Kiếp Đoạn Trường

Chương 3: Chương 3




“ Hôm nay mình với Khánh Hoài, Khánh Ly đi chơi thanh minh vui thật, được ngắm biết bao nhiêu là người thành phố. Công nhận dân thành phố ăn mặc đẹp dã man, người nào cũng nước hoa thơm phức. À mà không! Mình cũng không cảm thấy vui cho lắm khi vô tình nhìn thấy nấm mộ hoang của anh Hữu Phong. Sao khi ấy và cả đến bây giờ nữa mình cứ bị hình ảnh của ngôi mộ ấy hiện về trong trí tưởng tượng thế nhỉ? Phải nói là mình thật sự cảm thương cho anh ấy. Một nấm mộ nằm đơn độc lẻ loi, không một chút hương khói giữa một nghĩa trang sầm uất thì đúng là làm cho người ta thương xót thật. Anh ấy làm callboy. Không biết đấy là con đường anh ấy tự nguyện lựa chọn hay do số phận đưa đẩy nhỉ? Nhưng phải nói thật lòng, sao mình thấy xót thương cho anh ấy quá. Sống thì làm đồ mua vui cho không biết bao nhiêu người, còn khi chết đi, một người đoái hoài cũng không hề có. Đúng là đoạn trường! Là số mệnh!

Sống mua vui khắp người ta,

Hại thay thác xuống làm ma cô hồn.

Đau đớn thay kiếp đoạn trường,

Đường đời bạc mệnh cũng là đường chung.

Cũng trong ngày hôm nay mình bị một gã thành phố tông xe vào nữa chứ. Phải nói là khi ấy mình vừa đau vừa tức vô cùng. Ỷ là dân thành phố nên ngang nhiên phóng xe không biết trời đâu đất đâu nữa. Ờ, mà xem ra hắn ta ăn nói cũng lịch sự đấy chứ. Biết xin lỗi cơ đấy. Xem ra hắn ta cũng không khó ưa lắm. Ờ, mà giờ nghĩ lại mới thấy, hắn ta cũng đẹp trai đấy chứ! Giọng nói trầm ấm, mang lại cho người nghe một cảm giác thật dễ chịu. Lại quên rồi! Sao khi ấy không bắt hắn khai tên khai tuổi nhỉ, để sau này tay mình có vấn đề gì thì còn “” ăn vạ “” chứ! Đãng trí thật rồi! Mà nữa, không hiểu sao khi quát mắng hắn và nghe hắn luôn miệng xin lỗi, trái tim mình lại đập một cách kì kì thật khó hiểu. Ôi trời ơi, đừng có nói đây là:

Người đâu gặp gỡ làm chi,

Trăm năm biết có duyên gì hay không?

Khánh Dương ơi là Khánh Dương, cứ nghĩ nữa khéo mày điên lên mất. Thôi gần mười hai giờ đêm rồi, đi ngủ đã. “

Trên trời cao mặt trăng tròn vành vạnh, sáng trong như một tấm gương pha lê phản chiếu muôn ngàn ánh sáng trong xanh xuống trần gian, nhuộm nhà cửa cỏ cây một màu sáng long lanh, diệu kì, huyền ảo.

Ánh trăng chênh chếch xuyên qua khung cửa sổ, rọi vào phòng ngủ của Khánh Dương. Dưới ánh trăng, một thiên thần đẹp tuyệt mỹ đang êm đềm trong giấc ngủ. Vẻ đẹp thuần khiết nhưng vô cùng thanh cao của vị thiên thần ấy rực rỡ hơn cả ánh trăng khiến những chòm sánh lung linh, tưởng chừng như đang một mình độc chiếm sắc đẹp giữa đêm đen cũng phải hờn ghen và e lệ.

Từ giữa ánh trăng, một làn khói nhỏ xất hiện, tụ lại, lớn dần lên làm Khánh Dương giật mình ngồi dậy. Trước mặt cậu, làn khói ấy nhanh chóng hiện ra bóng dáng của một chàng thanh niên với vóc dáng và khuôn mặt đẹp mê người. Chỉ có điều màu da của chàng thanh niên ấy hơi nhạt, lúc mờ lúc ảo như khói sương và ánh mắt chàng thì như chất chứa vô vàn những nỗi buồn thầm kín.

- Anh...anh là ai? - Khánh Dương nhìn chàng thanh niên trong ánh mắt lạ lẫm và cũng đầy lo sợ.

Nụ cười buồn xuất hiện trên môi, chàng thanh niên tiến đến bên giường của Khánh Dương và ngồi xuống.

- Anh là Hữu Phong. Mình mới gặp nhau hôm nay mà đã quên rồi sao nhóc?

- Anh Hữu Phong... Vậy anh là người hay ma thế?

- Dĩ nhiên anh là ma rồi. Nếu anh là người sao có thể đến nói chuyện với nhóc trong giấc mơ thế này được?

- Vậy... vậy anh tìm em có chuyện gì không?

- Không có gì. Anh chỉ đến cảm ơn nhóc vì hôm nay nhóc đã thuê người dọn cỏ dại trên mộ cho anh, lại còn mua hương và hoa thắp cho anh nữa.

- Dạ không có gì đâu anh, đó là việc em nên làm mà.

- Nhìn ánh mắt đa sầu đa cảm và nụ cười ngây thơ trên gương mặt nhóc, anh biết nhóc là một người rất trọng tình cảm. Nhưng nhóc à, bất cứ ai đa sầu đa cảm, sống nội tâm đều sẽ gặp những sóng gió gian nan trong cuộc sống. Đặc biệt như nhóc: đẹp người, đẹp nết lại tài hoa. Cái đó người ta hay gọi là tài hoa bạc mệnh nhóc ạ!

- Là sao ạ? Anh muốn nói em bạc mệnh?

- Là người ai cũng có số mệnh nhóc ơi. Có người sướng, có người khổ, đó là sự an bài của số kiếp và tạo hóa, con người ta dù muốn hay không cũng không thể vùng vẫy hay chạy trốn để thoát khỏi cái nghiệp chướng chớ trêu của con Tạo. Như anh đây, dù đã cố gắng, dù đã vùng vẫy trước vòng đời trái ngang và cay đắng nhưng sự kháng cự của bản thân cuối cùng cũng là vô vọng, kết quả chỉ khi anh chết trong ô nhục và nỗi lạnh lẽo không người hương khói thì con Tạo mới có thể buông xuôi cho anh: kết thúc một kiếp đoạn trường.

- Đoạn trường? Anh Hữu Phong, phải chăng anh muốn nói số kiếp em cũng tương tự như anh vậy?

- Đó là số kiếp của nhóc, nhóc không muốn cũng phải trải qua thôi. Hai chúng ta cùng hội cùng thuyền nhóc ạ! Nhóc! Anh sẽ luôn ở bên nhóc trong kiếp đoạn trường nhóc sẽ trải qua.

Hình bóng Hữu Phong mờ dần, mờ dần rồi vụt mất trước ánh mắt đầy ngạc nhiên và lo lắng của Khánh Dương:

- Anh Hữu Phong, anh đừng đi! Nói cho em biết...!

Khánh Dương hốt hoảng bật dậy. Mơ! Chỉ là một giấc mơ!

Ánh trăng vẫn chiếu qua khung cửa sổ trong xanh và yên bình. Mồ hôi trên trán Khánh Dương túa ra lấm tấm. Một giấc mơ hay là một lời cảnh báo của định mệnh? Đoạn trường. Đoạn trường là gì đây? Ánh trăng đêm nay sáng quá, trong xanh và yên bình quá. Liệu cuộc đời của mình có được yên bình hay... Tim Khánh Dương đập mạnh hơn. Đoạn trường...đoạn trường và số mệnh...

- Trời ơi. cái điện thoại cùi bắp lại sập nguồn mất rồi! Kiểu này phải cố gắng kiếm việc làm thêm để mua cái mới dùng mới được. Chán!

- Gì vậy anh Khánh Dương? Sao mặt mày ủ ê vậy? - Khánh Hoài hỏi.

- Cái điện thoại của anh cứ chạm đến là sập nguồn mà trong túi lại không có đủ tiền để mua cái mới.

- Hi hi. Tưởng gì. Anh Khánh Dương cứ đợi đến Tết đi. Cố gắng thu gom tiền mừng tuổi rồi thế nào cũng đủ tiền mua con cảm ứng à.

- Thằng quỷ! Mày đừng có xỉa xói anh như vậy. Tin anh phang cái điện thoại gẫy răng mày không?

- Thôi, em không dám. Đùa anh một chút thôi gì mà mặt cau mày có vậy?

- Lằng nhằng với mày mất thời giờ. Thôi, trông nhà nhé, anh ra tiệm điện thoại sửa lại cái.

- Anh Hoàng ơi! Sửa giúp em chiếc điện thoại với!

- Ai vậy? Chờ tí chút! Anh ra ngay!

“ Quái lạ, sao tiếng ai mà trầm ấm thế nhỉ? Đây đâu phải là tiếng của anh Hoàng đâu? “ - Khánh Dương thắc mắc trong đầu.

Một lúc sau một dáng người từ trong nhà đi ra. Khi bốn mắt vừa chạm nhau thì:

- Sao lại là anh?

- Sao lại là nhóc?

Hai cái miệng cùng nhau thốt lên kèm theo bốn ánh mắt tròn xoe kinh ngạc.

Là hắn. Hắn chính là tên thành phố đáng ghét đã tông xe vào Khánh Dương trong tiết Thanh Minh hơn tuần trước.

- Anh...anh là ai? Sao lại ở nhà của anh Hoàng?

Chẳng biết hắn ta có phải tai điếc hay không mà sau câu hỏi có phần “ cũng không nhỏ lắm “ của Khánh Dương mà vẫn không trả lời. Đã thế hai mắt hắn còn cứ chăm chăm nhìn vào mặt Khánh Dương như ngây như dại. Bực mình thật! Rõ ràng là hắn ta định giưỡn mặt với Khánh Dương đây mà.

- Này, tôi hỏi! - Khánh Dương giận dữ gần như là hét lên.

- Ờ...ờ, nhóc hỏi gì? - Tên thành phố đáng ghét sau cái “ hét “ của Khánh Dương dường như mới được đánh thức khỏi “ nhiếp hồn trận “, mặt ú ớ, gượng cười hỏi lại Khánh Dương.

- Gì mà nhìn tôi khiếp vậy?

- Ờ, thì tại mặt nhóc...

- Hả? Thôi chết! Anh đừng có nói là...

Tim Khánh Dương đập loạn lên. Mới lúc sáng cậu chui xuống bếp chất củi rang cơm nguội ăn sau đó thì bực mình với chiếc điện thoại chết tiệt nên chẳng chịu chùi rửa mồm mép cũng như soi gương mà chạy thẳng đến đây. Ôi trời ơi, biết đâu mặt mình mà có nguyên một vệt nhọ nồi thì đúng là... còn gì là thể diện nữa hả trời?

Tức thì Khánh Dương lao vội vào trong nhà, vớ lấy cái gương trên bàn, lập tức soi vào mặt. Uả, có gì đâu? Phù!!! Làm mình sợ chết khiếp!

Tên thành phố đáng ghét thấy điệu bộ của cậu như vậy thì phì cười:

- Nhóc đẹp lắm rồi. Cho dù có mặt mèo đi nữa thì cũng trở thành một chàng lọ lem hút hồn thiên hạ, có gì đâu mà phải cuống cuồng như thế?

- Anh...anh đúng là đồ đáng ghét!

- Nhóc đến sửa điện thoại hả? Đâu, đưa anh xem!

- Việc gì tôi phải đưa anh xem? Anh Hoàng đâu?

- Nó lên thành phố rồi. Anh ở đây trông tiệm cho nó khoảng một hai tuần.

- Trời! Vậy lấy ai sửa điện thoại giúp tôi bây giờ? Chẳng lẽ bắt tôi đạp xe mười cây số để ra quốc lộ tìm hiệu khác mà sửa hả?

- Nhóc đưa điện thoại đây anh sửa cho!

- Gì? Anh biết sửa điện thoại? Khó tin ấy nha!

- Nhóc cứ đưa điện thoại của nhóc đây, anh sửa được hay không là nhóc biết.

Không còn cách nào khác, Khánh Dương đành phải móc trong túi ra chiếc điện thoại đưa cho hắn.

- Nó bị sập nguồn liên tục. Anh sửa được không?

Đón chiếc điện thoại trên tay Khánh Dương, hắn nhíu mày:

- Cái gì? Nhóc dùng nokia cục gạch này hả? Trời ơi thật là xấu mặt nha!

- Cái mặt anh xấu thì có. Tôi nghèo nên chỉ dùng thứ đó thôi, đâu có giàu như dân thành phố các anh. Khinh người quá đáng!

- Thôi, đồ cục gạch sửa làm gì? Đáp đi!

“” Viu!... “ - Ngay lập tức chiếc điện thoại bay đi, chui tọt vào trong vườn chuối gần đó theo cú đáp của hắn.

- Anh... - Khánh Dương giận đến đỏ mặt tía tai - Anh là đồ khốn, dám đáp máy của tôi đi hả?

- Đồ cục gạch ấy mà, tiếc gì nhóc? - Đã thế hắn còn khoanh hai tay trước ngực, dựa người vào tủ kính rung rung không ngừng. Điệu bộ thật đáng ghét.

- Anh...anh là đồ khốn! Mau trả lại điện thoại cho tôi!

- Không trả!

- Anh đã đáp đi của tôi, tôi bắt đền anh!

- Đền á? Ai làm chứng là anh đáp điện thoại của nhóc?

- Anh... - Khánh Dương tức đến không biết dùng từ gì để nói. Ức quá, nước mắt cậu rơm rớm trào ra.

- Anh là đồ xấu xa! Anh tưởng ai cũng giàu có như anh hả? Anh có biết để có chiếc điện thoại đó tôi đã phải đi phụ xây mấy ngày mới mua được không? Giờ anh đáp đi của tôi, tôi lấy gì mà liên lạc nữa?

Nhìn nước mắt Khánh Dương ứa ra, tên thành phố mỉm cười ngây ngất. Không ngờ người đẹp khi giận dữ cũng đẹp, lúc khóc lại càng đẹp hơn.

Khẽ đưa tay lên má lau đi nước mắt cho Khánh Dương, hắn nhẹ nhàng:

- Thôi, cho anh xin lỗi mà. Đừng khóc nữa!

Ngay lập tức Khánh Dương gạt phắt tay hắn xuống, mũi vẫn sụt sịt liên hồi. Bức quá, hắn đưa tay véo má cậu rồi mím môi:

- Khóc cái gì mà khóc? Điện thoại của nhóc đây này!

Nói rồi hắn móc trong túi áo ra chiếc điện thoại đưa cho Khánh Dương nhìn. Đúng là nó!

- Đùa nhóc một chút mà khóc thật. Đúng là đồ mít ướt!

Nói rồi hắn còn đưa tay gí vào đầu Khánh Dương một cái rõ đau nữa chứ.

- Thế...thế vừa nãy anh đáp...

- Hột xoài đó nhóc. Cái đó người ta gọi là ảo thuật, hiểu chưa?

- Đồ đáng ghét! Anh dám trêu tôi!

Vừa thẹn vừa bực, Khánh Dương đưa hai bàn tay đấm tới tấp lên vai, xuống người hắn.

- Thôi, thôi, cho anh xin! - Hắn vừa luôn miệng vừa đưa tay tránh đỡ.

- Cho anh chết! Lần sau còn dám trêu tôi, tôi giết thịt anh đó!

Đi cùng với câu nói đó là ánh mắt tóe lửa của Khánh Dương. Tên thành phố chặc lưỡi nghĩ thầm: “ Thằng nhóc này cũng đáng sợ thật. “

- Thôi để máy lại đây anh sửa cho, có gì tối qua đây lấy.

- Ờ. Vậy tôi về!

Nói rồi Khánh Dương quay lưng đi. Nhưng rồi:

- Này nhóc!

- Gì? - Khánh Dương khẽ quay lại.

- Anh tên là Ha Đan.

- Vô duyên. Ai hỏi mà anh nói?

- Ờ nhỉ? - Tên thành phố, à không, Ha Đan gãi đầu ngượng ngịu. - Mà... mà nhóc tên gì?

- Trần Khánh Dương.

“ Quái lạ, rõ ràng mình đã không định trả lời tên đáng ghét này, tại sao tự dưng lại mở miệng ra tuôn một tràng cả họ lẫn tên cơ chứ? Cái miệng đáng ghét của mình! Bực ghê cơ! “

- Vậy... vậy tôi về. Mà anh tên là... Trời ơi, sao quên mất tiêu rồi?

- Anh tên là Ha Đan đó nhóc!

- Ha Đan? Nick chát à?

- Không. Tên thật của anh đấy.

- Tên gì kì quặc. Uả, mà anh là người Việt gốc Mông Cổ à?

- Nhóc nói gì vậy? Anh là người DZIỆT LAM trăm phần trăm đó nhóc!

- Trời! Vậy mà tôi nghe tên Ha Đan cứ tưởng anh là người Mông Cổ chứ?

- Thì bố mẹ anh đặt tên anh như thế cho khỏi đụng hàng đó nhóc.

- Hi hi, tôi biết rồi. Chắc bố mẹ anh sành phim Mông Cổ lắm ha. Phim gì mà có Thiết Mộc Chân với Trác Mộc Hợp đó. Ha Đan! Ha Đan! Không biết chừng anh là con cháu của họ cũng nên.

- Ờ, vậy thì anh có phúc được kế nghiệp dòng máu anh hùng của họ. Hi hi, cám ơn nhóc nhắc nhở!

- Dạ thưa anh à! Anh cũng may mắn kế thừa trong người dòng máu dâm dê của bộ tộc đó đó. Hi hi!

- Nhóc nói sao?

- Thì Thiết Mộc Chân hay Trác Mộc Hợp nhỉ? Tôi cũng không nhớ rõ, nhưng họ mới chín tuổi đã lấy vợ đó. Anh nói xem, phải có máu dê, máu dê cực kì thì mới vậy chứ? Chưa kể phụ thân họ cứ sòn sòn liên tục cả một đống một chồng không chịu để cho vợ nghỉ ngơi. Hi hi, anh mang trong người dòng máu của họ đảm bảo cũng phải như vậy đến tám chín phần nha.

- Ái chà, cái thằng nhóc này cũng suy diễn bậy bạ quá đấy. Thế mà nhìn khuôn mặt thánh thiện của nhóc anh cứ tưởng nhóc là một thiên thần chứ? Ai dè...

- Này, anh đừng tưởng ai cũng dê như anh nha!

- Trời! Thì ra chỉ vì cái tên, quay đi quẩn lại móc nối với bộ tộc Mông Cổ rồi nhóc gán cho anh cái chứ dê. Oan ức cho anh lắm nha.

- Ai mà biết. Nhìn ánh mắt anh như vậy...

- Ánh mắt anh sao?

- Thì...thì cứ ngây ra nhìn người đố diện như muốn ăn tươi nuốt sống. Ghê!

- Nhưng phải xem người đối diện xấu hay đẹp chứ nhóc? Như nhóc đây thì anh...

- Câm! Biến thái! Thôi tôi về. Nói chuyện với anh lúc nữa chắc tôi cũng nhiễm máu dê của anh luôn mất.

Lần này thì Khánh Dương quyết định quay lưng bước đi thật. Ha Đan nhìn theo cậu, mỉm cười tủm tỉm: “ Thằng nhóc này không những đẹp mà còn hết sức đáng yêu. Qủa là khiến người ta không dê không chịu nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.