Kịch Bản Cuộc Đời

Chương 12: Chương 12




Lúc đó bản thân cô cũng chẳng nghĩ được nhiều, thấy có tiếng người nói:

- Lên xe.

Cô liền mở cửa bước lên.

- Anh có lên thành phố k ạ?

- .....

Cô lên tiếng hỏi nhưng người lái xe k trả lời, cô liền hỏi tiếp:

- Anh cho tôi nhờ một đoạn ra ngoài đường lớn là được rồi.

Cô nói, đáp lại lời cô nói vẫn là sự im lặng đó. Sự im lặng đó làm cho cô khó chịu, làm cho cô lắng. Chiếc xe phóng nhanh hơn khiến cô bắt đầu sợ hãi. Chiếc xe lao vun vút trong màn đêm.

- Dừng lại! Mau dừng lại! Tôi muốn xuống xe!

- ......

- Dừng xe lại nếu không tôi nhảy xuống đó!

Cô hét lên. Anh quay lại nhìn cô nói:

- Yên lặng!

- Anh...!

Cô giật mình khi thấy anh ta ở đây.

- Sao lại là anh?!

- Tại sao không thể là tôi???

Anh ta nhếch môi nhìn cô qua gương chiếu hậu nói. Nhận thấy là anh ta cô im lặng không nói gì. Anh ta thấy cô im lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài kính ô tô

- cô về mà k mang theo đồ à

- sao anh biết tôi về???

- quản gia nói

- sao anh ở đây

- tôi xuống đây có việc, đang định về thành phố thì gặp cô

( điêu thật, xuống tìm người ta thì nhận đi, lại còn ngại:d)

- vậy à

- cô về mà k mang theo gì sao

- à...cũng có gì đâu mà mang.

Cô lảng tránh nói rồi k nói gì, cô yên lặng nhìn ra bên ngoài, mặc kệ a ta tập trung lái xe.

Xe chạy về đến biệt thự, cô về phòng mở máy ra, chục cuộc gọi nhỡ rồi tin nhắn từ mẹ cô. Cô liền bấm số gọi cho ba cô, nhưng số máy vẫn k liên lạc được. 2 ngày, đã 2 ngày rồi k liên lạc được với ba cô, hơn nữa ba cô cũng chưa bao giờ như thế.

Về phía ba cô, ngay sau khi lên xe, chiếc xe phóng thẳng ra sân bay. Ông lên máy bay bay đến một đất nước khác, ông cũng k dám liên lạc với mẹ con cô. Sợ mẹ con cô gặp nguy hiểm, nếu có nguy hiểm thì để một mình ông gánh là được rồi, ông k muốn liên luỵ 2 mẹ con.

Cả đêm trằn trọc suy nghĩ khiến cô k ngủ được, vẻ tươi vui mọi ngày chẳng còn trên gương măt cô.

- alo, m đang đâu thế

- t trên thành phố.

- vậy à, mẹ m sang nhà t, mẹ m khóc, lo cho m lắm đấy.

- ừ.

- t nghe chuyện rồi, m phải tin mẹ m chứ

- t k muốn nói về vấn đề này nữa.

Nói rồi cô tắt máy, vứt điện thoại sang một bên rồi xuống dưới vườn chơi với con phốc. Vừa ngồi chơi với con phốc, anh ta mặc áo ba lỗ, quần ngố đi giầy thể thao, đeo tai nghe chạy qua. Anh ta dừng lại chỗ cô nói

- lát cô làm gì k?

- a hỏi vậy làm gì

Cô vừa vuốt lông con phốc vừa nói.

- cô cứ trả lời đi

- tôi bận rồi

- cô bận đi đâu à

- đi làm

Cô nói rồi bế con phốc đứng lên quay người đi. Tâm trạng cô k tốt, cô k muốn nói chuyện với ai cả.

Tối đó cô đi làm chẳng tập trung làm được gì, chỉ trực điện thoại rồi gọi điện cho ba cô.

Về đến nhà chú Trung đã đi công tác về, vừa thấy cô chú Trung liền nói:

- Chi, đi đâu về muộn thế cháu

- Chú về rồi ạ, cháu đi học thêm về muộn ạ

- nhanh vào ăn cơm đi

- vâng

Cô bỏ ba lô ra lại gần phía bàn ăn, hôm nay a ta cũng ở nhà, bữa ăn vẫn vậy, vẫn im lặng nhưng khác mọi hôm là có 3 người ngồi ăn.

- cháu xin phép lên phòng ạ

- chú muốn nói chuyện với cháu. Nói chuyện với chú xong rồi lên phòng

- vâng ạ

Cô ngồi xuống nói chuyện với chú Trung. Chú Trung k nhìn về hướng cô nói

- có chuyện gì vậy kể chú nghe

- k có chuyện gì đâu ạ

- mẹ cháu gọi điện cho chú nói chú nghe hết rồi

- ......

Cô im lặng k nói gì, chú Trung lại tiếp lời,

- cứ nói cho chú, chú sẽ giúp cháu. Hãy tin chú

Nghe chú Trung nói vậy? Phải có thể chú Trung giúp được cô, chú ý giàu có như vậy, nhiều mối quan hệ như vậy mà.

- ba cháu mất tích rồi. Mẹ bảo ba đi làm nhưng cháu đi tìm k có. Gọi điện thì k liên lạc được với ba.

Cô vừa khóc vừa nói,

- mẹ cháu bảo ba cháu đi làm ở đâu

- ở trên thành phố ạ

- chú, cháu xin chú, xin chú giúp cháu tìm ba cháu.

Cô quỳ sụp xuống xin chú Trung, chú Trung đỡ cô dậy nói

- kìa, sao cháu làm vậy. Yên tâm chú sẽ giúp cháu, dù gì ba cháu cũng từng là ân nhân của chú mà. Cháu yên tâm chú nhất định sẽ tìm giúp cháu. Đừng lo lắng quá

- vâng ạ

Ngồi nói chuyện với chú Trung một lúc rồi cô đứng dậy đi về phòng. Tâm trạng cô cũng bớt lo lắng hơn. Thoải mái hơn.

Hôm sau trường cô bắt đầu đi học lại bình thường. Cô vừa đến lớp Trinh đã xúm lại cô kể bao chuyện đi du lịch, cô chỉ mỉm cười k nói gì.

Tan học cô vừa đi ra đến cổng có một người con trai cầm bó hoa tiến lại phía cô.

Mọi người ai cũng quay lại nhìn, càng ngày càng nhiều người xúm lại hơn khi thấy a ta bước về phía cô.

Cô nhíu mày k biết chuyện gì anh ta đã đứng trước mặt cô nói:

- Anh là Tuấn, a rất thích em, em làm bạn gái anh nhé.

- em k quen anh, xin lỗi

Cô nhìn thẳng Tuấn nói, cô k muốn yêu, k muốn quen ai hết. Trái tim cô nó đã đóng lại từ lâu rồi.

Cô xoay người đi, thì bạn bè Tuấn đứng xung quanh hô hào,

“ yêu đi, yêu đi”

“ nhận lời đi”

......

Cô muốn rời đi cũng k được. Từ đằng xa, một bóng người đi lại, anh ta đeo kính râm đi thẳng vào bên trong vòng tròn kéo tay cô đi. Cô giật mình quay ra là a ta.

- anh là ai

Tuấn thấy a ta kéo tay cô liền nói

- cậu k cần phải biết

A ta lạnh lùng trả lời rồi kéo tay cô bước đi.

- bỏ tay tôi ra, sao a ở đây? Tôi còn xe nữa

- kệ đó, sẽ có người mang xe cô về.

- a bỏ tay tôi ra đi, tôi tự đi được

Cô khó chịu nói, từ đằng xa, một người con gái xinh đẹp tiến lại phía cô và a ta. Cô nhìn kĩ là cô gái hôm nọ cùng a ta vào khách sạn.

- a Kiên, a đến đón e à

Cô ta cười tươi chạy lại chỗ a ta. Anh ta lạnh lùng nhìn cô ta nói

- Vy, e cũng học trường này à?

- vâng, a quên à e nói nhiều lần roiif mà

- mình đi ăn đi, anh đến đón e sao k nói trước cho em.

Vy nũng nịu nói.

- k, a k đón e, a đón cô gái này

Nghe a ta nói Vy quay ra nhìn cô lạnh lùng, cô nhíu mày khó chịu, giật tay a ta rồi bước đi. Anh ta chạy theo kéo tay cô lên xe phóng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.