Kịch Bản Cuộc Đời

Chương 1: Chương 1




Cuộc đời mỗi con người đều do chính họ tạo ra, vui hay buồn, hạnh phúc hay khổ đau đều do bản thân họ.

Gấp cuốn sách lại để gọn trên giá sách. Cô nhìn ra bên ngoài mỉm cười.

Ngày hôm nay có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của cô. Ngày hôm nay cô đã đồng ý làm người yêu của Tú. Nghĩ đến thôi cô bất giác cười rồi đưa tay lên che mặt.

Nghĩ lại, tim cô vẫn đập nhanh, mặt cô đỏ bừng. Cô chẳng nghĩ rằng mình sẽ trở thành người yêu Tú. Bởi Tú cũng khá nổi tiếng ở trường, đẹp trai, ga lăng, học giỏi, nhà giàu, bằng tuổi cô. Hơn nữa, cô đã yêu thầm Tú từ những năm đầu khi vào 10 cho đến khi học lớp 12 bây giờ, cô vẫn luôn âm thầm yêu.

Tắt đèn học, cô leo lên giường nằm cứ ngây ngốc cười rồi ngủ lúc nào k hay.

Sáng hôm sau cô dậy sớm đi học:

- thưa ba mẹ con đi học.

- ăn sáng đã rồi đi con

- dạ thôi, đến trường con ăn cũng được ạ

Cô vừa nói vừa leo lên xe đạp đến trường. Mẹ cô nhìn cô lắc đầu. Cô nhìn mẹ mỉm cười, mẹ cô, người phụ nữ xinh đẹp luôn hết mình vì gia đình. Nhà cô chỉ có mình cô, vì mẹ cô sinh non, nên sau khi sinh cô xong, cổ tử cung của mẹ cô bị tổn thương nặng, dẫn đến vô sinh. Hàng xóm ai cũng nói cô được thừa hưởng nét đẹp từ mẹ. Với cô đó là điều hạnh phúc!

Vừa vào trường cất xe, Mỹ đã chạy lại chỗ cô cười tươi

- hey, người yêu của hotboy

- mày nói gì ghê vậy. Thôi đi nha, tao k thích đâu nha

- k phải à. Hot girl yêu hot boy. Xứng đôi vừa lứa quá còn gì

Nhìn cái điệu cười nham nhở của Mỹ, cô lườm Mỹ rồi bỏ đi trước. Bước được vài bước cô dừng lại, Tú mỉm cười tiến lại gần cô, cô mỉm cười cúi cúi đầu.

- đến sớm vậy, em ăn sáng chưa

- à...em...

Cô ấp úng chưa nói lên câu thì Tú đã dúi hộp sữa vào tay cô nói:

- e uống đi rồi còn vào học. Tan học a đợi em ở ngoài

Nói rồi Tú nháy mắt rời đi. Cô cầm hộp sữa mà cười tươi. Mỹ từ sau chạy đến giật hộp sữa trong tay cô nói:

- T thích uống sữa lắm. Cho t nha

- này, đứng lại, k được đâu

Mỹ cầm hộp sữa chạy đi, cô chạy đuổi theo giật lại hộp sữa khắp sân trường.

Cầm hộp sữa để trong ngăn bàn, cô k dám uống, chẳng hiểu sao cô lại ngây ngốc như vậy. Cũng k tập trung học như mọi khi, trong đầu cô bây giờ toàn những suy nghĩ, hình ảnh của Tú. Nếu như nói Tú là cây thuốc phiện, có lẽ cô sẽ tình nguyện làm người nghiện đầu tiên.

Chờ mãi, chờ hoài, cả buổi học cô chỉ chờ tiếng trống tan trường. Tiếng trống vừa vang lên, cô cũng vội vã thu dọn sách vở rồi chạy ra ngoài. Vừa chạy vụt qua cửa lớp thì có một bàn tay kéo tay cô lại.

- này, e vội đi đâu thế

Cô quay đầu lại thấy Tú bất ngờ hỏi

- ơ, anh....

- a đợi em mà. Đi thôi

Cô chưa kịp nói thêm gì Tú đã kéo tay cô chạy đi. Dưới sân trường, 1 trai 1 gái, nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc nắm tay nhau chạy dưới sân trường.

- lên đây

- đi đâu ạ

- cứ lên đi. Nhanh nào

Cô leo lên xe ngồi, Tú đạp xe đi.

- còn xe của em.

- a bảo Mỹ mang về giúp em rồi

- nhỡ ba mẹ em...

- anh sẽ nói chuyện giúp. Em yên tâm

Tú cười tươi nói, cô mỉm cười gật đầu. Đi được một đoạn, Tú cầm tay cô vòng qua eo mình, cô ngồi sau tròn mắt ngạc nhiên, cô ngại ngùng rụt tay về, thì Tú giữ chặt tay cô lại.

- để yên nào. Ngã đó nha

- ......

Cô úp mặt vào lưng Tú, bàn tay thả lỏng ra, k còn rụt lại nữa. Tú mỉm cười đạp xe nhanh hơn.

- đến nơi rồi

- đây là đâu ạ

Cô ngơ ngác nhìn Tú hỏi. Tú nắm tay cô, dắt cô đi vào, qua những ngọn cỏ lau, rồi đi sâu vào bên trong, là một ngôi nhà gỗ.

- đẹp quá, sao anh biết chỗ này hay vậy

- đây sẽ là căn cứ bí mật của anh và em. Vào đây anh cho em xem cái này

Tú kéo tay cô, mở cửa bước vào trong. Cô giật tay ra khỏi tay Tú, đưa tay lên ôm miệng, ánh mắt tròn xoe. Bên trong căn nhà, toàn bộ là treo ảnh của cô.

“ đây là ảnh cô cất xe ở trường...ảnh cô tập thể dục...ảnh cô ngủ gật...ảnh cô đang ăn....và còn nhiều tấm ảnh nữa....”

- đẹp k?

Tú nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, cô nhìn Tú ngạc nhiên, bất giác nước mắt rơi. Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.

- em...anh....

- muốn biết tại sao à

Tú hỏi,

cô gật đầu lia lịa.

- vâng

- là vì anh yêu em từ lâu lắm rồi. Cô bé ngốc.

Lời anh nói lại một lần nữa khiến cô ngạc nhiên. Vẫn thái độ đó nhìn Tú, Tú mỉm cười xoa đầu cô, đặt một nụ hôn lên trán, rồi đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô.

Cô còn chưa hoàn hồn, Tú đã kéo tay cô chạy ra bên ngoài.

- ra ngoài cánh đồng cỏ lau nào. E sẽ rất thích cho xem

- vâng

Cả 2 nô đùa trên cánh đồng cỏ lau, đến lúc thấm mệt. Cô và Tú nắm tay nhau ngồi tựa vào nhau, cô ngân nga hát.

“ đến bây giờ em chợt nhận ra, em yêu anh nhiều lắm. Và e sợ, sợ một ngày cách xa. Hứa với em, sẽ yêu em, và bên e mãi mãi...bởi vì em yêu anh....”

Ngưng lời bài hát, cô quay lại, Tú đã đặt một nụ hôn lên môi cô. Mỉm cười nhìn cô nói

- anh sẽ mãi bên em

Cô vòng tay qua ôm cổ Tú cười tươi. Có lẽ thời gian yêu thầm nhau quá đủ để cô và Tú hiểu nhau, có những thứ k cần phải nói, chỉ qua ánh mắt, qua hành động cũng tỏ rõ những điều muốn nói của cả hai người.

- hoàng hôn kìa. Đẹp quá anh

“ tách”

- anh làm gì vậy

- anh chụp lại làm kỉ niệm cho em. Lần đầu tiên chúng ta đến đây.

- vâng

- mai anh sẽ mang ảnh cho em.

- vâng

- anh sẽ cùng em ngắm hoàng hôn đến bao giờ

- khi nào anh chết

- k được.

Nghe a nói vậy, cô vôi đưa tay lên bịt miệng anh, khiến anh bật cười vì vẻ đáng yêu của cô.

- anh đùa thôi. Đến khi nào em chán anh được chưa

- được

Cô cười tươi nói

- mình về thôi muộn rồi. Kẻo ba mẹ e la đó

- vâng ạ.

Cô ngồi sau anh, cứ tủm tỉm cười vì buổi ngày hôm nay. Cô vui, cô hạnh phúc, cô muốn hét lên cho tất cả mọi người biết rằng cô đang vui đang hạnh phúc như thế nào.

- alo

- mày về chưa

- t về rồi đây.

- ừ. T bảo m bận đi học nhóm nên t mang xe về cho m nhé. Liệu đường mà nói với ba mẹ m nha.

- cám ơn m nha

- bù mai mời ăn sáng nhé

- k thành vấn đề

Cô cười tươi rồi tắt máy,

- ai gọi em vậy

- là Mỹ a ạ, Mỹ nói em đi học nhóm nên mang xe về hộ

- ừ, vậy là k sợ ba mẹ mắng rồi nhé

- vâng

Cô cười nhìn anh. Gần đến nhà cô, cô liền kêu Tú dừng xe lại, cô đi bộ vào nhà.

- anh đưa e vào

- thôi, k cần đâu em tự vào được mà. A về mau đi kẻo muộn

- anh chào ba mẹ em

- để hôm sau a đến nhà e nha. Giờ cũng muộn rồi, em sợ ba mẹ lo

- ừ. Thế e vào đi. A về nhé. Nhớ học bài xong nhắn tin cho a nhé

- vâng

Cô vẫy vẫy tay tạm biệt Tú rồi bước vào nhà. Kì lạ, nhà cô sao giờ này vẫn chưa lên đèn. Trời cũng nhá nhem tối rồi, mọi khi lên đèn sớm lắm mà, sao nay vẫn chưa lên. Hay là....

Sợ có chuyện chẳng lành, cô chạy nhanh mở cổng chạy vào trong nhà. Chạy vào đến cửa, chân cô bị dẵm vào vật gì đó chắn ngang cửa, cô cúi xuống, nhìn kĩ....là 1 bàn tay

- aaaaaaaaaaaaaaaaa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.