Kim Bài Ảnh Hậu

Chương 4: Chương 4: Gặp mặt




Dịch giả: Thập Nhị Liên Hoa

Tiếng đập cửa bất ngờ vang lên làm Thịnh Phồn trầm mặc vài giây, trong đầu cô hiện lên vô số suy nghĩ nhưng nét mặt lại vô cùng bình tĩnh.

Cô đi dép lê bước đến mở cửa.

Ngoài cửa, Thịnh Trung Hoàn cùng Kỳ Ngọc Thanh cực kì kích động nhìn tới Thịnh Phồn

Hai người này Thịnh Phồn đã nhìn thấy qua trên báo chí cùng tin tức trên ti vi, bọn họ mỗi lần xuất hiện đều trong trang phục chỉnh tề, thái độ nghiêm nghị, cả người tỏa ra phong thái của bậc học thức quyền quý.

Giờ đây cả hai người quyền quý thanh cao này lại một bộ dạng kích động, quần áo trên người cũng không ngay ngắn.

Kỳ Ngọc Thanh một thân váy trắng, chân đi đôi giày cao gót, toàn thân run rẩy cả người dường như đứng không vững. Thịnh Trung Hoàn nhìn qua có vẻ bình tĩnh hơn vợ, nhưng vì vội bước nhanh mà một bộ tây trang trên người đã sớm nhăn nhúm, bản thân ông lại không hề chú ý đến.

“Phồn Phồn!”

Kỳ Ngọc Thanh hai mắt đỏ lên, nghẹn ngào gọi, đôi môi bà run rẩy, giọng điệu phát ra cũng run theo bần bật.

Thịnh Trung Hoàn tuy đã ở tuổi trung niên nhưng không kìm nén được xúc động, một giọt nước nóng bỏng rơi xuống dưới mi mắt.

Thịnh Trung Hoàn vừa vội vàng lại do dự, ông đưa tay lau đi nước mắt còn ẩm ướt trên mặt, tâm trạng lúc này đây cực kỳ phức tạp, khắc chế bản thân mình xông lên, cẩn thận nhìn Thịnh Phồn đánh giá. Trên thương trường, ông là người sát phạt quyết đoán, thủ đoạn ngoan tuyệt nhưng ở thời khắc này lại lộ ra vài phần yếu lòng chua xót.

Kỳ Ngọc Thanh vươn tay lôi kéo ống tay áo của chồng, miệng hơi mếu xuống, trong cổ họng nóng hổi bị đè nén cố gắng không phát ra tiếng khóc. Bà một tay níu chặt ống tay áo của chồng, một tay đưa lên lau nước mắt lan tràn khắp mặt, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn tới Thịnh Phồn.

Thịnh Phồn vừa rồi còn căng thẳng, đến khi nhìn thấy bộ dáng của vợ chồng họ Thịnh cảm xúc lúc đầu liền như quả bóng bị xì hơi, cô đứng ở cửa phòng khẽ thở dài.

Thời điểm cô còn là Đậu Khấu, cả đời không có cha mẹ, một mình lẻ loi hiu quạnh nhiều năm. Đối với cô, cha mẹ chẳng khác nào vật trang sức mang theo bên người, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Ngày hôm nay đột nhiên lại nhiều thêm hai người xa lạ, bọn họ lại cẩn thận đối tốt với cô, cái cảm giác này.. rất mới mẻ đối với Thịnh Phồn. Thịnh Phồn hít sâu một hơi, tâm trạng thả lỏng, cô nhìn về phía hai người đối diện cười cười, giọng điệu thật nhẹ nhàng mà kiên định

“Ba, mẹ”

Thanh âm vừa truyền tới, Thịnh cha, Thịnh mẹ liền lần thứ hai nghẹn ngào, biểu tình kích động, miệng nói không nên lời.

Mà ở khúc cua cầu thang, Thịnh Kỳ Hi và Chung Dụ vừa mới lên tới liền trùng hợp nghe được hai chữ này, trong khoảng thời gian ngắn biểu tình của hai người anh trai này hoàn toàn khác nhau.

Thịnh Kỳ Hi tính tình cởi mở, thái độ đều thể hiện rõ ràng ở trên mặt. Nhiều năm như vậy, cha mẹ của hắn luôn vì Thịnh Phồn mà khúc mắc, rốt cuộc Thịnh Phồn cũng khỏi hẳn, muốn nói hắn không vui thật không có khả năng. Nháy mắt, Thịnh Kỳ Hi liền bước nhanh xông lên trước.

Phía sau, Chung Dụ không nhanh không chậm mà nện bước đi theo Thịnh Kỳ Hi. Ánh mắt của hắn lướt qua Thịnh Kỳ Hi, lướt qua Thịnh Trung Hoàn cùng Kỳ Ngọc Thanh, cuối cùng ngừng lại trên người Thịnh Phồn, sau vài giây đánh giá, khóe môi hắn gợi lên ý cười lành lạnh.

Bên này, ánh mắt Thịnh Phồn nhìn tới Chung Dụ, cô cùng hắn xa xa đối diện nhìn nhau

Thật lòng mà nói, Chung Dụ có ngoại hình rất bắt mắt, góc cạnh gương mặt rõ ràng sắc nét, có lẻ vì tuổi tác không lớn nên gương mặt còn mang theo vài phần ngây ngô, làn da của hắn cực trắng cực nộn, một đôi hắc mâu thâm trầm bình tĩnh nhìn người, đủ để làm cho tất cả các cô gái tim đập rộn lên.

Dường như hắn đối với Thịnh Phồn không có hảo cảm, đôi mắt lộ ra rõ ràng địch ý cùng khiêu khích, gương mặt đẹp nhưng nội tâm lại mang theo nồng đậm lệ khí. Khoảng cách từ chỗ Thịnh Phồn tới hắn khá xa lại còn ngăn cách bởi những người còn lại, nhưng cô có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ trên người của hắn vọt thẳng tới.

Thịnh Kỳ Hi không chú ý tới ánh mắt giao tiếp của hai người, tâm trí của hắn đều dồn hết lên trên người Thịnh Phồn. Sau khi hắn hay tin Thịnh Phồn khỏe hẳn liền chạy như bay về, chỉ là chậm chân một bước so với Thịnh Trung Hoàn, hắn đứng phía sau Thịnh Trung Hoàn, lòng khẩn trương, bàn tay nấm thật chặt, tâm trạng rối rắm

“Phồn Phồn.. em có nhớ rõ anh là ai không?

Trong thanh âm mang theo chút chờ mong, câu hỏi này vừa ném tới Thịnh Phồn, những người khác đều trong tâm trạng chờ mong cùng lo lắng, là loại cảm giác tuyệt vọng hay là mừng như điên, tất cả đều không khỏi hồi hộp khẩn trương

Thịnh Phồn mặt không biểu cảm thu hồi tầm mắt rời khỏi Chung Dụ, đầu cúi xuống suy nghĩ, không khỏi nhớ tới bản thân mình đã từng..

Cô đã từng cẩn thận chặt chẽ, đã từng bị người đố kỵ ghen ghét, đã từng bị người hãm hại bêu danh, cũng đã từng hàng đêm dài ươn ướt nơi hốc mắt.

Cuộc sống diễn nghệ đều không phải thuận buồm xuôi gió, nhiều phen nhấp nhô, nhiều người chỉ nhìn thấy thanh danh của cô, ngưỡng mộ cô đứng trên đỉnh cao vinh quang nhưng không ai biết được cô đã trãi qua những gì, chỉ mình cô là rõ nhất.

Cho nên cô hiểu rất rõ tâm trạng của người Thịnh gia, đó là sự khát vọng mong muốn giấc mộng trở thành sự thật, cảm giác lo lắng trở thành khẩn trương dẫn đến xúc cảm càng thêm mãnh liệt.

Cô lại không một tiếng động thở dài, nhìn người nhà Thịnh gia cẩn thận, dịch bước đi tới trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng duỗi tay ôm lấy ba người

“ Em đều nhớ rõ. “

Trong khoảng thời gian ngắn, cả ba người đều bất động im lặng, trong không khí phàng phất mùi vị chua xót. Bầu không khí yên ắng này Thịnh Phồn có vài phần đồng cảm với bọn họ, cái mũi nhỏ hơi hơi động, lòng mềm mại, ngước mắt nhìn lên đã thấy cách đó không xa, ánh mặt Chung Dụ thăm dò mang theo vài phần lãnh ngạo, bất giác Thịnh Phồn nổi hết cả da gà, nháy mắt đã không còn tâm tư

* * * Mẹ nó. Cô thật muốn chửi thề!

Thịnh Kỳ Hi có chút rối rắm, hắn lúc này đứng cạnh bên Thịnh cha Thịnh mẹ, không có ý định tiến lên. Trên mặt hắn tựa cười như không cười, thậm chí còn có vài phần lành lạnh, trên mặt không có biểu cảm tựa như một cái giếng sâu không thấy đáy, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn Thịnh Phồn.

Lúc này cha mẹ Thịnh mới kịp phản ứng, xông lên ôm chầm lấy cô

Thịnh Lâm vừa xuống xe liền lên đến nơi, hắn bước nhanh về phía bên này, kéo cổ áo thun phía sau của Chung Dụ, vội hỏi:

“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “

Chung Dụ nhìn Thịnh Lâm, cười nghiền ngẫm:“ Đang xem kịch hay “

Thanh âm không lớn, vừa vặn đủ để Thịnh Phồn nghe thấy, đuôi lông mày của cô nhướn lên, cô nhìn về phía Thịnh Lâm hô hai tiếng:“ Anh cả “, đánh vỡ bầu không khí trầm mặt.

Tay của Thịnh Lâm đặt lên trên vai Chung Dụ nháy mắt hạ xuống, từ trước tới nay tính tình hắn luôn luôn trầm ổn, lúc này đây không khỏi há mồm, không dám tin tưởng những gì hắn vừa mới nghe.

“ Phồn Phồn, em nhận ra anh sao? “, Thịnh Lâm giật mình, khuôn mặt không giấu nổi kinh ngạc, Thịnh Lâm mừng như điên nhìn Phồn Phồn. Hắn lăn lộn trên thương trường, sớm đã nhìn quen phong ba bão táp tuy nhiên lúc này vui mừng quá đâm ra sợ hãi

Thịnh Lâm lớn hơn Thịnh Phồn đến vài tuổi mà ngay lúc này lại giống như một đứa trẻ vui mừng đến phát khóc, lúc này bắt gặp ánh mắt cười nhạo của Thịnh Kỳ Hi nhìn sang, hắn mới mặt lạnh đá chân Thịnh Kỳ Hi, miễn cưỡng khắc chế cảm xúc của chính mình.

Sau một hồi ân cần hỏi han nhìn qua Thịnh Phồn, mấy người dự định xuống dưới lầu. Kỳ Ngọc Thanh đột nhiên nhớ ra một việc, bà sờ sờ lên bả vai Thịnh Phồn rồi hỏi:“ Phồn Phồn à! Thi đại học xong rồi về sau con có dự định gì hay không? “

Lực chú ý của tất cả mọi người lại dồn lên Thịnh Phồn

Thịnh Phồn khẽ nhíu mày, lúc này mới nhớ tới, hiện giờ đã là giữa tháng sáu, kỳ thi cao trung đã qua gần nửa tháng, điểm thi cũng đã có. Hiện tại gấp rút giống như lửa cháy đến lông mày.

Nhớ lại thời điềm cô còn Đậu Khấu, Trì đại diện luôn hối thúc cô phải thi cao trung, chị Trì còn làm luôn cả video để cỗ vũ cho cô, Video này liền đứng vị trí đầu chỉ trong vòng một giờ sau khi đăng tải. Kết quả cô lại thi đỗ, số phận đúng thật thần kỳ!

Thịnh Phồn còn nhớ rõ, trước đây giáo viên đã có nói, cô đầu óc thông tuệ, học cao trung không thể phát huy hết khả năng của cô. Bây giờ nghĩ lại thật cảm thấy hỗ thẹn, còn chưa học xong đại học cô đã đi làm diễn viên.

Kiếp trước bởi vì chuyện bằng cấp mà bị đối thủ đem ra công kích, để cho cô phải chịu sự phê bình.

Bất quá lúc này đây, sẽ không xảy ra tình huống như trước kia.

Thịnh Phồn mặc dù bị chứng tự kỷ, không thể đến trường học nhưng Thịnh Phồn lại có chỉ số thông minh cực cao, mặc dù tự học nhưng khả năng đậu cao trung là tuyệt đối, vào đại học không phải là vấn đề.

Người họ Thịnh không đặt nặng vấn đề học hành, chỉ là Thịnh Phồn không cùng người khác tiếp xúc nếu thành tính thi đại học không tốt sợ làm cho cô bị đả kích nên mới hướng cô thăm dò để mở đường ra cho cô.

Tròng mắt Thịnh Phồn chuyển động, cô nở nụ cười ngọt ngào đối với người nhà họ Thịnh, đuôi lông mày hơi nhuếch, đáy mắt lóe sáng đến lóa mắt, nhẹ giọng nói:“ Con muốn tiến vào giới giải trí“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.