Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Chương 67: Chương 67: Chương 63




Học sinh xuống tàu, lần lượt ngồi lên những chiếc xe ngựa chạy xuyên qua cánh rừng rộng lớn. Xe dừng trước một cánh cổng gỗ khổng lồ, Blaise và Draco xuống trước mở cửa xe mời hai quý cô Slytherin Phoenix và Dominica bước xuống.

Lúc bọn họ đi vào trong đại sảnh, không khí ấm áp bỗng chốc lạnh toát đi, ai cũng rùng mình một cái.

“Này thật là ...”

Phoenix chưa cảm thán xong, đằng sau vang đến một tiếng rống tức giận, hóa ra là Ron đã hứng trọn một quả bóng nước của Peeves, ướt từ đầu đến chân.

“Cậu ta thật tội nghiệp.”

Blaise bình luận. Rất nhanh sau đó giáo sư McGonagall xuất hiện, Phoenix nhìn Neville đi theo sau Potter, rũ mắt xuống nhìn đất, đi theo đám Draco vào đại sảnh đường.

Nơi đây so với năm ngoái còn muốn hoa lệ hơn, hơn một nghìn ngọn nến cháy rực rỡ trên không trung. Dù bên ngoài là phong ba bão tố thì cũng bị cản hết bên ngoài do ma pháp cao cấp trên trần nhà, bên trong phòng là không khí vui vầy ấm áp. Bốn dãy bàn trải dọc căn phòng, hàng trăm bộ chén đĩa vàng trên khăn ăn màu trắng tỏa sáng lung linh dưới ánh nến. Trên đường đi Phoenix chưa ăn thứ gì, cô nhìn một bàn dài, lát nữa sẽ có rất nhiều món ăn phong phú hiện ra, lúc này mới thấy đói.

Bloody Baron lượn lờ trên không trung rồi bay lại chỗ bọn họ, hắn ngồi xuống, như có như không săm soi đám nữ sinh hâm mộ của Blaise. Sau hắn lại nhìn Phoenix và Draco, vẻ mặt vui sướng khi có người gặp họa.

“Thật muốn buổi lễ kết thúc thật nhanh, ta có thể nhanh chút ngủ một giấc.”

Phoenix vừa có cảm giác thèm ăn, vừa nhìn thấy con ma kia thì đói khát gì cũng bay hết rồi. Cô nhìn đến ghế ngồi của giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám, nơi đó vẫn còn trống, huých tay Dominica hỏi:

“Cậu đoán xem, năm nay giáo sư Lupin vẫn dạy chúng ta chứ?”

“Chắc là có đi?!” Dominica mơ hồ đáp.

Lúc này giáo sư McGonagall dẫn đám tân sinh đi đến, bọn họ đều bỡ ngỡ, non nớt, và run run rẩy rẩy.

“May mắn lúc chúng mình nhập học không gặp phải giông bão như thế này.” Ai đó lẩm bẩm một câu.

Chiếc mũ phân loại vẫn như trước, âm thanh của nó vẫn khó nghe như vậy. Lễ phân loại kết thúc, Dumbledore ở trên đài cao vung đũa phép:

“Ăn thôi!”

Trước mặt là bữa tối phong phú, phía trên có một con ma mang vết chém kinh dị vẫn đang chảy máu bay qua bay lại thì ai còn khẩu vị nữa đây?

Phoenix nhàm chán lấy một miếng khoai tây nghiền nát xong, Dumbledore lại nói chuyện:

“Tốt lắm, bây giờ mọi người đều đã ăn no!”

Dominica và Blaise giật mình kêu khẽ một tiếng.

Flich nhận chỉ định của Dumbledore thông báo các quy định, sau cùng mới đến chuyện mà mọi người đều quan tâm, đó là năm nay không tổ chức đấu Quidditch!

Draco buông ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm Dumbledore như thể bị trúng Imperio.

Những thành viên Quidditch ở bốn nhà cũng ngạc nhiên cực độ. Marcus còn giáng một quả đấm lên mặt bàn. Phoenix thấy bát đĩa trên bàn đều bị xô lệch mấy xăng-ti-mét.

Dumbledore cười như không cười, hắn tiếp tục nói:

“Đây là vì một hoạt động lớn sẽ bắt đầu từ tháng mười và sẽ tổ chức trong suốt năm học, cần rất nhiều thời gian và công sức để chuẩn bị và tham gia, nhưng ta tin tưởng các em đều sẽ rất hào hứng với nó. Ta trân trọng tuyên bố, năm nay ở Hogwarts...”

“Đụng vào” một tiếng, cửa đại sảnh đường bị bật mở ra, một người đàn ông cao gầy, mặc áo choàng lam thẫm đi vào.

Parkinson kinh ngạc mà thốt lên:

“Black!”

Đúng vậy, người tới là Sirius Black, sắc mặt hắn so với lúc ở phòng hiệu trưởng tốt hơn nhiều.

Black thực ra rất dễ nhìn, dáng người thon gầy cao ngất nổi bật trong đám đông, chỉ với vài điểm này thôi đã có không ít nữ sinh hâm mộ.

Lúc hắn đi qua bàn ăn nhà Gryffindor, hàng loạt tiếng kêu mê muội của nữ sinh vang lên. Black đi thẳng đến chỗ con trai đỡ đầu, vuốt tóc hỏi thăm Potter.

Một Ravenclaw mặt tàn nhang, đôi mắt hình trái tim, miệng bắt đầu sáng tác một truyền thuyết: “Ôi! Nhìn đi, một người anh hùng Gryffindore chịu đựng cảnh tù ngục.... ......”

Dumbledore không tức giận vì gị gián đoạn, lắng nghe Black giải thích lý do đến muộn, lão luôn là người khoan dung độ lượng. Dumbledore cười hài lòng, chỉ ta vị trí bên cạnh Snape:

“Các em đã nhận ra chưa? Chủ nhiệm môn Phòng chống Nghệ thuật hắc ám mới của Hogwarts_giáo sư Sirius Black. Giáo sư Lupin vì lí do sức khỏe, không thể tiếp tục giảng dạy.”

Dumbledore thông báo xông, tiếng reo chúc mừng vang lên, đặc biệt vang dội ở nhà Gryffindor. Potter cao giọng kinh ngạc:

“Sirius nói muốn cho mình một điều bất ngờ! Còn nghĩ là ở trận Quidditch, thật không ngờ....”

“Không bao giờ có thể trông cậy vào một Potter không biết kiềm chế!”

Draco khinh bỉ nhìn Potter, nhìn cả nhà Gryffindor với ánh mắt xem thường.

Phoenix thấy vậy liền kéo nhẹ tay áo hắn, ý bảo hắn thu liễm lại, bàn tay lại bị ai đó nắm gọn.

“Này!”

Phoenix bị bất ngờ, cô theo bản năng nhìn bốn phía chung quanh, không có ai để ý.

“Chẳng lẽ không được sao?”

Draco háo sắc hỏi. Dù Phoenix cố gắng dãy dụa đòi thoát ra, tay hắn to hơn tay cô nhiều, khống chế tốt sức lực không làm đau Phoenix, lại tranh thủ vuốt vuốt mấy cái.

“Đương nhiên ——” Phoenix nghiến răng nghiến lợi.

Dominica là người đầu tiên chú ý tới dáng ngồi cứng ngắc của Phoenix, còn có hai má đỏ dần lên, cô nhướn mày:

“Phoenie nóng lắm sao?”

Sau đó Dumbledore tiếp tục nói, thu hút sự chú ý của Dominica và mọi người, giải cứu Phoenix một phen.

Tam pháp thuật tổ chức ở Hogwarts!

Tin tức này làm đại bộ phận học sinh kinh ngạc, hai anh em sinh đôi nhà Weasley còn chất vấn lại “không đùa chứ ạ?”. Ngược lại, hầu hết Slutherin rất bình tĩnh, giống như đã biết trước tin tức này rồi.

Phoenix lúc này mới biết đây là điều Draco muốn ám chỉ. Cô trách cứ nhìn hắn, rút mạnh tay về không cho nắm nữa, quay ra cung cấp tri thức cho Dominica về đại hội Tam pháp thuật.

Nhưng mà khi nghe đến quy tắc quy định độ tuổi trên mười bảy mới được tham gia, Draco nháy mắt u ám, hắn bây giờ mới có chút kích động:

“Cái này sao có thể! Lúc trước Tam pháp thuật không hề có cái quy định này!”

Phoenix tủm tỉm nhích lại gần, khoác tay lên vai Draco:

“Draco yêu quý, phải là ‘cha mình không nói có quy định này!’ chứ? Nhưng mà, Tam pháp thuật hẳn là rất khó, không ngờ...”

Draco bị trào phúng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, búng mu tay Phoenix, cười đến nước chảy mây trôi, như thể người kinh ngạc vừa rồi không phải hắn:

“Phoenix yêu quý, cậu phải nói ‘mình chờ cậu mang cúp về, kỵ sĩ của mình’ chứ!”

Phoenix trêu chọc người lại bị người trêu chọc lại, cô không để ý Draco, xoay người nói chuyện học viên Beauxbatons và Dumstrang với Dominica.

Về đến phòng nghỉ, Draco rầu rĩ không vui vì cái quy định độ tuổi. Blaise tinh quái đưa ra ý tưởng dùng tăng linh tề, Draco hai mắt phát sáng.

Phoenix không nhịn được đả kích bọn họ:

“Các cậu cảm thấy Dumbledore sẽ không có phương pháp phòng bị nào sao?”

Draco im lặng, hắn cười tà nhìn Blaise:

“Ai nghĩ được cách, người đó tự mình kiểm chứng.”

Blaise đồng dạng cười cáo già:

“Mình chỉ giúp cậu nghĩ cách thôi.”

Dominica sờ sờ cằm:

“Mình cảm thấy bên Gryffindore nhất định sẽ có người đi kiểm chứng.”

Ngày thứ hai sau khi trở lại trường, việc đầu tiên chính là sử lí ba Củ thân nước mủ. Công việc này Phoenix đã làm suốt nửa học kỳ, động tác nước chảy mây bay, kiếm thêm năm điểm cho Slytherin. Sau đó là tiết Muggle học với giáo sư Burbage.

Trong kỳ nghỉ hè, do thân thiết với Dominica nên hiểu biết của cô đối với thế giới Muggle tăng lên đáng kể. Ví dụ như Muggle phát minh một loại dụng cụ tên là Máy tính. Cô thỉnh giáo giáo sư Burbage về dụng cụ này, giáo sư Huflepuff thông thái có chút không đỡ nổi. Phoenix nhờ đó mới nhận ra chương trình học không đến nỗi cao thâm như vậy, kiến thức trong sách vở cô học hiện tại khá cũ so với tình hình thế giớiMuggle bên ngoài.

Phoenix đọc qua rất nhiều bài luận của các phù thủy vĩ đại, dù là thuần huyết hay Máu lai, một điều không đổi chính là Muggle là kẻ yếu, họ cần được bảo vệ. Nhưng Muggle hiện tại đã có thể phá hủy một thành thị, hủy diệt một hòn đảo bằng vũ khí hiện đại. Muggle vẫn là kẻ yếu sao?

Đương nhiên, mấy vấn đề này giáo sư Burbage đều không cách nào trả lời. Phoenix hỏi mấy điều này như rời kinh phản đạo, đả động đến địa vị của phù thủy là luôn nghĩ mình cao hơn Muggle. Muốn thừa nhận điểm này chỉ sợ cần không ít dũng khí.

Sau tiết Muggle học, cô đi đến đại sảnh đường liền chạm mặt Draco, hắn đang nổi giận đùng đùng. Draco nhìn thấy Phoenix, cũng không bớt tức giận:

“Cậu biết không? Hagrid đã trở lại! Cái người kia...”

“Giáo sư Grubbly Plank đâu?”

Phoenix ngồi xuống, lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, cô bây giờ rất đói, có thể chén hết một con gà tây luôn.

“Sinh bệnh.”

Blaise mỉm cười đáp, tâm tình hắn dường như rất tốt.

“Draco thân ái có lẽ rất nhớ nhung Bằng Mã mình ngựa đầu đại bàng đấy!”

Xem ra, Blaise đã đã thấy ra, biết bọn họ không thể đối Hagrid yêu cầu lại hơn.

Đến bữa tối, Draco cầm tờ ‘Nhật báo tiên tri’ mà tâm tình sung sướng. Phoenix bất đắc dĩ nhìn hắn cười lớn vào mặt nhà Weasley, đọc to đoạn văn viết về Arthur Weasley. Điếm nhấn chính là người viết bài báo này đã viết sai tên ‘Arthur’ thành ‘Arnold’

“Không thể không nói, cái người Rita Skeeter thật đúng là sơ ý, ngay cả tên của ngài Weasley cũng viết sai!”

Phoenix cũng có một đoạn quá khứ không mấy vui vẻ với cái tên này, ngồi xuống cạnh Blaise.

“Moody mắt điên là Thần sáng đến từ Bộ pháp thuật? Bà nội mình đáng giá lão ta rất cao.”

Blaise uống một ngụm nước, lắc đầu:

“Mình chỉ biết lão mắc bệnh nghề nghiệp rất nghiêm trọng. Nghe nói lão từng dùng Stupefy (choáng) tấn công đồng nghiệp có ý định hắn cốc nước, sau đó hắn về hưu luôn.”

“Đụng vào” một tiếng to truyền đến. Phoenix và Blaise quay qua nhìn Draco.

Sắc mặt hắn khó coi, đũa phép bị văng ra xa, người cũng va vào một cái cột đá. Trước mặt Draco chính là Giáo viên mới nhậm chức, Sirius Black.

Phoenix “Cọ” đứng lên, cầm lấy đũa phép rồi đi qua, rất nhiều người đã vây kín hai người trung tâm.

Black thân thiết khoác vai Potter, dùng đũa phép chỉ trỏ vào Draco:

“Với loại người này, từ trước đến tôi và cha cậu luôn trực tiếp động thủ....”

“Xin lỗi!”

Phoenix thấy Draco đã được Goyle và Blaise đỡ đứng lên, cô lạnh lùng nhìn Black, nén tức giận:

“Giáo sư Black, dùng ma chú để trùng phạt hoặc công kích học sinh không thuộc phạm vi quyền hạn của một giáo sư.”

Black nhận ra Phoenix, hắn biết cô trong lúc vô tình đã giúp hắn, là cô gái nhỏ nhà Longbottom, vì thế hắn cười rộ lên:

“Hắc! Là em! Tôi còn chưa nói lời...”

“Cảm ơn?”

Hắn vừa làm tổn thương Draco xong lại làm thân thiết với mình, Phoenix không thể nhận ý tốt này.

“Không, không cần, chỉ hy vọng giáo sư có thể đối xử công bằng với mỗi học sinh. Lúc nãy là Weasley và Draco khiêu khích lẫn nhau, ngay cả việc này mà Weasley cũng không nói lại được...”

Cô khiêu khích nhìn Ron mặt đỏ bừng khi bị gọi đến, giọng trầm xuống, càng không thèm nể mặt:

“Như vậy, rất đáng lo lắng nếu sau này tên cậu ta khi xuất hiện trên báo có bị viết sai không đó”

Lời tác giả: Draco phiên bản thành thục ~~

Cửu cảm cúm thích áp bức: Vì sao ngươi lại thích mặc quần áo Muggle?

Draco (khinh bỉ): Đây là tình thú! Vợ chồng tình thú!

Cửu cảm cúm thích áp bức: Nói cách khác, ngươi chỉ mặc trong phòng ngủ phải không? (ta rốt cuộc đang hỏi cái gì...)

Draco (bộ dạng chính trực): Không, ở phòng ngủ ta thích không mặc gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.