ý gạt bỏ thì mới thẫn thờ đi sai bảo tiểu cung nữ của Từ An cung.

Trên noãn tháp, ngũ công chúa, Tiêu Ngọc Khê không hẹn mà cùng nhìn về phía Cảnh Nghi, lại quay sang nhìn nhau, trong mắt cũng đầy khiếp sợ. Nhân vật cao ngạo lạnh lùng như Cảnh Nghi lại nguyện ý giúp họ dỗ hài tử?

Thuần ca nhi không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì có bạn chơi mà vui mừng, ngồi như tiểu đại nhân đối diện với Cảnh Nghi, nói thao thao bất tuyệt: “Tổ mẫu đệ biết đánh song lục, còn có thể đánh bài diệp tử, đệ đều học được từ chỗ tổ mẫu, đêm giao thừa còn thắng được tiền nữa…..”

Cảnh Nghi mặt không thay đổi nhìn hài tử trước mặt.

Chỉ chốc lát sau cung nữ đã bê bàn cờ tới.

Từ nhỏ tính tình Cảnh Nghi đã quái gở, không thích giao tiếp với bất kì người nào, nữ tiên sinh trong cung dạy các nàng đi học viết chữ, cầm kỳ thư họa, phép tắc nữ công, dạy cái gì Cảnh Nghi học cái đó, làm những chuyện thuộc bổn phận của mình, nhưng riêng những việc các công chúa khác thích làm, ví dụ loại đồ chơi thuần túy để giết thời gian như song lục này, Cảnh Nghi không hề học.

Nàng không biết, Thuần ca nhi vô cùng có kiên nhẫn, nói đi nói lại, Cảnh Nghi cũng tùy tiện chơi với Thuần ca nhi mấy ván, hai ván đầu là thua thật, sau đó chính là cố ý để cho Thuần ca nhi thắng. Thuần ca nhi không nhìn ra, đánh say sưa ngon lành, Thái hậu đã phái người gọi các nàng đi dự tiệc rồi mà Thuần ca nhi vẫn chưa thỏa mãn, nói với Cảnh Nghi rằng: “Lần sau đệ lại chơi với tỷ!”

Cảnh Nghi không nói nhận lời.

~

Dạ tiệc kết thúc, Thái hậu còn muốn đi xem kịch hay, Diên Khánh đế và hoàng hậu một trái một phải cùng đi với bà, đi theo sau là Lệ Phi, Thục phi, Vinh cùng các phi tần. Công chúa khác có mẫu phi dẫn đi, một mình Cảnh Nghi đi phía sau đoàn phi tần, vẻ mặt lạnh nhạt, không hề phù hợp với nhóm phi tần mặt mày hớn hở xung quanh.

Lúc ngồi xuống thì đám công chúa bọn họ được sắp xếp ở cùng một chỗ.

Cảnh Nghi nhường chỗ ngồi cho ngũ công chúa gặp được tam công chúa bên trong, nàng ngồi bên cạnh, bọn tỷ muội bên cạnh bàn luận xôn xao, Cảnh Nghi mắt nhìn sân khấu, yên lặng giống như một pho tượng công chúa.

“Tam ca, tứ biểu tỷ chơi đánh cờ với đệ, tỷ ấy không biết đánh song lục, toàn thua.” Sau lưng cách Cảnh Nghi hai hàng, Thuần ca nhi nhìn bóng lưng Cảnh Nghi, nhỏ giọng nói thầm với huynh trưởng.

Tiêu Đình chê cười, “Đệ đang nằm mơ đấy hả.” Tứ công chúa lạnh lùng làm sao có thể rảnh rỗi đi dụ dỗ đệ đệ, ca ca ruột thịt như hắn đây còn lười phải dụ dỗ nữa này.

Bị huynh trưởng nghi ngờ, Thuần ca nhi sốt ruột, muốn lôi kéo huynh trưởng đi tìm tứ công chúa đối chất. Tiêu Đình đưa tay cốc đầu đệ đệ một cái, “Ở yên đây, nếu không lần sau không cho đệ vào cung nữa.”

Lúc này Thuần ca nhi mới bỏ qua.

Có lẽ Thái hậu rất yêu thích cháu trai Tiêu Đình này, động tĩnh trên sân khấu lớn như vậy mà bà vẫn nghe được lời trách mắng của Tiêu Đình, quay đầu lại xem một chút, cho là Thuần ca nhi còn nhỏ không ngồi yên được, suy nghĩ một chút, có thể bọn nhỏ thích ngắm hội Thượng Nguyên hơn, bèn từ ái nói với nhị công chúa: “Mấy tỷ muội các con đi ngắm đèn đi, mệt nhọc thì trực tiếp hồi cung nghỉ ngơi.”

Nhị công chúa còn chưa trả lời, ngũ công chúa đã cười đứng lên trước, “Hoàng tổ mẫu thật tốt!”

Diên Khánh đế bất đắc dĩ liếc nhìn ngũ công chúa, hôm nay là đại thọ của Thái hậu, chúng nữ nhi phàm là hiểu chút chuyện cũng biết là nên ở lại chỗ này cùng Thái hậu. Nhưng ánh mắt vô ý liếc qua Cảnh Nghi đang mặt lạnh bên cạnh, khóe miệng Diên Khánh đế mím chặt, tiếp tục xem kịch.

Nhị công chúa không thể làm gì khác hơn là dẫn ba muội muội đi ngắm đèn, được nửa đường thì Tiêu Ngọc Khê, Tiêu Đình, Thuần ca nhi cũng tham gia vào.

Cách sân khấu đã xa, Thuần ca nhi không kìm nén được nữa, chạy đến trước mặt Cảnh Nghi nói: “Tứ biểu tỷ, tỷ đánh song lục với đệ đúng không?”

Cảnh Nghi không rõ chân tướng, gật đầu một cái.

Thuần ca nhi hả hê nhìn về phía huynh trưởng.

Tiêu Đình giống như không nghe thấy bên này nói chuyện, chỉ về Kính hồ nói: “Chúng ta đến bên hồ đi, cảnh đèn nơi đó tốt nhất.”

Ngũ công chúa là người đầu tiên phụ họa, Tiêu Đình bèn dẫn đường trước, Thuần ca nhi thở phì phò đi tìm huynh trưởng, nhất định phải kéo huynh trưởng tới đây nghe Cảnh Nghi làm chứng cho mình nhưng lại bị Tiêu Đình xoa xoa đầu bế lên, không cho bé nói lung tung nữa. Đến bên hồ, đoàn người đi dọc theo bờ hồ thong thả ngắm cảnh, Minh Tâm chợt đau bụng, lúng túng xin phép chủ tử.

Cảnh Nghi để cho nàng đi tịnh phòng, sau đó nói với đám người nhị công chúa: “Mọi người tiếp tục ngắm, muội ngồi ở chỗ này, sau đó về cung trước.”

Nhị công chúa muốn ở lại với nàng, Cảnh Nghi nói cám ơn rồi nhã nhặn từ chối, nàng chỉ muốn ngồi một mình yên tĩnh ở đây.

Nhị công chúa thương tiếc liếc nhìn nàng một cái, xoay người cùng tam, ngũ công chúa tiếp tục đi về phía trước.

Bên bờ Kính hồ trồng một hàng liễu rủ, hoa đăng treo lên cành liễu, gió thổi ánh đèn đung đưa, mặt nước dập dềnh ánh đèn ánh trăng, lấp lánh ánh sáng. Cảnh Nghi ngồi ngay ngắn trên một cái ghế dài, yên lặng nhìn bóng trăng sáng trên mặt hồ, phía sau là sân khấu đang truyền tới tiếng ca diễn trầm bổng.

Ngồi một lúc, khoé mắt chợt thoáng thấy một bóng người, cho là Minh Tâm trở lại, Cảnh Nghi đứng dậy, không ngờ vừa mới quay lại, sau lưng lại quỷ dị giống như nhiều hơn một người, gương mặt tuấn tú của nam nhân dưới ánh trăng âm trầm như quỷ. Cảnh Nghi giật mình, đối phương lại thừa dịp nàng khiếp sợ chợt kéo nàng vào trong ngực, đồng thời che miệng nàng lại.

Trong tay hắn có thêm một cái khăn, miệng mũi Cảnh Nghi bị che lại, vừa liều mạng giãy giụa vừa cố gắng tránh thoát kiềm chế của đối phương, nhưng giãy giãy, thân thể đột nhiên vô lực, tầm mắt cũng dần mơ hồ, hoa đăng lay động bên cạnh càng ngày càng mờ, cho đến khi hoà vào bóng đêm, chỉ còn lại tối đen như mực.

Cảnh Nghi từ từ nhắm hai mắt lại.

Hung thủ nhanh chóng ôm nàng tới bên bờ hồ, cẩn thận đặt nàng vào trong nước, tiếng nước chảy nhỏ vụn nhất thời bị tiếng nước gợn vỗ bờ che mất. Mắt thấy Cảnh Nghi hoàn toàn chìm xuống dưới mặt nước, hung thủ hệt như lúc tới lặng lẽ trốn đi, trong nháy mắt biến mất trong bóng tối mà ánh đèn không chiếu tới.

Công chúa ngắm cảnh không thấy, hung thủ hại người cũng rời đi, bên hồ khôi phục tĩnh lặng lần nữa, vậy mà cũng chẳng lâu lắm lại bị tiếng hai huynh đệ cãi nhau phá vỡ.

“Không phải chỉ là một cái hà bao rách sao? Mất thì mất thôi, quay về lại sai nha hoàn may cho đệ một cái là được.”

“Đó là nương làm cho đệ!”

Thuần ca nhi cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mặt đất, kiên trì muốn tìm cái hà bao bị rơi của mình. Tiêu Đình chê bé phiền toái, không hài lòng nhìn nơi tách ra với Cảnh Nghi đang càng ngày càng gần, hắn không khỏi khẩn trương, chú ý tới bên bờ hồ nhiều hơn, cố gắng tìm kiếm bóng người trong trẻo lạnh lùng kia.

Đáng tiếc đi mãi tới trước ghế dài Cảnh Nghi vừa ngồi, Tiêu Đình cũng không thấy người đâu.

Chẳng hiểu tại sao Tiêu Đình lại có chút thất vọng mờ mờ ảo ảo, ngay khi hắn cho là Cảnh Nghi đã trở về Phượng Dương các thì Minh Tâm lảo đảo chạy tới. Thấy huynh đệ Tiêu gia, Minh Tâm gật đầu hành lễ từ xa, nhìn trái nhìn phải một vòng, nàng ta mới yếu ớt hỏi: “Tam công tử có gặp qua công chúa của nô tỳ không?”

Vẻ mặt Tiêu Đình là không hiểu, nhìn về phía ghế dài nói: “Nàng nói muốn ở chỗ này chờ ngươi....”

Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên phát hiện trong bóng tối dưới ghế dài có một miếng ngọc bội. Tiêu Đình ngẩn người, ngay sau đó buông đệ đệ ra, ngồi chồm hổm xuống nhặt ngọc bội, đang muốn dò xét cẩn thận hình dáng hoa văn của ngọc bội thì Minh Tâm bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “Đây là ngọc bội Trang phi nương nương để lại cho công chúa, công chúa chưa từng để nó rời khỏi người!”

Thuần ca nhi không hiểu hàm nghĩa trong lời này, vẻ mặt Tiêu Đình lại nặng nề, nhìn ngọc bội, nghe tiếng nước hồ vỗ bờ, trong đầu Tiêu Đình đột nhiên toát ra một suy nghĩ khiếp người. Dặn dò đệ đệ đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích, hắn bước mấy bước dài vọt tới bên hồ, mượn ánh hoa đăng trên cây liếc nhìn bóng đen đang dần trôi ra xa bên dưới, gần như sắp không nhìn thấy rồi!

Lần đầu tiên trong đời gặp phải trường hợp như thế, Tiêu Đình vừa kinh vừa sợ, nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh, thuận thế ném ngọc bội của Cảnh Nghi vào túi tay áo rồi nhanh chóng cởi áo khoác xuống ném cho Minh Tâm, quay đầu lại liền nhảy xuống nước, dựa vào bản năng đuổi theo bóng người nơi đáy nước.

Mượn sức lao xuống nước, Tiêu Đình thật sự chộp được người trong nước.

Kéo người vào trong ngực, xác nhận đây chính là Cảnh Nghi, Tiêu Đình mừng rỡ, nhưng một giây sau, đột nhiên hắn lại luống cuống!

Xong rồi, chỉ mải nghĩ cứu người, lại quên rằng mình không biết bơi!

Tiêu Đình gấp đến độ nhào lên, nhưng trong ngực ôm một nàng công chúa đang hôn mê bất tỉnh, dù hắn dãy dụa thế nào cũng không thể ngoi lên mặt nước. Nín thở càng lúc càng khó khăn, sợ hãi cái chết ập tới, Tiêu Đình nhìn về phía nữ nhân trong ngực lần cuối, vốn định buông nàng ra một mình chạy trốn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh Nghi lúc ngủ, Tiêu Đình lại như bị ma xui quỷ khiến nâng gáy nàng lên, cúi đầu phủ lên đôi môi đỏ mọng không biết đã hé ra từ bao giờ………

Không khí còn dư lại trong lồng ngực không nhiều, nhưng tất cả đều truyền cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.