Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 56: Chương 56: Chương 55




Mấy đứa con của La Thư đều không hợp với La Giản, con gái út còn chọc tức La Giản thành như vậy sao? Rất tốt, rất tốt.

Ngày hôm sau thời tiết đầy nắng, có mấy quần áo lụa là tuổi trung niên lui tới mật thiết với La Giản trong ngày thường hẹn La Giản cùng ra ngoại ô săn thú.

Hắn hướng về danh hoa hoa công tử, muốn săn thú với bằng hữu cũng là chuyện bình thường, Tiêu thị cũng không để trong lòng, còn hiền từ dặn dò hắn mấy câu, “A Giản, không thể sát sinh, tốt nhất bắt sống; chỉ có điều, con mồi dù sao cũng là chuyện nhỏ, bản thân con mọi chuyện nên cẩn thận, đây càng là chuyện quan trọng hơn.”

La Giản từ nhỏ đã quen bà ta như vậy, không chút để tâm đã đồng ý, hô bằng hoán hữu, khí thế hiên ngang từ phủ Tấn Giang Hầu lên đường.

(*) hô bằng hoán hữu: thành ngữ Hán ngữ, ý kêu gọi bằng hữu thu hút đồng bọn.

Hắn mặc dù thuộc về loại người rất vô dụng kia, nhưng dù sao sinh trưởng ở phủ Tấn Giang Hầu, trên người chảy dòng máu La gia, lui tới qua lại tất cả đều là con cháu quý tộc, thường sẽ cùng nhau săn thú, đánh mã cầu, tranh tài bắn tên các loại, cho nên công phu cưỡi ngựa bắn cung vẫn không có trở ngại. Sau khi đến ngoại ô, bắn được không ít con mồi như gà rừng vịt hoang thỏ hoang linh tinh, hăng hái.

(*) Mã cầu: là hoạt động thể thao ngồi trên lưng ngựa, dùng gậy đánh cầu. Hiện đại gọi là Polo.

“Lực cánh tay của La Thế tử thật tốt! Thật chính xác!” Mấy quần áo lụa là tuổi trung niên đồng hành cười trầm trồ khen ngợi hắn.

La Giản đắc ý hả hê.

Đang đắc ý, trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt cười như không cười của Lâm Đàm, tròng mắt hàm chứa châm chọc, nhớ tới chuyện đứng đắn, liền cười kêu mọi người: “Tần Thế tử, Tô huynh, Triệu huynh, Lương huynh, lại đi tới phía trước chính là Thập Lý Bảo rồi, nghe nói ở đó có khách điếm nhỏ, chế biến món ăn dân dã vô cùng tuyệt diệu, chúng ta đi qua nghỉ ngơi trong chốc lát được không? Vừa đúng thử tay nghề nhà này một chút.”

Tần Mật Thế tử phủ Lương Quốc công mừng rỡ, “Không phải chúng ta săn rất nhiều đồ hoang dã sao? Để chủ tiệm giết tại chỗ nấu tại chỗ, chẳng phải rất mới mẻ sao?”

Mọi người cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, liền hẹn đủ người, cùng nhau đi về phía Thập Lý Bảo.

Nơi vắng vẻ của Thập Lý Bảo, con đường cực ít người qua lại, so sánh với những nơi ngoại ô khác, lộ ra vẻ yên tĩnh khác lạ. dinendian.lơqid]on

Ven đường có một khách điếm cô lẻ, trước tiệm treo biển hiệu chữ “Tửu”, đoàn người đến trước cửa tiệm xuống ngựa, nhất thời tiệm nhỏ này náo nhiệt lên.

Chủ tiệm là một vị lão giả năm mươi tuổi, thấy có nhiều khách quý tới cửa như vậy, thận trọng dè dặt ra ngoài tiếp đón, La Giản lệnh cho gã sai vặt vứt gà rừng các con mồi cho hắn, “Giết tại chỗ nấu tại chỗ, nếu mùi ngon, sẽ có thưởng lớn.”

Chủ tiệm nghe được bốn chữ sẽ có thưởng lớn, mắt sáng rực lên, ân cần gật đầu, “Vâng, vâng!” Cùng hai tiểu đồng cầm gà rừng con mồi lên, xuống bếp thu dọn.

Tiệm này rất nhỏ, chỉ có đám người La Giản và Tần Mật đi vào, còn có mấy hầu hạ bên người, tôi tớ khác đều chờ ở bên ngoài, ngay cả nước miếng cũng uống không lên.

Có hai gã sai vặt nhàn rỗi nhàm chán, biết vào lúc này chủ nhân không cần bọn họ, đồ đạc, ngựa cũng không cần bọn họ trông chừng, liền nhấc chân dạo bộ, đi dạo gần đó.

Lâm Đàm mặc nam trang, cùng Lâm Khai, Lương Đống núp sau sườn núi, ngó nghiêng phía dưới.

“Bọn họ sẽ động thủ ở chỗ này sao?” Trong lòng Lương Đống còn có nghi vấn.

“Sẽ.” Lâm Đàm chắc chắn nói, “Trên con đường từ thôn trang đến kinh thành phải đi qua, nơi này là nơi đặt mai phục tốt nhất. Lương thúc, bọn đạo tặc của Hoàng Vân trại này nếu như tập kích đại đội nhân mã, thường thường sẽ chọn lựa địa hình như vậy, trước mai phục ở chỗ tối dùng tên bắn chết, sau đó cưỡi ngựa, vung trường đao chém giết từng người một, tương đối tàn bạo.”

Ánh mắt Lương Đống lạnh lùng: “Đạo tặc như vậy, thật sự nên bầm thây vạn đoạn!”

Lâm Đàm lại nói: “Đạo tặc tất nhiên hung tàn, người chủ sử sau lưng, càng thêm đáng chết.”

Lâm Khai nắm bàn tay của muội muội, “A Đàm.”

Sắc mặt Lâm Đàm quật cường.

Lương Đống biết nàng đây là đang nhớ tới chuyện cũ, không khỏi thở dài, “Đáng tiếc lúc ấy ta không có ở đây, bằng không cũng không trở thành… Haizzz, Hầu gia cũng đau lòng, mới có thể tập kích bất ngờ mấy trăm dặm một hơi tiêu diệt hết đạo tặc, lại để ta ở lại Lâm gia.” diee ndda fnleeq uysd doon

Lâm Đàm nghiêng đầu, buồn bực nói: “Ta tức giận nhất, chính là ông ngoại tiêu diệt toàn bộ đạo tặc! Lương thúc, đổi lại là thúc, sẽ một người sống cũng không để lại sao? Không muốn tra xét đến cùng án cướp này sao?”

Lương Đống yên lặng không nói gì.

Sau một lúc lâu, hắn mới nhỏ giọng nói: “Có lẽ Hầu gia tức nóng nảy, giết đỏ cả mắt rồi.”

Lâm Khai nghiêng tai lắng nghe, “Lương thúc, a Đàm, có tiếng chân ngựa.”

Lương Đống và Lâm Đàm tập trung yên lặng nghe, “Đúng, có người tới.”

Dưới sườn núi có một đội ngũ thật dài đi tới, phía trước là hai người cưỡi ngựa, phía sau là năm sáu chiếc xe ngựa, phía sau xe ngựa còn có bốn năm người cưỡi ngựa. Thứ nhất đường không tốt, thứ hai người và đồ đạc trên xe ngựa chắc rất nhiều, đi cũng không nhanh, chậm rãi.

Trong buồng xe ngựa truyền đến giọng người lớn nói, tiếng cười cợt của bọn nhỏ.

Trong lòng Lâm Đàm chua xót, “Nếu chúng ta không hề đề phòng, mấy nhà thị tì bà ngoại lưu lại này rất nhanh sẽ gặp tai kiếp, người lớn bị mũi tên đâm thủng ngực, đứa bé bị trường đao chém giết, người lớn trẻ nhỏ không lưu lại…”

Lâm Khai và muội muội đứng sóng vai, tưởng tượng tình cảnh năm đó cả nhà gặp tai kiếp, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.

“Vèo –– Vèo ––” Phía dưới truyền đến tiếng xé gió kịch liệt!

“Động thủ!” Lương Đống đứng lên, “A Khai, a Đàm, hai ngươi ở phía trên nhìn, không được đi xuống.”

Lâm Đàm không để ý tới hắn, thân thể loạng choạng, đã nhanh chóng chạy xuống sườn núi.

“A Đàm!” Lương Đống và Lâm Khai đồng thời kinh hãi, nhanh chân đuổi theo.

Lâm Đàm chạy vội đến giữa chừng, lại bị một nam tử vóc dáng cao lớn cản lại.

“Hoài Viễn Vương Điện hạ.” Lương Đống và Lâm Khai mừng rỡ.

Chạy vội tới bên cạnh nhìn, lại đều có phần dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Hoài Viễn Vương cũng không dám nhìn Lâm Đàm, Lâm Đàm cũng không dám nhìn Hoài Viễn Vương, trên mặt hai người đều có ý xấu hổ, ánh mắt tránh đối phương, cúi đầu nhìn chân, người này còn quy củ giữ lễ hơn người kia. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Nàng trở về, nơi này có ta.” Hoài Viễn Vương nhỏ giọng nói.

“Ta muốn tự mình đi xuống…” Giọng Lâm Đàm dịu dàng hơn bình thường nhiều.

“Đao thương không có mắt, trở về.” Giọng Hoài Viễn Vương trầm thấp mà nhu tình.

“Ừ.” Lâm Đàm nhẹ nhàng đồng ý một tiếng.

Vẫn là Hoài Viễn Vương nói chuyện có tác dụng, Lương Đống và Lâm Khai trao đổi một ánh mắt.

“Sướng Chi huynh cũng mời về đi.” Hoài Viễn Vương cũng không cho Lâm Khai đi xuống.

Lâm Khai biết nếu Hoài Viễn Vương ở đây, một vài thị vệ kia khẳng định cũng ở đây, thật đúng là không cần phải tự mình động thủ, liền mỉm cười đồng ý, kéo Lâm Đàm, hai huynh muội trở lại trên sườn núi.

Vào lúc này phía dưới sườn núi đang kêu gào không ngớt, rối thành một nùi.

“Đạo tặc tổng cộng có ba mươi sáu tên, Điện hạ yên tâm, lúc này nhất định sẽ bắt được toàn bộ bọn chúng, một tên cũng không để chạy thoát.” Đặng Hợp khoác trên người áo giáp, báo cáo cho Hoài Viễn Vương.

Ánh mắt Hoài Viễn Vương tĩnh mịch, “Lưu lại một ít bản lĩnh phổ thông bình thường cho La Giản bắt.”

Đặng Hợp cười đồng ý, “Dạ, Điện hạ, vậy thuộc hạ đi ra lệnh cho để chạy thoát mấy tên, nhất định chọn mấy tên bản lĩnh không tốt, dễ dàng cho La Thế tử bắt!” Cung kính khom người, hiên ngang mạnh mẽ rời đi, làm việc theo như phân phó của Hoài Viễn Vương.

Hai gã sai vặt ra ngoài lang thang này phát hiện thấy gần đó có đạo tặc cướp bóc dân lành, sợ hồn bay phách tán, vội vàng chạy về bẩm báo, “Thế tử gia, không xong, có đạo tặc ăn cướp, chúng ta chạy mau đi!”

La Giản nâng một cước lên đá ngã tên sai vặt trên đất, trong miệng mắng: “Thế tử gia của ngươi là người sợ chết sao? Gặp phải giặc cướp liền trốn? Mẹ nó, lấy yêu đao của lão tử đến đây, lão tử phải ra trận giết địch!” di1enda4nle3qu21ydo0n

Đám người Tần Mật thấy La Giản hăng hái, cũng cười nói: “Chính là mấy tên giặc cướp mà thôi, cần gì phải lo lắng, cầm đao!” Muốn đi xem một chút.

Tuy bọn họ là cậu ấm vô dụng, nhưng mang người đông đảo, trong số những người mang theo có mấy vị có bản lĩnh tốt công phu rất tốt, sao lại sợ mấy tên sơn tặc. Hơn nữa, càng là người không có bản lĩnh càng sợ bị người nói vô dụng, những công tử ca này cũng không thể chạy trối chết, gây ra trò cười, bị người nói gặp phải sơn tặc đạo tặc liền sợ tè ra quần, bỏ trốn mất dạng.

La Giản oai phong hùng dũng khí thế bừng bừng cưỡi ngựa, để hai gã sai vặt dẫn đường, đi hành hiệp trượng nghĩa.

Vừa đi tới nhìn, càng thêm tức giận không thôi, “Những người này là thị tì người mẹ đã mất của ta lưu lại! Dám cướp người của ta, chán sống rồi!” Rất anh dũng tự mình ra trận, bắt được mấy tên lưu manh.

“Bắt sống, bắt sống.” La Giản cao giọng ra lệnh, “Hầu phu nhân tâm tính nhân từ lương thiện, trước khi chuẩn bị đi còn phân phó ta không thể sát sinh, tốt nhất bắt sống. Lệnh mẹ không thể trái, các huynh đệ, bắt sống!”

Người hầu, gã sai vặt phủ Tấn Giang Hầu đồng thời kêu lên đáp ứng, mấy người đối phó với một người, thật đúng là lại bắt sống mấy tên thay La Giản. Vừa bắt còn vừa trong miệng thuận miệng, “Hầu phu nhân của chúng ta tâm địa thật lương thiện.”

“Thế tử gia của chúng ta thật hiếu thuận, nghe phu nhân như vậy!”

–– Nếu Tiêu thị thấy tình hình này, nghe nghị luận như thế, đại khái có thể tức chết đi. Bà chẳng qua chỉ theo thông lệ phân phó La Giản đừng sát sinh, ai ngờ La Giản học đi đôi với hành, dùng đến trên người đạo tặc, bắt sống khá nhiều tên cho bà. Những tên này nếu bắt sống về, lại thêm thẩm vấn rõ ràng, vậy coi như náo nhiệt.

Thủ hạ Hoài Viễn Vương mang theo số người đông đảo, hơn nữa tất cả đều là bậc thầy tinh nhuệ, những người này từng giết vô số kỵ binh Bắc Hồ trên chiến trường, mười mấy tên đạo tặc này có coi là gì với bọn họ chứ? Nhưng mà, bởi vì phải cố hết sức bắt sống, còn phải chọn kỹ lựa khéo mấy tên bản lĩnh không tốt cố ý để cho La Giản, cho nên vẫn mất mấy phen công phu.

“Điện hạ, ba mươi sáu tên đạo tặc bắt được toàn bộ!” Đặng Hợp lớn tiếng báo cáo.

Lâm Khai cũng từ trên sườn núi xuống.

Đạo tặc đang giãy giụa, đứa bé khóc gọi, La Giản đang lấy le, tình hình hơi hỗn loạn.

Lương Đống không thích tham gia náo nhiệt, bước nhanh lên sườn núi, cùng đi xuống dưới nhìn với Lâm Đàm.

Đám người Tần Mật miệng đầy lời nịnh hót ca ngợi Hoài Viễn Vương, “Hôm nay toàn thua thiệt đại Điện hạ, đại Điện hạ không hổ là tướng lĩnh nổi tiếng nhất triều ta, thần lực kinh người.” Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Tiêu diệt hết đạo tặc, một tên không chạy mất, đây cũng chính là ngài, đổi lại người khác cũng không thành!”

Hoài Viễn Vương lại không có thái độ thô bạo như trong truyền thuyết, khiêm tốn nói: “Hôm nay bổn vương tình cờ nổi hứng ra ngoại ô săn bắn, ai ngờ liền gặp được án cướp này, tự nhiên không thể có đạo lý khoanh tay đứng nhìn.”

Tần Mật thấy thái độ của hắn tốt, khen ngợi nhiệt liệt hơn.

Lâm Khai cười khẽ, “Đánh bại đạo tặc không khó, ba mươi sáu tên bắt sống được toàn bộ, vậy thì không dễ.”

Hoài Viễn Vương nói: “Sướng Chi huynh quá khen, mặc dù chỉ là vài chục tên đạo tặc, bổn vương cũng không dám khinh địch.”

Vừa nói chuyện, hắn không tự chủ được liếc mắt nhìn lên sườn núi, ánh mắt si ngốc.

Khóe mắt Lâm Khai giật giật. Trước mặt ta ngươi thật ra nên thu liễm lại một chút, đây cũng quá lớn mật rồi. Ngươi có phải đang định nói, mặc dù đạo tặc đúng là không chịu nổi một kích đối với ngươi mà nói, nhưng có a Đàm nhà ta ở đây, ngươi chính là sẽ không khinh địch đúng không? Ngươi đó, trước mắt cũng chỉ có thể từ xa xa nhìn a Đàm, những lời này chờ sau khi ngươi cưới Vương phi, cứ từ từ nói cho a Đàm nghe đi.

Hôm nay La Giản cứu thị tì mẫu thân lưu lại, lại tự mình bắt sống được mấy tên đạo tặc, hả hê đến không xong.

Nhất là khi lão Cát, lão Lỗ bọn họ mang theo vợ con, cháu trai cháu gái đến bái tạ hắn, La Thế tử thật lâng lâng.

Trước kia lão Cát, lão Lỗ này nào dùng ánh mắt sùng bái như vậy nhìn hắn? Trước gặp mặt liền luôn càu nhàu hắn, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

La Giản vừa hài lòng, thái độ cực kỳ tốt, đều cực kỳ hiền hòa với người lớn đứa bé nhà mấy người lão Cát, lão Lỗ này, an ủi từng người: “Cực khổ rồi, đứa bé không bị hù sợ chứ? Yên tâm đi, chúng ta trở lại phủ Tấn Giang Hầu, liền trở về.”

Tần Mật tán dương: “La Thế tử dũng mãnh cứu thị tị người mẹ đã mất lưu lại, đây đúng là một giai thoại.” die nd da nl e q uu ydo n

“Nào có, nào có.” La Giản tươi cười rạng rỡ chắp tay, khiêm tốn khước từ.

Đặng Hợp thấy dáng vẻ này của La Giản, sờ lỗ mũi một cái. La Thế tử à La Thế tử, ngươi đúng là chỉ bắt sống mấy tên đạo tặc, nhưng ngươi có biết không, nếu chúng ta trực tiếp bắt sống sẽ dễ dàng hơn. Muốn để những tên đạo tặc này lại cho ngươi, còn phải chọn những tên bản lĩnh không tốt, là tên không cơ trí tính tình không hung ác hung hãn để cho ngươi, chúng ta mất bao nhiêu công phu, Thế tử gia ngươi biết không?

Hoài Viễn Vương sai người trói gô đạo tặc lại, trông coi nghiêm ngặt.

Khi trở về thành, trước sau trái phải là kỵ sĩ oai phong hùng dũng, ở giữa là mấy chiếc xe ngựa to bình thường không có gì lạ, đi theo đằng sau là mười mấy tên đạo tặc bị trói gô, trận thế này đừng nhắc tới có bao nhiêu hấp dẫn người ta.

Qua mỗi một chỗ đều có thân sĩ dân chúng vây xem, vô cùng oanh động.

“La Thế tử phủ Tấn Giang Hầu hôm nay đại triển thần uy, vốn đến ngoại ô săn thú, trong lúc vô tình cứu được thị tì mà người mẹ đã mất lưu lại, mấy chục mạng người đó!”

“Không chỉ cứu thị tì mẫu thân hắn lưu lại, còn bắt được mấy chục tên đạo tặc, còn bắt sống!” Tin tức này không đường mà đi, càng truyền càng xa, càng truyền càng tà dị, sau từ mấy chục tên đạo tặc quả thật là từ hơn ba mươi tên đạo tặc biến thành hơn năm mươi tên, hơn tám mươi tên, hơn một trăm tên, cuối cùng biến thành hơn ba trăm tên.

Thế tử La Giản phủ Tấn Giang Hầu thành anh hùng.

Trong Vinh An đường, Tiêu thị cũng nhận được báo lại, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch. Cái gì? Những thị tì này không những không trải qua chết thảm, La Giản còn lập công lớn? Đạo tặc lại bị bắt sống?

“Nương, con nghe lời của người!” La Giản tỏa ra sáng ngời từ bên ngoài đi vào, vui mừng nói cho bà ta biết, “Người kêu con không được sát sinh, con chỉ nghĩ người nói rất đúng, cho nên, khi gặp phải đám côn đồ kia, con không có một đao giết chết bọn họ, mà cố hết sức bắt sống từng tên một!”

“Ngươi ––” Nhìn khuôn mặt cao hứng phấn chấn kia của La Giả, Tiêu thị giận đến nói không ra lời.

Tinh thần La Giản sáng láng, vui mừng nhướng mày, lớn tiếng nói: “Mới vừa rồi con tự mình đưa kẻ xấu để phủ Thuận Thiên, phủ doãn Thuận Thiên đồng ý với con, chắc chắn sẽ mau sớm thẩm tra xử lý, đại hình hầu hạ, để cho bọn họ nói ra chân tướng đấy!”

Tiêu thị trợn mắt nhìn La Giản trong chốc lát, “Phụt ––” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.