Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 100: Chương 100: Thiếu






Editor: Puck - Diễn đàn

Thẩm Ung trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi hỏi: “Họa nhi, con nói thời cơ là chỉ sau khi ý chỉ tứ hôn hạ xuống sao?”

Hoàng đế đã thả ra, nói không chừng ngày nào đó ý chí tứ hôn sẽ đến Thẩm phủ. Nếu như Thẩm Minh Họa được tứ hôn làm Khang Vương phi, vậy La Anh quả thật có thể đánh cờ hiệu Thẩm Minh Họa, mượn cớ “Sợ tổn thương mặt mũi Khang Vương phi” mà cầu xin Tấn Giang Hầu rộng lượng với Tiêu thị.

Thẩm Minh Họa tỏ vẻ chân thành, “Cha, con hiểu rõ ý của cha, nhưng nhốt ở trong Vinh An đường là bà ngoại ruột thịt của con. Con không cách nào ngồi yên không để ý đến, cha biết mà.”

Thẩm Ung im lặng, mắt nhìn mặt nước mênh mông.

Thẩm Minh Họa thật hăng hái ra lệnh cho thị nữ lấy thức ăn cho cá đến, tiện tay vung xuống nước. nhìn cá trong nước phía sau tiếp trước vọt tới tranh nhau giành ăn, khóe miệng Thẩm Minh Họa hiện lên nụ cười nhẹ, “Quăng thức ăn vào, cá lập tức tới tranh đoạt. Haizzz, trước mặt ích lợi, ai sẽ chịu nhường cho ai chứ? Mọi người bằng bản lĩnh của mình đi.”

Thẩm Ung chấn động trong lòng.

Hắn chậm rãi quay đầu, “Họa nhi, con quyết định chủ ý muốn tranh rồi, đúng không?”

Thẩm Minh Họa đối diện với ánh mắt của hắn, cái nhìn trong trẻo, “Cha, chẳng lẽ không phải tổ phụ đã sớm quyết định chủ ý rồi sao?”

Thẩm Ung há miệng, lời đến khóe miệng rồi lại nuốt xuống.

Một hồi lâu sau, hắn sâu xa nói: “Tổ phụ con cũng một lòng vì nước, muốn nâng đỡ vị thái tử anh minh mà thôi.”

Thẩm Minh Họa cười nhẹ, “Xuất thân, tính tình, tài năng của Khang Vương xác định tương lai hắn sẽ không trở thành quân chủ anh minh, nhưng không phải là vị hoàng tử mà tổ phụ rất muốn nâng đỡ sao? Cha, nếu như Khang Vương cũng kiên định như núi, không thể lay động giống như Hoài Viễn Vương, cha nói tổ phụ có còn muốn nâng đỡ hắn không?”

Thẩm Ung không ngờ nữ nhi mới độ tuổi cập kê của hắn lại có thể nói ra một lời như vậy, nghe mà ngây người.

Thẩm Ung đang khiếp sợ vì sự bén nhạy không xứng với số tuổi của nữ nhi, lại không chú ý tới vẻ say mê, vẻ mong chờ trong mắt của Thẩm Minh Họa khi nói ra “Kiên định như núi, không thể lay động”.

Thẩm Minh Họa mỉm cười hỏi: “Cha, nếu như cha phải lựa chọn giữa Hoài Viễn Vương và Khang Vương, cha chọn ai đây?”

Thẩm Ung không chút nghĩ ngợi đã lắc đầu, “Cha không trộn lẫn vào chuyện này.”

Thẩm Minh Họa giống như đã sớm ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, không hề để vào trong lòng, lại cười quái dị, “Con một mực ở trong kinh, Lâm Đàm lại ở An Định xa xôi. Nhưng gặp được Hoài Viễn Vương trước lại là nàng ta, đây thật sự là việc đời khó liệu.”

Thẩm Ung nghe ra được ý tứ trong lời nói của nàng, rợn cả tóc gáy, “Họa nhi, chẳng lẽ con đối với Hoài Viễn Vương...” Càng nghĩ càng không đúng, lạnh lùng nói: “Không, Họa nhi, con mau thu hồi tâm tư, Hoài Viễn Vương đã có Vương phi rồi, là biểu tỷ của con!”

Thẩm Minh Họa cười cười, dùng giọng an ủi: “Biết rồi, cha cứ yên tâm đi, con có đúng mực.”

Thẩm Ung thấy vẻ mặt nàng như thường, lo lắng, sợ hãi nghi hoặc trong lòng dần dần phai nhạt, gật đầu nói: “Như vậy mới tốt.”

Thẩm Minh Họa vẫy tay kêu thị nữ qua, lệnh cho nàng ta đến phòng khách xem tình hình, nhanh chóng tới hồi báo.

Thị nữ đáp ứng, qua hồi lâu sau trở lại bẩm: “Rất bình tĩnh hòa thuận, không có việc gì, với lại sắp mở tiệc.”

Ngày nhận thân này phủ Tấn Giang Hầu chuẩn bị tiệc rượu phong phú, lúc này bữa tiệc sẽ bắt đầu.

Hai cha con Thẩm Ung và Thẩm Minh Họa không tiện tiếp tục ở lâu trong vườn hoa, nên trước sau đi về.

Sau khi trở về Thẩm Ung ngồi cùng bàn với đám người Tấn Giang Hầu, Lâm Phong, La Giản, theo sát bên Lâm Phong.

Trong bữa tiệc có người nói chúc mừng với Tấn Giang Hầu, “Hôm nay có chuyện vui, tháng sau lại có chuyện vui, hoàng trưởng tử phi sẽ xuất giá rồi. Lại không lâu nữa, cháu ngoại lớn của ngài cũng nên cưới vợ đi? Ta nhớ cháu ngoại lớn của ngài và hoàng tử phi là huynh muội sinh đôi.”

Lâm Phong liền cười nói: “Chỉ sợ khuyển tử còn phải đợi mấy năm nữa. Năm nay nó mới mười sáu, cô nương mười sáu tuổi đã rất hiểu chuyện rồi, nhưng tiểu tử thì vẫn còn u mê.”

Tấn Giang Hầu không vui nói: “Chậm chút cũng được, nhưng đừng quá chậm. Ta còn chờ ôm chắt ngoại đấy.”

“Đúng vậy, Hầu gia vẫn còn chờ ôm chắt ngoại đó.” Khách mời rối rít phụ họa.

Tộc đệ của Tấn Giang Hầu La Toản lòng mang hài hước, lúc này cười trêu ghẹo, “Ca ca, ca còn lo lắng cháu ngoại lớn của ca không cưới được nàng dâu sao? Hắn có thể cứu được một em rể về, sao lại không thể cứu một nàng dâu về chứ?”

Mọi người biết rõ hắn đang nói đến điển cố Lâm Khai cứu Hoài Viễn Vương, đều cười trầm trồ khen ngợi, “Còn không phải như vậy sao, có thể cứu về một em rể, sao lại không thể cứu về một nàng dâu chứ?”

Thẩm Ung nghe mọi người nói nhiệt liệt, trong lòng ngũ vị tạp trần, mời rượu Lâm Phong, “Chúc mừng, lệnh ái được vị phu quân ngưỡng mộ nàng.”

Rõ ràng là Hoài Viễn Vương cứu Lâm Khai nhưng lại cứ nói thành Lâm Khai cứu Hoài Viễn Vương, cũng vì vậy mà thề, trừ bỏ Lâm Đàm, cả đời không cưới. Đây tự nhiên là bởi vì Hoài Viễn Vương tình sâu thắm thiết đối với Lâm Đàm rồi, không có giải thích nào khác.

“Đa tạ lời chúc lành.” Lâm Phong nói rất khách khí, “Tiểu nữ tâm địa thiện lương giống như mẫu thân con bé vậy, thông tuệ hơn người, chuyện hôn nhân chắc chắn cũng giống như mẫu thân con bé.”

Thẩm Ung ngửa đầu uống cạn rượu trong ly. Rõ ràng đang uống rượu, mùi vị lại giống như dấm, cực kỳ chua xót.

Hôm nay vận số của Thẩm Minh Họa rất không tốt, mới về đến phòng khách, Lâm Thấm và Lương Luân, Cao Nguyên Dục, cửu công chúa đang chạy tới chạy lui, cãi nhau ầm ĩ với mấy hài tử trong tộc, Cao Nguyên Dục không biết tại sao chọc giận Lâm Thấm, Lâm Thấm đòi thị nữ một đĩa đồ ăn, hai mắt tỏa sáng định đập lên trên người Cao Nguyên Dục, lại sơ ý một chút, vừa đúng ném tới trên váy Thẩm Minh Họa!

“Keng” một tiếng, cái đĩa rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang dội.

Ánh mắt của mọi người cũng bị hấp dẫn tới.

Trên váy thạch lựu xinh đẹp của Thẩm Minh Họa bị dính từng vết đồ ăn, vô cùng chật vật.

Nhiều người nhìn trừng trừng, nàng lại cảm thấy trên mặt không nhịn được giận.

“A Thấm, ngươi làm cái gì vậy hả?” Nàng tức giận hỏi.

Hai tay nhỏ bé của Lâm Thấm đan vào nhau, hai mắt vụt sáng, “Cái gì chứ.”

Nếu là người quen thuộc với nàng nhìn thấy được thì sẽ biết rõ hiện giờ nàng đang ngượng ngùng đó, cho nên hai tay nhỏ bé mới có thể đan vào nhau, không ngừng xoắn tới xoắn lui.

Cao Nguyên Dục kéo cửu công chúa, “Nói là muội ném, nhanh!”

Cửu công chúa sắp khóc, “Rõ ràng không phải là muội mà.”

Cao Nguyên Dục tức giận, “Muội là công chúa, ném thì ném, có ai dám nói gì? Nếu như là Lâm Thấm ném, nữ nhân xấu đó sẽ làm khó nàng,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.