Kim Bài Điềm Thê, Tổng Giám Đốc Sủng Hôn 1314

Chương 18: Chương 18: Lòng ngứa ngáy khó nhịn




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lộ Nam ném Tô Bắc ở vùng ngoại thành, sau khi về đến nhà, trong đầu vậy mà toàn là khuôn mặt nhỏ nôn nóng và dáng vẻ tức giận của Tô Bắc.

Anh lập tức lắc đầu.

Từ lúc nào, mình lại quan tâm người xa lạ như vậy rồi?

Mặc dù cô là đại thiếu phu nhân nhà họ Lộ, vậy cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, không liên quan gì đến mình!

Nhưng một lát sau, Lộ Nam lại có chút tâm phiền ý loạn nghĩ, ở nơi đồng không mông quạnh, nhỡ đâu Tô Bắc gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ? Nhỡ đâu bị thương thì làm sao bây giờ? Nhỡ đâu...

Lộ Nam càng nghĩ tâm càng phiền, cầm lấy áo khoác, liền lập tức đi nhà để xe lái xe.

Anh lái dọc theo con dường cũ, mặt trời nóng bức chiếu trên không, trong đầu của anh không khỏi hiện lên một cảnh tượng, Tô Bắc đội mặt trời nóng, một thân chật vật đi trên đường cái không có điểm cuối, đi một hồi, đột nhiên bị cảm nắng hôn mê bất tỉnh.

Vừa nghĩ đến khả năng này, nội tâm Lộ Nam không khỏi hơi hồi hộp, chân giẫm chân ga mạnh hơn.

Chờ anh đến nơi anh bỏ lại Tô Bắc, lại không nhìn thấy Tô Bắc, người phụ nữ này, vậy mà không đợi anh!

Lộ Nam lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Tô Bắc, lại phát hiện, không có tín hiệu!

Anh không cách nào tưởng tượng một người phụ nữ mang dáng vẻ thất kinh đi lại trong nơi hoang vu không có tín hiệu này, anh tìm xung quanh hồi lâu, đều không tìm được Tô Bắc, tâm tình càng thêm bực bội.

Anh lái xe, dọc theo đường lúc đến chậm rãi tìm lại.

Mãi đến khi trở lại thành phố, anh vẫn không có tìm được Tô Bắc, thật vất vả mới có tín hiệu, điện thoại của đối phương lại tắt máy. Anh nhìn sắc trời đã triệt để tối đen, nghĩ thầm, dù đi bộ cũng đến nhà rồi chứ?

Lộ Nam nghĩ như vậy, quay về căn nhà của bọn họ, vừa đỗ xe vào nhà để xe, chỉ thấy Tô Bắc đi xuống từ trong xe taxi.

Lập tức, trong lòng dấy lên một ngọn lửa, xem ra anh vẫn xem thường người phụ nữ này! Uổng công anh lo lắng cho cô đến trưa như vậy!

“Vì sao không ở tại chỗ chờ tôi!”

Tô Bắc vừa xuống xe taxi, liền nghe thấy một giọng nói tràn ngập tức giận, ngẩng đầu một cái, liền thấy người đàn ông mà cô mắng trăm lần ở trong lòng.

Cô đã không muốn để ý đến anh nữa, Tô Bắc mang theo giày cao gót, khập khễnh đi vào nhà.

Thấy vậy, lông mày Lộ Nam không khỏi nhíu chặt, đến gần, anh mới phát hiện, Tô Bắc đầy bụi đất, hai mắt ảm đạm, trên mặt còn chảy mồ hôi, thoạt nhìn như quả bóng hết hơi.

Bộ quần áo tinh xảo của cô dính đầy tro bụi, như công nhân trở về từ trên công trường vậy.

Cô đi chân trần, trên chân máu và đất đan xen lại với nhau, đã không nhìn ra hình thù ban đầu, đi lên đường, khấp kha khấp khểnh, rõ ràng là bị thương, Lộ Nam thấy vậy, trong lòng tự dưng nhói nhói từng đợt.

Anh có thể tưởng tượng được, hôm nay cô phải chịu khổ đến mức nào.

Anh đột nhiên có chút ảo não, vì sao hôm nay, lại muốn ném Tô Bắc ở chỗ thật xa như vậy.

“Xem ra cô chỉ có chút năng lực ấy!” Lộ Nam nói, xông lên, một tay bế ngang Tô Bắc lên.

“A ——” thân thể đột nhiên bay lên không, Tô Bắc bị dọa hét lên một tiếng: “Lộ Nam, anh lại muốn làm gì?” cô nói rồi muốn đẩy đối phương ra.

“Đừng nhúc nhích!” Lộ Nam tức giận quát to.

Lúc này Tô Bắc mới phát hiện, mình được bế công chúa, hơn nữa được ôm về đến tận nhà, cô nghe tiếng tim đập của Lộ Nam ở bên tai, chóp mũi toàn là hương vị dễ ngửi trên người anh, gương mặt vậy mà không kìm được nóng lên.

Lộ Nam nhẹ nhàng thả Tô Bắc trên ghế sô pha, sau đó đi vào phòng tắm xả nước tắm cho cô: “Bẩn chết rồi, còn không mau đi tắm đi.”

Tô Bắc tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Lộ Nam ngồi trên ghế sô pha nhìn điện thoại di động, trên bàn trà để một hòm thuốc.

Thấy Tô Bắc đi ra, ánh mắt Lộ Nam từ điện thoại chuyển đến trên người Tô Bắc, Tô Bắc tắm rửa sạch sẽ xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.

Thế nhưng khi ánh mắt Lộ Nam dời xuống, mắt có chút nhói nhói, trên chân Tô Bắc toàn là vết xước, trên gót chân vẫn còn đang rỉ máu.

Lộ Nam rất đau lòng, anh hoàn toàn không có ý tổn thương Tô Bắc chỉ là không khống chế được cơn giận ngay lúc đó, nhưng nếu như cô ở nguyên tại chỗ chờ anh, đã không như vậy rồi! Uổng công anh còn phí công đi một chuyến.

Tô Bắc căn bản không để ý tới Lộ Nam nghĩ như thế nào, bởi vì, nếu như không phải anh, mình đã không thành ra như này.

Cô trực tiếp vượt qua Lộ Nam, ngồi trên ghế sa lon khác, mở hòm thuốc ra, bên trong vừa khéo có thuốc chữa vết thương.

Trong không khí, lập tức tản ra mùi thuốc là lạ.

Tô Bắc hơi nhíu mày, cầm lấy thuốc chữa thương, bôi vào cổ chân.

Lộ Nam nhìn dáng vẻ cố gắng của cô, có chút không đành lòng, nhưng lại không bằng lòng thừa nhận mình sai.

Từ lúc nào anh lại biến thành dễ dàng mềm lòng như vậy.

“Đúng là đồ ngốc!” Anh thật sự không nhìn được, một tay lấy thuốc từ trong tay Tô Bắc.

Tô Bắc vốn đang muốn coi người đàn ông này là không khí, bây giờ kẻ cầm đầu hại mình thành như vậy lại lý trực khí tráng nói mình ngốc!

Trong nháy mắt cô liền nổi giận, một tay giành lại thuốc chữa thương từ trong tay Lộ Nam: “Lộ Nam, tôi thành ra như này là do anh hại, anh có tư cách gì nói tôi đần! Không nhìn được thì cũng không cần nhìn, không cần anh giả mù sa mưa!”

“Tô Bắc, bây giờ tôi không muốn tranh luận ai đúng ai sai với cô, cô giành lại thuốc, tôi cũng không nói gì cả!” Lộ Nam nể tình cô bị thương, không muốn so đo với cô.

“Lộ Nam, anh tự cho là đúng như thế, là ai dạy anh, anh cho rằng anh là ai!” Tô Bắc bị anh chọc cho tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói.

Lộ Nam nhìn miệng nhỏ của Tô Bắc không ngừng líu lo, có chút bực bội, thế nhưng nhìn thấy cô tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, còn quật cường như vậy, không chịu nói một câu nào chịu thua.

Trong lòng của anh, đột nhiên hơi lay động.

Đầu óc nóng lên, anh một tay giữ chặt Tô Bắc, một tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, liền hôn lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.