Kiếm Khóa Giả

Chương 4: Chương 4: Chương 4: Đau Đớn




“Bắt đầu nào”

Khoanh chân ngồi ở ghế đá, Hoàng Thiên hít thật sâu, nhắm mắt lẩm nhẩm đọc công pháp

“Thiên địa vạn vật, nghe ta chịu hoán......” từng câu từng chữ đọc lên, nguyên khí xung quanh như nghe được hiệu lệnh, từng luồng, từng luồng nguyên khí bay vào trong người Hoàng Thiên.

Nguyên khí mặc dù chui vào như vậy nhưng Hoàng Thiên không hấp thụ, chỉ để nguyên khí phiêu du tuần hoàn trong cơ thể mình, cứ thế cho đến khi nguyên khí ngập hết toàn bộ cơ thể,

Khi cả cơ thể đã có chút quá tải, không chịu được, Hoàng Thiên ngừng lại

Công pháp Kết Nối Chúng Sinh Vạn Vật mới tu luyện cần phải làm 3 bước, bước một, phải hấp thu thiên địa đến khi đầy cả cơ thể mình, bước hai là “ Thiên địa hợp nhất” Làm bản thân hòa vào thiên địa, thiên địa là mình, mình là thiên địa.

Hoàng Thiên nhắm mắt, cảm nhận sự căng tràn kèm theo sự đau nhức.

“Bắt đầu bước 2 thôi”

Hoàng Thiên lẩm bẩm đọc công pháp:” Ta là thiên địa vạn vật, kẻ khởi sinh mọi thứ, mọi sinh vật, thực vật, là nguồn sức mạnh cho vạn vật….. ” Càng đọc, Hoàng Thiên càng cảm nhận được một sự hòa hợp huyền diệu giữa mình với thiên địa, cứ như mình không phải riêng mình, mình bao quát chúng sinh, là nguồn sống, sức mạnh của chúng, mỗi khi có một ai đó tu luyện, hút từng nguồn từng nguồn nguyên khí thiên địa vào trong, hòa tan trở thành sức mạnh của họ, Hoàng Thiên lại cảm thấy vui sướng, hạnh phúc cứ như là xem cha mẹ nhìn con cái càng lúc càng trưởng thành vậy, sự huyền diêu đó rất khó tả. được một lúc lâu Hoàng Thiên từ vui sướng trở nên nghiêm túc, bởi vì hắn biết tiếp sau sự thoải mái này sẽ là nỗi đau dài dằng dặc.

Tức thì

Hoàng Thiên cảm thấy trái tim mình bắt đầu có chút xiu động đậy rồi từ từ đi từ phía trước, đụng đến bên trong ngực thẳng tiếp ra ngoài nhưng không thể thoát ra được vì bị chặn ở bên trong ngực.

Nó cứ đi thẳng về phía trước, muốn đâm ra khỏi cơ thể nhưng không được làm cho Hoàng Thiên đau đớn không thôi vì ngực bị kéo căng về trước, phải biết tim với ngực đều là cơ thể hắn, dù là bên đẩy ra và bên chặn lại hắn đều nhận cơn đau từ cả hai nhưng hắn không thể cách nào khác, hắn giờ là thiên địa, hắn không cảm giác được cơ thể mình đang ở đâu, không cử động tay chân mình, chỉ có cảm nhận được trái tim trong cơ thể đang đẩy ra ngoài.

Lúc này, nếu ai đó ở ngoài nhìn Hoàng Thiên sẽ cảm thấy sợ hãi lẫn ngạc nhiên, ngạc nhiên là vì thấy hắn đang ngồi thoắt ẩn thoắt hiện, lúc đầu cảm nhận được hiện diện của hắn nhưng lát sau lại không cảm thấy hắn đang ở đâu. Sợ hãi là vì lúc hắn vừa hiện rồi biến mất thì ở trước ngực càng lúc kéo căng, dài ra, cứ như có vật đó thoát ra ngoài vậy.

“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Rút cuộc ngực đã không chịu nỗi, xé rác một lỗ hổng, trái tim thẳng bay ra ngoài lơ lửng trong thiên địa. Cơn đau đớn ập vào khiến Hoàng Thiên xém tí không chịu được mà ngất nhưng chung quy là hắn vẫn giữ được ý thức.

Giờ đây hắn phân vân liệu mình có nên bỏ cuộc hay không, mới đến bước 2 thôi mà đã đau đớn khiến cho hắn thất khinh bát đảo rồi, nếu tiếp tục như vậy hắn thật sự không thể chịu đựng nổi.

“Đã đến bước này rồi, không thể rút lui“ Hoàng Thiên lấy lại tinh thần bắt đầu đến bước 3

Bước 3 là “Luyện Tim thành Binh” tức là ta phải rèn luyện trái tim trở thành vũ khí, vũ khí này sẽ theo mình tăng cường tu vi mà mạnh lên theo hắn, nghe rất là lợi hại. thậm chí là nghịch thiên, một món theo tu vi mình tăng lên mà mạnh lên như vậy ai có thể có được?

Chỉ có vũ khí đẳng cấp cao người cầm tu vi thấp khi người đó tu vi dần cao thì mới phát huy sức mạnh của vũ khí đó đằng này là vũ khí phát triển cùng với người sử dụng thế nhưng cái giá phải trả để làm vũ khí thì thật quá đắt.

Bởi vì muốn luyện được phải để trái tim bay thẳng ra ngoài để cho thiên địa rèn luyện, sự đau đớn này ai có thể chịu được mà tu luyện chứ? Có lẽ chỉ có Hoàng Thiên liều lĩnh làm vậy thôi.

“Tiếp tục” Hoàng Thiên nói rồi lẩm nhẩm tiếp công pháp tiếp theo

“Địa làm búa, Thiên làm lò nung, giúp ta rèn luyện binh khí…….” Hoàng Thiên lẩm bẩm đọc

Ở trước mặt, xung quanh trái tim trôi lơ lửng trên không khí lúc này, Nguyên khí dường như cô đọng hình thành một cái lò nung bao quanh trái tim, dưới đất chuyển động biến thành một đôi búa lớn cứng rắn không thể phá vỡ.

Lò nung từ đâu xuất hiện ngọn lửa, Lửa này không giống bình thường màu sắc luôn biến đổi xanh, đỏ, vàng, xanh lá, đen, trắng, cứ thể biến đổi.

Trái tim đốt ở bên trong không có bị cháy đen nhưng lại lấy mắt thường nhìn thấy được nó đang bắt đầu sáng lên như một kim loại được nung nóng vậy.

Hoàng Thiên cảm nhận được sự bỏng rát như nham thạch tan chảy từ trái tim mình, làm hắn như đang bị thiêu đốt hàng triệu độ C.

Trái tim sáng rực rỡ chiếu quanh hang động thời điểm, đôi búa bắt đầu vung lên thẳng đến trái tim hắn mà đập xuống

“ BENG”

“AAAAAAA”

Tiếng vang cùng với tiếng la thét đồng thời truyền ra xung quanh. Hoàng Thiên rút cuộc chịu đựng không được trực tiếp ngất đi.

Hắn vừa mới ngất thì bỗng nhiên cuốn sách sâu trong đầu hắn phát sáng sau đó bắn ra bay vào linh hồn của Hoàng Thiên, giúp hắn lấy lại ý thức.

“Mình, mình còn sống sao……AAAAAAA” Chưa kịp hoàn hồn lại thì đợt búa thứ 2 lại vung lên đánh vào trái tim làm hắn lại một lần nữa ngất đi

“ Một vung”

“ Hai vung”

“ Ba vung”

“ Bốn vung “

……..

“ Chín Trăm chín mươi chín lần vung”

Khi Búa vung lên đến lần thứ 999 lần thì bỗng dừng lại.

“ Đ*t M*, sao é* cho tao chết luôn đi, rèn cái méo gì mà rèn lâu vậy” Hoàng Thiên không chịu nổi mà chửi tục, sau đó hắn kinh ngạc nhìn vào trái tim đang trôi lơ lửng,

“ Đây là trái tim của ta sao? Nhìn nó thật là cứng cáp”

Trái tim của Hoàng Thiên giờ đây đã được rèn luyện đến cực hạn, độ cứng đã vượt qua khối sắt nguyên chất mấy lần rồi nếu có thanh kiếm nào chém vào, chỉ sợ là thanh kiếm sẽ bị gãy làm đôi.

“HÌnh như là xong rồi……”

Tưởng chừng mọi chuyện đã xong xuôi thì đôi búa lớn lại một lần nữa vung lên. Hoàng Thiên co rút đôi mắt nhìn đôi búa rồi cắn thật chặt đôi môi, lấy hết sức mạnh chống đỡ.

“Tới đi” Hoàng Thiên thầm nói

Như nghe được tiếng lòng của Hoàng Thiên, đôi búa lấy hết sức mạnh kèm theo tốc độ nhanh hơn mấy lần vung trước mấy lần, đập thẳng vào trái tim hắn.

“BENG ……..BÙM “

Rút cuộc trái tim đã đến giới hạn không chịu nổi nữa mà nổ tung, vỡ ra thành từng mảnh

“AAAAAA *

*Ngất xỉu*

Cơn đau đớn không thể diễn tả hơn xa mấy lần trước lan đến, ngay cả linh hồn hắn cũng có chút không chịu được mà vỡ nát theo.

Hắn chân chính …. chết?.

“ Thật sự ta có phải đang tu luyện không? Hay chỉ là tự hủy hại bản thân mình” Trước khi linh hồn tan vỡ hắn lẩm bẩm nói

Vài tháng trôi qua

Ở ngoài hang động nguyên khí quay vòng quanh tạo thành một cơn bão cuốn lấy, bao quanh hang động

Sau khi trái tim của Hoàng Thiên vỡ nát hòa tan vào thiên địa thì nguyên khí bắt đầu chầm chậm quay xung quanh hang động của hắn, mỗi ngày trôi qua càng quay nhanh tạo thành một cơn bão lớn.

Bên trong hang, Hoàng Thiên thân hình trắng như tuyết cộng với lỗ hỗng trong ngực ngồi trên tảng đã, hình ảnh rất là kinh dị, nếu như có ai đó nhìn vào sẽ sợ mất mật khi thấy hắn như vậy.

Bão Nguyên khí quay rất lâu cũng dừng lại, bắt đầu thu nhỏ vào trong hang động, tạo thành một cơn lốc nhỏ quay trên đầu Hoàng Thiên, giờ lúc này đây, bão nguyên khí đã cô đọng đến cả mắt thường có thể nhìn thấy được bắt đầu nhồi nắn tạo hình dáng,

HÌnh tròn, hình tam giác, hình thoi…… Bão nguyên khí nắn một lúc lâu cuối cùng xong, xuất hiện một trái tim trong suốt bay vào ngực của Hoàng Thiên.

“Thình thịch, Thình thịch”

Tiếng tim đập, trái tim làm việc bơm máu lan truyền khắp lục phũ ngũ tạng, các van, làm cho cơ thể bắt đầu lấy lại sinh cơ, lỗ hỗng to ở trước ngực bắt đầu lấy tốc độ nhanh nhất lành lại,

Một hơi thở sau

Ngực hoàn toàn trở về như cũ và ở chỗ liền lại ấy xuất hiện một vết hình xăm hình vương miệng.

Mặc dù trái tim và ngực hắn đã khôi phục nhưng hắn vẫn chưa mở mắt. Lí do là vì Linh hồn của hắn đã vỡ ra rồi.

Bỗng nhiên

Cuốn sách lại một lần nữa phát sáng lan tỏa trong cơ thể hắn. Trong cơ thể hắn, hàng ngàn mảnh linh hồn lực đã vỡ trước đó tự nhiên xuất hiện, sau đó tập hợp lại tạo hình một thân ảnh đang ngồi thiền, đó chính là Hoàng Thiên, linh hồn hắn hoàn toàn khôi phục sau, ánh sáng của cuốn sách rút cuộc lui về.

Hoàng Thiên mở mắt, mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh

“Ta……… còn sống ư?”

Hắn kinh ngạc, hoảng sợ, hắn đáng lý ra đã chết rồi chứ? Linh hồn vỡ vụn, trái tim vỡ nát, dù là bộ phận nào khi bị diệt cũng chết nhưng dù thế nào chung quy hắn vẫn sống.

“Là tại cuốn sách đó giúp mình ư? “ Hoàng Thiên kết luận

“Dù thế nào đi nữa, ta cũng đã sống và thành công “ Hoàng Thiên thở dài

Hoàng Thiên nhắm mắt, cảm nhận sự biến đổi trong cơ thể mình và cảm nhận được hắn trực tiếp từ Luyện nhục nhất cảnh cảnh giới tăng lên hai cấp trở thành luyện nhục tam cảnh.

Hắn mừng rỡ, đúng là nhân họa đắc phúc, hắn hiện không chết mà lại tăng liền 2 cấp cảnh giới, tiếp tục cảm nhận cơ thể thì hắn ngạc nhiên khi nhìn về trái tim trong suốt của hắn

“Đây là trái tim của ta khi được rèn luyện ư? Thật là đẹp” Hoàng Thiên tắm tắc khen vì hình dáng của trái tim bây giờ. Tim hắn bây giờ trong suốt, bề ngoài nhìn có vẻ mỏng manh dễ vỡ nhưng ai muốn thử sức phá hủy nó thì sẽ kinh ngạc trước độ cứng cáp.

“Không chỉ là thực lực được tăng lên, trái tim mạnh mẽ ngay cả linh hồn lực của ta có vẻ như cũng nhận được thoát xác”

Linh hồn của hắn sau khi phá vỡ rồi lại lập đã trở nhân ngưng thực hơn rất nhiều, giúp cho lực quan sát, lực cảm nhận, sự nhạy bén…… tất cả đều tăng lên một cấp độ, không chỉ thế hắn còn có thể thả ra thần thức, thăm dò xung quanh mười dặm.

“Đây có phải cái người ta gọi là Ý thức thăm dò không nhỉ? Hoàng Thiên suy nghĩ

(Hắn hiện tại vẫn chưa biết cấp độ linh hồn linh thần lực đã cao hơn mấy thanh niên thậm chí là cha nó rất nhiều rồi.)

Sau khi kiểm tra mọi thứ xong xuôi hắn đứng dậy, vận động cơ thể kêu răng rắc, nhảy ra khỏi tảng đá, đứng ở giữa hang động.

“Giờ chỉ còn một việc cuối là xem vũ khí của mình”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.