Kí Ức Về Một Thiên Thần

Chương 152: Chương 152: Giữa rừng trúc




Cả cung điện xa hoa trong thoáng chốc bỗng im lặng như tờ. Hai hàng quân lính vẫn đứng sừng sững như các pho tượng thần. Ngay cả vị vua cao quý của họ cũng đứng thẫn người một lúc. Izu còn chẳng kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Ông... Ông ngoại?

Mochi vừa gọi người đàn ông to lớn kia là ông ngoại?

Đầu óc cô nổ oanh oanh, ý thức rối thành một đống tơ vò. Cho đến lúc thanh quyền trượng kia thả rơi loẻng xoẻng trên nền cung điện thì cô mới kịp định thần nhìn lại. Người đàn ông trừng trừng nhìn Mochi, hai vai run dữ dội. Tay cũng run run trỏ thẳng, miệng chỉ Ngươi... ngươi... hai tiếng rồi bỗng nhiên gầm lên:

- Ngươi còn nhớ ta là ông ngoại của ngươi à, thằng nhóc đáng chết. Ngươi tránh mặt ta bao lâu rồi? Có đứa cháu nào mà cả ngàn năm không tới thăm ông ngoại lấy một lần không? Đến mức ta phải giăng kết giới hết cả cái đại dương thì ngươi vẫn nhất định không bước một chân xuống biển lấy một bước. Ngươi tránh mặt ta như thế, bây giờ còn mặt dày gọi ta một tiếng ông ngoại sao?

Người đàn ông tức giận nói đến mức hàm râu rậm ấy như muốn bị thổi bay khỏi mặt, vừa run run tiến đến vừa gào lên chửi, nhưng những câu chửi về sau ngày càng nhỏ lại, bất giác ông ngồi phịch xuống ôm chầm lấy Mochi khiến cho Izu phía sau cũng hoảng hồn lui lại. Sau chuỗi chửi tung tóe, bây giờ lại đến màn nước mắt bay tứ tung.

- Nhưng mà... ta không thể ghét ngươi được. Thằng quỷ con, tại sao ngươi lại giống con bé đến vậy? Cứ nhìn ngươi là ta lại nhớ đến nó. Vì ngươi mà nó phải chết, đáng lẽ ra ta phải căm ghét ngươi mới phải. Nhưng nó chết... là chết trong hạnh phúc. Trời ạ, nụ cười của con bé mới đẹp làm sao... Đứa con gái mà ta yêu quý nhất...

Mochi khẽ sụp mắt xuống một chút. Anh biết ông đang rất xúc động, nhưng ở đây còn có Izu, không thể để ông cứ xổ cảm xúc ào ào ra thế này được. Lần nào gặp ông cũng như thế. Ăn chửi xong rồi nhìn ông ăn vạ, riết cũng thành thói quen.

- Ông... có gì nói sau đi. Cho cô ấy thay y phục khác...

Người đàn ông, hay nói đúng hơn là ông ngoại của Mochi, lúc này mới ngước lên nhìn cô gái, hình như ông muốn nói gì, nhưng sau đó chỉ nhè nhẹ gật đầu một cái. Một thị nữ xinh đẹp liền bước đến cúi người trước mặt Izu:

- Mời tiểu thư đi lối này. Tôi sẽ mang cho cô một bộ y phục mới.

Izu có chút hoang mang, vô thức đánh mắt sang nhìn Mochi. Chàng trai như ý thức được ánh mắt của cô, liền quay lại trấn an:

- Không sao đâu.

Chỉ như thế, là đủ. Ánh nhìn hiền hòa, giọng nói nhè nhẹ của anh giống như một liều thuốc an thần, hoàn toàn khiến cho Izu quên đi hết thảy lo lắng bồn chồn. Cô hiểu, cô không cần băn khoăn hay nóng vội gì nữa. Những gì muốn nói, chắc chắn anh sẽ nói sau với cô thôi...

---



Rảo bước theo sau thị nữ, Izu cũng không quên ngắm nhìn một lượt tòa cung điện này. Nơi đây kiến trúc thực tinh xảo, tường và màn trướng lấy màu xanh nhạt làm chủ đạo chứ không phải vàng hoàng kim mà người ta vẫn thường nghĩ đến khi nhắc tới từ cung điện. Trên tường và những cánh cửa lớn không khắc rồng mà lại được trang trí bằng những bức tranh thủy mặc sơn dầu, điểm thêm nhiều vỏ sò đầy màu sắc xung quanh, càng khiến cho những bức tranh ấy thêm lung linh. Dọc đường đi cũng trải nhung mượt, đi rất êm chân.

Vòng lại câu hỏi cũ, rốt cuộc thì bằng cách nào mà cô có thể từ lòng biển lọt đến cái chỗ này được nhỉ? Nơi đẹp thế này, chắc không phải là Địa Ngục đâu ha...

Còn có... Mochi nữa. Cậu ấy hình như có rất nhiều bí mật. Có vẻ như cô phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt với thật nhiều chuyện phi thực tế nếu thực sự muốn thân cận hơn với gia tộc Tian thần bí này.

- Mời tiểu thư!

Thị nữ xinh đẹp phía trước từ lúc nào đã quay lại, nhã nhặn đưa tay làm động tác mời trước một cánh cửa mở sẵn. Izu chầm chậm bước qua, bất giác cặp mắt mở to đầy kinh ngạc. Không nghĩ đến, phía sau cánh cửa kia là một khung cảnh đẹp như chốn bồng lai. Suýt chút nữa là cô đã tưởng mình vừa bước chân vào những bức tranh trang trí khắp cung điện xa hoa.

Hồ nước nóng không lớn không nhỏ tĩnh lặng hiền hòa. Hơi nước lẩn quẩn bốc lên, lượn lờ mờ ảo, khiến cho cảnh sắc bỗng trở nên huyễn hoặc vô cùng. Rải rác xung quanh hồ là những bãi đá sỏi đủ màu sắc lớn nhỏ khác nhau, xen kẽ với những khóm kì hoa dị thảo tao nhã. Xa xa là một rừng trúc xanh mướt thẳng tắp, có cả vài hòn non bộ nước chảy róc rách thực thơ mộng. Izu đứng ngẩn ngơ một lúc, chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp, vội quay đầu lại phía sau. Vẫn là một rừng trúc bát ngát không điểm dừng.

Cánh cửa cung điện hoàn toàn biến mất.

- Tiểu thư đừng hoảng.

Người thị nữ đã đứng bên cạnh Izu tự lúc nào. Dường như cảm nhận được sự hoang mang trong đáy mắt cô, thị nữ liền nhã nhặn mỉm cười:

- Tôi là người dẫn đường, đã đưa tiểu thư đến đây được, tất sẽ đưa người trở về được. Tiểu thư cứ yên tâm ngâm mình. Y phục đã chuẩn bị sẵn bên hồ.

Thấy Izu vẫn còn chút ngần ngại, nàng tiếp:

- Người là khách quý mà Mochi - sama mang đến, tôi có trăm lá gan cũng không dám thất kính đâu.

- A, ý em không phải thế! - Izu giật mình vội xua tay - Chỉ là... em có chút bất ngờ thôi.

Phải rồi, tình hình đã như thế, dù sao vẫn còn tốt hơn là chết đuối dưới lòng biển, có gì mà phải lo lắng chứ? Hơn nữa, nhìn đến người phụ nữ này, dù là thị nữ, thân phận không cao nhưng trông cô ấy vẫn phảng phất vẻ tự tin cao quý. Con người nơi đây, dường như không có ai là tầm thường cả. Không hiểu sao Izu lại cảm thấy cô ấy rất đáng tin, tự nhiên cũng không còn lo ngại nữa.

Nhanh chóng gỡ bỏ lớp đồ bộ ướt nước có phần khó chịu của mình, Izu nhẹ nhàng bước chân xuống hồ. Độ ấm của hồ thật sự rất dễ chịu, lại thêm khung cảnh như tiên như mộng thế này, đúng là một món quà của tạo hóa. Chỉ là... không biết món quà vô giá này đang nằm ở cái địa phương nào nữa...

- Anou... Liệu... em có thể được biết đây là nơi nào không?

Thị nữ mỉm cười hòa nhã:

- Tiểu thư thứ lỗi, tôi không thể tiết lộ bất cứ điều gì về nơi đây nếu chưa được cho phép.

- Vậy sao? Thật tiếc... Vậy... em có thể biết tên của chị không?

Hai hàng chân mày thanh mảnh của thị nữ hơi nhướng lên một chút. Hiển nhiên cô nàng cũng không nghĩ Izu sẽ hỏi đến mình. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc, thị nữ nhanh chóng khôi phục vẻ nhã nhặn vốn có:

- Không dám nhọc tiểu thư bận tâm. Tôi chỉ là một con sao biển thành tinh thôi, hoàn toàn không có tên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.