Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 13: Chương 13: Tự đánh giá quá cao




Phượng Khuynh Thành nghe vậy, nghiêng đầu hỏi, “Không còn ai sao?”

“Không còn, cho nên, ngươi mau đưa đi, cũng đừng để muộn khiến Vương gia trách mắng, ta đang bận!” Nha hoàn nói xong, cứng rắn nhét mâm vào trong tay Phượng Khuynh Thành, sau đó quay người rời đi.

Khóe miệng lại treo một nụ cười xấu xa.

Phượng Khuynh Thành nhìn theo bóng lưng khi rời đi của nha hoàn Thanh Nhi, nhìn rất rõ ràng vẻ hả hê của nàng khi người khác gặp họa.

Tới Nhiếp Chính Vương phủ nửa tháng, Phượng Khuynh Thành gần như đã hỏi thăm rõ ràng sở thích của các boss (tác giả dùng từ tiếng Anh nhé) trong Nhiếp Chính Vương phủ, mà Nhiếp Chính vương không thích nhất là nữ tử đến gần, phàm là nữ tử cố gắng đến gần hắn, kết quả đều tương đối thê thảm.

Mà nụ cười xấu xa của Thanh Nhi, Phượng Khuynh Thành dùng đầu ngón chân cũng hiểu là có ý gì.

Thanh Nhi muốn đưa nàng đi tìm cái chết.

“Ha ha......” Phượng Khuynh Thành cười nhạt vài tiếng.

Thanh Nhi muốn hãm hại nàng, cũng phải xem nàng có đồng ý hay không.

Tâm tư hơi đổi, Phượng Khuynh Thành bưng khay đi ra ngoài, kì kèo mè nheo xuyên qua mấy hành lang, thấy Tử Thư cười híp mắt đi tới, “Tử Thư......”

Tử Thư vừa thấy Phượng Khuynh Thành, cười đến mức mắt cũng híp lại, “Phượng Nhi!” Sau đó nhìn cái khay trong tay Phượng Khuynh Thành, hỏi, “Cái này là lễ vật nàng muốn tặng cho ai vậy?”

“Thanh Nhi để cho ta đưa đến đại sảnh, cho Vương gia cùng các quý khách thưởng thức......”

Phượng Khuynh Thành còn chưa nói xong, Tử Thư đã nhanh chóng tiếp nhận lấy cái khay trong tay Phượng Khuynh Thành, trong lòng vô cùng hận Thanh Nhi.

Khá lắm đồ nha hoàn xấu xa, nếu Phượng Nhi đưa đồ qua, chọc giận Vương gia, sợ là sẽ bị Vương gia hung hăng trách phạt, kết quả thê thảm.

“Phượng Nhi, phòng bếp nhất định rất bận, ta đưa đi cho, nàng nhanh đi làm điểm tâm đi!” Tử Thư nói xong, cũng không chờ Phượng Khuynh Thành nói, quay người đi.

Phượng Khuynh Thành nhếch môi cười, tròng mắt đảo bốn phía, xoay người đi tới nhà bếp.

Quân Vũ Thường chán ghét những đại thần kia nhất, từng người một ngoài miệng nói chi, hồ, giả, dã (*), cả bụng cổ hủ, hơn nữa khoảng thời gian trước, gặp gỡ một cô nương xinh đẹp ở quán trà, nhưng phái đi bao nhiêu thám tử, nhưng ngay cả một chút tin tức cũng không tìm được.

(* Trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng)

Ngồi ở bên trong đại sảnh, vô cùng phiền muộn, dứt khoát cầm bầu rượu, nghiêng ngã đi ra. Diễn đàn L %^ Ê q &* ÚY Đ!@ ÔN

Nhiếp Chính Vương phủ, Quân Vũ Thường bình thường cũng tới, nhưng lại không thường xuyên đến.

Bởi vì nơi này có kẻ địch lớn nhất của hắn —— Quân Vũ Nguyệt, mà Quân Vũ Nguyệt cũng không hoan nghênh hắn đến, liền dứt khoát không tới.

Bây giờ còn là mùa xuân, trong hoa viên, mặc dù không phải trăm hoa đua nở, nhưng cũng là hoa khoe màu đua sắc, thật là đẹp đẽ.

Quân Vũ Thường lại không liếc mắt nhìn, ôm bầu rượu chạy loạn trong Nhiếp Chính Vương phủ to lớn, thỉnh thoảng đụng phải mấy nha hoàn dáng dấp cũng không tệ lắm, Quân Vũ Thường cũng dừng lại đùa giỡn một chút, làm cho bọn nha hoàn mở cờ trong bụng, sắc mặt ngu mị, tâm tư hóa thành một vũng nước, Quân Vũ Thường mới không nhịn được khoát tay ý bảo các nàng đi xuống, hoàn toàn không quan tâm đến những trái tim thiếu nữ đã ngu ngốc mà giao ra.

Vô tình tới cực điểm.

Quân Vũ Thường nghiêng đầu, nhìn về phía những cô nương trái tim tan nát vành mắt ửng hồng, hết sức ẩn nhẫn không cho nước mắt chảy xuống rời đi, ha ha nở nụ cười.

Lại thấy một cô nương áo lam, thướt tha duyên dáng đi đến.

Một thân áo lam này, là trang phục thống nhất của nha hoàn Nhiếp Chính Vương phủ, trang điểm ăn mặc cũng trung quy trung củ, không hề đặc biệt, nhưng gương mặt kia, lại vô cùng xinh đẹp diễm lệ.

Khóe mắt đuôi mày, lại mang theo khí chất kiêu ngạo thản nhiên bẩm sinh.

“Ha ha ha, đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công, chậc chậc chậc, vận khí thật tốt!” Quân Vũ Thường nói xong, đứng lên.

Hắn phái người tìm kiếm nhiều ngày mà không có kết quả, không nghĩ tới, cô nương này trốn trong Nhiếp Chính Vương phủ.

Thú vị, vô cùng thú vị.

Tiến lên chặn lường đi của cô nương kia lại, Quân Vũ Thường tự cho là đúng mị hoặc cười tà một tiếng, dùng giọng nói thấp trầm kêu, “Mỹ nhân......”

Ngay từ đầu, Phượng Khuynh Thành cũng biết mình bị người nhìn chăm chú, ánh mắt kia quá nóng bỏng, tình thế bắt buộc, liền cúi đầu, nhìn đường, không nhìn quanh nhìn quẩn, đi về phía trước, nhưng không nghĩ tới, người nọ lại lớn gan, ngăn cản đường đi của nàng.

Cả người tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, mang theo rét lạnh, mang theo xa hoa lãng phí, trầm tư một lát, ngẩng đầu nhìn xem người tới, liếc mắt một cái, trong lòng Phượng Khuynh Thành vô cùng ngạc nhiên.

Thế nào lại là hắn?

Cẩm vương —— Quân Vũ Thường.

“Mỹ nhân, không ngờ, chúng ta lại gặp mặt!”

Tâm tư Phượng Khuynh Thành hơi đổi, phúc thân hành lễ, “Nô tỳ gặp qua......” Tiếng nói hơi ngừng lại, con ngươi đen nhánh xoay vòng, giống như đang cố gắng nghĩ tới, thân phận của người trước mặt.

“Cẩm vương!” Dường như chặt đứt dòng suy nghĩ ngắn ngủi của Phượng Khuynh Thành, Quân Vũ Thường lên tiếng nhắc nhở, trong âm thanh, lại nhiều hơn một chút ngạo khí, cùng hài lòng.

“Nô tỳ gặp qua Cẩm vương, nô tỳ cáo lui!” Phượng Khuynh Thành nói xong, chuẩn bị lướt qua yêu nghiệt Quân Vũ Thường rời đi.

Cánh tay lại bị Quân Vũ Thường kéo lại. Diễn đàn L %^ ê Quý Đ!@ ôn

Tay Quân Vũ Thường rất lớn, khi cầm cánh tay của Phượng Khuynh Thành còn không thành thật, mấy ngón tay nhẹ nhàng nhéo cánh tay của Phượng Khuynh Thành, mang theo hài hước cùng trêu đùa.

Quân Vũ Thường cúi đầu, dựa vào bên tai Phượng Khuynh Thành, thở ra một luồng khí nóng, yêu muội nhỏ giọng nói, “Mỹ nhân, ngày đó, chúng ta từng gặp ở quán trà, chẳng lẽ, ngươi thật sự không nhớ rõ Bổn vương sao?”

Sự chán ghét thoáng lướt qua trong lòng Phượng Khuynh Thành, thân thể lập tức nổi lên một lớp da gà, khẽ ấm ức, khiến cho mặt mình lập tức đỏ ửng, giãy dụa cánh tay muốn tránh khỏi ma trảo của Quân Vũ Thường, Quân Vũ Thường lại càng nắm chặt hơn.

Phượng Khuynh Thành tức giận, giọng nói lạnh đi mấy phần, “Vương gia, xin tự trọng!”

“Mỹ nhân, sắp phát cáu có phải không?” Quân Vũ Thường nói xong, ha ha nở nụ cười, một tay khác đang ôm bầu rượu, liền ôm lấy hông của Phượng Khuynh Thành.

“Vương gia, nô tỳ chỉ là một hạ nhân, làm sao dám phát cáu, kính xin Vương gia giơ cao đánh khẽ, để nô tỳ rời đi!” Phượng Khuynh Thành nói rất thành khẩn, vành mắt ửng hồng, lã chã chực khóc.

Lại mang theo sự xinh đẹp khác thường.

Trái tim Quân Vũ Thường bị mê hoặc, bàn tay lập tức nhẹ nhàng ôm chặt vòng eo chỉ đầy một nắm tay của Phượng Khuynh Thành, trong tròng mắt, mang theo nguy hiểm, “Ngươi không thích Bổn vương?”

“Vương gia, thiên nhân chi tử, nô tài không dám vọng tưởng!”

“Nếu như Bổn vương cho ngươi cơ hội đó?” Quân Vũ Thường nói xong, buông ra cầm lấy cánh tay của Phượng Khuynh Thành, nâng lên, đưa hai ngón tay ra, nắm lấy cằm của Phượng Khuynh Thành, yêu muội không dứt nói, “Nếu như, Bổn vương nói, bây giờ liền dẫn ngươi rời khỏi Nhiếp Chính Vương phủ, trở về Cẩm Vương phủ, Bổn vương cho ngươi thân phận thị thiếp, ngươi có bằng lòng hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.