Kiêu Sủng

Chương 7: Chương 7: Cưỡng đoạt




Từ lúc Tô Di xuyên không tới nay, chưa bao giờ sợ hãi như vậy. Bên ngoài khoang thuyền sắc trời âm u, bên trong khoang thuyền hỗn loạn, ngổn ngang, nhưng cũng không đáng sợ bằng sắc mặt u tối của Thương Chủy lúc này.

Anh nhanh chóng đi vào trong khoang điều khiển, ánh sáng chiếu theo khuôn mặt anh tuấn, anh liếc nhìn Tô Di một cái, ngược lại nở nụ cười.

Anh tươi cười như vậy có vài phần ôn hòa thân thiết, nhưng lại khiến Tô Di phát lạnh khắp cả người.

Anh thuần thục dùng khóa an toàn đóng chặt cửa khoang thuyền, rồi đi đến trước mặt Tô Di, ánh mắt hơi đảo qua nhìn vào đống giấy tờ lộn xộn trên đất. Anh lập tức lướt qua chỗ cô rồi ngồi xuống ghế lái.

"Học xong rồi à?"Thanh âm trầm thấp, hơi có ý cười.

Trong lòng cô hơi căng thẳng một chút, nhưng vẫn vững vàng đáp lại như bình thường: "Chỉ những thao tác cơ bản thôi ạ."

Anh gật đầu: "Vậy lại đây khởi động đi."

Cô hoàn toàn không nghĩ ra anh sẽ xử trí bản thân mình thế nào. Ai cũng đều biết Thương Chủy hận nhất là phản bội, mà cô không chỉ có tự ý cứu Du Mặc Niên, bây giờ còn định lái chiếc máy bay anh tặng để chạy trốn. Dù anh muốn một đòn đánh chết cô, chỉ sợ vẫn còn là nhẹ.

Tại sao bây giờ lại muốn cô lái máy bay ?

Cô từ từ đứng lên, khẽ hỏi: "Lái đi đâu?"

Thanh âm của anh thật tùy ý, giống như không có chút tức giận nào: "Đi dạo trong vũ trụ."

Nói xong câu đó, anh mỉm cười ngẩng mặt lên nhìn cô. Anh vốn có gương mặt đẹp trai lãng tử, nay lại vì không kìm được toát lên ý cười tản mạn, trong nháy mắt ấy lại càng khiến anh trở nên anh tuấn hơn so với ngày thường.

Trong lòng cô nghi hoặc, sắc mặt bình tĩnh đi đến trước ghế người lái.

Anh cũng không quay đầu mà chỉ nhìn thẳng phía trước, thu lại ý cười, thản nhiên nói: "Nếu lái tốt, tôi sẽ không truy cứu."

Tô Di sửng sốt, có chút không thể tin được anh lại khoan dung với mình như vậy, hay là vận số của cô quá tốt. Cô gắt gao xiết chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Cô vội vàng gật đầu, đứng trước bảng điều khiển của người lái, khẽ nói: "Cám ơn ngài."

Thương Chủy không trả lời.

Chỉ là vị trí điều khiển vốn đĩ không rộng lắm, mà vóc dáng của anh cao lớn như vậy, tựa vào trên ghế ngồi, lập tức chiếm hầu hết không gian. Toàn thân cô tưởng như đều dán lên bảng điều khiển, nhưng cho dù như vậy, mông và hai chân vẫn là không thể không chạm vào đầu gối của anh.

"Khởi động đi." Thanh âm lạnh lùng truyền đến, khó phân biệt là đang vui hay đang giận, "Cho tôi thấy bản lĩnh của cô."

Tô Di hết sức chăm chú nhìn vào bảng điều khiển và quan sát phía trước. Đây là lần đầu tiên cô điều khiển máy bay chiến đấu một mình, cô căng thẳng đến mức đổ mồ hôi. Trong lòng cô vốn mười phần sợ hãi vì kề sát phía sau là Thương Chủy, nhưng khi chiếc máy bay chiến đấu dần dần bay lên không trung, cô lập tức tập trung tinh thần chuyên chú thao tác, nhất thời quên mất uy hiếp phía sau.

Khi máy bay bay lên đến vị trí cao trên tầng khí quyển, phải lấy tốc độ cực cao để vượt qua. Bởi vì thao tác không thuần thục nên lắc lư dữ dội, làm cô nghiêng trái nghiêng phải, xém chút té ngã. Không thể tránh được việc thân thể cô lùi về phía Thương Chủy ở đằng sau, vài lần suýt chút nữa ngồi vào trong lòng anh.

Mà anh từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, ngay cả một lần khi cô không cẩn thận ngã vào lòng anh, anh cũng phảng phất như một pho tượng, lạnh lùng bàng quan.

Máy bay nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của lực hấp dẫn, bay vào tầng khí quyển! Tô Di đạp một chân xuống bàn đạp ——

Bất động! Vẫn bất động!

Cô lập tức hiểu ra, lực bàn chân của cô vốn yếu, mỗi lần đạp bàn đạp đều phải dùng sức cực mạnh, bây giờ lại đứng như thế này, không gian lại rất nhỏ, nên càng không thể nào dùng sức!

Cô liền hoảng hốt! Nếu giờ phút này không thể có đủ lực để thắng trọng lực, toàn bộ máy bay đều có lệch khỏi quỹ đạo đường hàng không và rơi vào tầng khí quyển, rất nguy hiểm!

"Bàn đạp vẫn không nhúc nhích! Thưa ngài! Thưa ngài!" Cô kêu to, "Sẽ rơi xuống mất!"

Chuông báo động vang lên dồn dập trong cabin! Tô Di trong lòng hoảng hốt.

Đúng lúc này, thân hình lạnh như băng kiên cố, mang theo kình phong (kình phong: nghĩa là gió lớn, nhưng cũng có nghĩa là lực cực mạnh), chợt kề sát phía sau lưng cô! Không đợi cô phản ứng, bàn đạp dưới chân đã hạ xuống một cách thuận lợi! Máy bay lập tức phá tan tầng khí quyển, tiến thẳng vào vũ trụ âm u!

Cô thở phào nhẹ nhõm, một giây sau đó, căng thẳng nói không ra lời.

Bởi vì Thương Chủy vẫn duy trì tư thế như vậy, không hề động đậy.

Anh cao lớn hơn cô rất nhiều, đôi chân dài gần như bao vây lấy cô. Một bàn tay không biết khi nào vờn quanh từ phía sau, dễ dàng bắt được một bên bầu ngực căng tròn mềm mại của cô. Tay kia thì, lại với vào quần dài của cô, dò xét đi vào.

"Thưa... Thưa ngài!Ngài đang làm cái gì vậy?" Cô hoàn toàn hoảng hốt, chỉ cảm thấy từng tế bào trên cơ thể như muốn nổ tung, vừa căng thẳng vừa sợ hãi.

"Tiếp tục lái." Thanh âm của anh ở hõm vai cô truyền đến, "Tăng vận tốc lên gấp ba lần vận tốc âm thanh, bay một vòng quanh quỹ đạo đồng bộ. Nơi này ngổn ngang những mảnh thiên thạch, chuyên tâm điều khiển."

Tô Di cả kinh! Cô mới học điều khiển chưa đến một tháng, chưa một lần bay qua quỹ đạo đồng bộ. Nghe La Khê Nho nói, là người mới cho dù là phi công chính quy, lần đầu tiên cũng không dám lái qua quỹ đạo đồng bộ. Nhưng Thương Chủy lại muốn cô...

"Không được thưa ngài! Không được!" Dưới tình thế cấp bách Tô Di cũng không quan tâm nữa, "Tôi không lái được! Sẽ chết mât!"

Nhưng Thương Chủy giống như không nghe được lời của cô, trên tay dùng một chút lực, trực tiếp lột bỏ quần dài của cô, lộ ra cái mông tuyết trắng cùng đôi chân dài.

Phía trước là tầng mây mù, những mảnh thiên thạch quả thực xấu xí quỷ mị, không ngừng đập vào trước mặt! Tô Di vừa phân tâm, thiếu chút nữa đã va phải một mảng thiên thạch lớn, sợ tới mức cô phải dùng hết khí lực toàn thân để xoay cần điều khiển, mới khó khăn né tránh được! Toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh!

Thương Chủy dùng một ngón tay tiến vào. Cô sợ tới mức thét chói tai, ngón tay anh lại đều đều như có tiết tấu, vuốt ve từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến mạnh.

Phía trước nguy hiểm liên tiếp cận kề, mà động tác của Thương Chủy cũng càng thêm mãnh liệt, cô còn chưa ý thức được, thì phía dưới đã ướt át. Cô gắt gao nắm chặt cần điều khiển, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân, toàn thân tóc gáy đều dựng thẳng lên!

Ngay lúc này Thương Chủy lại chạm vào mông của cô, trầm thấp hạ lệnh: "Nâng lên."

90% sự chú ý của cô đều hướng về phía trước, cô không hề nghĩ ngợi hai chân khẽ động, nâng mông lên, ngay lập tức có một vật cứng nóng rực, để ở lối vào mềm mại ướt át của cô.

Thương Chủy lập tức trượt tay lên, gắt gao kiềm chặt thắt lưng của cô, dục vọng to lớn của anh ở lối vào chỉ hơi hơi vuốt nhẹ một chút, thẳng tắp đi vào, nhưng chưa đi đến một nửa.

"A!" Dù là Tô Di hoàn toàn không để ý đến việc bị anh làm nhục phía sau, nhưng lúc này cũng phải phát ra tiếng thét chói tai!

"Thưa ngài! Ngài... đang làm gì vậy? Dừng lại!" Tô Di kêu to. Vậy mà anh không hề báo trước, tại thời khắc nguy hiểm này, đoạt đi trinh tiết của cô không chút lưu tình!

"Chạy trốn ư?" Thanh âm của anh khàn khàn, "Tiếp tục lái!"

Phía trước thiên thạch khó bề phân biệt, cô dường như phải phân thân để làm nhiều việc cùng một lúc, mới có thể khó khăn mà né qua phần lớn thiên thạch vụn. Mặc dù đã cô tránh, nhưng vẫn có một số thiên thạch nhỏ va chạm nhẹ vào thân máy bay khiến cho toàn thân cô cùng máy bay rung lên từng đợt điên đảo.

Tuy nhiên lúc này Thương Chủy vẫn không quan tâm, triệt để đi vào. Thân hình to lớn gắt gao ép cô tới mức không thể không phủ lên bảng điều khiển, cùng anh va chạm kịch liệt, lần lượt va vào phía dụng cụ người lái.

Anh điên rồi! Anh thật sự là người điên! Trước giờ cô không hề biết anh có thể điên cuồng như vậy! Anh có biết hay không chỉ cần cô không cẩn thận một chút, bọn họ sẽ cùng bị chôn thây trong vũ trụ!

Sự uy hiếp của cái chết cùng với cùng với sự phóng đãng của thân thể, làm cho tâm hồn và thân thể của cô cùng lúc đạt tới cực hạn!

Cô sợ hãi, cô phẫn nộ, thậm chí là tuyệt vọng. Nhưng cô cũng bị kích thích cực độ! Cô không biết giờ phút này, rốt cục là bản thân có cảm giác gì, chính là khi Thương Chủy điên cuồng hạ xuống làm cho cô cũng muốn điên cuồng đứng lên!

"Thưa ngài!" Cô ở trong lòng anh thét lên, "Ngài đã nói nếu lái tốt sẽ tha cho tôi! Chính ngài đã nói thế!"

Thương Chủy dùng đầu lưỡi khẽ liếm vành tai cô: "Những kẻ phản bội không đáng để tôi phải giữ chữ tín."

Một bàn tay của anh rời khỏi vòng eo cô, vòng lên phía trước, nắm chặt nơi mẫn cảm của cô. Kích thích mạnh cả trước lẫn sau như vậy, anh cơ hồ muốn đạt tới chỗ sâu nhất của cô.

"Con mèo nhỏ... Đây chính là biện pháp trừng phạt hữu hiệu nhất đối với cô."

Rốt cục thì cũng đã thoát khỏi nguy hiểm ở tầng thiên thạch vụn. Chiếc máy bay chiến đấu đã tiến vào khoảng không tương đối trống trải của vũ trụ bao la.

Tô Di chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, lúc này phát hiện ra hai tay hai chân của mình đã chết lặng.

Còn chưa hoàn hồn.

Thương Chủy vừa mới ở trong cơ thể cô phóng thích lần đầu tiên, thì đã nâng tay ở bảng điều khiển đập mạnh xuống, khởi động chốt an toàn.

Sau đó anh đem thân thể cô lật lại, đặt ở trên đất, mở hai chân ra, tiếp tục tiến vào. Phía trên, anh vẫn còn mặc áo lót, chỉ kéo quần đến đầu gối. Nhưng anh đã lột sạch cô, áp dưới mặt đất dơ bẩn lạnh lẽo.

Anh nhặt giấy tờ rơi đầy đất, cúi đầu nhìn cô: "Thật chu toàn."

"... Đáng tiếc không thành công." Cô đáp không hề nao núng.

Bởi vì vừa mới trải qua kích thích sinh tử, sợ hãi của cô đối với anh đã sớm ném về phía sau. Toàn bộ cơ thể cùng tâm hồn cô đều đã rời rạc chết lặng.

Anh lại ném mớ giấy tờ đi, cúi đầu, cắn đầu vai và cái cổ mảnh khảnh của cô.

Anh lại một lần nữa đoạt lấy cô, so với vừa rồi thì kích thích mãnh liệt, vững vàng hơn rất nhiều, cũng kéo dài hơn rất nhiều. Phản ứng thân thể cô dần dần sâu sắc mãnh liệt. Dưới sự áp chế cường đại của anh, cô cong lên như con tôm, không thể khống chế mà thở gấp run run. Cảm giác xa lạ như thế làm cô kinh hồn bạt vía, liên tiếp rã rời.

Nước mắt rốt cục dần che mờ đôi mắt cô, lại ngay lập tức bị anh nhẹ nhàng lau đi, anh không thích nhìn cô rơi nước mắt.

"Vì sao lại tặng máy bay cho tôi?" Cô run giọng hỏi.

Anh không trả lời, ánh mắt lạnh thấu xương trên cao nhìn xuống chằm chằm vào cô, hỏi lại: "Vì sao chạy trốn? Tôi hình như vẫn nhớ rõ, mạng sống của cô thuộc về tôi."

Mồ hôi anh từ trên trán tinh tế chảy xuống cái cổ mảnh khảnh của cô, rồi chậm rãi chảy đến khuôn ngực phập phồng của cô. Chảy tới chỗ hai người kết hợp chặt chẽ.

Khi máy bay sắp sửa hạ cánh xuống Thương phủ, anh tiến lên cực nhanh cực mạnh, làm cho cô lập tức đành phải cứng ngắc co rút, ở trong lòng anh trầm luân hoàn toàn, còn trán anh nổi đầy gân xanh, đôi mắt anh tối tăm nhìn vào khuôn mặt thống khổ của cô, gằn từng tiếng ở bên tai cô: "Nhớ kỹ! Bất luận cái gì thuộc về tôi đều không thể phản bội."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.