Kiều Thê Xem Ngươi Chạy Hướng Nào

Chương 7: Chương 7




Cùng một lúc tình yêu và sinh lí đều tới, Lê Chi Chi giờ hiển hiện rõ bản chất kiều mị của con gái, vừa lên đại học liền rước lấy không ít học trưởng chú ý, mỗi người xoa tay muốn theo đuổi vị nữ sinh này, một học muội phi thường thu hút này.

Lê Chi Chi cũng không hề để ý cho lắm, nghĩ đến học trưởng chính là thể hiện nhiệt tình của bọn họ.

Quan Triển Lạc ngay từ đầu cũng không có chú ý, hắn muốn cho cô có nhiều thể nghiệm cuộc sống sinh viên, hắn sẽ không can thiệp nhiều. Chính là cùng nói chuyện với Chi Chi, hắn cảm thấy được không thích hợp.

Không hiểu tại sao khi hai người ở cùng một chỗ, Chi Chi vẫn là không ngừng nhận điện thoại, hơn nữa điện tới đều là nam sinh chiếm đa số, nội dung đều là mời cô đi ra ngoài ăn cơm, xem phim hay đi dạo phố linh tinh.

Hắn không phải hoài nghi Chi Chi muốn bắt cá hai tay (TTB: sorry, dùng bắt cá 2 tay hơi nặng nhưng mà vốn từ mình hơi ít ỏi cũng chưa nghĩ ra từ gì????+.+), trên cơ bản hắn đối tình yêu của hai người phi thường có tự tin, huống hồ nếu Chi Chi nếu nghĩ muốn làm vậy, cũng sẽ không quang minh chính đại trước mặt hắn tiếp điện thoại của nam sinh khác.

Lấy hiểu biết của hắn, có khả năng nhất chính là ―— Chi Chi hoàn toàn không biết mấy nam sinh này có tình ý với mình.

”Em cự tuyệt lời mời của học trưởng, như vậy có được không?” Quan Triển Lạc thử nói.

”Hẳn là không có vấn đề gì, học trưởng hắn lại không chỉ mời một mình em, hơn nữa lâu lắm mới có được ngày nghỉ em chỉ nghĩ muốn cùng một chỗ với anh thôi.” Lê Chi Chi không hề suy nghĩ nói.

”Ở trường học các ngươi các học trưởng thật đúng là nhiệt tình!”

Nhóm học trưởng này hẳn là chưa dám quang minh chính đại theo đuổi, cho nên lấy một đống lý do này nọ làm cớ.

”Đúng là ta cũng cảm thấy kì quái, nếu là ngành học cùng khoa học còn chưa tính, vì cái gì các khoa khác cũng phải tìm chúng ta liên lạc cảm tình nhỉ?” Lê Chi Chi lộ vẻ mặt không hiểu.

Quan Triển Lạc nhu nhu huyệt Thái Dương, Lê Chi Chi từ nhỏ ở một gia đình tốt lớn lên, được cha mẹ che chở, từ lúc tám tuổi gặp nhau về sau, cuộc sống lại có hắn chắm sóc.

Hắn là phi thường yêu thương Lê Chi Chi, không đành lòng làm cho cô bị thế giới bên ngoài thương tổn một đinh điểm, nhưng đông thời trong vòng bảo hộ của hắn cũng có nghĩa là cô mất cơ hội tiếp xúc cùng thế giới bên ngoài.

Cô giống như là bông hoa hồng thủy tinh mà hắn nuôi dưỡng, hơn nữa ở cá tính khờ dại lãng mạn làm thành phần chiếm đa số của cô, ở trong đáy mắt của cô, người chung quanh đều cùng cô giống nhau là đơn thuần không có tâm cơ.

Quan Triển Lạc không khỏi suy tư, như vậy đối với tương lai của Chi Chi là tốt hay là xấu?

Nếu có thể, hắn nguyện ý để Chi Chi cả đời ở trong vòng tay bảo vệ của hắn, chính là như vậy chỉ sợ cô lại không thể thừa nhận bất cứ đả kích cùng thương tổn nào.

Quan Triển Lạc lâm vào trầm tư.

Vốn hắn tính toán học xong đại học rồi xuất ngoại du học, nguyên bản hắn tinh toán mang Chi Chi ra nước ngoài học cùng, việc này hắn chỉ đang tính toán trong lòng còn chưa đề cập qua. . . . . Chính là hiện tại hắn chần chờ.

Hắn làm như vậy thật sự đối Chi Chi là tốt sao?

Theo thời gian tới ngày phải đi, Quan Triển Lạc cũng sắp hoàn thành chương trình đại học, trước mắt việc đi ra nước ngoài học là ở thế bắt buộc.

Kỳ thật hắn từ lúc trung học tốt nghiệp xong nên xuất ngoại, nhưng lúc ấy bởi vì Chi Chi, hắn nên hoãn lại kế hoạch này.

Hắn vẫn không dám cùng Chi Chi nói rõ, thẳng đến giấy gọi nhập học gửi đến, trong vòng nửa tháng hắn phải thu dọn hành lý và thủ tục hoàn chỉnh.

Mà hắn lúc này lại làm quyết định, chỉ sợ quyết định này Chi Chi khó có thể chấp nhận.

Nội tâm hắn phi thường dày vò , mấy lần nghĩ muốn mở miệng, nói đến miệng rồi không thể nói ra.

Theo thời gian một ngày một ngày tới gần, Quan Triển Lạc thường thường lâm vào nỗi khổ tâm ―—

☆☆☆

”Quan ca ca, nguyên lai anh ở nhà! Em gọi thật nhiều cuộc gọi mà anh cũng không tiếp, phát sinh chuyện gì sao?”

Lê Chi Chi phút chốc xông vào thư phòng của Quan ca ca, kích động hỏi.

Quan Triển Lạc hoảng sợ, vội vàng đứng lên, cố ý không muốn bị nhìn thấy đống tư liệu trên bàn.

”Di động. . . . . . Ác, em là nói di động sao? Anh. . . . . .” Quan Triển Lạc khẩn trương sờ sờ túi tiền chính là không dám ngoái đầu nhìn lại, “Anh không nhớ là để nó ở đâu nữa, có thể ở phòng ngủ đi.”

Đối mặt khuôn mặt tươi cười của Lê Chi Chi, Quan Triển Lạc quả thực dọa ra một thân mồ hôi lạnh.”Em tìm anh có chuyện gì sao?”

Lê Chi Chi quay đầu đi, “Quan ca ca, hôm nay anh hơi là lạ a?”

”Anh, anh nào có?”

Lê Chi Chi trái phải nhìn hắn một cái, “Nhất định có, trong thời tiết thế này mà anh ở trong phòng bật điều hòa thế nhưng còn ra mồ hôi?”

Lê Chi Chi vươn tay giúp hắn lau đi mồ hôi. Quan Triển Lạc không dám động, khóe miệng có chút cứng ngắc.

”Chi Chi, hôm nay phòng bếp có chuẩn bị món nước ô mai hoa quế mà em thích nhất, chúng ta đi xuống lầu đi. . . . . .” Dù sao trước đem Chi Chi dẫn dắt rời đi thư phòng là quan trọng nhất.

”Có hoa quế nước ô mai a? yeehh…!” Lê Chi Chi vui vẻ xoay người phải xuống lầu, Quan Triển Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi cũng đứng ở phía sau cô, nhưng Chi Chi lại phút chốc dừng lại bước chân.

Nàng đối Quan Triển Lạc ngượng ngùng phun thè lưỡi: “Em thiếu chút nữa đã quên, em tới tìm anh là muốn nhờ anh tra chút tư liệu, máy tính của em là lạ, vẫn không thể login được.”

Dứt lời, Lê Chi Chi thẳng đi hướng đến máy tính của Quan Triển Lạc.

Quan Triển Lạc nghĩ muốn ngăn cản đã muốn không kịp, Lê Chi Chi đi đến trước bàn học, liếc mắt đầu tiên liền nhìn thấy trên bàn bày đầy tư liệu.

Cô ngồi xuống, định nghĩ xếp tư liệu sang một bên, lại bị mặt trên dày đặc chữ tiếng anh hấp dẫn, cô cầm lấy đọc thử, đó là 1 bản giấy mời nhập học cùng tư liệu nhập học của một trường đại học bên Mĩ.

Lê Chi Chi vội vàng đích lật trang, càng xem sắc mặt càng không tốt.

”Chi Chi. . . . . .” Quan Triển Lạc về phía trước nghĩ muốn ôm vai cô, lại bị Lê Chi Chi một tay đẩy ra.

Cô buông tư liệu trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô không thể tin được, có lẽ này chính là cái vui đùa.

”Anh phải xuất ngoại du học?” Thanh âm của cô đều đang run đẩu.

Quan Triển Lạc gật gật đầu, thần sắc cũng đi theo ngưng trọng đứng lên.

”Chuyện này khi nào thì quyết định?”

“Sau khi tốt nghiệp trung học anh đã quyết định ra nước ngoài học, nhưng lúc ấy vì em nên anh lựa chọn trước tiên ở Đài Loan đọc xong đại học.” Mà hiện tại cũng cũng phải học tiếp lên thạc sĩ, xuất ngoại du học là điều phải làm. “

Lê Chi Chi choáng váng đầu nhắm mắt.”Khi nào thì xuất phát?”

Quan ca ca có chuyện gì cũng cùng cô nói, nhưng chuyện này lại giấu cô lại là vì chuyện gì?

”. . . . . . Tuần sau.”

Lê Chi Chi giật mình. “tuần sau?”

”Ừ.” Quan Triển Lạc thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lê Chi Chi, sợ nhìn đến thương tâm trong mắt cô.

”Anh như thế nào cũng chưa nói với em?”

Chẳng lẽ hắn tính toán cứ như vậy không nói một tiếng rời đi. . . . . .

Quan Triển Lạc không có trả lời, vấn đề này hắn lựa chọn trầm mặc.

Lê Chi Chi không tin Quan ca ca sẽ bỏ mặc cô mà đi, hắn nhất định có an bài khác.

Cô ra vẻ thoải mái nói: “Không sao, em hiện tại trở về nhà đi nói với ba mẹ, không học đại học ở đài loan nữa mà muốn đi mỹ học đại học,chắc chắn bố mẹ sẽ rất vui mừng đồng ý. . . . . .”

Cô cười chính mình ngốc, Quan ca ca đi Mỹ, cô cũng có thể đi theo a, cô mới không cần cùng quan ca ca chia lìa.

”Không. . . . . .” Quan Triển Lạc kiên quyết đích lắc đầu, “Chi Chi, em không thể theo anh đến mỹ.”

”Vì cái gì?”

”Ở trong dự kiến tương lai của anh cũng không bao gồm em. . . . . . “.

Nói cách khác, hắn tính toán một mình một người đi mỹ du học, để cô ở lại Đài Loan thể nghiệm việc chia lìa thống khổ cùng thương tâm.

”Anh đây là ý gì?” Nước mắt đã đầy mi, Lê Chi Chi thật sự không hiểu, và ngày trước đó họ vẫn tình cảm với nhau, như thế nào nháy mắt hắn lại phải rời khỏi, nhẫn tâm bỏ lại cô một mình.

”Chi Chi, chúng ta phải tách ra!”

”Em không cần!” Lê Chi Chi lắc đầu như trống bỏi.

Đầu của cô, lòng của cô, sau khi nghe lời nói của hắn, hoàn toàn cự tuyệt tiếp nhận.

Hắn nghĩ muốn tới gần cô lại bị cô đẩy ra.

Cô hai tay gắt gao hoàn chính mình, nàng cảm thấy rất lạnh.”Em thật sự không hiểu anh đang nói cái gì, em không hiểu. Không hiểu, không hiểu, không hiểu. . . .”

Cô liên tiếp nói nhiều câu không hiểu.

”Chi Chi ngươi hãy nghe anh nói. . . . . .”

”Em không thích nghe, không thích nghe!”

”Chi Chi. . . . . .” Hắn gần như cầu xin.

”Trừ phi anh đáp ứng làm cho em cùng đi ngươi ra nước ngoài học.” Lê Chi Chi bốc đồng nói.

Quan Triển Lạc nghe xong lại trầm mặc.

Sự trầm mặc của hắn đối Lê Chi Chi mà nói là tuyệt vọng.

”Anh như thế nào có thể bỏ lại em, bỏ lại tình yêu của chúng ta lúc này, sao anh lại có thể nhẫn tâm như thế?” Nước mắt rốt cục khống chế không được, Lê Chi Chi khàn cả giọng quát.

”Chi Chi, thực xin lỗi, nhưng anh phải làm như vậy.”

Hắn không bỏ qua tình yêu của bọn họ, hắn cho cô không gian cùng thời gian lớn lên, tuy rằng quyết định của hắn phi thường ích kỷ.

”Anh nói cho em biết, vì cái gì em không thể cùng anh xuất ngoại du học chứ? Em sẽ không phiền anh nữa, cũng sẽ thực ngoan, không cần anh tốn rất nhiều thời gian tới chiếu cố em. . . . . .”

Chẳng lẽ là hắn ngại chính mình quá ngây thơ, rốt cục chịu không nổi mà lựa chọn rời đi?

”Chi Chi, em trước tỉnh táo lại?” Quan Triển Lạc thấy nước mắt thương tâm của cô, tim lại nhói đau.

Hắn kỳ thật một chút cũng không để ý tới thời gian chăm sóc cô, nhưng cô phải học cách lớn lên, không thể cả đời sống trong cái lồng thủy tinh của hắn.

”Bình tĩnh? Anh sẽ rời đi, tình yêu của chúng ta sẽ tan vỡ, anh còn muốn em bình tĩnh, em làm sao có thể bình tĩnh, anh nói cho em biết đi, em làm thế nào bình tĩnh được?” Vừa khóc lại rống, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm.

Quan Triển Lạc không đành lòng thấy Lê Chi Chi như thế, đáy lòng chợt mềm đi. Nhưng hắn lập tức bỏ qua một bên, hắn nhắc nhở chính mình ngàn vạn lần đừng lúc mấu chốt mềm lòng, hắn phải dùng thái độ cường ngạch một chút.

”Chi Chi, anh đã muốn làm quyết định sẽ không thay đổi, anh chỉ có thể minh xác nói cho em biết là, trong tương lai vài năm tới, em không ở trong kế hoạch tương lai của anh, em phải học tập không có anh ở bên người, em phải học chính mình tự chăm sóc bản thân mình, em phải lớn dần, không thể lại ỷ lại vào anh. . . .”

☆☆☆

Theo lo lắng trong mộng tỉnh lại, thời gian lập tức quay trở lại mười năm sau, cô còn nhớ rất rõ ràng lời nói tàn nhẫn của Quan Triển Lạc.

Cô nghĩ đến đã muốn nhận đủ cảm giác tình yêu đẹp bị cắt đứt. . . . . . Cảm giác đau đớn đó tới bây giờ cô còn nhớ rõ.

Mà cô, tối hôm qua thế nhưng còn cùng hắn lên giường!

Lê Chi Chi mắng chính mình, đem tất cả những từ thô tục mình biết đều mắng qua một lần.

Hơn nữa sau khi tỉnh lại cô phát hiện Quan Triển Lạc sớm rời đi, hơn nữa chỉ lưu lại trên đầu giường một tờ danh thiếp cá nhân, phía sau viết: anh sẽ liên lạc với em sau.

Hiện tại là như thế nào, cho cô là rác rưởi sao? Dùng xong liền bỏ.

Lê Chi Chi tức giận là chính mình rất vô dụng, đào hôn trốn ba năm, Quan Triển Lạc mới xuất hiện một đêm liền toàn bộ quên hết, còn bị “Ngủ” đi!

Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận đã chết!

Cô đang cầm đầu ở trên giường kêu to: “Quan Triển Lạc, ta Lê Chi Chi nếu lại để ý ngươi, ta liền. . . . . . Ta liền. . . . . .”

Ta liền nửa ngày, cũng không nói tiếp.

Lê Chi Chi thở phì phì từng ngụm từng ngụm hô hấp: “A! Lê Chi Chi —— ngươi như thế nào lại vô dụng như vậy!”

Vì Quan Triển Lạc nguyền rủa chính mình thật sự rất không đáng, bởi vậy cô âm thầm thề, Quan Triển Lạc nếu lại xuất hiện ở trước mặt mình, cô sẽ đem hắn cho là cột điện ven đường, hoặc là cô hồn dã quỷ cũng tốt, cô sẽ không đem hắn trở thành là Quan Triển Lạc.

Tóm lại, bọn họ lúc đó dừng ở đây, kết thúc bằng một dấu chấm trong cuộc tình này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.