Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 2: Chương 2: Manh oa tinh quái




Phượng Khuynh Thành giơ tay lên, ngoắc ngoắc tay với thủ lĩnh của bọn hắc y nhân, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc chắn là lão đại, không bằng, ngươi lên trước đi!”

Thật ra thì vẫn phải cảm tạ, thân thể này, trừ trúng chút mị độc, trải qua hoan ái, ngoài có chút đau lưng, còn lại xem như khỏe mạnh, nếu không, Phượng Khuynh Thành nàng cũng không dám lớn lối như vậy.

Dù sao, phách lối cũng cần phải có bãn lĩnh.

Thủ lĩnh của bọn hắc y nhân nheo mắt lại, quan sát Phượng Khuynh Thành, hi vọng từ trong động tác của Phượng Khuynh Thành, hoặc là nội lực của nàng nhìn ra năng lực.

Nhưng mà, quanh thân Phượng Khuynh Thành rất sạch sẽ, không hề có nội tức tỏa ra.

Chuyện này......

Chẳng lẽ nàng, không biết võ công, chẳng qua là phô trương thanh thế, thực ra đang đợi viện binh đến?

Đây cũng chỉ là phỏng đoán, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng dưới góc nhìn của Phượng Khuynh Thành, lại cực kỳ không giống đang lừa gạt, dù sao, mới vừa rồi nàng ở nơi này, làm một chuyện đến nàng cũng không thể tin được, nàng giày vò một người nam nhân còn chút hơi thở, đến mức thoi thóp, cho nên, nơi này, không nên ở lâu, nếu không, sự việc sẽ bị bại lộ.

Cũng không ai biết, người nam nhân kia, có thể trong lúc không để ý, vạch trần chuyện đó ra hay không.

Mặc dù trước đó Phượng Khuynh Thành nàng mạnh miệng nói không để ý đến thể diện, nhưng chuyện riêng tư như vậy, bị nói ra, vẫn tương đối xấu hổ.

Nhìn cách đó không xa, thủ lĩnh của bọn hắc y nhân rõ ràng đang do dự, giọng lạnh nhạt nói: “Này, ta nói, ngươi là lão đại, nghĩ rõ chưa?”

Thủ lĩnh của bọn hắc y nhân vừa định nói chuyện, Phượng Khuynh Thành tiếp tục mở miệng, “Thôi, nhìn dáng vẻ ngươi giấu đầu lòi đuôi, chắc chắn không phải dạng tốt lành gì, chúng ta hãy sòng phẳng một chút, hôm nay ngươi không chết, thì ta chết, cho nên, đến đây đi, để cho ta lĩnh giáo thử công phu của cổ nhân các ngươi, rốt cuộc lợi hại đến trình độ gì!”

Những lời nói của Phượng Khuynh Thành vô cùng liều lĩnh, nhất là câu kia, hôm nay ngươi không chết, thì ta chết, hoàn toàn chọc giận thủ lĩnh của bọn hắc y nhân.

Khẽ quát một tiếng, “Tiểu nhi ngu ngốc, hôm nay nhất định phải lấy cái mạng nhỏ của ngươi!”

Phượng Khuynh Thành đứng tại chỗ, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn thủ lĩnh của bọn hắc y nhân, giơ kiếm bổ về phía mình, cho đến khi trường kiếm sắp chém tới gáy của mình, Phượng Khuynh Thành mới ngã ngửa người về phía sau, tay phải nhanh như tia chớp giơ lên, bắt lấy cổ tay của thủ lĩnh bọn hắc y nhân, khi hắn vẫn còn đang kinh ngạc, tay trái đã đoạt lấy trường kiếm từ trong tay hắn, thân thể xoay một vòng, lướt qua bên dưới tay hắn, trường kiếm trong tay đã cắt đứt cổ của hắn.

Máu mãnh liệt phun ra. Diễn đnà l ^ê Q -=Súy Đ // ôn

Bịch một tiếng hắc y nhân ngã xuống đất, mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.

“Hóa ra, võ công của cổ nhân, không có gì đặc biệt!” Phượng Khuynh Thành khinh thường nói xong, nhìn về phía những hắc y nhân còn lại, lạnh giọng hỏi, “Này, các ngươi muốn cùng tiến lên, hay là từng người từng người đi tìm cái chết?”

Trong bóng tối, không biết tên ranh con nào hô một tiếng, “Cùng tiến lên!”

Trong nháy mắt tất cả hắc y nhân giơ kiếm đâm về phía Phượng Khuynh Thành, Phượng Khuynh Thành tay cầm trường kiếm đoạt được từ thủ lĩnh của bọn hắc y nhân, bình tĩnh thận trọng đánh trả, thật sự ứng với câu vừa nói, tới một người giết một người, tới hai, giết một đôi, cho đến khi giết chết người cuối cùng, mới thở ra một hơi.

Ném trường kiếm trong tay xuống, nói với Quân Vũ Nguyệt, “Này, mặc dù ta cường bạo ngươi, nhưng cũng là do bất đắc dĩ, nếu như có thể, ta tuyệt đối sẽ không động tới một đầu ngón tay của ngươi, nhưng mà cũng may, ta đã giúp ngươi chém giết toàn bộ truy binh, bây giờ hai ta tính toán một chút, cũng không sai biệt lắm không thiếu nợ lẫn nhau, về sau, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói ra!”

Phượng Khuynh Thành nói xong, tự nhiên tự tại rời đi.

Quân Vũ Nguyệt nằm trên mặt đất, hận muốn giết Phượng Khuynh Thành.

Nữ nhân hèn hạ vô sỉ bẩn thỉu đáng chết này, không chỉ cường bạo hắn, còn ghét bỏ hắn, cuối cùng lại có thể bỏ mặc hắn ở vùng núi hoang sơ này.

Đáng chết, thật là tội đáng chết vạn lần......

Khi ánh sáng ban mai lúc bình minh chiếu xuống, người cứu Quân Vũ Nguyệt đã đuổi tới, Ám Nhất quỳ một chân trên đất, “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, Vương gia thứ tội!”

Quân Vũ Nguyệt híp mắt, nhìn Ám Nhất trước mặt vốn luôn trung thành và tận tâm, vươn ngón tay chỉ về một hướng, “Đuổi theo cho Bổn vương, gặp một nữ tử quần áo rách nát, giết không tha!”

“Dạ!” Ám Nhất đáp một tiếng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Quân Vũ Nguyệt lại oán hận mở miệng, “Không được giết, đưa người về cho Bổn vương, Bổn vương muốn đích thân róc xương lóc thịt nàng!”

“Dạ!”

Trở lại Vương phủ.

Người hầu đã sớm chuẩn bị nước nóng, Ám Nhị, Ám Tam chuẩn bị kiểm tình trạng vết thương cho Quân Vũ Nguyệt, cởi xiêm áo nhiễm một điểm hồng mai xuống ném cho Ám Tứ, Ám Tứ nhận lấy quần áo dính máu, chuẩn bị cầm đi bỏ, Quân Vũ Nguyệt chợt mở miệng, “Giữ xiêm áo lại!”

Ba ám vệ không hiểu, nhưng cũng không lên tiếng.

Rửa sạch miệng vết thương và thoa thuốc cho Quân Vũ Nguyệt, Ám Ngũ cầm xiêm áo của Quân Vũ Nguyệt đi tới, bàn tay trắng nõn cầm xiêm áo lên, chuẩn bị mặc quần áo cho Quân Vũ Nguyệt, nhưng mà tay còn chưa đụng vào Quân Vũ Nguyệt, thân thể Quân Vũ Nguyệt hơi nghiêng, gầm lên một tiếng, “Cút......”

Ám Ngũ không biết mình phạm lỗi ở đâu, lại bị quát lớn, vừa uất ức, vừa khó chịu, ôm lấy xiêm áo, xoay người chạy ra ngoài.

Một thị vệ hoảng sợ vội vàng chạy vào phòng, “Vương gia, không xong, trong cung truyền đến tin tức bệnh tình của Hoàng thượng đang nguy kịch, Hoàng thượng cũng phái người truyền thánh chỉ đến, tuyên Vương gia mau tiến cung!”

“Hoàng huynh......”

Một năm này, Quân Vũ Nguyệt 20 tuổi.

Lại tuyệt nhiên không gần nữ sắc, tính khí thô bạo, tiếng xấu lan xa.

Nhân nhân tẫn thuyết Giang Nam hảo, du nhân chích hợp Giang Nam lão. Xuân thủy bích vu thiên, họa thuyền thính vũ miên! (*)

(Những câu trong bài Bồ tát man kỳ 3, dịch nghĩa: Người người đều nói Giang Nam đẹp, người đến chơi chỉ muốn ở lại Giang Nam đến già. Nước xuân màu biếc như trời, trong thuyền về nghe tiếng mưa ngủ. )

Trong một đại trạch hoa lệ kế núi gần sông, truyền đến tiếng đọc sách.

“Khổng Tử nói, học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ, hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ? Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ! (*)” Lão tiên sinh dạy xong một câu cuối cùng, mở miệng ngáp một cái.

(Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.)

Hai hài tử ngồi đối diện ở phía dưới nói, “Tiểu công tử, tiểu tiểu thư, hôm nay tiên sinh có chút buồn ngủ, trước nghỉ ngơi một canh giờ!”

“Tiên sinh, xin mời!” diễn đàn L#$% ê Q ()úy Đ!@ ôn

Tiểu oa nhi non nớt nói, nghiêm túc, khách khí, hợp tình hợp lý.

Mà người còn lại, lại đếm số trên mấy đầu ngón tay, “Năm, bốn, ba, hai, một, ngã xuống!”

Vừa dứt lời, tiên sinh kia, quả nhiên nhũn như con chi chi úp mặt trên mặt bàn, đã ngủ mê man.

“Ừ, Phượng Mạt Vũ, xem ra gần đây ngươi có chút tiến bộ!”

“Nói nhảm, cũng không xem thử Phượng Mạt Vũ ta là ai!” Phượng Mạt Vũ nói xong, giơ cánh tay mập mạp nhỏ bé lên, sờ sờ búi tóc được chải tinh xảo mà xinh đẹp, ống tay áo khẽ rủ xuống, lộ đường chỉ hồng trên cổ tay ra, khiến người khác nhìn thấy mà hoảng.

Phượng Mạt Vũ hơi nhíu mày, ngay sau đó kéo ống tay áo lên, che kín lại.

“Đừng che, ta cũng có!” Phượng Mặc Hàm nói xong, kéo ống tay áo của mình lên, giơ cho Phượng Mạt Vũ nhìn, “Ngươi xem, của ta cũng dài cũng nhiều!”

Phượng Mạt Vũ giơ cánh tay nhỏ bé lên, bắt Phượng Mặc Hàm hạ xuống, phẫn nộ quát, “Nhìn cái gì vậy, còn không mau bắt đầu!”

“Gấp cái gì, tiên sinh đã bị chúng ta làm cho hôn mê, còn có thể chạy mất hay sao!” Ngoài miệng Phượng Mặc Hàm nói như vậy, lại nhanh chóng chạy đến bên bàn, cầm bút lông lên, thấm mực, viết nguệch ngoạc vẽ loạn, lên mặt tiên sinh.

“A ha ha, cực đẹp!”

Tỷ đệ hai người nói xong, cười ha hả, đi ra ngoài thư phòng, lại gặp phải quản gia của Phượng phủ, hai người liếc mắt nhìn nhau, đã có cách đối phó, Phượng Mặc Hàm lập tức tiến lên, “Quản gia gia gia, tiên sinh mới vừa kể cho chúng con một câu chuyện cũ, con kể cho người nghe có được hay không!”

Quản gia nghe vậy, lấy tất cả vết xe đổ bị ác chỉnh làm gương, nhưng vẫn đáp lời rồi gật đầu một cái!

Phượng Mặc Hàm nhẹ giọng nói, nghiêm túc kể, “Trước kia có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có một vị lão hòa thượng và một vị lão ni cô......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.